Ngay khi Gia Cát Long Phi oán giận không lâu, mưa to dần dần chuyển nhỏ, không trung chậm rãi sáng lại.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh nhỏ xinh đi qua, y phục thanh tú, hương thơm lan tỏa, âm thanh như thiên nhiên , mền mại yêu kiều vang lên.
"Thúy nhi, lấy chút tiền cho hắn đi..."
"Ai, tuổi còn trẻ, thế nhưng lại lưu lạc làm một tên khất cái... Tiểu thư, người không cần phải giúp đỡ hắn..."
"Đừng nói nhiều, bảo ngươi làm thì làm..."
Gia Cát Long Phi đột nhiên ngẩng đầu, lọt vào mi mắt đúng là tuyệt sắc dung nhan, ,mày ngài loan nguyệt, mắt phượng đung đưa, da thịt trắng nõn, đôi môi anh đào, làm người ta mê say.
Quần áo phấn y lụa mỏng, nhẹ nhàng mà quý phái, búi tóc đen mền hạ trên bả vai, bên trong cần cổ hiện lên phiến da thịt mê người trắng như tuyết, hai trái tuyết lê đầy đặn,cao vút, đủ để dậy lên dục vọng bên trong nguyên thủy nhất của nam nhân.
Quý phái nữ tử mặt tựa trái đào, dịu dàng mà cười, mà bên cạnh nàng là một nữ tỳ rất thanh tú mặc quần áo xanh lục.
Chỉ thấy nữ tỳ áo xanh nọ trong tay áo, lấy ra vài đồng tiền, đưa tới trước mặt Gia Cát Long Phi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hèn mọn .
"Này, đây là phần thưởng tiểu thư chúng ta ban cho ngươi ... Còn thất thần gì nữa, mau cầm lấy, tiểu thư chúng ta còn phải vội trở về !" thái độ nữ tỳ áo xanh ngạo mạn quá đáng, thấy Gia Cát Long Phi thất thần nhìn, nhịn không được quát.
"Thực xin lỗi, ta không phải tên khất cái, ta sẽ không nhận loại thương hại bố thí này ." Gia Cát Long phi phục hồi tinh thần, thần sắc nghiêm túc.
"nhìn ngươi như thế này, không là khất cái là gì, còn nói cái gì thanh cao, nhìn ngươi cả người ăn mặc rách rưới, dơ bẩn lôi thôi, so với tên khất cái còn khẳ năng nào nữa? Nhìn dáng vẻ của ngươi biết chắc là một tên có số mệnh làm khất cái." nữ tỳ áo xanh miệng sắc bén, nhất thời làm cho Gia Cát Long Phi á khẩu không trả lời được.
Gia Cát Long Phi nhụt chí rồi nhìn chính mình, toàn thân bẩn như vậy, xiêm y cũ nát, còn có mấy khối bánh pút-đing, nói thật, là một tên khất cái không có gì khác biệt.
"Thúy nhi, ta bình thường nói như thế nào , chẳng lẽ ngươi đều đã quên sao?" Phấn y nữ tử đôi mi thanh tú nhất ngưng, lộ ra một tia tức giận.
"Nhưng mà, tiểu thư..."
"Im miệng, đưa tiền cho ta." Phấn y nữ tử âm thanh mền mại nghiêm khắc, ngọc thủ xanh nhạt duỗi ra.
Nữ tỳ áo xanh làm sao còn dám lắm miệng, ngoan ngoãn đem tiền đồng đưa tới, ánh mắt oán hận, trừng mắt nhìn Gia Cát Long Phi liếc mắt một cái, dường như oán giận hắn làm cho chính mình bị mắng.
"Vị huynh đệ này , ngượng ngùng, nữ tỳ của ta không biết nói chuyện, nếu có mạo phạm chỗ nào xin thứ lỗi... Tiền đồng này ngươi thu đi, coi như là một chút tâm ý của ta ..." Phấn y nữ tử thanh âm như chim hót, trên người mang theo hương thơm mát.
