[Đô Thị] Đại Nội Cao Thủ - C30 - TG: Không Vui Không Nói
Đại Nội Cao Thủ
Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 1: Nữ Tiểu Thâu.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Trong cuộc sống thực tế, đại đa số nam nhân đều có ý nghĩ đặc thù, mà phần lớn nam nhân có ý nghĩ đó chỉ đơn giản là có được thân thủ siêu cường, nắm tay vững chắc, công phu trên giường thật cao, có ý nghĩ chinh phục được nhiều mỹ nữ hơn, để trải qua cuộc sống thật tiêu sái thoải mái.
Nhân vật chính trong sách cũng không có được đắc ý như thế, trong sinh hoạt cũng không được thoải mái tiêu sái, nhưng hắn vẫn không cẩn thận gặp được những chuyện mà nam nhân thường muốn gặp, hơn nữa, hắn lại gặp được những mỹ nữ và phần lớn nam nhân đều vô cùng ước mơ, chỉ là những ước mơ này cũng không dễ chinh phục như trong tưởng tượng.
Đại Nội Cao Thủ chú thích: Từ thời triều Minh bắt đầu mãi cho cho đến triều Thanh, vẫn luôn nhắc đến từ đại nội cao thủ, bình thường là chỉ hoàng gia thị vệ, tới hiện đại, những người này trở thành vệ sĩ cho những vị lãnh đạo, trong miệng nhân dân quần chúng thường có hai loại xưng hô, một là Nam Hải cận vệ, hai là đại nội cao thủ!
Ánh trăng đã lên cao, ở khu thượng xã cao cấp của thành phố. Tại khu thượng xã này có ba thứ nhất, nhiều người giàu nhất, nhiều xe cộ và cuối cùng là nhiều kẻ nghèo nhất.
Những người ra vào nơi này cũng rất đáng xem, cử chỉ thì tao nhã lễ độ,đều là những người có học thức. Nhưng lúc này Trương Duy, hắn mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, bên dưới đi một đôi giày cũ kỹ cùng với cái đầu bù xù rối tung như tổ quạ. Nói chung hắn khác hẳn những người thường ra vào xã khu này, không tao nhã, cũng chẳng có vẻ gì là học thức cả.
Tự nhiên đối với hắn trông không có phải là người ở khu thượng lưu này, tên bảo vệ khu thượng xã buộc phải có chút gì cảnh giác. Ánh mắt tên bảo vệ toát lên ý nghi ngờ và không muốn hắn đi qua cửa.
Trương Duy hắn tới đây để tìm người, chính xác hơn là đến để lấy tiền sinh hoạt phí trong một tháng.
Hắn lúc này quả thật rất tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn đứng đó giải thích. Tên bảo vệ mãi mới chịu nhấc chiếc điện thoại gọi lên phòng người mà Trương Duy muốn gặp. Cuối cùng thì tên bảo vệ cũng cho hắn qua cái cánh cổng kia.
Tên bảo vệ nhìn hắn trước mắt có chút ảnh hưởng đến sự tao nhã của khu xã này. Nhưng hắn lại cùng với người giàu nhất nhì khu xã này có quan hệ, đắc tội thì cũng chẳng đắc tội được nên đành nhắm mắt cho hắn đi qua.
Tiền rất nhanh được cầm trong tay, nhưng Trương Duy vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mà Lão Mụ bắt hắn phải đến cái nơi ở của người có tiền này mà lấy chứ... Lão Mụ lại giải thích phải hơn 2h nữa mới đáp phi cơ về đến Bắc Kinh, rồi sau đấy cũng chẳng có cái gì thời gian để gửi tiền nên mới bắt hắn mò đến cái khu này để lấy tiền a.
Ý tứ của Lão Mụ hướng tới Trương Duy rất rõ ràng, đối với hắn mà nói thì trong cuộc sống đã có Lão mụ lo lắng, cũng chẳng có vấn đề gì mà phải buồn bực cả.
Lúc này Trương Duy bước trên con đường Lâm Ấn trời đã chạng vạng tối. Hai bên đừơng rừng cây um tùm, cả con đường tràn ngập một màu xanh của cây cỏ. Lác đác lại nhác thấy những ngôi biệt thự sang trọng, không những thế không khí hôm nay lại rất mát mẻ, mang đến cho người ta cái cảm giác dễ chịu thoải mái.
