Tan Biến Thời Không - Tác Giả: Nhâm Oán - Chương 20 (Hạ)
Phá Diệt Thời Không Tác Giả: Nhâm Oán
Phá Diệt Thời Không
Chương 1: Trắc nghiệm tâm lý (Thượng)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
- Kế tiếp! Triệu Lập!
- Có.
Triệu Lập lớn tiếng trả lời rồi đứng dậy sửa sang lại quân phục, mặc dù động tác còn chưa chuẩn, nhưng như thế cũng có chút tác dụng.
Đây là mục kiểm tra sau ngày đầu tiên nhập ngũ, nó quyết định mỗi cá nhân sẽ được biên chế vào binh chủng nào cho phù hợp. Nói vậy cũng có thể thấy được mức độ quan trọng của nó như thế nào. Nếu có thể lưu lại cho giám khảo một chút ấn tượng thì quả thực là tốt.
“Đông”, “đông”, “đông” …tiếng động có tiết tấu rõ ràng từ cánh cửa sắt vang lên. Sau đó, một khẩu lệnh uy nghiêm được phát ra:
- Tiến lên.
Cánh cửa hợp kim tự động mở ra, Triệu Lập nhanh chóng bước vào. Đằng sau cánh của là một gian phòng rất rộng, nhưng bài trí hết sức đơn sơ. Ngoài một cái bàn dài còn có thêm vài cái ghế dựa. Một cái ghế được đặt ở giữa phòng, ba cái được để sau cái bàn. Bên cạnh cái bàn có đặt một tấm bình phong.
Ngồi sau bàn có ba quân nhân đều ở độ tuổi trung niên, một người là thượng úy, hai người còn lại là trung úy. Nhìn cũng biết được lần kiểm tra này không phải đơn giản chỉ là qua loa cho xong.
- Chào giáo quan! – Triệu Lập làm một động tác chưa đúng với tiêu chuẩn quân nhân, lớn tiếng chào. Cũng chẳng có cách nào khác, mới ngày đầu nhập ngũ còn chưa được tập những động tác quân sự.
Ba vị giáo quan cũng đáp lễ lại. Vị thượng úy ngồi giữa liếc quần áo của Triệu Lập, ánh mắt lộ ra một tia hài lòng:
- Ngồi đi.
Ngồi xuống chỗ ngồi duy nhất trong phòng, Triệu Lập cố gắng ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng giữ vững tư thế, chỉ sợ có động tác sơ suất làm cho giáo quan không hài lòng sẽ bị phân đến một nơi không ra gì.
- Triệu Lập, hai mươi mốt tuổi… - Một thanh âm rất bình thản, đem lý lịch của Triệu Lập nói sơ qua một lần. Mà có muốn sơ lược đi nữa cũng khó. Bởi vì sau khi học xong phổ thông, Triệu Lập không có đợi đại học mà ngay lập tức đăng ký nhập ngũ.
- Hãy nói xem, vì lý do gì mà cậu muốn gia nhập quân ngũ? – Vị thượng úy với nét mặt ôn hòa hỏi. Hắn thấy tên tiểu tử này có vẻ căng thẳng.
- Báo cáo giáo quan! Nhập ngũ là trách nhiệm và nghĩa vụ của từng công dân. – Triệu Lập ưỡn thẳng người, ngồi trên ghế lớn tiếng trả lời.
- Còn có nguyên nhân gì nữa? – Đó là một câu trả lời cơ bản mà ai cũng biết. Nhưng bây giờ cũng chẳng ai có thể biết rõ được động lực khiến cho những thanh niên trẻ tuổi này lại tham gia vào quân đội.
- Báo cáo giám quan! Trong quân đội còn có thể học tập được những kỹ năng mà trong xã hội không thể học. – Không hề có chút do dự, Triệu Lập trả lời một cách nhanh chóng. Rất nhiều những kỹ năng trong quân đội không hề được truyền bá trong xã hội, nhưng nếu nắm giữ được những kỹ năng này thì có thể rất dễ dàng tìm được công việc trong xã hội. Nhất là trong quân đội lại còn có công pháp tu luyện, so với những thứ cơ bản trong xã hội chắc chắn là cao hơn đến mấy bậc. Những điều này cũng là một loại hấp dẫn đối với những người trẻ tuổi gia nhập vào quân đội.
Gật gật đầu…Cậu thanh niên trẻ này thật thẳng thắn, không hề có chút nào sáo rỗng như những người khác khi nói về vấn đề này.
- Còn gì nữa? – Có thể gặp được một người thẳng thắn cũng chẳng dễ dàng, thượng úy liền hỏi tiếp một câu.
