Ana nằm trên giường, mệt mỏi. Mắt nàng hoa lên như vừa uống rượu. Tay chân thì rã rời.
-Sức của ngươi yếu quá đấy. Các thầy thuốc nói ngươi bị suy kiệt khá nặng. - Prang trách nàng, nhưng nếu để ý một chút sẽ phát hiện ánh mắt rất lạ lùng của chàng dành cho vị tướng quân cận vệ. Ana ơ hờ:
-Bệ hạ trở về Lesbos đi. Ngài đã đưa tôi từ Lesbos về Camellia là quá hậu đãi rồi. Ngài cũng nên yên tâm, tôi sẽ hồi phục đủ nhanh để tiến đánh Dahlia cho ngài. Hay là… không cần nữa?
-Đúng là sự viếng thăm của nữ hoàng Snaki khiến ta hơi bất ngờ. Không tin nổi cô ta dám đến đây sau khi đã dám tiếp tay cho Gladiolus đánh chúng ta. Đúng là lùi một bước tiến ba bước. Chắc chắn cô ta không đến để chơi và chúc mừng ta đăng quang như lời nói rồi. Chỉ có điều ta chưa biết “ba bước tiến” của nữ hoàng cụ thể là gì thôi.
“Chàng không biết hay sao? Chàng không biết cô ta bước đầu là quyến rũ chàng, rồi lấy chàng để trở thành hoàng hậu Henki ư?” – Ana muốn gào lên thật to, muốn nói với Prang rằng vị nữ hoàng đó chẳng tốt lành gì đâu… thế nhưng tất cả những gì nàng thực sự làm là đáp bằng một giọng lạnh giá:
-Nữ hoàng đang chờ ngài đấy, bệ hạ. Mối quan hệ ngoại giao này cần phải cẩn trọng rất nhiều.
-Ừ. Ngươi không phải đang giận ta đấy chứ?
-Ồ, tại sao tôi lại giận bệ hạ được. Chỉ là chuyện của quận chúa Iris ấy mà, nó làm tôi không khoẻ lắm.
Prang gật gù ra vẻ cảm thông rồi tiếp:
-Ngươi thật sự muốn lấy em gái ta?
-Có thể nói như vậy. Quận chúa rất cần thiết cho tôi.
-Ngươi nói về em gái ta cứ như là về một thứ công cụ nào đó ấy.
Ana giật mình vì đã để lộ sơ hở như vậy, nàng liền mỉm cười giả tạo:
-Tôi đã nói là vì tôi không được khoẻ thôi mà…
-Hai người trò chuyện thân mật quá nhỉ. – Một giọng thánh thót ngân lên và cánh cửa phòng bật mở. Nữ hoàng Dahlia Snaki bước vào trong bộ váy màu xanh lam rực rỡ như sóng biển, nở nụ cười lịch thiệp:
-Cuối cùng thì ta cũng tìm thấy dinh thự của chàng trai hào hoa nhất vương quốc Henki rồi. Xin lỗi, chỉ vì quá lo cho tướng quân mà ta phải đường đột đến tận đây. Hoàng đế cũng ở đây thì thật là vui.
-Đa tạ sự quan tâm của nữ hoàng. – Ana đáp sau vài giây ngỡ ngàng – Xin nữ hoàng thứ tội vì không thi lễ được.
-Không sao. – Snaki ngồi xuống cạnh Prang, nét mặt rạng rỡ – Sức khoẻ của tướng quân thế nào rồi? Lúc chàng ngất đi trên điện Lesbos mà ta cứ tưởng mình ngã quỵ theo rồi chứ.
-Nữ hoàng cũng lo cho Reven đến thế cơ à? – Prang hỏi, xã giao.
-Ồ, hoàng đế cao quý, em dĩ nhiên là lo cho cận tướng của chàng.
Ana ôm đầu, vờ mệt mỏi rất nhiều nói:
-Tôi không được khoẻ lắm…
-Vậy thì ta và hoàng đế không làm phiền tướng quân nữa. Hi vọng chàng mau khoẻ để có thể đưa ta dạo chơi Penla…
Nữ hoàng Snaki phản ứng cứ như thể cô ta chờ câu nói đó của Ana từ cả thế kỷ nay vậy. Prang hơi bất ngờ nhưng trước khi chàng cưỡng lại được thì đã bị vị khách quý của mình lôi khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn một mình Ana với nỗi ám ảnh to lớn về chuyện tình cảm lẫn thân phận e đã bị lộ của mình. Nàng không thích nữ hoàng Snaki nhưng nếu cô ta không cản trở việc trả thù của nàng thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Muốn lấy Prang ư? Thế thì Ana sẽ làm cô ta thành goá phụ sớm thôi. Nàng ôm vết sẹo trên tay, quyết tâm rực lửa.
