Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 1: Tiểu Vân Vũ quyết
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Một cương thi gầy yếu đơn bạc, vác theo một túi vải to gấp mấy lần thân thể hắn, gian nan bước từng bước trên sơn đạo.
Vác theo ba trăm cân linh cốc, từng bước từng bước đi tới sơn môn. Vừa qua khỏi sơn môn, hắn vứt túi vải trên vai xuống mặt đất, cả người ngồi liệt ra mặt đất, miệng thở phì phò.
"Không được quên!"
"Cho dù chết, cũng không thể quên!"
. . .
Một thanh âm vừa xa lạ lại vừa có cảm giác thân thuộc vang lên, giống như từ những đám mây xa xăm kia truyền đến. Từng đợt từng đợt hồi âm văng vẳng, cứ tầng tầng lớp lớp, mãi hồi lâu vẫn không dứt.
Là ai?
Không thể quên ư?
Không thể quên cái gì cơ chứ?
Hắn bỗng bừng tỉnh. Giống như trước đây, lúc này toàn thân hắn ướt đẫm, y phục dán sát lên người, rất khó chịu. Hắn ngẩng đầu lên, trên cao là bóng đêm im lìm như đang đề tỉnh hắn, bây giờ vẫn còn là đêm khuya, còn lâu lắm mới đến bình minh. Một trận gió đêm vù vù thổi tới, lạnh...
Lại là giấc mơ kia!
Theo thói quen hắn thở ra một hơi thật dài, bây giờ hãy còn sớm, ngủ tiếp vậy...
Hắn lại nằm xuống.
**********************************************
"Mạc ca, nhớ giúp ta tưới nước nhé. Đầu tháng chúng ta đã thỏa thuận rồi đó, thu nhập cả năm nay trông cả vào ngươi."
Còn chưa đi đến sơn khẩu(miệng núi), Tả Mạc đã nghe được có người kêu. Một lão đầu ước chừng năm mươi tuổi, dáng người đen gầy, đang đứng ở trên cánh đồng, nếu như không để ý kỹ thật nhìn không ra trên cánh đồng đó lại có người.
Lão đầu biệt hiệu là lão Đầu Đen, tên thật không ai biết hết, là một trong những ngoại môn đệ tử lớn tuổi nhất của Vô Không kiếm môn.
Tả Mạc xoa xoa trán, nói: "Không quên đâu mà. Đừng vội, ngày mai sẽ đến lượt ngươi thôi!"
Thân hình Tả Mạc giống hệt như một cái cần trúc vậy, trên cần trúc ấy có treo y phục màu xanh của ngoại môn đệ tử nhìn lỏng loẹt. Khi cùng hắn nói chuyện sẽ thấy mặt hắn cứng nhắc giống như mặt gỗ, nhìn lúc nào cũng chỉ âm trầm âm trầm.
Cái mặt cương thi của Tả Mạc, chính là chiêu bài đặc biệt của hắn. Lúc vừa tiếp xúc, mọi người không ai là không kính nhi viễn chi, nhưng dần dần rồi họ mới phát hiện ra, con người của hắn ngoại trừ khuôn mặt không giống người sống ra, thì tính tình lại khá tốt, lúc này mọi người mới dám tiếp xúc với hắn nhiều hơn. Hai năm trôi qua, trong đám ngoại môn đệ tử thì hắn là một trong những người có quan hệ tốt nhất.
Lão Đầu Đen hỉ tiếu nhan khai (mặt mày rạng rỡ), miệng liên thanh nói: "Hảo hảo hảo! Công phu kia của Mạc ca ngươi, lão Đầu Đen ta thật chưa gặp qua người nào bằng được a."
Công phu [Tiểu Vân Vũ quyết] của Tả Mạc đích xác có chút tiếng tăm. Tầng thứ ba của [Tiểu Vân Vũ quyết ], ở trong ngoại môn đệ tử chỉ duy nhất có hắn là đạt được. Cũng là dựa vào công phu này, hắn cơ hồ trở thành người tạo mưa cho hết thảy linh điền của môn phái.
[Tiểu Vân Vũ quyết ] cũng không phải pháp quyết cao thâm gì, người người đều biết, chủ yếu là dùng để thi mưa cho linh điền. Tầng thứ nhất chỉ cần bỏ công năm ba ngày là có thể học được. Còn tầng thứ hai, chịu khó một hai năm cũng có thể dễ dàng đạt tới. Nhưng từ tầng thứ ba trở lên, người tu luyện cần phải có thể ngộ mới có thể đạt được. Cả thảy ngoại môn đệ tử của Vô Không kiếm môn, chỉ có duy nhất một người là Tả Mạc lĩnh ngộ thành công.