Dọc theo con đường Lâm Ấm này đỗ đủ các loại xe sang trọng nào là Ferrari, Porsche, Bugatti , Rolls-Royce,Cadillac... Tất cả đều là những dòng xe hơi nổi tiếng đời mới nhất, nó nói lên ông chủ của những chiếc xe nay không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Trên con đường Lâm Ấn này được bảo vệ rất kỹ, cứ một đoạn đường lại có một cây cột đèn được tạo hình đẹp mắt, trên đỉnh có gắn những chiếc camera theo dõi hiện đại để trông trừng những chiếc xe đắt giá dưới kia tránh khỏi những kẻ trộm.
Trương Duy đi trên con đường Lâm Ấm sang trọng, miệng ngậm điếu thuốc, đi rất nhàn nhã. Nếu như không có chiếc áo sơ mi nhàu nhỹ và cái đầu rối tung kia thì người đi đường còn tưởng hắn chính là người ở khu này, một trong những ông chủ của cái xí nghiệp nào đó nữa chứ.
Lúc này phía trước xuất hiện một căn biệt thự rộng lớn và khác biệt, bốn phía cỏ xanh xung quanh rồi những hòn giả sơn đẹp mắt. Chính giữa là một cái bể bơi gia đình nước xanh biếc, sạch sẽ.
Bình thường những ngôi biệt thự ở khu xã giàu sang này đều chỉ xây dựng có hai tầng, còn ngôi biệt thự này có ba tầng và nằm ở một vị trí hấp dẫn tầm mắt của người đi đường. Những ai đi qua ngôi biệt thự này cũng phải ngoái đầu nhìn lại nó mà tán phục không thôi.
Trương Duy cũng không phải là ngoại lệ, dừng bước mà ngắm cái ngôi biệt thự sang trọng này.
Ách !!! có tiểu thâu ...
Ở lầu ba lan can của tòa lầu xuất hiện một bóng đen, không phải nói chính xác là yểu điệu bóng đen mới đúng! Hay chính xác hơn là một nữ tiểu thâu.
Trương Duy trong lúc này coi bóng đen kia thành nữ tiểu thâu, vì cái kia bóng đen thân hình thon thả, lại theo đường từ ban công tầng ba chậm rãi trượt xuống. Giờ phút này nữ tiểu thâu đã trượt xuống được ban công của tầng hai và rất nhanh dựa vào dây thừng trượt xuống dưới.
"Có cầu thang không đi, có cửa không qua, lại chọn thời điểm vào lúc trời tối thế này, không phải là tiểu thâu thì là cái gì"?
Trương Duy suy nghĩ và cảm thấy rất có hứng thú với nữ tiểu thâu này. Nữ tiểu thâu này ra tay khi mà tầng một và tầng hai của ngôi biệt thự vẫn còn để đèn mà đã dám ra tay thì quả thật lớn mật.
Trương duy lúc này cảm thấy rất tò mò về nữ tiểu thâu này, không hẳn vì hắn thấy tiểu thâu mà ra tay làm việc nghĩa. Vì tiểu thâu thì hắn thấy rất nhiều rồi, nhưng cách làm của nữ tiểu thâu này thì thật là hi hữu lắm mới gặp, giống như cái loại nhảy cửa sổ tự tử vậy rất là hiếm có để mà gặp.
Nhưng dù sao thì Trương Duy hắn cũng chỉ đứng xem thôi, hắn cũng chẳng muốn quản cái này sự tình này làm gì cả. Hiển nhiên vì mấy gã bảo vệ kia nhìn hắn như kiểu hắn là kẻ trộm không bằng, bây giờ kẻ trộm xuất hiện thật thì là mấy gã không làm tròn trách nhiệm, bị trừ lương là chắc như bắp rồi. Xem tình hình này Trương Duy quyết định làm một vụ náo nhiệt, trong lòng cảm thấy có chút vui sướng khi người khác gặp nạn.
Nữ tiểu thâu lúc này đã xuống dưới đất, cũng chẳng thèm thu dây mà cứ thế thả bước, không nhanh, không chậm về phía con đường Lâm Ấm. Trông dáng vẻ thì thấy thỉnh thoảng hiện lên một tia vui sướng, gương mặt đôi khi lại toát lên một nụ cười tủm tỉm.
