05-03-2013, 04:20 AM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 25: Tấm lòng của Tiêu Ngọc
Thực hiện thành công tụ linh thận, Tiêu Kiếm chế ra một tụ linh trận mini đặt trong một túi thơm hắn hướng phòng tam nữ đi đến đặt mỗi phòng một chiếc túi cùng với một mảnh giấy rồi ra về. Trước khi trở lại phòng Tiêu Kiếm ngước lại phòng tam nữ thở dài một hơi. Hắn im lặng không nói gì. Huân Nhi thì dần dần tìm cách lảng tránh hắn, Tiêu Mị thì bị phụ mẫu bắt ép xa cách hắn không được lại gần giờ nàng lại tiếp xúc dần với Tiêu Viêm tam ca của hắn. Đáng tiếc Tam ca hắn có người trong lòng nên Tiêu Mị một mực không lại gần được. Có Tiêu Ngọc khá hơn một chút nàng bị đại trưởng lão quản lý rất gắt gao nhưng vẫn lén lút gặp gỡ hắn.
Hơn hai năm đã trôi qua.
Hiện nay chỉ còn mỗi Tiêu Ngọc còn một mực ở bên cạnh Tiêu Kiếm mặc kệ quản giáo của đại trưởng lão. Tiêu Kiếm lúc này đang ngồi ở hậu sơn hắn đang suy nghĩ về kiếp trước cùng với những mối tình khắc cốt ghi tấm. Thở ra một hơi trong lòng hắn nhớ đến hai người phụ nữ đã vì hắn sẵn sàng hy sinh cả tính mạng đây là hai người mà hắn nhớ nhất.
“Tiêu Kiếm biểu đệ” Một âm thanh vang lên.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, làn da ẩn chứa dưới ánh trăng cùng với đôi mắt long lanh, dưới chiếc quần xanh là cặp đùi thon dài trắng nõn mê người, chiếc eo thon nhỏ như xà nữ yêu mị cùng với đôi môi đỏ mọng khiến nàng trở nên có sức hút như ma quỷ trong mắt Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm thở dài một hơi: “Tiêu Ngọc biểu tỷ ngươi đến tìm ta!”
“Ân” Tiêu Ngọc cắn cắn môi rồi gật gật đầu một cái.
“Người đến khuyên ta là đừng chán nản đừng bỏ cuộc?”
“...” nghe thấy điều này Tiêu Ngọc im lặng không nói gì. Có vẻ lúc này trong lòng Tiêu Ngọc không biết phải nói sao cho phải nữa, đột nhiên nàng lên tiếng: “Ta tin rồi một ngày ngươi sẽ trở lại như xưa! Nhất định sư phụ sẽ có cánh khôi phục cho ngươi...”
“Ân” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Ta không buồn vì mình tu vi bị phế mà buồn vì sau khi võ công ta bị phế ta mới nhận ra ai mới là người thật lòng với ta. Trước kia tất cả mọi ngươi xum xoe nịnh bợ ta giờ họ lại xa lánh ta. Lúc này ta biết ngươi thật là người đối tốt với ta nhất. Tiêu Ngọc ta muốn hỏi ngươi nếu như cả đời này ta là cái phế vật ngươi sẽ đối với ta thế nào đây?”
“ta, ta... ”Nghe thấy thế Tiêu Ngọc khuôn mặt có chút đỏ im lặng bất động nàng không biết lại nói sao. Tiêu Kiếm thấy thế mỉm cười nói: “Ta biết ta hiện nay không xứng với ngươi là ta quá chèo cao rồi!” Tiêu Kiếm hơi cúi đầu lắc lắc đầu: “Được rồi, Tiêu Ngọc ngươi đi đi, ta không cần ngươi thương hai!”
Hơi mím mím môi, Tiêu Ngọc cắn chặt hàm răng lấy hết dũng khí nhìn về phía bóng ảnh cô đơn đứng dưới ánh trăng đó mở miệng nói: “Ngươi nghĩ ta Tiêu Ngọc là loại người gì?”
“Ta...” Tiêu Kiếm lúc này cứng cả lưỡi.
