Kiếm Hồn Đạo cảnh giới đầu tiên, kiếm ý, đệ nhất trọng cảnh giới, sau khi tu luyện xong lần nữa, Lý Dịch nhẹ phun ra một ngụm trọc khí, mở cánh cửa phòng đã đóng rất lâu, đi ra.
Bên ngoài, trời trong xanh không khí thanh tân, ngàn dặm phiêu hương.
Lúc này đã vào cuối xuân đầu hạ
Hít vào một hơi không khí trong lành, Lý Dịch thích thú nhắm lại hai mắt.
Ba năm nay, Lý gia không có một người đến đây thăm Lý Dịch, mà hắn sống một mình cô độc, tâm chí mặc dù kiên định, nhưng trong lòng cũng có vài phần mất mác, có lẽ vì người nhà sợ sự tồn tại của hắn làm cho môn phái khác biết được, có lẽ là vì vấn đề mặt mũi, gia tộc không dễ dàng tha thứ cho một kẻ phế tài, có lẽ bởi vì muốn cho Lý Dịch có một cuộc sống bình an…Vô luận là điểm nào, đều làm cho Lý Dịch có chút đau lòng.
Tâm tính trưởng thành, tâm chí thiếu niên, gặp những chuyện như vậy, cùng với sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, đối với Lý Dịch vẫn còn có chút đả kích.
Trong lòng than khẽ, ở xã hội người mạnh làm chủ, chỉ có thực lực mới có thể đạt được hết thảy, không có thực lực cho dù là thiếu gia của đại gia tộc kỳ thật cũng không là cái gì.
Lý Dịch tràn đầy cảm xúc, khẽ thở dài một tiếng, vốn thế giới trước mắt sinh cơ bừng bừng, nhất thời như có vài phần buồn bã.
Hoa viên phía trước có ba vị đồng dưỡng( thiếp thân nô tỳ) cũng chừng mười hai tuổi đang rượt đuổi nhau, ở thế giới giang hồ này, một cô gái mười ba tuổi, thì đã xuất giá, cho nên mười hai tuổi, nghiêm khắc mà nói thì cũng đã không còn nhỏ nữa.
Ba cô gái tên là Lý Châu Nhi, Lý Hoàn Nhi, Lý Nhị Nhi, dung mạo đều khuynh sắc khuynh thành, khi còn nhỏ thì đã linh khí bức người, đáng yêu tới vô cùng, giờ phút này mặc dù mới mười hai tuổi nhưng cũng xinh đẹp xuất trần vô cùng.
Chỉ là giờ phút này Lý Dịch cũng không có tâm tình đi thưởng thức sự xinh đẹp này.
Nhìn Lý Châu Nhi, Lý Hoàn Nhi cùng Lý Nhị Nhi đang chơi đùa bắt bướm, tiếng cười vui sướng, Lý Dịch chỉ khẽ cười cười.
“ Nếu như không phải ở trong thế giới tràn ngập sự giết chóc, cuộc sống nhu vậy, cũng chính là cuộc sống trong lòng ta mong muốn, chỉ là…” Ngẫm lại cha mẹ nơi địa cầu, còn có cô em gái vừa mới trưởng thành, trong lòng Lý Dịch vô cùng bất đắc dĩ.
Lý Dịch tùy ý đi lại chung quanh một chút, đem sự phiền não trong lòng vứt sang một bên, tâm tình cũng từ từ chuyển tốt, những gì ở địa cầu đều đã là quá khứ, Lý Dịch không cách nào đi thay đổi, nhưng vận mệnh ở lúc này, Lý Dịch cũng không dễ dàng buông tha cho.
Đi vào trong hoa viên, mùi hương hoa khắp vườn nhất thời lan tỏa vào mặt, thưởng thức hoa cũng là một tình thú, hoa ở đây cũng không khác địa cầu, đó là Phù Dung, Thanh Liên, Sơn Trà, Bách Hợp các loại, hương thơm mê người, thanh nhã mà không tầm thường, nồng nàn mà không làm người ta khó chịu, hơn nữa số lượng hoa cỏ còn ẩn chứa ngũ hành thuật, thật sự là ngoài tưởng tượng.
Lý Châu Nhi, Lý Hoàn Nhi, Lý Nhị Nhi ba người đang chơi huyên náo, nhìn thấy thân ảnh Lý Dịch, vừa định mắng lên thì đột nhiên trên mặt Lý Châu Nhi hiện lên vẻ sợ hãi, nhất thời cuống quýt kéo hai muội muội vội vàng đi tới bên người Lý Dịch, khom mình hành lễ nói: “ Thiếu gia, ngài…hôm nay đã đi ra rồi? Thiếu gia muốn đi đâu chơi, Châu nhi đưa ngài đi.”
Lý Châu Nhi giờ phút này cũng đã mười ba tuổi, ba người được quản gia Lý Nhưng dạy cầm kỳ thi họa, không hề tầm thường, đang khi nói chuyện lại hữu lễ, mang theo mùi hoa và mùi cơ thể nhàn nhạt, lại mười phần linh khí động lòng người.
Lý Dịch chỉ lạnh nhạt mỉm cười nhìn Lý Châu Nhi một cái, rồi nhìn hai muội muội sau lưng nàng, gật đầu nói: “ Ba người các ngươi đừng sợ, ta chỉ là đi ra nhìn thôi, các ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm đi, không cần quá cố kỵ ta.”
