"Ta đã trở về." Một lần nữa trở về phòng ngủ của mình, Dương Vân vừa ngồi xuống, lập tức nhìn đến những dòng tin nhắn trên cửa sổ QQ.
"Đi đâu? Dám bỏ rơi bản tiểu thư, ngươi không muốn sống nữa à?" Hắn đợi không bao lâu, Phách Vương Long lập tức nhắn đến, cứ nhìn ngữ khí này, rõ ràng là khó chịu.
"Không, vừa rồi lão bản của ta gọi ta làm việc, hiện tại đã giải quyết xong." Dương Vân đánh chữ tuy thoải mái, nhưng trong lòng bi phẫn vạn phần, bị đám súc sinh kia ám toán, ngày mai còn chưa biết thê thảm đến đâu.
"Lão bản ngươi? Nam, nữ?" Phách Vương Long dường như có chút hứng thú.
"Nữ " Dương Vân ăn ngay nói thật.
"Có phải tuổi còn trẻ trông rất được?"
"Nói thật, là một đại mĩ nữ. "
"Ngươi muốn theo đuổi nàng ta? Tên phụ tình bạc nghĩa !" Phía sau còn thêm smiles trái tim vỡ thành hai nửa cùng với đạo sấm sét rất bạo lực.
Dương Vân lập tức cho một cái smiles đổ mồ hôi :" Ta khi nào thành kẻ phụ tình?"
"Bổn tiểu thư nói ngươi chính là !" Thêm một smiles lưỡi dao máu chảy đầm đìa.
"Lần này có hiểu lầm, tuy rằng nàng xinh đẹp, cái đó ta thừa nhận, nhưng tâm địa không tốt, luôn muốn ngược đãi người làm công bọn ta." Cũng không phải sao, Tứ tiểu thư là lão bản, còn nam bảo mẫu xem như là công nhân đi?
"Nga? Tâm địa ác độc? Tốt lắm, ngươi không phải thích kiểu người như vậy sao?" Phía sau còn một smiles cốc cà phê bốc khói, hiển nhiên ám chỉ Phách Vương Long trong lòng khoái trá, thảnh thơi uống cà phê.
"Ai nói, sở thích của ta hoàn toàn bình thường, phàm là tâm địa độc ác cùng nữ nhân có huynh hướng bạo lực đều không thích.": Dương Vân nói, ý tứ của hắn là nói về Tứ tiểu thư cùng Tam tiểu thư chưa gặp mặt kia, chính là hắn quên mất Phách Vương Long muội muội phía đối diện cũng là một nữ nhân bạo lực, đợi khi hắn nhân ra thì đã quá muộn, tin đã sớm được truyền đi.
Phách Vương Long không có lập tức trả lời, Dương Vân trong lòng càng căng thẳng, bởi vì hắn biết đối phương có thói quen, chỉ cần mình vừa nói, nhất định sẽ đáp lời trước tiên. Nhưng là hiện tại vẫn chưa có hồi âm, xem ra, chính mình đã phạm vào điều kiêng kị của nàng.
Ước chừng thời gian uống vài chén trà, làm Dương Vân đã xúc động muốn tắt máy, Phách Vương Long rút cuộc trả lời: " Ngươi cảm thấy ta bạo lực sao?"
"Như thế nào có thể? Ngươi trong mắt ta là ôn nhu nhất. " Dương Vân lập tức tâng bốc.
Nhưng lại nhận được một câu: " Khốn kiếp! Bổn tiểu thư tính tình của mình lại không biết sao? Ta còn tưởng ngươi cùng nam nhân khác bất đồng, nguyên lai cùng một dạng, hoa ngôn xảo ngữ. Cút sang một bên đi, bổn tiểu thư không thèm nhìn mặt ngươi."
Phát xong những lời này, trực tiếp ẩn QQ, vô luận Dương Vân giải thích thế nào, cũng không nói một lời.
Bất đắc dĩ, Dương Vân buông tha, Phách Vương Long này là bạn qua mạng của hắn đã ba năm, tính tình Dương Vân cũng hiểu một chút. Lần này phỏng chừng là thật sự tức giận, đều là tại hắn miệng thối-----Không cái này là hai tay thối, cái gì không đánh, cố tình đánh ra cái khó nghe kia.
Ngẩn người nhìn màn hình máy tính một hồi, bụng đột nhiên kêu réo, Dương Vân lúc này mới ý thức được, mải nói chuyện, lại quên chính mình đã hơn nửa ngày chưa ăn cơm, càng nghĩ lại càng đói.