- Có thưa giám quan. Sau khi xuất ngũ, nếu tham gia thi đại học có thể được ưu tiên thêm 40%. Nếu lúc còn trong quân đội có những biểu hiện xuất sắc, lập công thì còn được ưu tiên hơn nữa. Nếu tính trong những điều kiện cơ bản, thì ta sẽ có được ưu tiên trúng tuyển. – Triệu Lập sợ vẫn còn chưa nói hết cho ba vị giám quan hiểu. Hắn biết rằng trong quân đội có những lúc có sao nói vậy lại hay hơn miệng lưỡi bôi trơn rất nhiều.
- Rất tốt – Thượng úy rất hài lòng với sự thẳng thắn của Triệu Lập. Nói xong lập tức điền vào trong tờ giấy nhận xét của Triệu Lập: mục đích rõ ràng, tính cách thẳng thắn, thành khẩn.
- Xin mời lấy phiếu câu hỏi. – Vị trung úy ngồi bên cạnh, mặt không chút thay đổi nhìn Triệu Lập. Đây là một cuộc kiểm tra tổng hợp nên có rất nhiều nội dung. Vì để phòng ngừa gian lận nên mỗi người đều chọn một phiếu câu hỏi.
- Số mười ba. – Thấy con số, Triệu Lập trong lòng thầm than thở: “Thật là một con số xấu”.
Đề bài thứ nhất: Là về câu chuyện cổ tích “Cô bé lọ lem” của anh em nhà Grimm, đúng vào lúc nửa đêm, cô bé lọ lem bỏ đi trước khi tất cả mọi thứ trở về nguyên dạng. Câu hỏi đặt ra là trong đoạn truyện cổ tích này có chỗ nào không hợp lý?
Trước kia, Triệu Lập xem qua cũng biết trong đó có vấn đề, không nhịn được, trên môi khẽ điểm một nụ cười:
- Báo cáo giám quan! Chỗ này có hai vấn đề.
- Hai vấn đề? – Hiển nhiên câu trả lời nằm ngoài ý liệu của ba giám quan. Viên thượng úy hứng thú nhìn hắn:
- Nói xem nào?
- Vâng thưa ngài! – Mặc dù không được đào tạo cơ bản, nhưng cũng có người đã nói qua cho hắn rằng trước khi trả lời một vấn đề nào đó tốt nhất nên có những câu đại loại như: “Vâng thưa ngài”, hay là “không thưa ngài”….
- Vấn đề thứ nhất là tất cả những thứ mà lọ lem có đều trở về nguyên dạng vào lúc nửa đêm, nhưng chiếc hài thủy tinh lại không có thay đổi. – Điều này hiển nhiên là đáp án tiêu chuẩn, trên cơ bản tất cả mọi người đều phát hiện ra sơ suất nhỏ này của tác giả.
Nhưng điều khiến cho ba vị sĩ quan cảm thấy hứng thú chính là Triệu Lập nói còn có vấn đề thứ hai. Điều đó trước đây họ chưa từng nghĩ đến, vì vậy họ rất tò mò:
- Thế còn vấn đề thứ hai là cái gì?
- Vấn đề thứ hai: nếu chỉ căn cứ vào một chiếc hài để tìm một người là điều không thể thưa giám quan. – Triệu Lập lớn tiếng trả lời. Hắn cũng phát hiện ra mấy vị giám quan đối với vấn đề bổ sung này thực sự cảm thấy hứng thú.
- Nếu với một chiếc giầy, chỉ căn cứ vào cỡ hài thì tôi có thể tìm ra được hàng triệu người thích hợp. Nếu thực sự từ một chiếc hài có thể tìm được đúng người thì tất cả những cơ quan điều tra cũng chẳng cần nữa.
Câu cuối cùng hiển nhiên là Triệu Lập pha thêm một chút hài hước vào đó. Mặc dù câu hỏi của Triệu Lập cũng không phải là khó, nhưng loại kiểm tra này cũng không phải để xem ngươi có tìm ra đáp án chính xác hay không, nó chú trọng đến các chi tiết trong quá trình trả lời câu hỏi. Câu trả lời đúng hay không, cũng không phải là một tiêu chí duy nhất.
Mà vấn đề này hiển nhiên là từ trước đến nay ít có ai chú ý đến, chưa kể đến việc trong thế giới hiện đại, dân số cực kỳ đông đúc thì ngay ở trong các câu chuyện cổ tích, nếu không chỉ chính xác vào một gia đình nào đó thì phương pháp này là không khả thi. Hoàng tử đừng hòng mơ tưởng tìm thấy được lọ lem.
Ba vị sĩ quan đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong đó có một nét hài lòng. Thượng úy cúi đầu, phê thêm vào tờ nhận xét của Triệu Lập: lập luận chặt chẽ, tư duy phân tích xuất sắc. Nghĩ ngợi một lúc rồi điền thêm một câu: có tính hài hước.
Mong các bạn sau này post các chương sau hãy ấn "Trích" của bài trước và không sửa code lung tung.
Thân
Last edited by QuanQuan; 01-12-2009 at 06:46 PM.
|