Cái kiểu thái độ của nữ tiểu thâu này càng làm cho Trương Duy không khỏi tò mò. Bình thường tiểu thâu sau khi gây án thì nhanh nhanh chóng chóng cuốn gói chuồn mất tiêu. Còn nữ tiểu thâu này thì lại khác biệt, chẳng hề để ý gì cả cũng chẳng lo lắng người trong căn biệt thự kia phát hiện.
Trương Duy nghiêng người dựa vào chiếc xe Forsche màu đỏ ung dung nhìn nữ tiểu thâu đang đến gần. Thân hình hắn như ẩn vào trong chiếc xe, nếu không đến gần chắc hẳn cũng chẳng phát hiện ra hắn.
Nữ tiểu thâu càng lúc càng đến gần hơn, lúc này Trương Duy có thể thấy đc rõ người của nữ tiêu thâu kia. Đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một chiếc áo phông màu vàng, chiếc quần bò màu xám nhạt và đi đôi giày thể thao màu trắng. Về vóc dáng thì có thể xem như là dáng người cao gầy, yểu điệu. Không những thế, lại còn đeo một chiếc kính đen, trông rất lạnh lùng, tuy không thấy rõ được khuôn mặt của nữ tiểu thâu này nhưng bất qua Trương Duy có thể xác nhận nữ tiểu thâu này còn rất trẻ.
Trương Duy trong lòng cũng thầm khen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo đôi kính màu đen đủ để che giấu khuôn mặt. Nữ tiểu thâu này cũng thật là cao thủ !!!!!
Vào thời điểm này Trương Duy nhìn thấy rõ được trên lưng của nữ tiểu thâu còn đeo thêm một chiếc balo căng phồng. Ở nơi khác như thế nào thì không biết, chứ ở khu xã dành cho người giàu này thì bên trong ắt hẳn là có không ít nữ trang đáng giá. Xem ra nữ tiểu thâu ngày hôm nay thu hoạch không ít rồi.
Càng đến gần, nữ tiểu thâu nhất thời mới nhìn thấy Trương Duy đứng dựa thân vào chiếc xe Forsche, nữ tiểu thâu ngẩn ngơ đứng như trời trồng nhìn về hướng Trương Duy.
Trương Duy cũng chẳng thèm nói gì mà chỉ nhìn về phía nữ tiểu thâu cười dài. Trong lòng thì hiện lên ý nghĩ : "Chẳng nhẽ tiểu thâu này nhìn thấy mình sợ tới mức tè ra quần chắc !!!"
Nhưng rất nhanh hành động của nữ tiểu thâu này đã làm cho Trương Duy cảm thấy thất vọng, nữ tiểu thâu chẳng những không biểu hiện chút sợ hãi nào hay chạy trốn mà lẳng lặng đứng bên cạnh chiếc Forsche. Chính xác mà nói Trương Duy cảm giác như nữ tiểu thâu kia đang nhìn mình qua chiếc kính đen mà tưởng như chính mình mới là tiểu thâu không bằng.
Cả hai người Trương Duy và nữ tiểu thâu kia, im lặng ,chăm chú nhìn nhau,bầu không khí có chút vi diệu.
Nữ tiểu thâu cuối cùng cũng cất tiếng nói, giọng nói nghe rất êm tai, nhưng có chút gì đấy lạnh lùng :
- Ngươi là ai ?
- Ai nha, người hỏi ta à ...?
Mặc dù lúc này hai bên con đường Lâm Ấm rất thanh tĩnh, cũng chẳng có ai qua lại .... Nhưng Trương Duy vẫn cố tình nhìn sang hai bên.
- Vô nghĩa, đương nhiên là hỏi ngươi rồi ... chẳng nhẽ ta tự nói chuyện với ta chắc .
Ngữ khí của nữ tiểu thâu lúc này đã hơi chút mất kiên nhẫn.
- Ta à !! Là một người đi đường...!!
Trương Duy cười dài, hắn không thể không bội phục nữ tiểu thâu này, tố chất tâm lý đến lúc này rồi mà vẫn rất bình tĩnh.
Dù chưa đến gần nữ tiểu thâu nhưng Trương Duy cũng có thể ngửi thấy được mùi nước hoa phản phất trên người nàng. Lúc có lúc không làm cho người ta trong nội tâm muốn như ôm lấy để mà mê say hương vị.