Gia Cát Long phi không khỏi có chút say mê, ánh mắt nhìn vào đôi mắt phượng phấn y nữ tử, lóng lánh xao động, tựa như biết nói chuyện, làm hắn có chút mất hồn phách.
Phấn y nữ tử tựa hồ nhìn ra cái gì, nhẹ nhàng phất tay áo xẹt qua trước mắt Gia Cát Long Phi, làm hắn nhất thời phục hồi lại tinh thần, nhớ tới vừa rồi thất thố, bộc lộ một tia xấu hổ.
"Thực xin lỗi... Ta đã nói rồi, ta thật sự không phải là khất cái, tiền này vẫn là xin tiểu thư thu hồi lại." Gia Cát Long Phi kéo léo nói.
Phấn y nữ tử mị nhãn cười nói: "Vị huynh đệ này, ta cũng không nói qua ngươi là tên khất cái, cũng không cho là ngươi làm khất cái, bởi vì ngươi không giống..."
Gia Cát long Phi hơi sửng sốt, có chút ngạc nhiên.
"Cầm đi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hẳn là đối với ngươi có chút trợ giúp." Phấn y nữ tử cũng không để ý Gia Cát Long Phi tay dơ bẩn, đem tiền đồng nhét vào, mặt mỉm cười.
"Nhưng việc này so với bố thí có cái gì khác biệt sao? Tiểu thư nhất định là xem ta đáng thương mới..."
"Có phải hay không bố thí rất trọng yếu sao? So với hy vọng sinh tồn, ngươi cảm thấy được như vậy kiên trì còn có ý nghĩa sao? Làm người không thể nhìn trước mắt, không thể vì một ít cái gì gọi là tôn nghiêm vinh nhục, mà đi buông tha hi vọng sinh tồn ... người còn sống mới có ý nghĩa, ngươi hiểu chưa?" Phấn y nữ tử ôn nhu lạnh nhạt, nhưng Gia Cát Long Phi trong lòng như là bị một chùy nghiệm trọng, tạo nên sóng to gió lớn, thật lâu không thể bình ổn.
"Tiểu thư, ta..."
"Ta cần phải về." Phấn y nữ tử tựa hồ không có nói thêm cái gì nữa, keo váy lên, chậm rãi mà đi.
"Tiểu thư, chờ một chút..."
"Còn có việc sao?" Phấn y nữ tử ngoái đầu nhìn lại hỏi.
"Xin hỏi phương danh tiểu thư?chi ân hôm nay, ta nhất định khắc trong tâm khảm, hy vọng ngày sau có thể báo đáp ân đức này ."Gia Cát Long Phi nắm gắt gao vài đồng tiền trong tay nói.
Phấn y nữ tử không trả lời, lập tức mang theo nữ tỳ áo xanh chậm rãi mà đi.
Gia Cát Long Phi thấy phấn y nữ tử đã đi xa, bóng hình xinh đẹp nhạt dần, nhưng trong không khí vẫn lưu lại mùi thơm dụ nhân.
Đêm dài yên tĩnh, ánh trăng hiu quạnh.
"Mỹ nữ như mây, gia tài bạc triệu, giấc mộng của ta khi nào thì mới có thể thực hiện... Chỉ mong miếu thần chết tiệt kia sẽ không lừa gạt ta, bằng không, ta liền..." trong đầu Gia Cát Long Phi hiện lên một chuỗi từ thô tục hạ lưu, mệt mỏi cả ngày, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Giờ phút này, đang ở núi Chung Nam Miếu Thần không khỏi đánh cái hắt xì, khó chịu móc lỗ mũi, nói: "vương bát đản chết tiệt nào đang mắng ta, cẩn thận xui thần quấn thân, kiếp nầy không may đến già."
Sáng sớm,ngày kế.
Ánh dương quang chiếu vào mặt làm cho Gia Cát long Phi đang lúc ngủ mơ thanh tỉnh lại, nhíu đầu mày, còn đang buồn ngủ phải mở mắt, đánh giá hết thảy trước mắt: nhà gỗ, ghế gỗ, giường gỗ... Ai!, nguyên lai những việc đã phát sinh đích thực không phải là một giấc mộng, chớp mắt, hắn đã ở trước thế này hơn mười ngày , tựa hồ cũng quen dần không có khoa học kỹ thuật gì, hiện tại là niên đại lạc hậu .
