Có kinh nghiệm của thí nghiệm lần trước, Lâm Tịch cũng chánh thức tin rằng luyện kim thuật quả thật có thể làm thay đổi kết cấu vật chất, cũng biết là cái thế giới này sợ rằng không đơn giản như trước kia mình tưởng,bởi vậy đối với thế giới này hắn càng thêm tò mò . Đương nhiên,hắn cũng đi theo Mạt Ni Áo học một chút luyện kim thuật, nhưng lại không thể phát hiện có thêm huyền bí gì.Lúc hắn luyện chế Thái Ất tinh thiết cũng đặc biệt chú ý, nhưng cũng không có phát hiện gì khác.
Dù sao Lâm Tịch ít nhất đã biết một việc, đó chính là Thái Ất tinh thiết không phải chỉ có tam muội chân hoả mới có thể tinh luyện, ở một số mỏ quáng thạnh cũng có ,nhưng là rất quý hiếm.Ngoài ra đồng tinh, mật ngân,kim tinh cũng như các tài liệu luyện khí khác cũng tồn tại, chỉ là vô cùng quý hiếm.
Lâm Tịch có thể khẳng định,thế giới này còn có rất nhiều điều mình không biết, chỉ có tự mình đi ra ngoài sau này mới có thể nhất nhất hiểu rõ.
Bất tri bất giác, bọn họ đã trong huyệt động quật địa trùng một năm,trong một năm này Lâm Tịch chuyên tâm luyện phi kiếm. Mặc dù phi kiếm, tài liệu chỉ là Thái Ất tinh thiết cùng đồng tinh, nhưng so với trên đại lục cũng mạnh hơn rất nhiều các ma pháp vũ khí , theo Mạt Ni Áo phỏng chừng cũng đã ngang bậc thánh khí.
Thánh khí,chính là ma pháp vũ khí cấp bậc cao nhất mà loài người có khả năng chế tác, đến nay cũng chỉ có ải nhân đại sư mới có thể chế tác,còn thần khí là thứ mà con người không có khả năng làm được.
Trải qua một năm tu luyện,kim đan của Lâm Tịch đã lớn như long nhãn, không sai biệt lắm tu vi đã đạt tới Kim đan trung kỳ. Khải kỳ khởi điểm mặc dù so với Lâm Tịch cao hơn một chút, nhưng Tử Tiêu thần huyền dù sao cũng không cách nào so sánh được với Tam Động chân kinh, hơn nữa lúc hắn bắt đầu tu luyện thì tuổi đã lớn,tốc độ tiến bộ không thể bằng Lâm Tịch, lúc này so với Lâm Tịch chỉ cao hơn một chút mà thôi.
Về phần Mạt Ni Áo, hắn bây giờ vẫn còn ở giai đoạn Trúc Cơ kỳ,khoảng cách đến lúc hoàn thành Trúc Cơ kỳ vẫn còn kém một chút hỏa hầu.
Lúc này Lâm Tịch cũng hiểu được phải đi ra thế giới bên ngoài một chút, dù sao ở nơi này tu luyện mãi cũng không phải là kế lâu dài.
Đang lúc hắn suy nghĩ về thân phận Ma kiếm sư để có thể xuất động, đột nhiên cảm giác trong lòng máy động. Lâm Tịch nhíu mày :" Ai dám lớn mật như vậy, cũng cả gan phá huỷ công sức của ta!"
Vừa rồi hình cảnh hiện qua,khổ công của hắn,một số quật địa trùng đã bị một địch nhân không biết tên giết chết . Hơn nữa trước mắt tất cả các tin tức phản hồi của quật địa trùng vẫn bình thường, nói cách khác địch nhân này đã giết sạch tất cả quật địa trùng mà hắn gặp phải.
Lâm Tịch kêu Khải Kỳ và Mạt Ni Áo,rồi cùng độn thổ tới phương hướng quật địa trùng ngộ hại.
Nơi này là mặt khác của ngọn núi, quật địa trùng đúng là đào móc tới một sơn động, sau đó mới bị ma thú bên trong giết chết. Lâm Tịch còn chưa có xuất hiện,nhưng cảm giác được uy thế hùng hậu phát ra, xem ra chủ nhân nơi này hẳn là một ma thú có thực lực cường hãn!
Lâm Tịch cả bọn ẩn dưới lòng đất quan sát, nguyên lai là huyệt động của một lôi báo trắng như tuyết. Đây là lôi báo đã trưởng thành,nói cách khác nó hẳn có thực lực của một cửu giai ma thú! Tại đại lục, cửu giai ma thú tuyệt đối là ma thú có thực lực tối cao trong các ma thú! Loài người mặc dù cấp vũ đế hoặc là có thực lực ma pháp chi hoàng, cũng không dám cùng cửu giai ma thú đơn đả độc đấu.
Nhưng Lâm Tịch không giống người thường mà sợ hãi lôi báo này, mặc dù là hắn đánh không lại, cũng có thể dùng độn thuật toàn thân trở ra. Huống hồ tại Khắc Long sơn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải cửu giai ma thú, như thế nào có thể dễ dàng để lại nó mà rời đi như vậy?
