"Đúng." Hồ Thất Công đáp: "Kỷ gian thần có đứa con trai tên là Kỷ Thắng, còn Tô đại tướng quân có người con gái tên là Tô Thần. Kỷ Thắng không biết nhìn thấy Tô Thần ở đâu mà lại dậy sắc tâm, muốn cưới Tô Thần. Kỷ gian thần chỉ có đứa con trai này, tuy không tình nguyện, nhưng cũng làm mặt dày cho người đến Tô phủ đề thân. Tô đại tướng quân không ngờ thẳng thừng cự tuyệt, còn trả lời cho Kỷ gian thần thông qua tám chữ: Tô môn hổ nữ, bất giá khuyển tử (hổ nữ nhà họ Tô không gã cho con của chó)."
"Hay cho cái câu Tô môn hổ nữ bất giá khuyển tử, quả nhiên là có khí thế." Chiến Thiên Phong vỗ đùi đánh đét một cái, hưng phấn vô cùng.
Hồ Thất Công nói tiếp: "Kỷ gian thần tiếp được thư hồi đáp của Tô đại tướng quân, tức giận điên người, nhưng Kỷ Thắng cứ sống chết muốn cho bằng được cho nên hắn cũng chẳng còn cách nào. Kỷ gian thần sau đó nghĩ ra một chủ ý, là đi nói với Thôn Chu vương, nói cái gì là cả triều trên dưới đều nói lão và Tô đại tướng quân bất hòa, nhưng kỳ thật chẳng hề có chuyện này. Để chứng minh hắn và Tô đại tướng quân không có lòng đó, hắn nguyện cùng Tô đại tướng quân kết thành thông gia, như vậy triều chúng không còn nói năng gì nữa, có lợi cho việc an định dân tâm của Thôn Chu quốc. Thôn Chu vương hôn dong ngu muội, tin lời của Kỷ gian thần là thật, hạ chiếu tứ hôn để con gái Tô Thần của Tô đại tướng quân gả về cho Kỷ Thắng."
"Làm gì có cái lý này." Chiến Thiên Phong tứ giận vô cùng: "Đại vương thật là hôn đầu rồi, trứng gà mà đi trộn với trứng ung, không có cái nào ra cái nào. Đại vương thật là đầu óc trứng lộn rồi." Nói tới đây hắn truy vấn: 'Vậy Tô đại tướng quân đáp ứng hay không? Đúng rồi, ông ta là hán tử trung trực, nhất định là trữ tử bất khuất, công nhiên kháng chỉ rồi."
"Cái đó thì không." Hồ Thất Công đáp: "Tô đại tướng quân một lòng trung nghĩa, ông ta sẽ không công nhiên kháng chỉ đâu. Nhưng ông ta có một biện pháp khác, nói nhân vì con gái Tô Thần từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, liền ở trước tượng phật tổ cầu xin, hứa là chỉ cần Tô Thần có thể bình an lớn tới tuổi xuất giá, thì sẽ gieo tú cầu chọn con rễ, tú cầu trúng ai thì lấy người đó, coi như là cảm kích đối với sự phù hộ của phật tổ."
"Gieo tú cầu?" Chiến Thiên Phong kinh ngạc kêu lên: "Nếu gieo trúng người đuôi mù móm xứt thì sao? Cũng lấy à, như vậy chẳng phải thiệt thòi cho Tô tiểu thư rồi hay sao?"
"Cái đó là chuyện bất khả kháng." Hồ Thất Công thở hắc: "Tô đại tướng quân không muốn nhận cái tội danh kháng chỉ, lại không nguyên ý gả con gái cho Kỷ Thắng, ngoại trừ cách này còn biện pháp nào khác đâu?"
"Thì vậy." Chiến Thiên Phong gật đầu, đột nhiên nhớ đền lời của Kỷ Thắng và Cao sư gia trước đó, kêu lớn lên: 'Ai da, bọn chúng đặt chủ ý khống chế tôi có phải là muốn tôi đi tiếp tú cầu của Tô tiểu thư hay không?"