[Tiểu Vân Vũ quyết ] sau khi đạt tới tầng thứ ba, công hiệu liền tăng lên nhiều, có thể đề cao sản lượng linh cốc trên quy mô lớn. Chính bởi vì điều này, nên kể từ lúc hắn đột phá tầng thứ ba trở đi, địa vị trong môn phái liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, cách xưng hô cũng trực tiếp từ tiểu cương thi biến thành Mạc ca.
Tả Mạc vẫy vẫy tay, cùng lão Đầu Đen cáo biệt.
Hắn nhe răng, dịch chuyển hành lý trên vai, bả vai đã bắt đầu hơi hơi ê ẩm. Cơ hồ là ba trăm cân linh cốc đã đem bả vai gầy yếu của hắn đè đến mức không còn thở nổi được nữa.
Một cương thi gầy yếu đơn bạc, vác theo một túi vải to gấp mấy lần thân thể hắn, gian nan bước từng bước trên sơn đạo.
Vác theo ba trăm cân linh cốc, từng bước từng bước đi tới sơn môn. Vừa qua khỏi sơn môn, hắn vứt túi vải trên vai xuống mặt đất, cả người ngồi liệt ra mặt đất, miệng thở phì phò.
Nghỉ ngơi được nửa buổi, thể lực đã hơi hơi khôi phục lại, hắn đứng lên, cẩn thận từ trong lòng lấy ra một con hạc giấy màu vàng.
Hạc giấy chỉ bằng bàn tay, dùng giấy hoàng bản tạo thành, mặt trên có ghi phù chú bằng chu sa.
Đưa linh lực vào, hạc giấy gặp gió liền biến lớn lên, hình thể so với hạc thật còn lớn hơn. Con hạc này có giá làm bằng trúc, mặt trên dán một tầng giấy hoàng bản vẽ đầy phù ấn bằng chu sa uốn khúc như nòng nọc. Chỉ là rõ ràng chế tác cũng không phải quá tốt, nhiều chỗ giấy dán không được chắc chắn cho lắm. Mà phẩm giai của giấy hoàng bản cũng rất thấp , trên trang giấy có khá nhiều chỗ màu sắc không được đều.
Tả Mạc đem túi vải gánh lên lưng con hạc giấy.
Trong sơn môn, ngoại môn đệ tử cấm chỉ phi hành. Quy củ này, hai năm qua khiến cho Tả Mạc trong lòng đã nguyền rủa vô số lần.
Vụng về leo lên lưng hạc giấy xong, ngay tức thì con hạc giấy liền vang lên âm thanh “xèo xèo” cùng tiếng trúc lách cách. Động tác của hắn lập tức cứng đờ lại, một lát sau, thấy hạc giấy không có sụp xuống, mới hơi hơi thả lỏng.
"Tiểu Hoàng a tiểu Hoàng, ngươi cũng không nên giở chứng ở chỗ này đấy chứ."
Tả Mạc vỗ vỗ đầu hạc giấy, hạc giấy lung la lung lay một cái rồi mới chậm rãi rời khỏi mặt đất.
Thanh âm “Xèo xèo” vang lên lần nữa, con hạc giấy giống như đã uống rượu say , chuyển động theo một quỹ đạo hình cung cực kỳ quỷ dị, lúc chợt cao lúc chợt thấp, lúc lao sang bên trái rồi lại lao sang bên phải, từng bước men theo sơn đạo đi về phía trước.
Tả Mạc ngồi rất ổn định, kinh nghiệm của hắn trong việc này khá phong phú. Con phong hành hạc giấy nhất phẩm (cấp một) này, tải trọng tối đa không đến bốn trăm cân [1 cân TQ = 0.4kg], trọng lượng hiện tại đã là mười phần. Nhưng dù thế nào thì con hạc giấy "ốm yếu" này cũng khiến cho các ngoại môn đệ tử khác phải nhìn đến đỏ mắt thèm thuồng.
Trong đám ngoại môn đệ tử, hắn là người đầu tiên có được tọa kỵ. Đương nhiên, xét xem đến cùng phong hành hạc giấy có thể được tính là tọa kỵ hay không, thì lại không phải là phạm vi bận tâm của Tả Mạc nữa rồi.
Đồng hành cùng thanh âm “xèo xèo” và lung la lung lay hết năm canh giờ, khuôn mặt cương thi của Tả Mạc đã bắt đầu hơi trắng ra, thì lúc này mới nhìn thấy Đông Phù ở phía xa xa.
