Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 11: Tài mê cương thi
Dịch: keny
Tả Mạc lại vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay quản một chuyến nhàn sự, cư nhiên bạch bạch từ trên trời rớt xuống năm viên nhị phẩm tinh thạch. Một mặt cảm khái Lý Anh Phượng làm người rộng lượng, lại một mặt cảm khái nàng ra tay hào phóng. Linh thạch trên tay hắn sớm đã tiêu mất thất thất bát bát, còn thừa lại không có bao nhiêu, đang túng quẫn thì thần tài tới trước cửa, chuyện kinh hỷ ngoài ý muốn thế này khiến tâm trạng hắn cứ lâng lâng.
Hai người so chiêu một lúc, Lý Anh Phượng đối với trình độ của Tả Mạc còn có chút nghi ngại, nhưng hiện tại nghi ngại của nàng đã biến mất không ít. Không quản ra làm sao tu vi Luyện Khí tám tầng, tại trong ngoại môn nam đệ tử cũng thuộc về nhóm đứng đầu. Hơn nữa, vị sư đệ này hẳn không khác với các nam ngoại môn đệ tử khác, chức nghiệp tuyển chọn chính là trồng trọt linh điền.
Tả Mạc gật gật đầu: "Loại cỏ tạp này sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường, nếu ta đoán không sai thì không nên cắt xén nó, vết thương ngược lại sẽ kích thích nó sinh trưởng. Nói cách khác càng cắt nó phát triển càng nhanh."
Nhóm nữ đệ tức thì mồm năm miệng mười thảo luận như chợ.
Lý Anh Phượng hoảng nhiên: "Nguyên lai như thế! Khó trách nó khó diệt như vậy. Vậy nếu trừ cả gốc có thể trị được nó hay không?"
Tả Mạc trầm ngâm: "Nếu là lúc mới phát sinh thì có thể dùng phương pháp này hẳn không xảy ra vấn đề gì. Nhưng hiện tại trong thổ nhưỡng chỉ sợ có không ít mầm cỏ, muốn trừ tận gốc không dễ dàng chút nào."
"Sư đệ có kiến nghị gì không?"
"Ta phải trở về suy nghĩ." Tả Mạc nói.
Lý Anh Phượng lấy ra một cái túi vải nho nhỏ, đưa cho Tả Mạc.
Tả Mạc hơi nghi hoặc tiếp lấy, đến khi mở ra nhìn xuống tức thì ngây dại, trong túi là năm viên nhị phẩm tinh thạch.
"Hôm nay hiểu lầm với sư đệ, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, mấy viên tinh thạch này là để bồi thường sư đệ, mong sư đệ chớ chê ít." Lý Anh Phượng nhìn Tả Mạc nói.
Tả Mạc trong lòng cuồng hỉ, trên miệng lại nói: "Sư tỷ như thế, thực tiểu đệ ngại quá." Động tác đem túi vải trên tay nhét vào trong ngực lại tự nhiên lưu loát phi thường.
Tiểu Quả miệng chữ O, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tả Mạc. Mấy nữ đệ tử khác trên mặt không ai không biểu hiện khinh thường —— người này cũng quá tham tài a!
Tảng đá trong lòng Lý Anh Phượng rớt xuống đất, nàng không tưởng tượng được bởi vì hiểu lầm hôm nay, mà cùng một vị sư đệ có tiềm lực như thế đánh thành quan hệ. Năm viên nhị phẩm tinh thạch cho dù không phải một con số nhỏ, nhưng đối với gia cảnh giàu có như nàng mà nói, cũng không tính quá nhiều. Có thể dùng cái giá như vậy hóa giải một đoạn hiểu lầm, trong mắt nàng là chuyện làm ăn phi thường có lãi.
"Sư tỷ đừng quá lo lắng, phiền sự của cỏ tạp này giao cho sư đệ là được rồi." Cũng không biết phải hay không vì nguyên nhân năm viên nhị phẩm tinh thạch, mấy nữ đệ tử cảm giác được nam nhân cương thi trước mắt này vô cùng đáng ghét.
Lý Anh Phượng chắp tay, cười nói: "Xin phiền sư đệ."
Trong lòng nàng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nếu như Tả Mạc thật có biện pháp hẳn cũng không cần phải nói cái gì mà muốn trở về suy nghĩ.
Tả Mạc lại vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay quản một chuyến nhàn sự, cư nhiên bạch bạch từ trên trời rớt xuống năm viên nhị phẩm tinh thạch. Một mặt cảm khái Lý Anh Phượng làm người rộng lượng, lại một mặt cảm khái nàng ra tay hào phóng. Linh thạch trên tay hắn sớm đã tiêu mất thất thất bát bát, còn thừa lại không có bao nhiêu, đang túng quẫn thì thần tài tới trước cửa, chuyện kinh hỷ ngoài ý muốn thế này khiến tâm trạng hắn cứ lâng lâng.
