“ Cái gì là thiên lý thiên đạo, tất cả đều là lời chó má cả, Ai nói yêu quái là hạ tiện! Tại sao? tại sao? Tại sao con người sinh ra sáu thức đều đầy đủ hết mà yêu tộc chúng ta bị phong bế ba thức? Tại sao con người chỉ phải độ kiếp một lần?, mà chúng ta phải độ kiếp đến ba lần? Tại sao con người luôn là chính đạo? Mà lũ yêu chúng ta lại là tà đạo!... Ông trời bất công, thiên đạo bất chánh, thế mà còn muốn trừng phạt thế nhân! Ngươi có tư cách gì quyết định chuyện sinh tử của ta !!!” .
Trên bầu trời những luồng điện xà màu lam hội tụ lại, đã liên kết thành một đoàn lôi điện .
Mộ Dung Tuyết Ương lùi lại một bước nhưng vẫn ngửa mặt lên trời cười lớn:
“ Được lắm !!”
“Được lắm !!"
Đã như vậy ta phải chống lại ngươi tới cùng ! Dù hôm nay ta không có pháp bảo nhưng vẫn muốn đấu với ngươi một trận, xem lão trời già ngươi giỏi , hay là yêu nghiệt ta mạnh !!.”
Một lời nói ra, Mộ Dung Tuyết Ương đem Kỳ hoa Vũ Nguyệt, cùng với Túi Kim Ti bỏ vào trong túi, vừa lại dồn toàn bộ linh lực của nội đan đẩy vào Linh Tê Chỉ, phóng lên trời cao,giống như một thanh bạch kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào không trung .
Trên không trung , một tia thiểm điện to lớn dài khoảng vài thước ầm ầm bổ tới. Mộ Dung Tuyết Ương một chỉ đâm thẳng lên trời.
Bi phẫn uất kết thành khí thế, dưới màn đêm mưa máu tung bay.
Đám mây sấm sét được thiên kiếp nuôi dưỡng, bị một chỉ của Mộ Dung Tuyết đánh tan, tiếng sấm chớp im bặt, quang mang vụt lóe lên rồi tắt hẵn, bầu trời đêm trở lại vẽ yên tĩnh vốn có. Ánh trăng cô tịch nhàn nhạt phủ khắp đại địa.
Chỉ là Mộ Dung Tuyết Ương, bị thiên kiếp, đánh trúng bay ra ngoài mấy dặm, sống chết không biết là như thế nào .
Thiên Mộc Bảo.
Là địa phương quyết chiến của hai đạo đại quân Man tộc và Nhân tộc, trãi qua hơn vài ngày đẫm máu, rốt cục tối nay, thắng bại đã rõ.
Hoàng đế Vân triều ngự giá thân chinh, do đại thái giám Vương Cương làm giám quân khởi hai mươi vạn đại quân, nhưng lại bị vài vạn Man tộc đánh cho khôi giáp cũng không còn, binh bại như núi đổ .
Thiên Mộc bảo là nơi tiểủ hoàng đế Vân Anh Tông đặt đại doanh đốc chiến, liên tục nhiều ngày mưa lớn làm nơi này biến thành một mảng lầy lội , ngay cả việc đi lại bình thường cũng rất gian nan khó khăn. Nhưng Man tộc lại đi trên bùn đất như là giẫm trên đất bằng, khắp nơi truy đuổi bại quân của Vân triều .
Bỗng nhiên có mấy trăm chiến sĩ man tộc hình dáng khác nhau, chạy tới bên ngoài Thiên Mộc Bảo, nhắm về hướng doanh trướng của tiểu hoàng đế, mỗi người Man tộc đều có một bộ phận bị yêu hóa, người thì có móng vuốt của lang sói, người thì có hổ trảo, đáng sợ nhất là có người còn có nguyên một cái đầu báo gấm, bọn họ đều cầm binh khí, cởi trần, trong mắt rực lữa, giết đến doanh trướng, mồm đồng thanh rống lên “ Bắt sống tiểu hoàng đế !! Bắt sống tiểu hoàng đế !!!”
.
Cả Thiên Mộc bảo trong chốc lát chìm trong thanh âm sát phạt long trời lỡ đất , khung cảnh giống như địa ngục .
Chính là trong lúc này một nhân ảnh trên người dày đặc khói đen mạo hiểm từ xa bay lại, hung hăng đập vào doanh trướng, làm lá Kim Long đại kỳ cắm trên đầu doanh trướng đổ ụp xuống.
Mộ Dung Tuyết Ương cảm giác được chính mình toàn thân như nhẹ bổng, tựa hồ như đang bay lên, hắn biết có điều bất diệu, cố gắng quay đầu lại thì thấy thân thể vốn hoàn mỹ của mình đã bị đánh cho không còn ra hình dạng gì, nằm ngay trên mặt đất trong doanh trướng .
Thân thể tuyệt mỹ này dĩ nhiên đã chết, nội đan đã hoàn toàn bị thiên kiếp chấn tan, kinh mạch đã đứt hết, thậm chí đến một tất da thịt cũng không còn nguyên vẹn .