Giữa không trung, mây mù lượn lờ, Đông Phù thấp thoáng như ẩn như hiện.
Năm đó, Đông Phù chân nhân một kiếm chặt đứt chóp núi, lấy nửa đoạn núi còn lại làm nền, kiến lập nên Đông Phù. Năm trăm năm trôi qua, Đông Phù cũng phát triển thành một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới.
Trong ba ngàn giới của tu giả , Thiên Nguyệt giới cũng không phải có danh hiệu nổi tiếng gì, nó chỉ là một tiểu giới, lịch sử chẳng qua cũng chỉ mới hơn một ngàn năm trăm năm. Một ngàn năm trăm năm trước, Thiên Nguyệt tiên nhân phát hiện ra rồi chấp chưởng giới này, nàng lấy danh hiệu của chính mình đặt tên cho nó là Thiên Nguyệt giới. Thiên Nguyệt tiên nhân xuất thân Côn Luân, do đó Thiên Nguyệt giới cũng thuận lý thành chương trở thành một trong những sở hạt của Côn Luân chúng giới.
Về sau, lần lượt có một vài chân nhân đi tới Thiên Nguyệt giới khai tông lập phái, rồi dần dần diễn hóa thành cảnh tượng như ngày hôm nay.
Con hạc giấy cứ “xèo xèo, nha nha” gian nan hướng chân núi Đông Phù bay đi, thỉnh thoảng dọc đường có thể nghe được tiếng cười của người khác. Một cương thi gầy yếu đơn bạc, ngồi trên lưng một con hạc giấy cũng gầy yếu đơn bạc không kém, lại giống như đang say rượu cứ ngất nga ngất ngư, cảnh tượng này thật chọc cho người bật cười đến điên dại.
Tả Mạc ngồi ngay ngắn như cũ, thần tình mệt mỏi, lúc này hắn thật sự phảng phất như một tuyệt thế cương thi. Kỳ thực trong lòng hắn lại đang chảy nước miếng ròng ròng vì mấy con tọa kỵ cứ lượn qua lượn lại trên đỉnh -- kia mới thật sự là tọa kỵ a!
Kia là Hỏa Uế nhạn, thân xám mõm hồng, lưng nhạn rộng rãi mềm mại, ngồi trên lưng chúng, cơ hồ không cảm thụ được chút xóc nảy nào cả, thật xứng đáng là loại hưởng thụ cao cấp. Cái đám bị giẫm dưới chân đằng kia là Thụy Tường vân, đạp mây mà đi, nhìn vào trông thật là tiêu sái. Còn cái trăng trắng bồng bềnh sau lưng tu giả đó là Phích Lịch sí, lôi quang chớp lóe, nhanh như thiểm điện, thật có thể thể nghiệm cảm giác tốc độ cao a. . .
Những thông tin quảng cáo về mấy thứ tọa kỵ này bỗng xoẹt qua đầu hắn, chẳng qua, hắn cũng chỉ có thể nghe và nhìn mà thôi.
Khiến cho hắn tấm tắc không ngớt chính là khi một cái Thiên Vũ Phúc thuyền lướt qua đỉnh đầu hắn. Cả con thuyền giống như một tòa cự sơn, lúc nó bay qua đầu, Tả Mạc chỉ cảm giác trước mắt một mảnh tối đen, vừa ngẫng đầu nhìn lên thì thấy ngay quang mang mờ mờ của cấm chế chi chít dưới đáy thuyền.
Xa xỉ quả nhiên là tội lỗi lớn nhất của tu giả mà!
Tả Mạc ở trong lòng nhịn không được mắng thêm một câu, chẳng qua khi hắn nhìn tu giả xung quanh cũng nhếch nhác tản ra bốn phía, tâm tình tức thì vui mừng lên, đồng bệnh con nhà nghèo a…
Lại bay thêm một canh giờ, một người một hạc một túi cuối cùng cũng đến được chân núi Đông Phù. Lấy năng lực phi hành phi thường ốm yếu của Tiểu Hoàng chỉ có thể kề kề sát đất mà trực tiếp bay lên Đông Phù là si tâm vọng tưởng.
Hắn bò từ lưng hạc xuống, dỡ hành lý, thu hồi hạc giấy. Bề mặt hạc giấy đã ẩn hiện vân rạn, Tả Mạc trong lòng ai thán, chẳng lẽ mình phải mua thêm một cái nữa sao? Cái suy nghĩ này khiến hắn đau đến từng khúc ruột.