Còn về nhãn thần xem thường của mấy nữ đệ tử, hắn hoàn toàn coi như là không khí.
Mang theo mấy cây cỏ tạp, Tả Mạc vui mừng ly khai đông phong.
"Người này da mặt cũng thật là dày,tròng mắt của chúng ta trừng muốn rớt mà hắn cứ tự nhiên như không, mặt không đỏ lấy một cái!"
"Ngươi không nhìn thấy động tác hắn thu lấy túi vải của sư tỷ, thật nhanh nha!"
"Thật khiến người ta nổi điên mà. . ."
. . .
Tiểu Quả chép miệng, chậm chạp nói: "Sư huynh người rất tốt. . ." Nói xong nàng khả năng cũng cảm thấy có chút không ổn, thanh âm thấp dần, tiếng nói lọt thỏm giữa một chuỗi tiếng chửi rủa đanh đá.
"Được rồi!" Lý Anh Phượng nhíu nhíu lông mày, khẽ quát một tiếng, thanh âm im bặt.
Nàng nhìn nhìn bóng lưng gầy yếu đang tan dần trong sơn đạo, không ai biết nàng đang nghĩ cái gì. Nàng không có đem chuyện tu vi chân thực của Tả Mạc tiết lộ cho mấy bà tám này…Đối phương đã xử tâm tích lự (tính toán cân nhắc) giấu diếm, chính mình lại tiết lộ ra ngoài, khi không lại mua cho mình một cường địch, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết chuyện đó ngu xuẩn tới mức nào.
Tả Mạc vội vàng chạy về tiểu viện, thời gian qua đã khá lâu, thêm chút nữa thì thỏa mộc tinh châu sẽ vô hiệu.
Nghiêm túc đứng trong linh điền, ở trước mặt hắn bồng bềnh một viên tiểu châu thanh thúy đang từ từ xoay tròn rất là đáng yêu. Hai tay hợp tại trước ngực, mười ngón tay bắt quyết biến ảo vạch động, linh lực ba động trong không khí bắt đầu biến đổi.
Thảo mộc tinh châu dần dần hòa tan, hóa làm một bãi lục thủy thanh thúy. Theo sự vũ động mười đầu ngón tay đến hoa mắt chóng mặt của Tả Mạc, tốc độ càng lúc càng nhanh đầu ngón tay hơi hơi phát quang, mỗi lần vạch động lại dần hình thành một cái đồ án vô cùng huyền ảo. Lục thủy hóa thành ngàn sợi lục ti mảnh như sợi tóc, bay múa loạn xạ.
"Đi!" Tả Mạc quát nhẹ một tiếng.
Lục ti như thiên nữ tán hoa, từng tia tán nhập vào trong linh điền.
Tả Mạc thở dài một hơi, tán đi linh lực trên đầu ngón tay.
Nếu luận độ khó của pháp quyết, [Thảo Mộc quyết] trong năm loại pháp quyết là loại khó nhất. Không chỉ có chỉ pháp biến hóa thập phần phức tạp, độ tinh tế khi vận chuyển linh lực vượt xa so với mấy loại khác.
Vì luyện tập chỉ pháp, hắn mỗi ngày đều bỏ ra hai canh giờ. Đơn thuần luyện tập chỉ pháp thập phần khô khan, trừ không thể có một động tác sai lầm dù là nhỏ nhất, thì tính kết nối, sự cảm nhận tiết tấu càng trọng yếu.
Ngón tay gầy như xương khô của hắn đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, luyện đến cơ hồ muốn đứt ra, luyện đến khi hắn thậm chí muốn ngã xuống đất.
Song hắn vẫn cố gắng kiên trì, [Thảo Mộc quyết] tầng thứ nhất đã không thể làm khó hắn. Còn về tầng thứ hai, trong ngắn hạn thì không cách nào có hy vọng rồi.
Tu luyện tâm pháp, tu luyện chỉ pháp, quản lý linh điền cùng dược điền, sinh hoạt đầy đủ, hiện tại hắn còn muốn nghiên cứu thêm như thế nào để nhổ cỏ.
Lý Anh Phượng không ôm theo nhiều hy vọng, nhưng Tả Mạc cũng không phải thuận miệng vừa nói, hắn hoàn toàn có chủ ý tìm được biện pháp giải quyết hoàn toàn vấn đề.
Vấn đề này khá vướng tay, nguyên nhân khiến hắn tự nhiên mua việc vào người vốn là bị tiếng "mụ mụ" kia của tiểu Quả đánh động. Đến khi Lý Anh Phượng đưa cho năm viên nhị phẩm tinh thạch, hắn càng quyết tâm phải làm chuyện này.