Chính là hiện tại đi đâu ăn cơm? Tiền không có, ăn quỵt sao? Lấy thể lực của mình mà nói, ăn quỵt chỉ có kết cục bị đánh tàn phế. Nghĩ đến hiện tại ở sơn trang, có hay không sơn trang cung cấp đồ ăn? Chính mình muốn ăn phải đi đâu? Sẽ không phải tự mình nấu chứ?
Ý niệm này vừa lóe lên, Dương Vân lập tức hai mắt sáng ngời, đúng rồi, căn nhà này đầy đủ các phòng, nhưng lại không có phòng bếp, không phải có ý tứ không cần mình tự thân đông thủ, còn có ý gì nữa?
Quần áo cũng không thay, Dương Vân vội chạy đến phòng bếp. Tại trù phòng quả nhiên đầy đủ các món mới nấu rau thịt đầy đủ, xem ra đúng như mình nghĩ.
Dương Vân không để ý cái gì hình tượng, ăn đến trợn mắt há mồm, ngay cả tay hắn cũng dùng. Lấy từ tủ lạnh ra hai quả trứng, tùy tiện rang với cơm.
Nửa ngày chưa ăn gì. cho dù là mình chỉ đem trứng với cơm trộn lẫn vào nhau nhưng cũng đủ mĩ vị, nếu lâu không ăn cơm đối với thân thể rất bất lợi, hắn còn muốn rán thêm hai quả trứng nữa.
Ăn lửng dạ, uống một ngụm nước ấm xong, Dương Vân lại ngồi vào máy tính, muốn tìm vài muội muội nói chuyện phiếm, trừ Phách Vương Long ra cũng không chỉ có vài người để nói chuyện, Dương Vân cũng không có mất hứng.
Nhưng vừa ăn xong, cơn buồn ngủ lại kéo tới, Dương Vân cũng không quản hiện giờ có thích hợp để ngủ hay không, cởi âu phục rồi lên giường đi ngủ.
Ngủ một giấc thẳng đến buổi tối, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, Dương Vân mới tỉnh lại. Đương nhiên, cái này cũng không lạ, cơ hồ mấy ngày nay hắn ngủ không được bao nhiêu, bây giờ ngủ lâu một chút cũng là lẽ thường.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo một chút, Dương Vân nhìn đồng hồ, đã hơn tám rưỡi tối.
Xuống khỏi giường trước tiên lại xem máy tính, không tắt máy, máy tính đã sớm rơi vào ngủ đông, màn hình một mảng tối đen.
Động nhẹ vào chuột, máy tính sáng lên, chân dung QQ của Phách Vương Long đang láo liên không ngừng.
Dương Vân trong lòng kích động, chẳng lẽ Phách Vương Long thử chính mình? Vậy thật quá tốt. Nhìn qua tin nhắn, xem thời gian một chút.
Phách Vương Long 1637
"Tiểu tử, lăn ra đây cho bổn tiểu thư !"
Phách Vương Long 1642
'Một tảng đá lớn cùng con dao máu đầm đìa.'
Phách Vương Long 1611
" Không ra à? Vậy vĩnh viễn đừng ra, làm rùa đen rút đầu đi !"
Phách Vương Long 1829
"Lão nương chịu không nổi rồi, ta đếm ba tiếng, không ra vĩnh viễn đừng cùng ta nói chuyện !"
Phách Vương Long 1901
"...................Được rồi chuyện vừa rồi ta xin lỗi, ngươi ra được chưa?"
Phách Vương Long 2012
"Chưa thấy nam nhân nào nhỏ mọn như vậy, ngươi là nam nhân? Ta hoài nghi ngươi không phải !"
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng mới vài phút trước đây, Dương Vân nở nụ cười, xem ra, Phách Vương Long muội muội hẳn là để ý đến mình, không sao lại nhắn tin cho mình nhiều như vậy?
Nhìn đến Phách Vương Long biểu tượng còn sáng, Dương Vân vừa định đáp lời, nhưng nghĩ đến, vừa rồi Phách Vương Long quá kiêu ngạo, chính mình phải thờ ờ với nàng, đỡ cho đối phương coi mình không có cốt khí.
Lập tức thu tay đặt trên bàn phím lại, đi vào phòng tắm đánh răng tắm rửa sạch sẽ, lúc sau lại đến phòng bếp ăn cơm.
Lại một lần nữa ăn uống no nê, Dương Vân trong lòng cực kì thỏa mãn, bởi vì vừa mới ngủ dậy đi ngủ tiếp là không có khả năng, mà nói chuyện phiếm thì lại không có đối tượng, Dương Vân liền tính ra ngoài một chút.
