Thái dương lặn xéo xuống non tây, Hổ Tử lau mồ hôi trên trán, vác hai bó củi gọn ghẽ lên vai rồi xuống núi.
Gió chiều muộn ấm áp, đôi hài cỏ của y cảm nhận rõ hơi nóng ban ngày đọng lại trên mặt đất.
Còn chưa về đến nhà, y đã thấy mẹ đứng trước cửa nhìn về hướng núi.
Y chạy nhanh về, thở hồng hộc: “Mẹ, sao lại ra đợi, chẳng phải con đã bảo lúc mặt trời lặn sẽ về rồi ư!”
“Không sao, ra đợi cũng được.” Mẹ y mỉm cười ôn hòa, mái tóc hoa râm lòa xòa trong làn gió của buổi chiều muộn.
Vừa vào đến sân, Hổ Tử múc một gáo nước trong ang, uống ừng ực.
Mẹ y vội bảo: “Hổ Tử, con đừng uống vội, đun nước trước đã, trời vẫn còn lạnh, uống nước lạnh sẽ hại đến thân thể.”
Hổ Tử cười khì, nhấc gánh củi lên.
“Hổ Tử, hôm nay mệt không con?” Mẹ y hỏi.
“Không, mẹ xem này, trán con có mồ hôi đâu.” Hổ Tử ngoác miệng cười.
Mẹ y ngắm nghía một hồi, nheo mắt cười vui vẻ.
Bà vào bếp nổi lửa, cho thêm rơm vào bếp, ngọn lửa cháy rừng rực.
Hổ Tử chăm chú mài đao trong sân.
Đao do cha y để lại, y hết sức yêu quý thanh đại đao vừa rộng vừa dày này, lúc nào rỗi lại lôi ra mài.
Trước tiên y dùng viên đá nhám lớn, sau đó dùng đá trơn nhỏ mài. Thanh đao sáng rực, hơi lạnh tỏa ra khiến người ta rùng mình.
Y mài đi mài lại, đột nhiên dừng phắt lại, cất giọng khàn khàn: “Mẹ, con muốn xông pha giang hồ một phen.”
Mẹ y đang định cho thêm rơm, nghe y nói chợt sững người, suýt nữa bị lửa liếm phải, một lúc sau mới buồn bã nói: “Thà đừng đi còn hơn, con quên rồi ư, cha con đã nói gì? Bên ngoài không có ai tốt lành cả.”
“Không xông pha một phen, cả đời con không còn gì hay ho nữa.” Hổ Tử cúi đầu, tiếp tục mài đao.
Ăn cơm xong, y xách đao ra sân múa một lúc.
Y múa đao rất khá, công phu không tệ, đao quang lóe lên, thân thể y lập tức biến mất.
Y không muốn luyện đao hoài phí, y muốn cho người thiên hạ biết rằng Hổ Tử này cũng sử dụng được một cây đao tốt. Nghe thế, y múa càng gấp hơn.
Lúc y thu đao mới phát hiện mẹ đang đứng trước cửa lặng lẽ nhìn.
“Hổ Tử, con thật sự muốn ra giang hồ?” Bà hỏi.
“Vâng, mẹ à.”
“Hổ Tử, con thấy hoa oản đậu chưa?” Bà lại hỏi.
Hổ Tử nghiêng đầu ngắm cây oản đậu trồng trong sân đang nở hoa, những cánh hoa vàng nhạt nhỏ xíu tỏa ra mùi hương dìu dịu dưới ánh trăng. Y phát hiện hoa oản đậu cũng thuần hậu như nụ cười của mẹ.
“Con thấy rồi, hoa oản đậu sẽ rụng nhanh thôi.”
“Oản đậu sắp kết trái, không phải con thích ăn oản đậu mẹ nấu nhất sao, đợi hái xong rồi hãy đi.” Mẹ y dặn.
“Vâng, thưa mẹ.”
