Vừa ra khỏi phòng, cảm giác được ánh dương quang gay gắt chiếu đến, Tiêu Kiến bất giác lấy tay che mắt lại. Cách Lý Mạn lão quản gia đứng bên cạnh trông thấy bèn mỉm cười, Tiêu Kiến cũng khẽ cười rồi nói: "Cách Lý Mạn gia gia, chúng ta đi thôi."
"Tốt lắm." Cách Lý Mạn lão quản gia khẽ gật gật đầu, lập tức liền cùng Tiêu Kiến rời đi, mục tiêu của bọn họ là một tòa núi nhỏ vùng ngoại ô tiểu trấn. Nơi đây có một mảnh đất trống lớn, chính là địa điểm Tiêu Kiến vẫn thường rèn luyện thân thể.
Chỉ có điều Cách Lý Mạn mỗi khi trông thấy bóng dáng Tiêu Kiến, trong lòng liền nhịn không được nghĩ tới ngày hắn sinh mười năm về trước.
So với đệ đệ của mình thì Tiêu Kiến quả rất khác biệt, vừa sinh ra đã triển lộ thiên phú kinh người, ngày trước Cách Lý Mạn cùng Lý Nhĩ còn có điểm lo lắng về sau Tiêu Kiến sẽ khó quản, nhưng thực tế đã cho thấy tình huống này cũng không có phát sinh. Chỉ có điều, Tiêu Kiến có vẻ hơi trầm mặc, trên mặt luôn giữ nét lạnh lùng.
Chỉ khi nhìn cha mẹ, đệ đệ cùng Cách Lý Mạn lão quản gia, trên mặt hắn mới thấy một tia mỉm cười.
Cách Lý Mạn tuổi già thành tinh, tự nhiên nhìn ra được Tiêu Kiến có điểm khác biệt, giống như trong lòng chứa rất nhiều sự tình, chỉ là khi lão hỏi thì hắn lại tỏ ra đặc biệt khờ khạo, tốc độ thay đổi trên mặt còn nhanh hơn người ta líu lưỡi, căn bản không hề giống một tiểu hài tử bình thường.
Tuy rằng trong lòng thập phần nghi hoặc, nhưng mỗi khi bị Tiêu Kiến xáp vào lòng làm nũng, lão cùng Lý Nhĩ liền đem hết thảy nghi ngờ vứt bỏ, chỉ còn lại tình cảm gia đình ấm áp.
"Thiếu gia, tới rồi, ở đây đi." Cách Lý Mạn khẽ cười nói.
Tiêu Kiến khẽ gật đầu, nhìn xung quanh, dựa theo phương pháp huấn luyện của Cách Lý Mạn, chọn một khối đá lớn, không ngừng cố gắng dùng sức nâng lên hạ xuống, theo như Cách Lý Mạn nói, đây là phương pháp rèn luyện lực tay.
Đương nhiên, rèn luyện gắt gao không hề đơn giản như vậy, Tiêu Kiến mỗi ngày không dừng ở đó, hắn không những giơ cao tảng đá lên đầu, đồng thời còn giữ nguyên tư thế đó mà chạy quanh phiến đất trống một trăm vòng.
Phải biết rằng một vòng chỉ khoảng trăm mét, nhưng là một trăm tương đương gần vạn thước, hơn nữa còn phải giơ khối đá lớn như vậy, áp lực trên thân thật khó sức tưởng tượng. Hơn nữa khó khăn nhất chính là, nếu tốc độ Tiêu Kiến chậm lại, Cách Lý Mạn lão quản gia sẽ không lưu tình dùng roi bắt hắn tiếp tục.
Nếu là trước đây có lẽ Tiêu Kiến đã rất oán giận, nhưng là sau khi chịu đả kích từ bạn gái ở tại tiền kiếp, hắn tâm đã trầm mặc. Hiện tại điều duy nhất có thể khiến Tiêu Kiến cười, duy nhất chỉ có tình cảm gia đình ấm áp.
Tuy rằng trong lòng Tiêu Kiến cũng có bất mãn, nhưng hắn cũng hiểu được Cách Lý Mạn làm vậy là vì hắn. Nếu quả trong người hắn không có dị lực, vậy cũng chỉ còn con đường nhập ngũ. Phải biết rằng trên chiến trường chiến đấu thập phần kinh người, nếu không có thực lực cường đại tự nhiên sẽ bị đối phương dễ dàng sát tử.
Cho nên vô luận là vì chính mình, hay để cải thiện cuộc sống gia tộc, Tiêu Kiến chỉ còn biết cắn răng cố gắng.