Ngẩng đầu hí mắt nhìn Đông Phù cao ngất chìm trong mây mù, cùng bậc đá uốn lượn rồng rắn mà đếm không xuể có bao nhiêu cấp. Sau đó lại nhìn lại hành lý bên chân, bắp chân Tả Mạc tức thì khẽ run rẩy.
"Huynh đệ, muốn giúp đỡ sao?" Trước mắt Tả Mạc bỗng vang lên một tiếng kêu.
Một hán tử cả nửa người trên để trần, cơ bắp cuồn cuộn như thiết tinh đi qua.
"Bao nhiêu?" Tả Mạc cảnh giác hỏi, khóe mắt dư quang bắn ra bốn phía. Vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, vài vị tráng hán ngồi xung quanh đấy vội đứng lên.
Nhìn thấy mấy người xung quanh đã muốn bước đến, tráng hán trong lòng hơi thót lên, vội vàng nói: "Ba nhất phẩm."
Ba nhất phẩm là chỉ ba viên nhất phẩm tinh thạch.
Tả Mạc kinh hô: "Giết người a!" Lập tức quả quyết nói: "Hai viên đi, ngươi muốn làm thì làm, không muốn làm thì đi chỗ khác." Kiểu nói chuyện này bình thường phải kèm theo khuôn mặt hơi khinh thường, song lúc này khuôn mặt cương thi của Tả Mạc lại không có gì ba động, không khí liền trở nên có chút quỷ dị.
"Quá bèo đi!" Tráng hán quệt quệt môi, bất quá hắn ghé mắt nhìn mọi người chung quanh đã ngo ngoe muốn động, hơi cắn răng, dứt khoát gật đầu: "Được rồi!"
Nói xong cánh tay của hắn liền muốn vươn về phía túi vải trên mặt đất, Tả Mạc vội quát: "Chậm!"
"Sao?"
"Phải có thỏa thuận trước đã." Tả Mạc lấy ra một cái ngọc giản.
"Có hai viên, còn phải thỏa thuận sao?" Tráng hán không cho là đúng lầu bầu nói.
"Bảo hiểm thôi, nếu không lấy thân thể của ta, đến lúc ngươi chạy, ta đuổi không kịp ngươi." Tả Mạc y nguyên mặt không biểu tình, y nguyên ngôn ngữ cười cười.
Rốt cuộc đành phải chịu thua, tráng hán chỉ có thể cùng Tả Mạc kết thành thỏa thuận, những người khác lúc này mới tán đi.
Làm xong, tráng hán cầm lấy hành lý, hơn ba trăm cân hành lý trên tay hắn nhẹ như lông hồng.
Giữa lưng núi, Tả Mạc gian nan leo lên từng bậc đá, toàn thân mồ hôi ướt đẫm. Tráng hán khinh thường nói: "Ngươi thể lực kém cỏi như vậy sao." Lập tức thôi thúc: "Ngươi nhanh lên một chút đi? Hôm nay ta còn muốn làm thêm hai chuyến nữa a! Tốc độ thế này, lên đến nơi khéo trời tối mất."
Tả Mạc cảm giác mình lúc này giống như cá bị vét ra khỏi nước, cơ hồ ngạt thở. Hắn đặt mông trên bậc đá, thở gấp từng đợt phì phò: "Ta. . . Ta không đi được nữa. . ."
Tráng hán lập tức gấp gáp: "Như vậy sao được, ngươi đây không phải là phá sinh ý của ta sao?"
Tả Mạc hai mắt vô lực, mặt không biểu tình: "Ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta bây giờ thực sự không còn sức".
Tráng hán ảo não nói: "Gặp ngươi hôm nay, coi như ta xui xẻo vậy." Nói xong, hắn một tay quơ lấy Tả Mạc, gác ở trên cánh tay, vung từng bước lớn, hướng bậc đá chạy băng băng.
"Các ngươi tu thể thế này, thật đúng là khiến người ta hâm mộ." Kẻ chiếm tiện nghi là Tả Mạc không tim không phổi nói.
"Có cái gì mà hâm mộ? Phí sức phí cơm thôi. Ta hiện tại mới đến luyện khí năm tầng, có thể tiếp hoạt cũng không nhiều. Chờ khi ta đến Trúc Cơ kỳ, có thể tiếp hoạt càng nhiều hơn. Đầu năm nay, sinh hoạt không dễ dàng a!" Tráng hán không khỏi cảm khái nói.