Một tháng trôi qua, sau cùng cũng đến vụ hái oản đậu, nhưng muốn muối oản đậu phải đợi gió hong khô mới được. Gió xuân mơn man suốt cả tháng, hong khô đậu rồi mới mang đi muối. Mẹ Hổ Tử mang mười mấy đôi hài đến chợ đổi muối thô, rắc đầy thố, thêm hương liệu và nước, một tháng sau, oản đậu cũng muối xong.
Năm nay oản đậu muối của bà đặc biệt ngon. Hổ Tử ăn ba tô cơm lớn, đặt cái bát sứ thanh hoa xuống bàn, thở phào khoan khoái, đoạn nói với mẹ: “Mẹ à, lần này con sẽ xông pha giang hồ.”
Mẹ y từ từ đứng dậy, cầm mảnh vải bố, từ tốn lau bàn, cứ từ tốn lau như vậy hồi lâu mới thong thả đáp: “Lần này con đi chắc sẽ lâu, đợi mẹ kiếm một ít bông may cho con áo mới.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Mẹ Hổ Tử lấy mấy cân lá trà đi đổi bông, cắt mấy thước vải bố may áo mới cho y.
Áo bông vừa mềm vừa dày, mặc vào ấm hẳn.
Đường may kín kẽ thành hai lớp.
Mẹ Hổ Tử lặng lẽ may, cả tháng trời chiếc áo mới xong.
Hổ Tử mặc chiếc áo dày ấm vào, cảm giác cực kỳ thần kỳ.
Mùi bông mới thơm thật, Hổ Tử tưởng như có cả tình mẹ trong đó.
“Mẹ, giờ con muốn ra giang hồ.” Y nói.
Mẹ y cúi đầu hồi lâu mới dịu giọng: “A Cúc tỷ của con tháng tới xuất giá, bình thường nó thương con nhất, đợi nó thành thân rồi con hẵng đi.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Lại thêm một tháng nữa, A Cúc thành thân. Hổ Tử mang tấm da sói săn được năm trước ra chợ bán, mua rượu đến mừng.
Hôn sự cực kỳ náo nhiệt, hương thân đều đến, nhà chồng A Cúc mổ một con lợn béo. Rượu tăm, thịt thơm nhưng Hổ Tử vẫn không vui.
Về nhà, y lặng lẽ chui lên giường, ôm mặt khóc.
Y thích A Cúc, nàng cũng có ý với y nhưng y quá nghèo nên nàng đành phải gả sang nhà khác.
Nên y thề phải đi theo gót chân cha, tiến bước giang hồ.
Y có công phu, lại không sợ khổ, không ngại ngày sau không thành nghiệp.
Hôm sau, trời vừa sáng, y lại luyện đao.
Đao thanh ràn rạt, y giận giữ trừng mắt, muốn chẻ đôi cả thế giới.
Sau cùng y chém đao vào khoảng không.
Đoạn ngây người đứng giữa sân.
Lúc đó mẹ y từ ngoài xách nước về, thấy dáng vẻ y liền đặt thùng nước xuống.
“Hổ Tử không phải con muốn đi sao?”
“Vâng, thưa mẹ.”
“Vậy con đi đi, lần này mẹ không ngăn nữa.”
“Vâng, Hổ Tử sẽ giành được danh vọng, rồi xây nhà lớn cho mẹ, ngày nào cũng mua thịt về ăn.”
“Mẹ không muốn ở nhà lớn, cũng không cần ăn thịt, mẹ chỉ muốn con bình bình an an quay về.”
“Vâng, mẹ ạ.”
Mẹ y lại bán trâm cài đầu mua bột làm cho y mấy chiếc bánh lớn. Số tiền còn lại bà dùng chỉ bóng xâu lại, may vào túi trong cho y, rồi thức cả đêm đan cho y một đôi hài, may cả một bao đeo sau lưng.
“Mang mỳ ăn đường chưa Hổ Tử?”
“Con lấy rồi mẹ ạ.”
“Tiền chuẩn bị đủ chưa Hổ Tử?”
“Con chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Có quên gì không Hổ Tử?”
