Trước ánh mắt không chút biểu tình của vệ binh, Joan và Sandra đi vào âm hồn thành
U ảnh giới không có mặt trời và mặt trăng, cũng không có sao, bầu trời vĩnh viễn âm ủ một mảnh. Trên bầu trời âm hồn thành dùng ma pháp tạo ra một nguồn sáng hình cầu thật lớn đã dần dần ảm đạm, nhắc nhở cư dân chạng vạng đã buông xuống.
“Hôm nay thu hoạch không tồi.”
Sandra thật vui vẻ nói với Joan :
“Ngươi thật tinh mắt, có thể nhìn thấy ảnh hoàn xà.”
“Vâng.”
Joan thuận miêng trả lời, trông có chút mệt mỏi. Trên vai hắn buộc một bao tải màu xám, bên trong căng phông, không biết bên trong có gì.
“Đói bụng hả?”
Sandra nói:
“Mau về nhà, mẹ nhất định đã làm bữa tối thật ngon đợi chúng ta.”
Joan yên lặng gật đầu, đi theo chị, bước nhanh hơn.
Bọn họ xuyên qua chợ, đi vào ngõ nhỏ, sau đó đi thẳng. Khi đi ngang qua nhà lão bá câm điếc cách vách, con chó vàng trụi lông từ trong nhà chui ra, đối với Joan và Sandra sủa vài tiếng.
Sandra mỉm cười, vẫy vẫy tay, con chó ngoan ngoãn chạy tới, dựa vào chân Sandra cọ cọ. Sandra nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, con chó nhắm mắt lại, trông vẻ mặt rất hưởng thụ.
Joan cũng không quan tâm lắm, tay vỗ vỗ lên đầu con chó, lướt qua người Sandra, nhanh chóng đi vào trong nhà. Sandra nhìn em, khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng vỗ đầu chú chó, cũng theo đi vào nhà.
Mẹ quả thật đã làm xong bữa tối, đang ngồi chờ hai chị em trở về, cha đang ngồi tính sổ sách hôm nay, nhìn thần thái nhàn nhã, chắc hôm nay buôn bán không kém.
“Đã trở về.” Người mẹ tiếp đón, một bên múc ra tảng thịt bò, phát ra hương thơm mê người
“Vâng.” Joan thản nhiên trả lời một tiếng, gỡ xuống bao tải trên lưng, đặt ở ghế dựa.
Người cha tính xong sổ sách, một nhà quây quần quanh chiếc bàn, bắt đầu ăn. Tài nghệ nấu ăn của mẹ rất cao, thịt bò hương vị ngon lắm, mọi người đều làm việc cả ngày, ăn thực ngon, chỉ có Joan tựa như có chút rầu rĩ không vui, tuy hắn ăn không ít, nhưng giống như không yên lòng, chỉ máy móc ăn.
Cha là người vô tâm, cũng không để ý đến, mẹ lại cẩn thận chú ý tới, vì thế nàng nhìn Sandra, dùng ánh mắt hỏi xem chuyện gì xảy ra, nhưng Sandra khẽ lắc đầu, ý nói nàng cũng không rõ lắm.
“Hôm nay rất mệt phải không?”
Mẹ nhẹ giọng hỏi Joan.
“Thu thập taì liệu là công việc rất vất vả.”
Joan lắc đầu, lại lập tức gật gật đầu.
“Vâng, có chút mệt.”
Hắn nói:
“Đại khái hôm nay đi khá xa.”
Người mẹ gật đầu, đưa tay giúp hắn gạt tóc ra phía sau.
“Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút, ngày mai người cùng chị ở nhà nghỉ ngơi thoải mái.”
“Hả”.
Sandra thấy kì quái.
“Ngày mai chúng ta không cần trông cửa hang sao?”
“Ngày mai đóng cửa nghỉ bán”
Người mẹ nở nụ cười hạnh phúc. “Ngày mai là ngày kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ.”
“Àh”.
