Cao Vĩ bị câu nói kiêu ngạo của Trương Dương sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thằng nhãi không biết trời cao đất rộng là gì, tự nhiên dám nói như vậy đối với Thường Thất Cân, đêm nay không biết làm thế nào để giải quyết việc này.
Thường Thất Cân ở trước mặt một đám học sinh bị chửi như vậy, trên mặt bất kể thế nào cũng không thể nào nhịn được, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: “ Thằng con hoang, muốn chết à?” Rút thiết côn ở đai lưng ra lao về phía Trương Dương, bởi vì chỉ đối phó với một tên học sinh, nên đồng bọn của hắn cũng không đồng thời lao đến, Thường Thất Cân nháo loạn trong xã hội nhiều năm như vậy, đối phó với một tên mao đầu tiểu tử hẳn là rất dễ dàng.
Nhưng có những chuyện lại thường không như mọi người dự đoán, thiết côn của Thường Thất Cân còn chưa nện vào người Trương Dương, Trương Dương đã ôm đồm lấy cổ tay của hắn, nhìn như tùy ý hất tay một cái, khớp xương ở khuỷa tay Thường Thất Cân nhất thời bị trật khớp, hắn đau đến nổi kêu thảm một tiếng, thiết côn chần chừ không đập xuống được, bị Trương Dương đoạt lấy, sau đó dùng thiết côn đâm vào chiếc mồm đang mở lớn của Thường Thất Cân, giận dữ hét: “ Lưới trời lồng lộng há có thể cho đám lưu manh các ngươi làm ác sao?”
Hơn mười tên du côn chứng kiến Thường Thất Cân tự dưng lại bị một bác sĩ thực tập tóm, cả đám người đều quơ gậy gộc vọt tới.
Trương Dương vặn cánh tay trái của Thường Thất Cân, làm cho lưng của hắn đối diện với mình, một cước đá vào cái trứng ? của hắn, hai chân Thường Thất Cân quỳ gập xuống, Trương Dương rút thiết côn khỏi miệng Thường Thất Cân nhắm ngay vào đầu hắn: “ Có tin tao một côn đập nát đầu hắn hay không?”
Thường Thất Cân lớn tiếng kêu to: “ Dừng tay lại, đều dừng tay lại…” Người ta trong một chiêu đã đánh trật khớp tay phải của hắn, rõ ràng đây là một cao thủ, Thường Thất Cân không ngốc, cái đạo lý hảo hán không chấp chuyện trước mắt hắn biết rất rõ.
Mấy tên du côn thấy Thường Thất Cân bị chế phục, cả đám không dám tiến lên.
Xa xa có hai gã cảnh sát đi tuần đang đi về phía bên này, mấy tên du côn thấy cảnh sát tới, cuống quít giải tán ngay lập tức.
Trương Dương lúc này mới buông Thường Thất Cân ra, hai gã cảnh sát cũng đã đi tới trước mặt, nhìn tình hình ở trước mắt, lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, trị an của thị trấn cũng không được tốt cho lắm, chuyện đánh nhau ẩu đả vào mỗi buổi tối đều đầy ra, bọn họ chỉ không ngờ trong đó một bên lại là học sinh.
Tay cảnh sát cao cao tên là Triệu Đông Lượng và Cao Vĩ đã từng qua lại mấy lần, nghe Cao Vĩ tự thuật lại sự việc đã xảy ra xong, đi tới bên cạnh Thường Thất Cân, chỉ vào mũi hắn nói: “ Thường Thất Cân, lại là mày làm loạn, gây sự lần nữa có tin tao nhốt mày vào cục cảnh sát mấy ngày hay không?”
Thường Thất Cân rũ cánh tay phải xuống, đau đến nổi chỉ nói lầm rầm: “ Anh cảnh sát có lầm không, bây giờ là tôi bị đòn, tôi… Cánh tay phải của tôi có thể là bị chặt đứt rồi… Thằng nhóc này đả thương tôi… Tôi muốn kiện hắn…”
Triệu Đông Lượng lúc này mới lưu ý đến Trương Dương ở bên cạnh, hiện giờ Trương Dương đã sớm ném cây thiết côn đi, ôm lấy cánh tay, làm ra vẻ chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới mình.
Thường Thất Cân dùng cánh tay trái còn có thể hoạt động chỉ vào Trương Dương: “ Chính là hắn đánh tôi!”
Triệu Đông Lượng tự nhiên sẽ không tin, Trương Dương đi qua đó nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay phải của Thường Thất Cân một cái: “ Dục gia chi tôi hà hoạn vô từ( Muốn vu hãm cho người thì không lo không tìm được tội danh, chỉ cần tùy tâm nghĩ ra một cớ là được), ngươi cẩn thận sau này sẽ bị báo ứng đó!”
Thường Thất Cân bị hắn vỗ một cái ai da kêu thảm một tiếng, nhưng ngạc nhiên phát hiện cánh tay phải đã khôi phục lại như thường, lại có thể hoạt động như bình thường, trong lòng hiểu rằng đêm nay thực sự gặp phải cao nhận rồi, hắn nào dám tiếp tục nán lại đây, lầm bầm một câu, sau đó xám xịt mà đào tẩu.
Hai gã cảnh sát nói với Cao Vĩ vài câu, khuyên bọn họ hãy sớm trở về, gặp phải chuyện này, Cao Vĩ đã sớm hối hận không thôi, thậm chí ngay cả việc mời Tả Hiểu Tình đi xem phim cũng đều đã quên mất, chào mấy học sinh ngay tại chỗ.