Sáng hôm sau, Ana vào điện Lesbos sớm. Nàng đã quyết định dẹp bỏ sang một bên tình cảm riêng tư vì sự trả thù lớn cho dân tộc. Vì thế, việc đầu tiên nàng phải làm càng sớm càng tốt là… cầu hôn quận chúa Iris! Đó sẽ là lá chắn tốt nhất che đậy thận phận của nàng. Tất nhiên Ana cũng hiểu sự hiện diện kề cận của quận chúa sẽ gây rất nhiều khó khăn và có khi phản tác dụng nhưng dù gì cũng chỉ còn một năm nữa để trả thù thôi, ấy là chưa kể thời gian nàng phải tiến quân ra biên giới bảo vệ Henki hoặc đánh chiếm các vương quốc khác nữa chứ. Hơn bất cứ ai, Ana tin vào khả năng của bản thân. Nàng hiểu mình đang làm gì.
Ana tiến vào khu nhà phía Đông điện Lesbos, nơi quận chúa ở, nhưng chỉ thấy các nữ tì đang làm việc.
-Quận chúa đâu? – Nàng hỏi một người và cô gái này đỏ bừng mặt lên như gặp người yêu vậy, lắp bắp trả lời:
-Quận…quận chúa ra ngoài vườn hoa rồi ạ.
Thế là cực kì dứt khoát, nàng quay ra khu vườn hoa. Phải cầu hôn cô bé ấy ngay, trước khi tình cảm dành cho Prang làm nàng thay đổi quyết định. Đây là lần đầu tiên Ana cảm thấy sợ chính con tim mình.
Vườn hoa Henki trồng toàn hoa hồng bạch tinh khiết. Ánh nắng chan hoà trên từng cánh hoa ngọn cỏ. Ana bước từng bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ, để mắt đến từng bụi cây để tìm thấy quận chúa Iris. Cô bé đâu rồi nhỉ? Đúng là khi không muốn thì cứ gặp mãi, còn lúc cần thì chẳng thấy đâu. Mà Ana có thực sự muốn tìm ra quận chúa không? Có mà cũng không. Nàng không muốn gặp để có thể viện lí do này mà tự biện hộ rằng không phải nàng thờ ơ với dân tộc mình mà chỉ là không may thôi. Nhưng… nàng biết mình phải tìm thấy thật nhanh.
-Quận chúa… - Ana toan gọi to lên thì lời nàng bị cắt ngang bởi một tiếng cười khúc khích vang lên từ trong những bụi hồng sau bức tường đá gần đó.
-Quận chúa? – Ana đoán dù nàng chưa bao giờ nghĩ đó là cách cười của một người hiền thục như thế và dự đoán của nàng sai hoàn toàn khi ló đầu nhìn sang phía bên kia bụi hồng. Trên thảm cỏ, từ vị trí có thể nh@¬n thấy vịnh Bluebell xinh đẹp, Prang và Snaki đang ngồi cạnh nhau và cùng cười nói vui vẻ. Mắt Ana mở to kinh ngạc, nàng ngồi thụp xuống không để cả hai thấy mình. Trái tim nàng thắt lại trong một nỗi lo lắng nôn nao khó tả.
“Không. Không. Bình tĩnh nào.” –Nàng tự nhủ, cố trấn tĩnh. Tay chân run lẩy bẩy. – “Phải nghĩ đến chuyện lớn. Phải nghĩ đến chuyện lớn…”. Song những lời nói của lí trí không thể ngăn tình cảm đang trào dâng cuồn cuộn trong con người nàng. “Họ đang làm gì? Họ đang nói chuyện gì?” – Đầu Ana như muốn nổ tung bởi vô vàn câu hỏi không lời giải đáp.
-Hoàng đế… - Tiếng nữ hoàng Snaki thì thầm như làn gió mùa xuân. Ana nín thở. Giọng nói quen thuộc của Prang vang lên lạnh lẽo vô cảm như bình thường:
-Nàng lại có một ý tưởng ngộ nghĩnh nào nữa ư?
-Ngộ nghĩnh nhất từ trước đến giờ. Ngài nghĩ sao về việc sát nhập hai vương quốc của chúng ta?
-Sát nhập? Với điều kiện nào?
-Chúng ta kết hôn.
Ana đưa tay bụm miệng. Một khoảng lặng đầy hồi hộp trôi qua, Prang có vẻ suy nghĩ rất lâu trước lời đề nghị táo bạo ấy. Cuối cùng, chàng bật cười:
-Tại sao không?
Đúng lúc câu trả lời ấy thốt ra, Ana chợt thấy má mình nóng hổi. Nước mắt. Nàng khóc ư? Khóc! “Thật ngu ngốc!” – Nàng tự nhủ – “Đi tin những lời ngon ngọt của kẻ thù. Mình thật là một con ngốc.” Nhưng tại sao Prang làm điều đó với nàng? Tại sao đã nói là chỉ yêu mình công chúa Anastasia mà lại đồng ý với đề nghị của nữ hoàng Snaki? Chẳng lẽ trong trái tim con người ấy tiếng “yêu” đứng sau tham vọng cả ngàn lần hay sao? Mà phải rồi, nếu coi trọng tình yêu thì năm xưa Prang đâu tàn sát Porasitus như vậy. Và… hiện giờ nàng lấy tư cách gì mà oán trách Prang? Nàng đâu còn là công chúa Anastasia nữa, chỉ đơn giản là đại tướng quân Reven Ping của đế chế Henki mà thôi. Phải chăng đây là sự trừng phạt của những oan hồn Porasitus dành cho nàng vì dám lơ là nhiệm vụ trả thù trong tình yêu?
