Nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Lâm Vân, Đặng Bình và Thái Giang liền minh bạch, người này không phải do cấp trên phái tới. Nếu như là cấp trên phái tới, cũng không dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bọn họ.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy được vẻ kiên định của đối phương. Người này không rõ lai lịch, lại ở khu cấm địa quân sự, nhất định phải bắt hắn.
- Tôi tới trước.
Đặng Bình nói xong, đang muốn đi lên đấu với Lâm Vân.
- Khoan, ta không muốn lãng phí thời gian, toàn bộ các ngươi cùng lên đi. Đỡ mất công đánh từng người một.
Lâm Vân thấy là một nam tử khỏe mạnh nói chuyện, liền khoát tay nói.
Đặng Bình thì vừa tức giận vừa buồn cười. Trong lòng nói, mặc dù mình chỉ là một cái doanh trưởng, nhưng cũng là người nổi danh khắp quân khu Vân Bắc. Không có mấy người có thể chiến thắng mình. Còn đươc mọi người xưng là Hãn Sư. Vậy mà cái tên trước mặt này lại dám khiêu chiến toàn bộ một trăm người ở đây, quả thực là cuồng vọng.
Quần công và đánh lén là hai phạm trù khác nhau. Cho dù năng lực tác chiến của mình có mạnh đi đâu chăng nữa, cũng không dám coi rẻ thiên hạ. Không, không nói người khác, chính là anh chàng 'Hỗn Giang Long' Thái Giang này, nếu đấu với mình cũng là bất phân thắng bại. Muốn nói có người có thể đồng thời chiến thắng y và Thái Giang, có thể là có. Nhưng muốn nói đánh thắng hơn một trăm người, thì người này đúng là điên rồi.
- Không cần, chỉ cần tôi và Hãn Sư là đủ.
Thái Giang bị ngữ khí cuồng vọng của Lâm Vân làm cho tức giận. Y liền dặn dò mọi người vây quanh hắn lại. Vộ luận là hai người thắng hay bại, cũng không thể để cho cái tên không rõ lai lịch này chạy trốn.
Đặng Bình đã đi tới gần Lâm Vân, Thái Giang cũng đi theo bên cạnh. Hai người tạo thành một góc vây quanh Lâm Vân lại, xem ra đã coi Lâm Vân là một đối thủ lợi hại.
Ông một tiếng, Đặng Bình đã đá về hướng thắt lưng của Lâm Vân. Tốc độ ra chân cưc kỳ nhanh và hung ác. Một chân này mà quét trúng, không chết cũng bị trọng thương. Có thể thấy Đặng Bình căn bản không muốn để cho Lâm Vân rời đi.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, rõ ràng cũng sử dụng cước pháp, lại còn ở trước mặt mình đá tới nữa. Không chút do dự, hắn nâng lên chân trái, đá sau mà tới trước, trúng vào chân kia của Đặng Biên. Hét thảm một tiếng, Đặng Bình đã bị đá bay ra ngoài 6m, nằm vật xuống đất, không đứng dây nổi.
Đặng Biên nằm trên mặt đất, một cơn đau dữ dôi truyền tới từ đùi. Trong nội tâm cực kỳ kinh hãi. Y đã luyện đôi chân này được gần hai mươi năm, còn có danh sư chỉ điểm. Có thể nói, về cước pháp, rất ít người lợi hại hơn y. Chính là người này, rõ ràng lúc đá mình bay đi, còn không di chuyển thân hình. Mà chân của mình đá tới trước, chân của hắn đá tới sau, vì sau mình lại bị đá trúng? Người này là ai mà lợi hại như vậy?
Lần này Lâm Vân sử dụng là kình lực. Mặc dù không có ra hết toàn lực, nhưng đã đủ để đá gãy xương chân của Đặng Biên. Một phần cũng là Đặng Biên tung ra một cước không lưu tình chút nào, Lâm Vân cũng không khách khí trả lại cho y. Đây là hắn còn lưu tình, nếu không đã trực tiếp lấy mạng của y.
Một cước, chỉ một cước đã đá bay Đặng Biên xuống mặt đất, không đứng dậy nổi? Thái Giang dừng lại, trong lòng cũng kinh hãi. Trên đời lại có người kinh khủng như vậy, một cước đã khiến Đặng Biên không có sức hoàn thủ. Nhìn những người xung quanh cũng đang trợn mắt há mồm, Thái Giang minh bạch, trừ mình ra, những người khác có khả năng ngay cả chiêu thức cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Người này thực nguy hiểm, không biết là cao thủ ở đâu? Thái Giang nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của người che mặt kia, vôi vàng lùi về phía sau. Y biết cho dù mình đi lên cũng có kết qua như vậy. Hắn thích mỉa mai, kệ hắn mỉa mai.