Sandra cũng nở nụ cười.
Joan nhanh chóng giải quyết phần thịt bò của mình, dùng khăn lau miệng.
“Con hơi mệt”
Hắn nói:
“Muốn về nghỉ ngơi ”
“Đi ngủ sớm một chút”
Bà mẹ dăn dò:
“Nhớ đắp chăn kĩ”
***
Gia đình tiểu thương tự nhiên không có phong rộng rãi. Hai chị em dùng chung phòng ngủ, giường của họ là giường hai tầng, Joan ngủ tầng trên.
Joan nằm trên giường, ánh mắt nhìn lên trần, ngẩn người.
Cửa khẽ mở, có người bước vào. Joan cảm thấy giường khẽ chấn động, sau đó nhìn thấy chị Sandra, cô bé dẫm lên thành giường, thò nửa người trên nhìn cậu em.
“Em khỏe chứ?”
Nàng hỏi.
“Không sao cả”
Joan nói:
“Mệt một chút thôi.”
Sandra đưa tay sờ trán em, thấy cũng không nóng, vì vậy yên lòng.Nhất định là hôm nay bị ảnh hoàn xà dọa sợ.
Cô chị nói:
“Em ngoan ngoãn ngủ, chi đi giúp mẹ rủa chén.”
“Vâng.”
Sandra đắp kĩ góc chăn của Joan, đề phòng hắn đang ngủ thì đá chăn – Joan từ nhỏ đã có thói quen này, sau đó nhẹ chân bước xuống giường.
“Chị”
Ngay lúc Sandra chuẩn bị ra khỏi phòng, Joan đột nhiên gọi nàng.
“Chuyện gì?”
Sandra quay đầu lại.
“Vài ngày nữa chính là sinh nhật chị.”
“Cũng là sinh nhật của em đó.”
Sandra cười:
“Chúng ta là chị em song sinh – chẳng phải em vẫn thường nói vậy sao. Sao vậy, có phải là lén lút chuẩn bị lễ vật gì cho chị?”
“ Là chị phải đưa em lễ vật mới đúng.”
“Yên tâm đi, không thiếu của em. Ngoan ngoãn ngủ.”
Sandra cười khẽ, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khắp nơi lại rơi vào bóng tối và yên tĩnh, Joan nằm một mình trên giường, nhìn trần nhà đen kịt, yên lặng trầm tư.
Sau vài ngày nữa, là sinh nhật bảy tuổi của mình và Sandra.
Bất tri bất giác, tới thế giới này đã được bảy năm.
Từng là người ham mê đọc tiểu thuyết trên mạng, Joan đối với từ “Xuyên việt” không xa lạ tí nào. Mấy năm gần đây xuyên việt trở thành phong trào, nếu người trên đường gặp phải miệng cống thoát nước không đậy nắp, hơn nữa không cẩn thận bước nhầm vào, không cần lo lắng ngã chết, tám chin phần người sẽ bay tới dị giới hay cổ đại, sau đó từ trên trời rơi xuống, phá thủng nóc nhà người ta, đè chết một tên ác bá đang có ý đồ cường bạo dân nữ, sau đó chờ khi tỉnh lại, dân nữ ( Đồng thời là mỹ nữ) yêu thương ngươi lấy thân đền đáp.
Joan là người có tâm lý không kém lắm, không nói là trước khi xuyên việt hay sau, kiếp trước hay là kiếp này.
Cái gọi là tố chất tâm lý không kém, đó là gặp chuyện không sợ hãi – cũng có thể coi như phản ứng chậm chạm, giả sử lấy một ví dụ, xem như thế nào. Trải qua nhiều năm tu luyện, Joan cho dù đang đi đường, đột nhiên nhảy ra một tên cướp che mặt, cầm trong tay con dao hàn quang lóe ra, hắn cũng thật ôn hòa và thành khẩn cùng tên cướp bắt tay:
“Huynh đệ, hôm nay thu hoạch thế nào, có muốn ta tài trợ chút tiền không?”