"Gà trụ lông này cũng không ngốc a." Hồ Thất Công cười hắc hắc, đáp: "không sai, Tô đại tướng quân nghĩ đến biện pháp gieo cầu kén chồng này khiến cho Kỷ gian thần không thể làm gì được, nhân vì Kỷ Thắng cho dù có đến đón cầu gieo hôm đó, Tô tiểu thư cũng không ném tú cầu cho hắn, cho nên mấy ngày nay tức tối không yên. Vừa lúc đó sư gia họ Cao kia gặp phải ngươi, thấy tướng tá của ngươi vừa khéo có vài phần tương tự với người trong tâm của Tô tiểu thứ là Lô Giang, cho nên Cao sư gia nghĩ ra kế sách này: Trước hết cho ngươi ký vào văn khế bán thân vào làm gia nô cho Kỷ phủ, sau đó bắt ngươi đi nhận gieo tú cầu, trong khi đó Cao sư gia lại phái người khống chế toàn bộ cầu trường đó, trừ những người lão nhược bệnh tàn, những kẻ khác đừng mơ đến gần. Sau đó, hắn sẽ đưa con gà nhép ngươi vào giữa. Trong đám đông chật ních đó, chỉ cần ngươi tuổi trẻ khỏe mạnh, lại giống ba phần người thương của Tô tiểu thư, thì Tô tiểu thư nhất định sẽ ném tú cầu về cho ngươi. Do đó, trừ khi gặp phải quỷ, ngươi và Tô tiểu thư nhất định bái đường. Đến khi đó, Kỷ tiểu gian thần đột nhiên xuất hiện móc văn khế bán thân ra, ha ha, đường đường là đại tiểu thư mà trở thành vợ của gia nô trong Kỷ phủ. Chuyện xấu này của Tô gia mà xảy ra thì Tô đại tướng quân không thể không tức chết ở đương trường, còn Tô tiểu thư trừ khi tự sát ra thì chí có đường là về Kỷ phủ làm gia nô. Tô gia coi như triệt để tiêu đời. Kỷ gia đối với đại vương cái gì cũng nói qua được, không ai có thể làm gì hắn."
Hiểu rõ được gian kế của Cao sư gia, Chiến Thiên Phong ngẫn ra một hồi rồi đột nhiên kêu lên: "Độc quá a, tôi bình sinh tự phụ là có mấy phần kế trí, nghĩ ra được mấy điểm quanh quanh co co, tạo ra vài trò cũng vui vui kheo khéo, nhưng so với tên Cao sư gia này đơn giản là con cóc mà bì với heo, chẳng phải là người."
"Tên gà nhép ngươi cũng có lúc khiêm tốn à, quả thật là ly kỳ a." Hồ Thất Công cười hắc hắc.
"Không được, tôi tuyệt không thể tiếp tay cho giặc, giúp gian kế của Kỷ gian thần thành công được. Nếu tôi làm chuyện đó, sau này ở ngoài đường không dám ngẩng đầu lên nhìn ai." Chiến Thiên Phong kêu lên xong rồi phục xuống khấu đầu: "Thất công, cầu lão nhân gia ngài cứu tiểu nhân, mang tiểu nhân đi a." Nói đến đây, hắn suy nghĩ một chút, tưởng đến chuyện mình kỳ thật chẳng có mặt mũi gì, bèn tiếp: "Thất công, tiểu nhân tự hiểu mình, biết bản thân bất quá là tên tiểu lưu manh đầu đường xó chợ, không có tư cách nhọc đến tay quý của lão nhân gia, nhưng Tô đại tướng quân là nhất đại trung lương, ngài nhẫn tâm trơ mắt nhìn ông ta bị gian thần hại đến nhà phá người vong hay sao?"
"Nhất đại trung lương tướng?" Hồ Thất Công cười ha hả: "Tiểu tử ngươi coi kịch quen rồi, lời nói cũng giống như hát bộ vậy a."
Nghe ông ta nói lời này, Chiến Thiên Phong không ngờ gật mạnh đầu, đáp: "Đúng vậy, ở trấn mỗi năm đều có hát hí khúc, tôi xem nhiều cũng quen rồi. Mỗi khi xem tới đoạn trung thần bị gian thần hại chết, dưới hí đài đều đầy tiếng chửi, thậm chí còn có người lượm đá ném lên đài nữa."
"Ném đá lên hí đài?" Hồ Thất Công lại cười no một trận, hỏi: "tên tiểu tử ném đá đó có phải là ngươi không?
"Phải." Chiến Thiên Phong ngượng ngập cúi đầu, nói tiếp: "Nhưng mà khi tôi ném hòn đá đó, không ngờ bị ông chủ gánh hát đánh cho nhừ đòn. Thiệt là kỳ lạ, tôi đánh gian thần, mọi người nên khen mới phải chứ, sao lại còn mắng tôi làm loạn, tức chết tôi không."
Hồ Thất Công càng cười to hơn, cười đến mức Chiến Thiên Phong đỏ bừng cả mặt, ngầm mắng: "Lão hồ li tinh, cẩn thận coi chừng cười mất hơi luôn đó, đến lúc đó lão hồ ly cười chết cũng là thành toàn cho thanh danh của bổn cùng thiếu gia a. A nha không đúng, nếu lão mà cười chết rồi, thì cả nhà Tô đại tướng quân sẽ thảm thôi." Cho nên vội kêu lên: "Thất công, ông đừng cười nữa, nói thật đấy, cứu cả nhà Tô đại tướng quân đi."