Ngày hôm qua là hắn đến hàm thành ngày đầu tiên, bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn làm cho kế hoạch của hắn khó có thể thực thi, mà hôm nay, chính là hôm nay, đưa trở thành một ngày sự kiện quan trọng, một thương nhân vĩ đại hôm nay sẽ sinh ra , ha ha! Gia Cát Long phi hạ quyết tâm, sau ngáp một cái , liền đứng dậy rửa mặt chải đầu một phen, mang theo quần áo chính mình, rồi hắn bắt đầu một ngày mới.
Trên đường cái, đám người rộn ràng nhốn nháo, xe ngựa đi lại không dứt, Gia Cát long Phi ở trong biển người mờ mịt, hắn đang tìm kiếm một cơ hội.
Nhưng cổ đại với hiện đại dù sao cũng bất đồng, đối với Gia Cát long Phi mà nói ,hắn không quen thể chế buôn bán cổ đại, muốn tìm được một thương cơ thì rất khó khăn, hơn nữa cổ đại phạm vi buôn bán cực kỳ nhỏ hẹp, cơ bản chỉ có ba loại, thứ nhất, loại phục vụ món ăn, tỷ như tửu quán khách điếm...
Thứ hai, tiêu thụ thương phẩm, tỷ như gạo,củi, quần áo mặc, các loại hàng hóa, thứ ba, loại giải trí, tỷ như sòng bạc, kỹ viện ..., vô luận loại nào đối với hắn sinh ra từ đô thị hiện đại mà nói, tất cả đều xa lạ.
"Ai !, đầy đường đều là phục vụ ăn uống, may vá, tạp hóa thương thẩm ... không có một cửa hàng nào đủ để hắn áp dụng một kế hoạch to lớn?" Vừa rồi còn tràn đầy tin tưởng, ở hàm trong thành lượn một vòng, giờ phút này hắn đã có chút nhụt chí.
Cái gọi là ba trăm sáu mươi lối đi, khác nghề như cách núi(không trong nghề không biết tình hình nghề đó). Nhớ ngày đó, hắn tuy rằng buồn bực thất bại, gây dựng sự nghiệp nhiều lần, ít nhất cũng coi như tinh thông rất nhiều nghề rồi, nhưng hiện giờ đang ở kiếp trước, đúng là anh hùng không đất dụng võ, căn bản hắn tìm không thấy phương pháp kiếm tiền thích hợp.
"Xem ra thật sự là "xảo phụ nan doanh vô thước chi thổi"( khó khăn muôn trùng, không bước khả thi) , chỉ bằng một ít ngân lượng trên người ta, chỉ sợ ngay cả tiểu sinh ý cũng làm không được, còn ăn uống, nơi ở..."Gia Cát Long Phi không thể không đối mặt với sự thật.
Bỗng dưng, một bóng hình xinh đẹp hiện lên bên trong đầu hắn, từ đôi môi anh đào đó nói ra từng câu từng chữ, làm cho hắn cảm ngộ ra một điều mới, "So với hy vọng sinh tồn, ngươi cảm thấy kiên trì như vậy có ý nghĩa sao? Làm người không thể nhìn cái trước mắt, không thể vì một ít cái gì gọi là tôn nghiêm vinh nhục, mà đi buông tha hy vọng sinh tồn ... Người còn sống mới có ý nghĩa, ngươi hiểu chưa?"
"Đúng vậy, nếu ta muốn sinh tồn, phải chịu nhục, phải bỏ cái gọi là tôn nghiêm, hết thảy làm cơ sở để vươn lên"
Nhưng Gia Cát long phi đối với cổ đại mà nói, hắn căn bản không có nghĩ đến, như thế nào giải quyết ấm no kỳ thật là một vấn đề rất lớn. Bởi vì không biết, hắn gần như có thể nói là nửa bước khó đi.