Cắn chặt hai hàm răng Tiêu Ngọc mở miệng: “Nếu như cả đời này ngươi là cái phế vật nhất định Tiêu Ngọc ta cũng sẽ đồng ý lấy ngươi. Tiêu Ngọc ta nói ra lời này có trời đất làm chứng nếu trái lời trời đất chu diệt chết không toàn thây...” Nói đến đây giọng điệu Tiêu Ngọc hơi run lên không biết nàng hứa như vậy có đúng hay không nữa?
Tiêu Kiếm hơi run run lên: “Tiêu Ngọc ngươi ngươi nói thật!”
“Ân” Khẽ mím môi Tiêu Ngọc gật đầu một cái sau đó đôi mắt hới ướt át: “Mấy hôm nữa ta phải đi Già Nam học viện ngươi có thể đi tiễn ta không?”
Bước đến gần Tiêu Ngọc, Tiêu Kiếm khẽ gật đầu. Hắn dơ tay lên từ trong bụi có gần đấy một bông hoa theo hắn huy động bay thẳng vao tay hắn. Tiêu Ngọc ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kiếm: “Làm sao ngươi có thể làm được không phải ngươi đã...”
Mỉm cười, Tiêu Kiếm nói quan sát Tiêu Ngọc trong con mắt tràn đầy nhu tình. Trong đôi mắt Tiêu Ngọc Tiêu Kiếm nhìn thấy đó là một mảnh chân tình một chút nhàn nhạt ưu thương lo lắng. Hắn tiến càng sát nàng: “Ta đã khôi phục thực lực được mấy tháng rồi!”
“A” Tiêu Ngọc mặt mày mừng rỡ há miệng lớn: “Ngươi nói là sự thật”
“Ân” Tiêu Kiếm gật gật đầu mỉm cười.
“Tiêu Mị và Huân Nhi các nàng có biết chuyện này chưa? Còn Tiêu bá mẫu và Tiêu thúc thúc nữa?” Tiêu Ngọc nghi hoặc nói nhìn về phía Tiêu Kiếm.
“Ta chưa nói với họ bởi vì...” Tiêu Kiếm thở ra một hơi: “Ta muốn kiểm tra một chút lòng của họ! Mong nàng hãy giữ bí mật cho ta”
“Ân” Tiêu Ngọc suy nghĩ một chút rồi lập tức gật đầu đồng ý.
Nói đến đây Tiêu Kiếm tiến đến cúi đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc hơi đỏ mặt cúi đầu xuống. Tiêu Kiếm đưa hai ngón tay lên kẹp lấy bông hoa lên nhẹ nhàng cài lên mái tóc của nàng mỉm cười nói: “Đây coi như món quà dành cho nàng vì trong vòng hơn hai năm mà không thay lòng đổi da!”
“Nga” Tiêu Ngọc ngạc nhiên một chút cúi đầu suy tư. Chẳng phải hắn đây chính là thử mình sao, chẳng lẽ không có vụ tu vi bị phế sao. Nói đến đây Tiêu Ngọc một chút bấn loạn, đầu đầy nghi hoặc. Tiêu Kiếm đánh ánh mắt về phía xa một chút nhếch miệng cười rất nhẹ.
“Tiêu Ngọc ta muốn nàng” Nói đến đây Tiêu Kiếm bắt đầu hôn lên môi nàng. Tiêu Ngọc chỉ phát ra một tiếng “ưm...”
Trên một gốc cây cao, một bóng đen đang đứng. Quan sát kỹ thì thấy thiếu nữ này mặc một quần tím vóc dàng cực kỳ mê người. Nàng thở dài một hơi nói nhỏ: “Hừ, ghê tởm! Không ngờ hắn muốn thử Huân Nhi. Ài, Huân Nhi giờ phải làm sao? Có nên nói cho tiểu thư biết không đây!?” Ngẫm nghĩ một chút nữ nhân lắc lắc đầu nói: “Tốt nhất vẫn có lẽ là không nói... Có lẽ là nó sẽ tốt hơn cho Huân Nhi...” Nói đến đây nữ nhân quần tím biến mất trong màn đêm.
|