Trương Duy chuẩn xác ngửi ra mùi nước hoa trên người nàng nhẫn hiệu LV II số lượng hạn chế trên toàn cầu, giá cả đến 300 Mĩ Kim/ một ounce. Trương Duy không khỏi có vài phần kính trọng với nàng, cho dù là một tiểu thâu nhưng trên thế giới này cũng có rất ít tiểu thâu biết cách hưởng thụ như vậy.
Nữ tiểu thâu đi đến gần Trương Duy, gần đến nỗi cảm tưởng duỗi tay ra là có thể bắt được nàng. Trương Duy không khỏi bội phục sự cam đảm của nàng, tựa như không sợ chính mình bắt lấy nàng ta vậy.
- Tiên sinh, mời ngài nhường một chút.
Nữ tiểu thâu làm một hành động rất lịch sự, ý bảo Trương Duy rời thân đang dựa ra khỏi chiếc Forsche.
- Tại sao ta phải nhường cho ngươi chứ ?.
Trương duy trả lời, đồng thời đôi mắt liếc nhìn nữ tiểu thâu thấy được sự bình tĩnh của nàng ta làm cho hắn càng lúc càng bội phục.
- Thì ngươi đang dựa thân vào chiếc xe của ta chứ sao !!!
Nữ tiểu thâu nói với ngữ điệu nhàn nhạt.
Trương Duy nghe được câu này trong lòng cảm thấy buồn cười, nữ tiểu thâu trước mặt này coi xe của người khác thành của mình, còn nói với giọng điệu rất ư là bĩnh tĩnh và tự nhiên.
- Xe này của người thật sao ..?
- Hừ !! Ta có cần thiết phải giải thích với người không ... Vị tiên sinh này cảm phiền tránh ra một chút được không ?". Nữ tiểu thâu ngữ khí có phần cao lên một chút.
Trương Duy thấy được sự lo lắng của nữ tiểu thâu, liền cười dài nói :
- Nghe ta nói này tiểu thư, không cần biết chiếc xe này có phải của ngươi hay không, nhưng ngươi thật có lá gan lớn đó ... Hay là ngươi coi ta là giấy à, mà thích vứt là vứt!!" Trước mắt nữ tiểu thâu này xem ra cần phải nhắc nhở một chút mới được.
- Lời này của ngươi có ý gì?
Nữ tiểu thâu hơi ngẩn người ra.
- À không, cũng không có ý gì cả, ta đang suy nghĩ , cái xe này là của ngươi, vậy ta hỏi ngươi, ngôi biệt thự đằng kia cũng là nhà của ngươi hả?
Vừa nói Trương Duy vừa chỉ về hướng ngôi nhà, đồng dạng nữ tiểu thâu cũng nhìn theo hướng đó.
- Ngươi .... Lời ngươi nói là có ý gì ?
Nữ tiểu thâu rất nhanh quay đầu lại chỉ Trương Duy nói.
- Ngươi nói ta có ý gì hả?
Trương Duy nhìn chằm chặp vào nữ tiểu thâu nói !
- Ngươi đều nhìn thấy.
Nữ tiểu thâu có đôi chút khẩn trương trả lời.
- Ngươi nói đi.
Trương Duy không nhìn thấy được ánh mắt của nữ tiểu thâu, nhưng hắn có thể cảm giác thấy được ánh mắt của nàng ta đang dò xét mình.
Nữ tiểu thâu cắn môi nói :
- Ngươi ...đã nhìn thấy cái kia. ..... vậy có thể nào?
Nữ tiểu thâu quay mặt lại theo bản năng nhìn về hướng ngôi biệt thự.
- À nha,... ta không thể nào !! Dù gì ta cũng chỉ là người qua đường mà thôi.Nhưng bất quá ta đối với ngươi có thể tính là rất tò mò, có hay chăng ngươi là một người rất cao tay.
Trương Duy có thể thấy được biểu tình rất nhỏ của nữ tiểu thâu.
- Cái gì cao tay !!!
Nữ tiểu thâu nao nao nói :
- A... có phải ngươi... ngươi có phải cho ta là ...là ?
Nữ tiểu thâu mang theo 1 tia giật mình,trong lòng thầm nghĩ, có phải hắn thấy mình từ trên leo xuống nên cho mình thành ...đạo tặc chăng?...
|