“Không quên đâu mẹ à.”
“Cẩn thận nhé, lúc gặp ai cũng phải để tâm quan sát.”
“Con biết rồi, mẹ.”
“Con phải quan tâm đến bản thân, đừng đi đứng vội vàng quá rồi nhiễm phong hàn.”
“Con biết rồi, mẹ.”
“Còn nữa, nếu tình hình không ổn, thì nên… nên…”
“Con biết rồi… mẹ.”
Hổ Tử quay người, đi được mấy chục bước ngoái lại, mẹ y vẫn đứng nhìn theo.
Y vẫy tay rồi cất bước, được mấy trăm bước liền ngoái lại, mẹ y vẫn đứng dõi trông theo.
Y bèn lớn tiếng hô: “Mẹ, quay về đi.” Rồi cúi đầu chạy một mạch mấy dặm.
Quay lại nhìn, bóng mẹ đã thành một chấm nhỏ mù xa.
Mũi y cay xè, nước mắt nhỏ xuống.
Đường ra giang hồ xa lắc, y đi suốt một ngày một đêm, qua cái chợ quen thuộc, qua cả huyện thành nhỏ bé, con đường trước mắt trở nên lạ lẫm. Y có phần khẩn trương, xưa nay đã bao giờ y đi xa đến thế. Trời sầm hẳn, mây dồn lại dày đặc, chực sập xuống.
Y biết sắp mưa, cùng lúc, y thấy ngoài xa xa thấp thoáng một ngôi đình nhỏ ven đường, trong đình hình như có hai người đang ngồi.
Đích xác là có hai người, một người mặt sẹo, một mặt rỗ.
Trước mặt họ bày một bình rượu và ba cái bát.
Họ thấy Hổ Tử từ xa, tỏ vẻ vô cùng cao hứng.
Mặt sẹo hạ giọng nói mới mặt rỗ: “Huynh đệ coi kìa, có dê béo đến.”
“Đúng vậy, đại ca, tưởng là hôm nay tay trắng, quả thật ông trời có mắt.”
“Cho thuốc vào rượu chưa!”
“Yên tâm đi đại ca! Thất bộ đảo!”
“Đào sẵn hố trong rừng chưa?”
“Yên tâm đi đại ca, sâu những một trượng.”
“Vậy được, tối nay chúng ta lại được đến Di Hồng lâu khoái hoạt một phen. Mẹ nó chứ, không biết bà nương Tiểu Thúy Hoa đã quên lão tử chưa? Ồ! Vị tiểu ca này, mưa đến nơi rồi, đằng trước không có nhà đâu, vào nghỉ chít đi.”
Hổ Tử nghe rõ lời mời, do dự một chốc rồi cũng vào trong ngôi đình.
Mặt sẹo và mặt rỗ thấy sau lưng y đeo đại đao, đưa mắt nhìn nhau.
Mặt sẹo hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này là người giang hồ?”
Hổ Tử ưỡn ngực: “Đúng.”
Mặt rỗ giơ ngón tay cái: “Tại hạ bội phục những người xông pha giang hồ nhất, để tại hạ kính tiểu huynh đệ một chén.”
Đoạn rót đầy bát cho mình và mặt sẹo, khẽ lắc nhẹ nắp bình, rót cho Hổ Tử.
Mặt sẹo giơ bát: “Một chén là thế nào, ba chén mới xứng, cạn nào.”
Mặt rỗ giơ chén: “Đúng, đúng, ba chén, ba chen mới phải. Cạn nào.”
Hổ Tử vui lắm, y thấy cha nói không đúng, ngoài đời toàn là người tốt, mới xuất môn đã gặp hai người đó thôi. Càng nghĩ y càng cao hứng, cầm bát lên: “Đa tạ lưỡng vị đại ca, nào cạn thôi.”
Mẹ y từ trong phòng bước ra, nhìn trời với vẻ lo lắng: “Sắp mưa rồi, hài tử lại quên không mang ô, không hiểu có bị ướt không?”