Con người Tả Mạc khuyết điểm thì nhiều lắm song có một điểm đáng khen, chỉ cần nhìn nhận chuẩn việc gì rồi hắn liền sẽ kiệt hết toàn lực mà làm. Còn về là vì tiếng "mụ mụ" kia hay là năm viên nhị phẩm tinh thạch của Lý Anh Phượng đều không trọng yếu, hắn nghĩ như vậy.
Nói thật, kinh nghiệm của hắn về phương diện trồng trọt chỉ có khơi khơi hai năm, học thức về linh thảo linh cốc thiếu thốn đến đáng thương.
Hắn biết không dễ dàng, nhưng không hề sợ sệt.
Đông phong, Lý Anh Phượng đang nghe một vị nữ đệ tử nói chuyện.
"Chúng ta đi Đông Phù nghe ngóng tin tức, giá cả linh thảo gần đây không ngừng tăng lên. Giống như thanh kiếm xương, đoạn thời gian trước một gánh mới năm viên nhất phẩm tinh, hiện tại đã lên tới một gánh tám viên nhất phẩm tinh. Linh thảo khác, giá cả cũng đều tăng lên thật nhiều. Bọn họ nói, Đô Thiên Huyết giới gần đây xung đột trở nên kịch liệt, giá cả linh cốc linh thảo khắp nơi đều tăng."
Khi nữ đệ tử nói lời này mặt đã đầy nước mắt. Trên mặt mấy nữ tử khác cũng là sầu vân thảm đạm.
Lý Anh Phượng trong lòng lo lắng vô cùng, trên mặt lại cố gắng trấn định. Một gánh linh thảo cần phải mất tám viên nhất phẩm tinh, nuôi dưỡng thất mỗi ngày cần số lượng linh thảo kinh người, ngay cả nhà nàng gia cảnh giàu có, cũng không kham nổi số tinh thạch lớn như thế.
Mấy ngày này, nàng thử đem cả gốc của cỏ tạp nhổ đi. Nhưng sinh trưởng của linh thảo cũng không tốt đi nơi nào, vẫn y nguyên ngày càng khô héo như trước. Trong linh điền, cỏ tạp bằng tốc độ kinh người phát triển. Cứ tiếp tục tình trạng này, khả năng cung ứng linh thảo của các nàng rất nhanh sẽ có chuyện.
"Sư tỷ, tên tham tài lần trước lại tới nữa!" Một tên nữ đệ tử ngữ khí tràn đầy xem thường nói.
"Hắn còn có mặt tới?"
"Ngươi quên mất, hắn lúc nào lại có mặt mũi?"
"Nói cũng phải!"
. . .
Tiểu Quả miệng nhỏ há hốc, mặt quả táo đáng yêu nhăn thành một đoàn, bất mãn trừng lên nhìn mấy vị sư tỷ.
Lý Anh Phượng đôi mắt lại sáng ngời xông đi ra. Nàng kiến thức vượt xa các sư muội, nếu Tả Mạc không có nói qua hẳn nàng cũng không để ý. Nhưng lần này hắn lại lần nữa đi tới đông phong, khiến Lý Anh Phượng đột nhiên nhớ tới câu nói lần trước Tả Mạc trước khi đi để lại.
Chẳng lẽ. . .
Lúc Lý Anh Phượng nhìn thấy Tả Mạc liền cả kinh một trận.
Tả Mạc đầu tóc rối tung, trong mắt bày đầy tơ máu, vành mắt hãm sâu, trên thân tán phát lên một mùi là lạ, nhìn bất cứ điểm nào trên người hắn lúc này đều giống một tên khất cái.
Trừ Lý Anh Phượng cùng tiểu Quả, mấy nữ đệ tử còn lại ai ai cũng một mặt hiềm ác, tránh ra xa xa.
"Ta đã tìm được biện pháp." Tả Mạc chỉ đơn giản nói một câu lại khiến Lý Anh Phượng cùng tiểu Quả sa vào cuồng hỉ.
Không nhìn sự hoài nghi của mấy nữ đệ tử, Tả Mạc trực tiếp đi về phía linh điền.
Cũng không nói nhảm, hắn vươn ra hai tay khô gầy bắt đầu ngắt động pháp quyết.
Lý Anh Phượng tròng mắt mở lớn chỉ sợ bỏ qua một động tá nhỏ nào. Chỉ pháp nhàn thục của Tả Mạc cùng linh lực vận dụng rất nhẹ nhàng, khiến nàng càng thêm nhận định vị sư đệ này thâm tàng bất lộ.
Đầu ngón tay phát quang, vẽ ra một cái trận pháp đồ án không biết tên.
"Đi!"
Thanh âm khàn khàn, khô khốc khó nghe.
Quang trận bay vào linh điền, lặng yên không một tiếng thở.
"Cái này sao rồi? Không có gì biến hóa a!" Một tên nữ đệ tử không nhịn được kêu lên.