Cho nên với việc chính mình một giây trước còn đang ngồi trước máy tính xem tiểu thuyết trên mạng, một giây sau xuyên việt đến dị giới, Joan cũng không kinh ngạc nửa điểm.
Nếu xuyên việt, đầu tiên phải là phán đoán tình huống. Xuyên việt cũng chia làm nhiều loại, có cao cấp, cả linh hồn cùng thể xác cùng xuyên việt, tương đương trở thành một cư dân không rõ thân phận của cổ đại hay dị giới.
Có trung cấp, chỉ có linh hồn không có thân thể, cái đó gọi là phụ thể, coi như trở thành một tên bại hoại nào đó của cổ đại hay dị giới, bỗng nhiên thoát thai hoán cốt, thay đổi hoàn toàn; còn có hạ cấp, thân thể không có cũng ko sao đi, linh hồn xuyên việt đi, bất đắc dĩ không cướp đoạt được thân thể cư dân bản xứ, chỉ có thể đầu thai làm trẻ con bắt đầu.
Joan thật bất hạnh, đại khái là thân thể không đủ cường tráng, khi xuyên việt thời không không chịu nổi, bị phá hủy; tiếp theo chắc là linh hồn cũng không đủ kiên cường, đoạt xá cũng không thành công, chỉ có thể an bài theo phương pháp xuyên việt cuối cùng.
Chính là đầu thai chuyển thế, từ trẻ con bắt đầu.
Đã bảy nắm.
Trẻ con cũng có chỗ tốt của trẻ con, ưu thế lớn nhất là có thể chậm rãi thích ứng với hoàn cảnh mới, không xa lạ. Hơn nữa cơm đưa tận miệng, áo có người mặc hộ, đi đường có người ôm, đói bụng chỉ cần há mồm. Cuộc sống hàng ngày chỉ cần ăn ngủ ngủ ăn, so với hồi trước bảy giờ rời giường chin giờ đi làm một ngày đi làm tám tiếng, liều chết công tác kiếm chút tiền lương qua ngày, Joan cảm thấy cuộc sống bây giờ không phải nhân gian – mà là thiên đường.
Nhưng trẻ con rồi cũng sẽ phải lớn
Bảy năm thời gian, Joan cũng không thả lỏng. Hắn chuyên tâm nghe hết tất cả tin tức có thể nghe, học tâp tri thức có lien quan đến thế giới này, hắn học rất nhanh.
Thật hiển nhiên, đây là một kì huyễn thế giới. Có thần linh, có tinh linh, có rồng, có ma pháp và Vu sư – mấy cái trước còn không mười phần khẳng định, vì hắn không chính mắt nhìn thấy, nhưng cái cuối cùng thì chính xác không thể nghi ngờ.
Bởi vì nhà Joan mở cửa hàng buôn bán tài liệu ma pháp.
Hôm nay Joan và Sandra ra khỏi thành một ngày, để đi thu thập các loại ma pháp tài liệu. Khách hàng của bọn họ chính là các Vu sư trong âm hồn thành.
Joan không phải con người cam tâm sống một cuộc sống bình thường. Nếu đã xuyên việt tới kì huyễn thế giới , thì phải trở nên nổi bật, không thể thật sự tra truyền con nối, làm cái tiểu thương nhân sống nốt quãng đời còn lại, thế thì không gì uất ức bằng.
Đời trước hắn xem qua rất nhiều tiểu thuyết trên mạng, đối với kì huyễn thế giới tự nhiên không xa lại, Có rồng có ma pháp, đương nhiên cũng có tinh linh mỹ nữ thế giới, luôn làm người ta cao hứng. Giấc mộng của Joan chính là mình cũng có thể trở thành một anh hùng người người tán dương, bên ngươi đương nhiên là một đám mỹ nữ.
Đó là một giấc mộng đẹp.
Nhưng Joan dần dần phát hiện, mộng đẹp có vẻ sẽ phải vỡ tan.