Đêm tháng 7 có điểm oi bức, tuy rằng trong phòng có điều hòa, nhưng Dương Vân cũng không thích, chính là muốn hưởng thụ một đêm yên tĩnh một mình, không phải phiền não vì thất nghiệp, có thể nhìn ngắm sao trăng, hội bên hồi tưởng dáng điệu nụ cười của thân nhân.
Đi được một quãng, Dương Vân tựa lưng vào thân một cây tùng, ngẩn người nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Cũng không biết bao lâu, một trận hàn ý thổi qua làm Dương Vân bừng tỉnh, Dương Vân nhịn không được chà sát hai tay, chả lẽ Tứ tiểu thư đến đây?
Chính là đảo mắt xem xung quanh, nào thấy bóng người, đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không thấy.
Vừa nói đến quỷ, Dương Vân bỗng dâng lên trong lòng một dự cảm xấu, buổi tối nghĩ đến quỷ, đúng là điềm xấu.
Nhìn căn nhà xa xa cô linh đứng sừng sững chính là nơi mình ở ba năm này, Dương Vân trong lòng càng bất an. Trong sơn trang phân bố thật cổ quái, nơi nơi đều tòa nhà cô lập, liền ngay cả phòng của các vị tiểu thư cũng là cô lập, trong vòng trăm thước tuyệt đối không có thêm cái kiến trúc gì.
Cũng không biết người thiết kế trước kia vì sao lại thiết kế cổ quái như vậy, làm người ta cảm thấy không an toàn. Dương Vân lá gan thật ra cũng không lớn, vừa mới cảm thấy thứ gì đó, lại tưởng tượng đến ' quỷ ' hắn có chút sợ hãi.
Lập tức không dám ở lại đây nữa, chạy như điên về phía phòng mình, mắt thấy sắp chạy đến nơi, cảm giác sau gáy chợt lạnh, tựa như có cái gì lạnh băng vừa lướt qua.
Rùng mình một cái, Dương Vân xoay người lớn tiếng quát: "Ai !" Một là để cho mình thêm can đảm, hai cũng là xem có người trêu mình hay không, dọa cho đối phương hiện thân.
Nhưng bốn phía vẫn một mảnh yên tĩnh, khoảng đất trống trước mặt, không hề có bóng nhân ảnh. Chỉ có xa xa chỗ cây tùng kia, tựa hồ có vài vật thể hư hư thực thực.
Dương Vân nhìn thoáng qua, liền không dám nhìn lại, tuy rằng trong lòng cũng biết là cành cây hay đại loại như thế, nhưng hắn vẫn sợ không dám đi tới, vạn nhất có gì đó nhảy chồm lên, hắn không biết mình có bởi thế mà bị dọa ngất hay không.
Dù sao cũng đã chạy tới căn nhà, chỉ cần mình vào tỏng khóa cửa lại, là có thể thoát khỏi ' Quỷ Vực' âm trầm này. Bất quá ngay lúc này, đèn trong phòng chợt tắt phụt.
Dương Vân sợ tới mức hít thở không thông, cái đèn đang yên lành vì sao lại tắt? Chẳng lẽ mất điện? Một bên không ngừng lẩm bẩm trong đầu có người trêu mình, thế giới này sao lại có quỷ? Một bên chậm rãi lùi về sau, tuy rằng trong phong an toàn, nhưng điều kiện tiên quyết là toàn bộ đèn phải sáng, lúc này đèn bên trong đã tắt, lại không có ánh trăng chiếu vào, xuất phát tự nỗi sợ hãi với bóng tối, Dương Vân cảm thấy ở bên ngoài càng an toàn hơn một chút.
Lúc này Dương Vân đã không còn cái cảm giác ngày hè oi bức, chỉ có mùa đông rét lạnh, hai tay ôm thân thể, môi không tự chủ được run rẩy, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
Nhưng hắn cũng không dám đứng im tại chỗ, lập tức nghĩ tìm xem địa phương xung quanh nơi nào có ánh đèn, hắn mới yên tâm. Bằng không, hắn nhất định sẽ bị dọa cho phát điên.
Chính là trong sơn trang hắn chỉ biết phương vị của Phong Lâm uyển, chỗ ở của nam bảo mẫu khác, hắn một cái cũng không biết.
Hung hăng cắn răng một cái, Dương Vân mặc kệ băn khoăn, hướng con đường ban ngày vừa đến Phong Lâm Uyển chạy tới. Tuy rằng Tứ tiểu thư cũng khủng bố, nhưng người có khủng bố thế nào, sao có thể khủng bố bằng quỷ?