Lần này không chỉ Tả Hiểu Tình nhìn ra được Trương Dương có công phu, mấy người cùng học khác cũng bắt đầu nhìn kỹ người cùng đi thực tập với mình một lần nữa. Trần Quốc Vĩ đã ở chung với hắn nửa năm, còn không biết Trương Dương lại có công phu như vậy, trong lời nói cũng thu hồi sự khinh thị trước đây: “ Trương Dương, cậu đã từng luyện võ công sao?”
Trương Dương cười hắc hắc mộ tiếng: “ Có luyện qua một chút.”
Hồng Linh lại bắt đầu hiếu kỳ: “ Võ công gì vậy?”
“ Dịch cân kinh, hàng long thập bát chưởng…”
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì…
Trương Dương bỗng nhiên phát hiện, thời kỳ này nói thật thường sẽ có rất ít người tin.
Hành vi đánh nhau bỏ bê công việc của Đường Hoàng cũng không bị phê bình, Chu viện trưởng muốn liên hệ với trường học thật ra cũng chỉ nói một chút mà thôi, hẳn chẳng qua chỉ là một sinh viên thực tập, còn lâu mời làm lãnh đạo viện ở mãi xa xa chú ý đến.
Năng lực của Trương Dương thích ứng rất mạnh, thời gian của hắn hầu như chỉ để đọc sách xem báo và xem ti-vi, giống như lời một vị danh nhân nào đó, ta nhào vào sách vở, như người đói nhào vào bánh mì, dùng để ta Trương Dương vào lúc này quả thực là tuyệt vời.
Vừa mới ăn xong bữa trưa, Trương Dương lại chui vào phòng đọc của bệnh viện huyện, bắt đầu xem báo chí ở trong phòng, khẩu vị của hắn thập phần hỗn tạp, tư tưởng ôm càng nhiều càng tốt, ngoài trừ báo chí bằng tiếng Anh, báo Đảng, báo kinh tế, báo y học, phàm là báo chí có chữ Hán, hắn đều xem hết. Thế nhưng muốn đưa những gì đã xem toàn bộ tiêu hóa hết, cũng không phải trong một thời gian ngắn có thể làm được.
Trương Dương có chút mệt mỏi xoa xoa đầu mày, mới phát hiện Tả Hiểu Tình đang ngồi đối diện với hắn, mái tóc đen dài bện thành hai cái búi trông thật đáng yêu, vì vậy khiến nàng tăng thêm vài phần xinh đẹp đáng yêu, thực ra Tả Hiểu Tình đã tới đây nửa giờ rồi, cũng đã sớm phát hiện ra Trương Dương, nhưng kỳ quái chính là từ đầu tới cuối cái tên này vẫn cứ cắm đầu lật xem báo, căn bản không chú ý tới những chuyện khác ở xung quanh.
Tả Hiểu Tình nở một nụ cười với Trương Dương, trên đôi má hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, thập phần động nhân.
Trương Dương cũng nở nụ cười, trong phòng đọc cũng không có người khác, hắn thấp giọng nói: “ Không đi làm sao?”
Tả Hiểu Tình hạ giọng nói: “ Nơi này rất yên tĩnh!” Thực ra nàng đến đây để trốn người, hôm này là thứ sáu, lại vừa vặn là ngày mười bốn tháng hai, là lễ tình nhân của phương tây, từ ngày hôm qua Cao Vĩ đã thông qua Hồng Linh mời nàng đi xem phim, Tả Hiểu Tình không muốn đi, lại sợ Cao Vĩ cứ bám lấy nàng, cho nên mới trốn ở trong phòng đọc của bệnh viện, không ngờ lại gặp được Trương Dương ở chỗ này.
Trương Dương nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó lại nhìn lên đồng hồ treo tường một chút, thời gian đã đúng bốn giờ ba mươi chiều, ngay lúc này đã đến giờ tan tầm, qua vài ngày học tập, hắn đã học xong chữ số Ả-rập, quan niệm thời gian từ tý ngọ thuận lợi chuyển qua chế độ hai mươi tư giờ đồng hồ.
Từ trong túi Tả Hiểu Tình bỗng nhiên vang lên tiếng tích tích, dưới ánh mắt hiếu kỳ của Trương Dương, nàng móc ra một cái máy nhắn tin Motorola, cái hộp nho nhỏ màu đen này vào đầu những năm chín mươi chính là vật tượng trương cho thân phận, tin là do Cao Vĩ gửi đến, trên màn hình hiện lên: Em ở nơi nào? Tối nay 7:00, trước cửa rạp Ánh Rạng Đông, không gặp không về – Cao Vĩ.
Tả Hiểu Tình lộ ra dáng vẻ tươi cười bất đắc dĩ, cùng học biết nàng có máy nhắn tin cũng chỉ có Hồng Linh, nhất định là cô nàng này bán đứng mình.
Trương Dương đối với những vật mới mẻ có hứng thú vô cùng, chủ động đến gần, chẳng may cũng thấy được tin tức trên đó: “ Cái hộp nhỏ này là cái gì?”
Tả Hiểu Tình không ngờ hắn đột nhiên lại qua đây, có chút kinh hoảng tắt màn hình, mặt cười đỏ ửng sẵng giọng: “ Ngươi là người không có lễ phép, sao lại thích xem việc riêng của người khác như vậy?”
Trương Dương cười nhạt: “ Cái gì việc riêng? Không phải là thầy Cao ra vẻ đạo mạo kia à!”