Câu này giống như đồ dẫn lửa, tức thì khiến chúng nữ đệ tử vốn kỳ thị Tả Mạc bắt đầu phát hỏa.
"Cắt, tùy tiện vạch một cái phù trận liền nghĩ là được việc? Thật là ngu xuẩn!"
"Xin nhờ, người ngu cũng không đến lượt hắn làm!"
. . .
"Toàn bộ đều câm miệng cho ta!" Lý Anh Phượng giận quát một tiếng, thanh âm như chợ thoáng chốc bỗng tắc nghẽn. Phát hiện ra không biết lúc nào, sắc mặt sư tỷ biến thành vô cùng khó coi, trên mặt đâu đâu cũng là sương lạnh, các nàng tức thì cấm nhược hàn thiền (câm như hến).
"Loại này cỏ tạp mang thuộc tính dương, ta tra một lúc liền biết được linh thảo mà các ngươi trồng đại đa số đều thuộc tính âm, có thể dùng [Địa Khí quyết] tụ tập địa khí chi âm không chỉ để tư dưỡng linh thảo, còn có thể ức chế cỏ tạp, một công đôi việc."
Nói xong, Tả Mạc hướng Lý Anh Phượng chắp tay chào, dương trường mà đi.
Về đến tiểu viện, Tả Mạc ngả đầu gục trên giường mà ngủ.
Đem chuyện mình muốn làm hoàn thành thỏa đáng khiến hắn tâm mãn ý túc (vừa lòng thỏa ý). Mấy ngày này đã không ngủ không nghỉ, tinh lực sớm đã tiêu hao gần hết.
Một giấc tỉnh lại, đã sang ngày thứ hai. Dương quang buổi sớm mai làm tâm tình hắn rất thư sướng, du nhàn ăn chút gì đó, rồi lại sinh hoạt như bình thường bắt đầu một ngày công khóa.
Luyện tập chỉ pháp trong đoạn thời gian này rất được hắn chú trọng. Trước đây, hắn rất ít luyện tập chỉ pháp, chỉ pháp của [Tiểu Vân Vũ quyết] thập phần giản đơn.
Cũng chính bởi như thế, sự phức tạp trong chỉ pháp của [Thảo Mộc quyết] khiến hắn ăn đau khổ không ít. Đến hiện tại, hắn mỗi ngày đều kiên trì khổ luyện, cũng chỉ có thể xưng là hoàn chỉnh hoàn thành pháp quyết, cách bước thục luyện còn kém xa lắm. Luyện tập [Canh Kim quyết] hắn cũng không dám hơi có điểm buông lỏng, vừa vặn đột phá tầng thứ hai, cần phải mất thời gian để củng cố ổn định.
Tính toán lại, cả năm chủng pháp quyết hắn đều học qua một lần, đã có chút thể ngộ của chính mình.
Năm chủng pháp quyết, đều có thiên lệch. [Tiểu Vân Vũ quyết] nặng về trình độ tinh tế linh lực, [Thảo Mộc quyết] nặng về chỉ pháp, [Canh Kim quyết] giảng cứu chính là thần thức, [Địa Khí quyết] giảng cứu là câu thông cảm ứng, [Xích Viêm quyết] then chốt tại ở tĩnh tâm ngưng thần cùng kiên trì tận lực.
Lúc này Tả Mạc mới có thể ngộ ra một tia kỳ diệu vị đạo. Nhìn qua năm chủng pháp quyết đều không tương quan, nhưng kỳ thật lại là bổ sung lẫn nhau. Hắn mạnh nhất là [Tiểu Vân Vũ quyết], điều này đem lại trợ giúp rất lớn cho hắn khi học tập bốn loại pháp quyết còn lại. Mà [Thảo Mộc quyết] phức tạp là luyện tập chỉ pháp, nếu đề cao thật lớn trình độ chỉ pháp thì khi hắn thi triển [Tiểu Vân Vũ quyết] càng như đắc tâm ứng thủ (muốn sao được vậy).
Dạo quanh linh điền của mình một vòng, lại cấp mưa cho dược điền trong Lãnh Vụ cốc. Hắn không có nhận được tin tức gì của Hách Mẫn sư tỷ, cũng không biết hai người này đi đến nào tiêu dao khoái hoạt. Bất quá hắn hiện tại đối với phần công việc không có thù lao này cũng không có nhiều tâm lý chống đối, điều khiến hắn bận tâm lại là Lãnh Vụ cốc cách nhà hắn một đoạn không ngắn, mỗi ngày thời gian dành cho đi đi về về không ít.
Lúc hắn từ Lãnh Vụ cốc trở về liền ngạc nhiên phát hiện trước cổng tiểu viện của mình không biết lúc nào đã xuất hiện hai người.
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 02:51 PM.
|