" Khải Kỳ thúc thúc, ngươi trước mắt chiếu cố Mạt Ni Áo, ta đi ra ngoài thử một chút thực lực của lôi báo." Mạt Ni Áo còn chưa kết thành kim đan, bởi vậy phải cần Khải Kỳ trợ giúp mới có thể độn thổ.
Lôi báo hôm nay cũng cực kỳ khó chịu, nó đang trong lúc ngon giấc,sau lưng bỗng bị mấy cái càng của quật địa trùng quấy rầy giấc hảo mộng, vì vậy tựu không chút khách khí đem bọn chúng biến thành đống thịt vụn.Ngay lúc nó lại muốn tiến vào mộng đẹp, đột nhiên có cảm giác không ổn, mở mắt lập tức phát hiện trước mặt không xa không biết khi nào tồn tại một hình dáng nhân loại, trong tay cầm một chuôi kiếm quay về phía nó đắc ý cười.
Lôi báo trong mắt nổi giận đùng đùng, tuyệt đối đúng là đùa cợt nó!!! Thân là cửu giai ma thú, tự mình lúc nào lại bị trêu đùa như thế? Loài người ghê tởm thân hình nhỏ bé này, chẳng lẻ hắn cho rằng có thể gánh chịu lửa giận của ta?
Không có động tác dư thừa,lôi báo há mồm lập tức hộc ra một tia chớp dạng hình cầu, sau đó nhe răng nhếch miệng đồng tử nhìn chằm chằm,như tưởng rõ ràng nhìn thấy nhân loại kia là như thế nào bị biến thành một đống than!
Nhưng chuyện tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhân loại kia chỉ là đưa trong tay thanh kiếm lướt ngang lôi cầu một cái,lôi cầu tựa như quả bóng da hướng miệng động khẩu bay ra ngoài.
Lôi báo tâm lý cả kinh:" Gặp phải đối thủ ...!"
Lâm Tịch nhìn lôi báo trước mặt đang tức giận bột phát, không khỏi nhớ tới một câu trong phim thường xem kiếp trước, liền nói:"Chút lực nhỏ nhoi, chẳng lẻ ngươi chưa ăn cơm?"
Cửu giai ma thú đã đã trưởng thành trí tuệ không kém loài người, nghe được lời nói như thế,nó há có thể nhẫn nhịn nổi? Vì vậy lôi báo gầm lớn một tiếng, thân thể hóa thành một đạo bạch tuyến trực hướng Lâm Tịch đánh tới.
Lâm Tịch bởi vì dễ dàng hoá giải một lần công kích của lôi báo, lúc này đối với lôi báo không khỏi có chút khinh thị, nhưng không ngờ trong lúc đó đột nhiên bị công kích nên ứng phó không kịp! Bất quá may là hắn cũng không có hoàn toàn buông lỏng, trong lúc nguy cấp cước bộ lập tức dịch chuyển, sử ra bộ pháp huyền diệu, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích của lôi báo.
Chỉ nghe" Tê lạp"(1) một tiếng,quần áo trên người Lâm Tịch in dấu một vài vết trảo, hoàn toàn không có thương tổn đến da thịt.
Lâm Tịch đang muốn nhìn lại quần áo trên người, đột nhiên nghe được sau lưng một tràng tiếng gió truyền đến, hắn hạ ý thức lướt ngang tam bộ, chỉ thấy một đạo bóng trắng từ thân xuất vang " Sưu" một tiếng vụt qua. Không đợi Lâm Tịch nhìn rõ ràng,bóng trắng kia tại trên vách sơn động bắn ngược lại trực tiếp hướng phía đầu Lâm Tịch đánh tới.
Lôi báo tốc độ quả thật nhanh không khác lời đồn,Lâm Tịch hiển nhiên tâm lý chưa có chuẩn bị, bởi vậy liên tiếp lâm vào thế bị động. Lúc này nguy nan trước mắt, Lâm Tịch không thể làm gì khác hơn là sử Thiết bản kiều(2), tránh thoát tiếp một kích này.
Ai ngờ lôi báo thông minh vô cùng,khi lướt qua trên người Lâm Tịch ,trong nháy mắt nó há mồm phun ra một lôi cầu so với lôi cầu ban đầu còn to lớn hơn nhiều!
Lúc này nó và Lâm Tịch khoảng cách chỉ tầm nửa thước, Lâm Tịch mặc dù thấy được lôi cầu,nhưng cũng không thể phản ứng được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi cầu hướng lồng ngực mình xoẹt tới. Lúc này trong đầu Lâm Tịch chỉ có một ý niệm :" chẳng lẻ ta lại uất ức chết đi như vậy sao?"
.................................................. .................................
(1).Tê lạp: “âm thanh tiếng gãy,tiếng xé”
(2).Thiết bản kiều: “tên một thế võ quen thuộc-tư thế ưỡn ngả người về phía sau,giống hình một cái cầu cong cong”