Hồ Thất Công ngừng cười, hỏi: "Ý của ngươi là để ta mang ngươi đi, khiến cho Kỷ gian thần không thể nào thực thi gian kế?"
"Dạ." Chiến Thiên Phong gật đầu.
"Không được." Hồ Thất Công không ngờ cự tuyệt thẳng thừng; "Như vậy chẳng có điểm nào vui cả."
"Vậy ông muốn làm sao?" Chiến Thiên Phong gấp lên.
"Chỉ mang có mình tiểu tử ngươi đi thì chẳng có gì thú vị cả. Lão nhân gia ta nếu như đã nễ mặt chơi với hắn, tự nhiên sẽ chơi cho hắn nở gan nở ruột, *** đái đều lưu hết." Hồ Thất Công hừ một tiếng, tiếp: "chỗ lợi hại nhất của Kỷ gian thần chính là trong lúc tiểu tử ngươi và Tô tiểu thư bái đường, đột nhiên xông vào hỉ đường móc khế ước bán thân ra, trước mặt bá quan văn võ làm nhục Tô đại tướng quân. Lão phu muốn chơi chính là muốn chơi ở điểm này với hắn."
"Đến lúc đó, chỉ cần Kỷ tiểu gian thần móc khế ước bán thân của tôi thì mọi sự đều đã định, cái đó gọi là gạo đã thành cơm, còn chơi được cái gì nữa?" Chiến thiên Phong vô cùng mê hoặc.
"Tiểu tử thối bất học vô thuật, cái gì mà gạo đã thành cơm, ván đã đóng thuyền chứ." Hồ Thất Công chửi tục một tiếng, nói tiếp: "Đến tận lúc đó, tự nhiên là chậm rồi, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị trước a, có thể vẽ cùng lúc hai bút: một là cấp cho tiểu tử ngươi một thân phận giả, ví dụ như một vương tử mắc nạn của một quốc gia nào đó, dù gì thì các vương tử bị phá quốc hiện nay rất nhiều, đột nhiên xuất hiện một người sẽ chẳng ai hoài nghi. Đương nhiên, lão phu sẽ cấp cho tiểu tử ngươi vài món làm bằng chứng."
"Vương tử mắc nạn? Tôi?" Chiến Thiên Phong chỉ vào mũi mình, ngẩn người ra. Hồ Thất Công nghĩ ra điểm này quả thật là khó bề tưởng tượng a.
"Đúng vậy." Hồ Thất Công bảo: "Kỷ tiểu gian thần nói ngươi là gia nô của hắn, mượn điều này làm nhục Tô đại tướng quân, kết quả ngươi lại nói rõ thân phận, lại là một vị vương tử, tuy là nước phá gia vong lưu lạc đến đây, nhưng vương tử dù sao vẫn là vương tử, thân phân vĩnh viễn hơn người."
"Những Kỷ tiểu gian thần nắm trong tay khế ước bán thân của tôi a." Chiến Thiên Phong vẫn còn chưa nghĩ ra cho rõ.
"Cái này rất dễ." Hồ Thất Công cười ha ha: "Lão phu thần thông quảng đại, chẳng lẽ không biến tờ khế ước bán thân đó thành một tờ giấy trắng hay là viết vài chữ ví dụ như: Kỷ gia phụ tử, nhất đối sỏa đản (Cha con nhà họ Kỷ là một đôi ngốc) sao. Như vậy chẳng phải là ổn hay sao?"
"Ý hay." Chiến Thiên Phong cuối cùng cũng minh bạch, vỗ tay cười lớn, nói: "Kỷ gia phụ tử, một đôi trứng ung, cái này so với Tô gia hổ nữ của Tô đại tướng quân không gả cho khuyển tử là câu đối tuyệt diệu, Kỷ gian thần nhất định là thẹn chết rồi." Miệng thì cười lớn, lòng hắn suy nghĩ: "Đều nói hồ tiên rất thích sáng tác và đóng kịch, quả nhiên là thế. Xem ra Hồ Thất Công là một lão hồ li tinh rồi, tuyệt đối không thể sai." Nghĩ đến đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đột nhiên quỳ xuống thưa: "Kế này của Thất công quả thật là tuyệt diệu, nhưng vẫn còn chỗ hỡ, nhân vị tôi đã nuốt phải một viên Nhất Tiếu hoàn của Cao sư gia, chỉ còn mạng bảy ngày. Nếu thật sự đến ngày thứ 7 thì ngã lăn quay ra chết, Tô tiểu thư phải ở giá rồi, Kỷ gian thần vẫn thắng được một phần."