Hình bóng mờ ảo trên không trung chính là nguyên thần của Mộ Dung Tuyết Ương, may mắn là hắn đã tu luyện đến cảnh giới thất phẩm, mới có một ngụm hộ mệnh nguyên khí này để bảo trụ lấy nguyên thần, không bị chết đi
Chỉ là lúc này nếu không có một thân thể để nguyên thần nhập vào, thì khi ngụm hộ mệnh nguyên khí này tan hết, Mộ Dung Tuyết Ương sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi tam giới.
Dù bất đắc dĩ, hắn cũng bất chấp nổi đau khổ khi cơ thể hoàn mỹ của mình bị hủy, bay vào trong doanh trướng .
Bên trong doanh trướng hắn thấy có hai người, chuẫn xác mà nói là một người và một xác chết vừa té trên mặt đất, vốn là bị người kia dùng một cái thắt lưng thắt cổ đến chết, xác chết kia là một thiếu niên công tử mặc áo gấm, tuổi khoảng mười lăm mười sáu, khuôn mặt tuấn tú, khí độ phi phàm, đáng tiếc là bị chết đầy oan khuất .
Người kia vừa mới mưu sát thiếu niên công tử xong , hai tay run rẩy, tinh thần hoảng loạn , đang đứng lặng yên . Người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu xanh của cung đình Vân triều, trên khuôn mặt sạch sẻ không có sợi râu nào có chút tái nhợt .
Mộ Dung Tuyết Ương đối với người chết tự nhiên không hứng thú, hồ ly trời sanh là có tính ưa sạch sẽ, muốn đoạt thân thể cũng là đoạt của người sống, lập tức quyết định nguyên thần nhằm về phía trung niên nhân phóng tới .
Nhưng vừa tới nữa đường, Mộ Dung Tuyết Ương đột nhiên dừng lại, trong đầu một ý niệm nổi lên, bị dọa cho một trận không nhẹ, nếu không phải chỉ là hình bóng mơ hồ mà là một thân thể thì đã sớm toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù Nhân, Yêu hai tộc không biết về nhau nhiều lắm, nhưng Mộ Dung Tuyết Uơng đã tình cờ cùng với nhân tộc qua lại, nhiều ít bao nhiêu cũng hiểu rõ một chút chuyện của họ. Theo đièu hắn biết thì trong Vân triều, nam tử chỉ cần không quá hai muơi tuổi thì sẽ có râu, người Vân triều đi ra ngoài giao tiếp thường để râu dài mới được cho là đẹp, phàm đã là nam tử thì trên cằm cũng đều để một chút râu.
Nhưng nhìn người này đã gần ba mươi tuổi, nhưng trên cằm trống trơn đến một ít râu cũng không có, thật trái với lẽ thường.
Duy nhất chỉ có thể nói là người đó không thể mọc râu.
Người như thế nào mà lại không thể mọc râu được? .
Mộ Dung Tuyết Ương trong một sát na đã hiểu rõ, trên đời này ngoài đàn bà phụ nữ không thể mọc râu, thì ngoài ra cũng chỉ có thái giám.
Thái giám !!! .
Cũng may là trong thời khắc mấu chốt hắn đã chợt nghĩ lại, bằng không từ nay về sau hắn một yêu hồ chi linh đã trở thành thái giám, cái giá phải trả quá lớn .
“ Không ! Ta không muốn làm thái giám !”
“ Không ! Ta không muốn làm thái giám !”
Mộ Dung Tuyết Ương ý niệm hỗn loạn, nhìn về tứ phía, ngay cả một bộ dạng người sống cũng không có, quan binh Vân triều đại bại hoàn toàn, chạy chốn so với thỏ còn nhanh hơn. Man tộc nhân đã đánh giết đến gân doanh trướng, chỉ còn cách khoảng một trăm bước nữa .
Man tộc nhân toàn là loại đầu trâu mặt ngựa, mười phần không hợp với khiếu thẩm mỹ của yêu hồ, nếu mà phải nhập vào người họ thì đúng là sống không bằng chết .
Mộ Dung Tuyết Ương cuối cùng ánh mắt cũng rơi vào thi thể của thiếu niên công tử nọ, mặc dù tuổi tuy còn nhỏ một ít, nhưng nhìn qua vẫn có chút tuấn tú, nhưng trọng yếu nhất là chính là hai mắt của thiếu niên công tử này cùng với Mộ Dung Tuyết Ương giống nhau, đều có chút hẹp dài .
“ Tuổi tuy nhỏ một ít, nhưng cũng phải liều thôi !” .Mộ Dung Tuyết Ương cắn răng, linh niệm xâm nhập vào thân thể thiếu niên công tử nọ .
Không trung nổi lên một trận sấm chớp, phảng phất như có một luồng khí kỳ diệu bị người ta khởi động, làm bánh xe lịch sử ầm ầm chuyển động .
(hết phần trung)