"Đúng a! Sinh hoạt không dễ dàng!" Tả Mạc lòng có cảm giác đồng bệnh tương lân, hắn bỗng nhiên nghĩ đến trên đường nhìn thấy Thiên Vũ Phúc thuyền, không khỏi hỏi: "Ai, mới vừa rồi Thiên Vũ Phúc thuyền là từ đâu tới? Trước giờ chưa thấy qua a."
"Đó là hành cung của Xích Dã chân nhân, ngươi cũng phải cẩn thận, không nên trêu chọc hắn." Tráng hán hảo tâm đề tỉnh: "Ngươi nhìn những những nữ nhân mặc bạch y, nhất định phải kính nhi viễn chi. Các nàng đều là mỹ cơ của Xích Dã chân nhân, tính tình rất kiêu ngạo. Đã có không ít người gặp phải rủi ro từ các nàng, kết quả đều rất thảm!"
Lực lượng của tráng hán cực kỳ kinh người, một tay nhấc lên ba trăm cân hành lý, tay kia xách theo Tả Mạc, nói chuyện lại không có một tia cảm giác phí sức nào.
"Cũng phải, chúng ta những tiểu nhân vật thế này, đi tìm những rủi ro đó, quả đúng là tìm chết mà." Tả Mạc phụ họa.
Tráng hán nhịp bước rất lớn, tốc độ so với tiểu Hoàng còn nhanh hơn rất nhiều, chừng đó bậc đá cư nhiên chỉ tốn nửa canh giờ liền leo xong.
Tả Mạc tâm trạng sảng khoái đưa ra hai viên nhất phẩm tinh thạch, tráng hán tiếp được tinh thạch liền chuyển thân vội vội vàng vàng hướng xuống dưới núi.
"Sinh hoạt thật không dễ dàng a!" Tả Mạc nhìn theo bóng lưng tráng hán mặt không biểu tình phát ra tiếng cảm khái từ đáy lòng.
Đối với Đông Phù, Tả Mạc rất quen thuộc, nâng lên hành lý, vài cái chuyển ngoặt, liền tìm đến địa phương muốn tìm.
Đây là cửa hiệu chuyên môn thu mua linh cốc, một cái cửa hàng nho nhỏ ngoài cửa treo lên tiểu kỳ, mặt trên viết hai chữ: Linh Cốc. Phù trận phía trên có thể bảo đảm cho hai chữ này trong đêm đen cũng có thể nhìn thấy từ xa xa.
Hơn ba trăm cân nhị phẩm linh cốc, đối với cửa hiệu dạng này mà nói, chỉ là bút tiểu mua bán. Ngay cả chưởng quỹ cũng lười ra mặt, chỉ phái kẻ hầu đi làm.
"Ba mươi viên nhị phẩm tinh thạch."
Tên người hầu cũng không có ý tứ thương lượng giá cả, Tả Mạc cũng biết chính mình không có điều kiện để trả giá, nên rất dứt khoát gật đầu.
Giá cả thế này mặc dù có thấp chút, nhưng đi sang cửa hàng khác cũng đều như thế này cả, trừ phi hắn có thể trực tiếp cung cấp trên vạn cân linh cốc, thì hắn mới có quyền lợi để thương lượng. Trừ đi phần nộp cho môn phái, thì còn thừa ra ba trăm cân linh cốc, đó là thành quả một năm khổ cực vất vả của hắn.
Ba mươi viên nhị phẩm tinh thạch, đối với hắn mà nói đã là một đại bút tiền.
Cầm trong người ba mươi viên nhị phẩm tinh thạch, đi trên phố, Tả Mạc tựa hồ cảm giác mọi người xung quanh ai ai cũng đều giông giống những kẻ trộm.
Đường phố Đông Phù rộng rãi, trên bầu trời còn bồng bềnh rất nhiều đỏ vàng tím xanh biển hiệu. Chẳng qua, đó là thương khu cao cấp, tu giả không có cao cấp tọa kỵ, không thể ngự kiếm phi hành thì ngay cả nằm mơ cũng không vào đó được. Ở trên đó có những cửa hiệu cao cấp, thậm chí nó còn giống những đảo nhỏ trôi nổi tại không trung, mùi thơm hoa cỏ, tiên nhạc du dương khắp chốn.
Những địa phương kia Tả Mạc ngay cả mơ cũng mơ không tới, hắn xưa nay chỉ biết nhìn thịt trong chén của mình mà thôi.
______________________
Chú Thích:
-Linh cốc: Cốc ở đây là lương thực nói chung (vd:ngũ cốc-năm loại lương thực chính). Chắc đây là đồ ăn của tu giả
Last edited by Chim Ruồi; 31-03-2011 at 02:54 PM.
|