Kìm nén tình cảm và tự cấm bản thân mình tỏ ra yếu đuối, Ana rời khỏi nơi đó, bỏ lại đằng sau tiếng cười đùa của Prang và Snaki, bỏ lại đằng sau cả tình yêu mà nàng từng nghĩ mình đã có. Chấm hết.
Ana ngồi xuống bậc thềm sau của cung điện Lesbos, mắt nhắm nghiền, cố lấy lại sự thanh thản cần thiết. Giá như nàng có được phong thái của vương tử Yusan thì tốt biết bao. Nếu nói câu trả lời của Prang không ảnh hưởng gì đến nàng là nói dối. Nhưng nếu lại bảo nó sẽ khiến nàng suy sụp và lao vào cuộc chiến tranh ghen tuông là một sai lầm to lớn. Phút giây nông nổi đã qua. Không có thời gian để làm những việc vô ích, nàng phải bước tiếp con đường đã chọn. Nàng phải trở lại là nữ thần báo thù của Porasitus yêu thương : tàn nhẫn và lạnh lùng.
-Đại tướng quân, tại sao chàng ngồi đây? Chàng có chuyện buồn à? – Giọng nói trong trẻo của quận chúa Iris chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ana.
-Chào quận chúa. – Nàng lịch sự đáp lại. Đôi mắt xanh sáng và tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu. Iris lúng túng nói:
-Ta chỉ đi ngang qua thôi. Ta không có ý định làm phiền chàng đâu, Reven ạ.
-Tôi biết. – Ana nói điềm đạm, bất giác nàng không thể ngăn tiếng thở dài buông ra khi nghĩ đến việc phải lừa dối tâm hồn thanh khiết của cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt mình. Nàng hiểu quá rõ tình yêu bị phản bội thì sẽ gây tổn thương to lớn đến nhường nào rồi. Nhưng nàng còn thấm thía hơn nỗi đau mất quê hương. Vì thế, bắt buộc, Iris phải trở thành vật hi sinh, đền vào tội lỗi mà anh trai cô bé đã gây ra.
Iris thấy thế càng lo lắng hơn, cô ngồi xuống cạnh Ana, nắm lấy tay nàng, nói nghẹn ngào:
-Reven, xin chàng đừng như thế nữa. Có thể chàng không thích một người như ta nhưng hãy để ta ở bên cạnh chăm sóc cho chàng. Chỉ cần chàng không ghét ta là được. Làm ơn đi. Ta không thể nhìn chàng ngày càng mệt mỏi như vậy được. Nhé! Làm ơn đồng ý, được không?
Mắt cô gái nhỏ ngấn nước, tràn trề hi vọng nhưng cũng phảng phất nỗi lo sợ bị từ chối lần nữa. Ana cảm thấy hơi lưỡng lự trước những điều mình sắp nói. Đồng ý ư? Nếu thế nàng không cần lo về sự nghi ngờ của Prang nữa. Song, thế thì tàn nhẫn với Iris quá. Cô bé mới mười sáu tuổi, nào có tội tình gì. Khoan! Nàng cũng từng mười sáu tuổi và khi ấy nàng có tội hay sao? Dân tộc, gia đình nàng có tội hay sao? Thế mà quân Henki đã giết họ! Đã vùi chôn hạnh phúc của nàng… Thế thì một Iris có là gì đâu cơ chứ. Chẳng là gì với nỗi đau mất mát mà Ana từng nếm trải khi ở cái tuổi ấy cả… Nghĩ đến đấy, nàng nở một nụ cười buốt giá còn hơn băng tuyết, xiết chặt hơn bàn tay đang run rẩy của quận chúa, nói:
-Được chứ. Quận chúa có thể đến điện Camellia bất cứ khi nào người muốn. Làm sao tôi có thể ghét một thiếu nữ đáng yêu như người.
-Reven… - Iris oà khóc trong sung sướng. Khuôn mặt rạng rỡ như đoá hoa diên vĩ tên của nàng. Nàng không biết chàng trai mà nàng đem lòng yêu thương đang ngồi bên cạnh đây là một thứ thuốc độc khủng khiếp nhất trên đời. Từ giây phút gặp Reven ở thềm cung điện Luxia, cuộc đời ngắn ngủi của nàng quận chúa ngây thơ ấy đã được định sẵn một kết cuộc bi thảm không ngờ. Nàng không hề có chút nghi hoặc nào trước sự thay đổi quá nhanh từ Reven. Coi như định mệnh đã sắp sẵn từ khi nàng được đặt tên là Iris, loài hoa chỉ nở tươi thắm vào buổi sáng và héo tàn ngay khi hoàng hôn u buồn từ từ buông xuống…
Loại thuốc độc chứa trong một chiếc bình đẹp luôn là thứ độc nhất. Chính tình yêu đã khiến con người ta mù quáng không thể nhận ra sự thật và cái bẫy..