- Mọi người lấy súng ra, bao vây hắn.
Thái Giang không chút do dự ra mệnh lệnh. Người này lợi hại như thế, còn không rõ lai lịch. Nếu có âm mưu gì đó, y quả thực có chút sợ hãi.
Nghe thấy Thái Giang ra lệnh, các đội viên đặc chủng ở bốn phia, đều không do dự rút súng có đạn giả bên trong. Khóe mắt của Lâm Vân co rút lại, lập tức tiến vào đám người.
Lâm Vân liền vận chuyển lực lượng Tinh Vân, khiến khắp nơi là đều là tàn ảnh của hắn. Tất cả súng đều bị đá bay ra ngoài. Mà những khẩu súng bay ra không phải là bay lẻ tẻ mà đều tập trung thành một đống. Thật giống như có người dùng tay sắp xếp lên vậy.
Da đầu của Thái Giang run lên, đây là người sao? Ngoại trừ gần trăm người đã bị Lâm Vân đánh ngất xỉu từ trước, hơn một rtăm người ở đây đều bị Lâm Vân quật ngã xuống đất, súng trong tay đã rời vào cái đống bên cạnh. Thái Giang cũng không thể may mắn trốn thoát, ôm cái chân bị thương ngã xuống, không đứng dậy nổi.
Lâm Vân đi tới chỗ súng chồng chất, ôm toàn bộ số súng mnày vứt xuống vào một cái hồ bên cạnh. Sau đó vỗ vỗ tay, liếc nhìn Thái Giang nằm trên mặt dất nói:
- Đừng chọc giận ta. Lần này ta cho các người một chút giáo huấn, lần sau cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Nhìn bóng lưng của Lâm Vân biến mất, Thái Giang và Đặng Biên cơ hồ khóc không ra nước mắt. Chỉ muốn lập tức báo cáo cho cấp trên chuyện đã xảy ra. Rõ ràng lại có một người như vậy tồn tại? Đây là loại người sao? ở trong bộ đôi nhiều năm như vậy, bọn họ còn chưa từng thấy ai lợi hại như vậy. Cho dù là top 10 người đứng đầu trong cuôc thi võ thuật giữa các quân khu, phỏng chừng cũng kém xa người này.
….
- Tình huống giống như không đúng. Vì sao tốc độ bỏ mình của hai bên lại nhanh như vây? Mới chưa tới hai ngày, mỗi bên đã tổn thất ba, bốn mươi người? Chẳng lẽ Thái Giang và Đặng Biên tập trung moi người lại quần đấu?
Nói chuyện là vị quân trưởng Miêu kia.
Quân trưởng Từ cũng cau mày, trầm tư không nói. Nhìn qua số liệu xuất hiện trên màn hình, con số bỏ mình giữa hai bên đều là ba bốn mươi người. Hơn nữa, thời gian phát sinh rất ngắn.
Phải biết rằng những đội viên tham gia lần huấn luyện này đều mặc một bộ quân phục có gắn thiết bị điện tử trên đó. Thiết bị điện tử đó sẽ dựa vào năng lực hành động của đội viên để phán đoán xem đội viên đã mất đi hay vẫn còn năng lực tác chiến. Sau đó thì trả về kết quả ghi trên màn hinh.
Nhưng mới ngắn ngủi nửa ngày, số liệu đã gửi về, thông báo có bảy tám mươi người đội viên mất đi năng lực tác chiến. Nếu không phải do độ tin cậy của thiết bị điện tử kia đã được kiêm chứng qua nhiều lần, hơn nữa còn được rất nhiều quốc gia sử dụng, thì mọi người ở đây đều đã hoài nghi thiết bị có vấn đề.
Vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương kia cũng cau mày. Việc diễn luyện như vậy đã diễn ra ở nhiều quân khu, nhưng chưa từng xảy ra tình huống kỳ quái như thế. Chẳng qua, nếu như là quần ẩu, thì ngược lại có khả năng. Nhưng nếu quần ẩu thì cần gì phải mất công tới nơi này huấn luyện phục kích, thà tới chỗ bãi đất trống nào đó đánh nhau cho xong. Tin tưởng những người tham gia lần diễn luyện này cũng biết điều đó. Không có khả năng toàn bộ nóng máu lên rồi xông vào đánh nhau.
Mà tình huống về sau càng khiến cho người ta trợ mắt há mồm. Hãn Sư Đặng Biên rõ ràng cũng bỏ mình. Còn không đợi mọi người đánh giá, số người bị bỏ mình càng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ ‘Bỏ mình’.
Vị ủy viên của ủy ban quân sự trung ương kia liền tức giận, vọt dậy nói:
- Chuyện gì xảy ra?