"Ba!" Một âm thanh đanh gọn truyền tới, Tiêu Kiến lập tức cảm giác được lưng mình bị một trận roi đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng hắn ngay cả thời gian nghỉ ngơi lau khô cũng không có.
"Nhanh lên! Còn hai mươi vòng!" Cách Lý Mạn lão quản gia lạnh lùng nói, làm Tiêu Kiến không thể khác hơn là tiếp tục cố gắng tăng tốc độ.
Phải biết rằng hắn chỉ là một thiếu niên mười tuổi, tuy rằng thân thể con người ở Thiên Tàm Đại Lục so với địa cầu có mạnh hơn một ít, nhưng cũng chỉ có giới hạn. Hơn nữa hắn lại vác theo một khối đá ước chừng đến hai mươi cân, thể lực đại tiêu hao, hắn làm thế nào mà đẩy nhanh tốc độ được?
Nhưng là Cách Lý Mạn lão quản gia cũng không bởi vậy mà thủ hạ lưu tình, ngọn roi trong tay vẫn như cũ vô tình vung lên.
Cơn đau làm Tiêu Kiến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không hề kêu to. Hắn tự an ủi bản thân, so với nỗi đau vô cùng bị bạn gái vô tình vứt bỏ, nỗi đau này có là gì?
Bất quá, tự an ủi như vậy cũng không khiến cơn đau giảm bớt.
"Nhanh lên! Một vòng cuối cùng!" Giọng nói Cách Lý Mạn lão quản gia lại truyền tới.
Tiêu Kiến cắn chặt hàm răng, cật lực dùng sức chạy về phía trước, trên trán mồ hôi tuôn như mưa, làn da biến thành màu đỏ, nhìn qua có chút ghê người.
Mắt đã nhìn thấy đích phía trước, nhưng thân thể đã sắp không chịu nổi.
Hắn lại một lần tự nhủ, nếu ngay cả khó khăn ban đầu này cũng không vượt qua được, vậy ở trên chiến trường khẳng định không thể bảo toàn mạng sống, tự nhiên cũng không thể sát tử địch để kiếm nhiều kim tệ.
Cố gắng! Nhất định phải tiến về phía trước!
Có lẽ bởi dựa vào cố gắng này, Tiêu Kiến cuối cùng cũng đẩy nhanh được tốc độ, một hơi vọt đến đích. Khi thả lỏng toàn thân, hắn lại cảm thấy một nỗi đau đớn vô cùng, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn làm hắn nhe răng trợn mắt.
Cách Lý Mạn lão quản gia chậm rãi đi tới, hài lòng nhìn Tiêu Kiến. Vị đại thiếu gia này cũng không giống thiếu gia quí tộc khác, không hề có chút ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, lại có thể chịu khổ, hoàn toàn đủ tư cách là Áo Đặc gia tộc đệ tử.
"Ha ha, tiểu tử Tiêu Kiến lại bị phạt!" Đột nhiên một trận cười truyền đến.
Tiêu Kiến lạnh lùng nhìn ra phía sau, lập tức nhận ra là tiếng cười của một số đứa trẻ ở các gia tộc quí tộc, từ nhỏ đã quen được cưng chiều, so với Tiêu Kiến căn bản là hoàn toàn bất đồng.
Đối với những loại tình huống này, Tiêu Kiến từ trước đến giờ vẫn không để tâm.
Mà Cách Lý Mạn lão quản gia nhìn thấy thái độ của Tiêu Kiến, không khỏi gật đầu tán thưởng, trong lòng hiểu rõ sau này thành tựu của đứa trẻ này không thể coi thường. Người từ nhỏ đã có thể chịu nhẫn nhục, chỉ bằng điểm này đã để làm nên đại sự.
"Được rồi, chúng ta trở về ăn điểm tâm đi." Cách Lý Mạn lão quản gia nhẹ giọng nói.
Tiêu Kiến cố hết sức đứng lên, trên lưng truyền đến sự đau đớn như cũ làm hắn không nói được gì.
Tiêu Kiến bắt đầu rèn luyện thân thể từ năm sáu tuổi, mỗi sáng đều phải kiên trì. Hơn nữa phụ thân hắn cũng nói với Cách Lý Mạn lão quản gia phải nghiêm khắc vô tình, sức nặng của cự thạch cũng lớn dần theo tuổi của hắn.
Nhiều năm như vậy, mỗi sáng đều có thể hết sức cố gắng, đều là vì năm xưa lúc hắn sáu tuổi đã được nghe cha hắn kể một cái chuyện xưa.