Ngữ khí điềm đạm như vậy, nhất thời ba cô gái trên mặt chợt đỏ ửng, hai cô nhỏ dấu mình vào người Lý Châu Nhi, len lén nhìn Lý Dịch, bộ dáng như si mê, thật là có bộ dáng của trẻ con.
Trong ba người Lý Châu Nhi thành thục nhất, thản nhiên cười nói: “ Thiếu gia, ngài khó đi ra ngoài, để cho thiếp thân dẫn đường, đưa ngài đi ngắm phong cảnh Thiên Thủy sơn trang, cũng không tệ đâu.”
Lý Dịch gật đầu: “ Cũng tốt, ngươi đưa ta đi xem thử, nói như thế nào trang viên này ta cũng là chủ nhân.” Vừa nói, Lý Dịch đột nhiên phát hiện, tiểu nữ hài trong mắt hắn, giờ phút này bộ ngực cũng đã nhô lên, phối hợp với vóc dáng cao gầy, cả vóc người cũng lộ ra, quả thật có chút mùi vị đàn bà.
Trong lòng cũng có chút ngạc nhiên: “ Nữ tử trên giang hồ, sớm cũng trở nên lợi hại thành thục như vậy a.”
Nhìn thấy thiếu gia vô tình hạ ánh mắt, trong lòng Lý Châu Nhi cũng có chút nóng lên, bộ ngực cũng hơi ưỡn lên, cảm giác quái dị này làm nàng đỏ mặt tới mang tai, cũng may ánh mắt của thiếu gia chỉ thoáng chốc đã rời đi, làm cho tâm lý nàng nhảy lên loạn xa một trận.
Đây cũng là cảm giác đầu tiên của thiếu nữ, không nói trong thân thể của Lý Dịch ẩn chứa kiếm ý sắc bén, khiến cho hắn có thềm anh khí, càng thâm sâu, thân mình thập phần tuấn nhã, cũng khiến cho thiếu nữ trong lòng cũng thấy si mê.
Điều đó tự thân Lý Dịch cũng không biết.
Bên trong Thiên Thủy sơn trang cũng là thiên hạ của Lý Dịch, Lý Nhưng quản lý cả trang viện, cũng không cách nào quản lý hết toàn bộ, giờ phút này Lý Nhưng cũng không có ở đây, mà đang trở lại Lý gia báo cáo chuyện một năm nay của Lý Dịch đồng thời nhận ngân lượng bù vào chỗ tiêu hao cho sơn trang.
Bên ngoài trang viên, cũng là một gã quản gia tên Lý Chấn trông nom, chức trách chủ yếu của Lý Nhưng cũng là phụ trách ăn uống của Lý Dịch, hơn nữa Lý Nhưng còn chưa trở lại trang viện nên hết thảy mọi việc đều rơi xuống trong tay Lý Chấn.
Lý Chấn là một người mập mạp chừng bốn mươi tuổi, gương mặt to béo, thêm đôi mắt nhỏ như mắt chuột, khiến cho Lý Dịch nhìn thấy thì liền có chút khó chịu.
Lý Dịch cũng không phải nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ là ở trong phòng suốt năm năm, đối với những việc trong trang viện thì cũng biết một ít, biết Lý Chấn này là nhân vật độc đoán, bình thường cũng không có làm bậy việc gì.
Mặc dù chẳng biết sao trong trang viện lại có người như vậy tồn tại, nhưng đối với cách nào của phụ thân mình hắn cũng không nảy sinh nghi ngờ gì, hơn nữa Lý Chấn này cũng là một gã cao thủ nhị lưu, có thể nói cũng là trung thành.
Chỉ là khi Lý Nhưng rời đi, cho tới bây giờ cũng chưa có trở về, khiến cho Lý Dịch có chút lo lắng.
Bốn người xuyên qua vườn hoa, đi tới bên ngoài trang viên, nhất thời không khí trong lành không ít, thì ra đã ra bên ngoài nơi trống trải.
Hoàn cảnh như vậy, phối hợp với tâm cảnh nhàn nhạt của Lý Dịch làm hắn có cảm giác sảng khoái cùng thích thú.
“ Di? Nguyên lai là Châu Nhi tiểu mỹ nhân a, sao lại phải ở chung với tên mặt trắng phế tài chứ? Đến đây, cùng đại gia ta nói chuyện nào.” Đột nhiên, một thanh âm trêu chọc rin rít truyền đến, phá tan tâm cảnh của Lý Dịch.
Lý Dịch khẽ cau mày, vừa ra cửa, hắn không muốn nhìn thấy kẻ làm cho người khác chán ghét này, nhưng giờ phút này hắn làm như không có mắt lại đi trêu chọc đùa giỡn với ba thiếp thân nha hoàn của chính mình.
Lý Châu Nhi ba người, trên danh tiếng là hôn thê, nhưng thực tế chỉ là thiếp thân nha hoàn mà thôi.
Hơn nữa tuy đi theo vị tam thiếu gia phế tài không có tương lai này, trong lòng ba người mặc dù biết rõ, nhưng không có nửa phần bất mãn, vô luận hầu hạ thế nào vẫn luôn làm thật tốt.
Giờ phút này, Lý Dịch đứng ở phía sau ba người Lý Châu Nhi, tên Lý Chấn nọ vẫn như không nhìn thấy.
Giờ phút này vừa xem ra, trong đôi mắt chuột hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng đã nhìn thấy thiếu gia Lý Dịch đang đứng phía sau.
Một thiếu niên từ trong nội viện đi ra, chỉ có một mình Lý Dịch.