Phi tuyết phiêu linh, gió lạnh như đao, vô tình rạch toang cả thiên địa. Tuyết trắng như bông được xe thành sợi, bay bay như quần ma loạn vũ, trong gió Bắc thấu xương cắt thịt trông chẳng khác gì từng vạt từng vạt lông ngỗng trắng. Mặt đất mênh mông chỉ tuyền một màu trắng, không chút tạp sắc, giữa trời đất thuần một sắc màu nguyên thủy ấy, ý vị thê lương tiêu điều tràn ngập khắp nơi.
Thiếu niên cực nhọc lê từng bước về phía trước, trên mặt tuyết để lại hai hàng dấu chân sâu xiêu xiêu vẹo vẹo, máu tươi đỏ hồng không ngừng nhỏ xuống các vết chân, toát lên một vẻ đẹp thê lương không sao tả xiết, cũng thê lương không bút mực nà tả nổi. Dấu chân vừa sâu vừa rộng, vết thương trên đùi trái đau đớn như muốn vỡ toang ra, khiến gã cơ hồ không sao nhấc chân lên nổi, song gã vẫn cương quyết không chịu dừng lại nghỉ ngơi, bằng vào ý chí kiên cường và ý thức sắc bén của mình, gã biết chỉ cần mình ngã xuống, rất có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ đứng lên nổi nữa - ngã xuống là chỉ có chết, chỉ cần gã còn sống, chỉ cần vẫn gã còn đi được, gã tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng bước.
Trên đời này có một loại người chính là như vậy, quyết không nhận thua, vĩnh viễn không chịu bỏ cuộc, cho tới khi sinh mạng họ đến giây phút cuối cùng mới thôi.
Trong gió tuyết, chợt nghe vó ngựa dập dồn, một cỗ xe ngựa trang trí không phải hoa lệ lắm, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu lao tới, phía sau hòm xe để lại hai vệt bánh xe khá sâu và dấu chân ngựa toán loạn, bánh xe ngựa xoay tròn làm băng tuyết bắn tung tóe trên đường, nhưng lại không nghiền nát được sự tĩnh mịch và cô độc của đại địa mênh mang.
Xa phu là một lão đầu nhỏ người nhưng quắc thước, râu tóc bạc trắng, mặc dù niên kỷ hơi cao một chút, song đôi mắt vẫn sáng rực thần quang, tỏa ra khí thế khiến người ta phải khiếp sợ, hoàn toàn không hề có vẻ gì là già nua mệt mỏi. Lão đầu dựa sát người vào thùng xe, tay trái cầm cương, tay phải cầm roi. Roi dài chín thước, đen mướt sáng bóng lên, tựa như con hắc long uốn lượn, nhưng lại chưa từng quất lên lưng con bạch mã kia lần nào, chỉ thỉnh thoảng ve vẩy trên không trung, phát ra những tiếng rin rít, thúc giục bạch mã tiến nhanh.
Một thoáng sau, xe ngựa đã chạy tới nơi, xa phu hô khẽ một tiếng, kìm cương dừng lại, chặn trước mặt thiếu niên.
“Đến nhanh lắm!” Thiếu niên bỗng dừng bước, gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt nở một nụ cười lạnh lùng.
Màn xe lay động, một trung niên văn nhân anh tuấn tiêu sái ung dung bước ra ngoài. Thân hình y hơi béo một chút, nhưng tuyệt đối không phải là quá béo; gương mặt y thanh tú tựa một bức họa sơn thủy tuyệt mỹ, kỳ thực, phải nói là cả sơn thủy cũng lấy làm hổ thẹn thất sắc mới đúng: ánh mắt y rạng ngời trí tuệ, lại sắc bén như mắt chim ưng; thần tình y tràn trề một vẻ tự tin, khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ cười nhàn nhạt như nước mùa xuân.
“Tiểu huynh đệ xin dừng bước.” Thanh âm ôn hòa của trung niên văn sĩ thản nhiên cất lên, tựa như ánh dương tháng ba, ấm áp, dễ chịu, có thể làm tan chảy mọi thứ trên đời.
“Các người đến rồi!” Thiếu niên ngẩng đầu, giọng nói thấp trầm hơn cả gió Bắc đang gào rú, lạnh lẽo hơn cả băng sương, “tốt lắm, đến nhanh hơn cả ta tưởng tượng nữa.”
“Tiểu huynh đệ biết chúng ta sẽ đến?” Trung niên văn sĩ ngây người, rồi lập tức cười xòa, nụ cười của y ấm áp như ánh mặt trời, đủ làm tan chảy cả sông băng mênh mang.
“Các ngươi không đến mà được sao? Ta đã giết Tố Mệnh Đao, chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho hắn?”
“Tiểu huynh đệ đã giết Tố Mệnh Đao?”, nụ cười trên môi trung niên văn sĩ vẫn không tắt, “tiểu huynh đệ giết người thì liên quan gì tới chúng ta?”
“Lẽ nào các ngươi không phải bằng hữu của Tố Mệnh Đao?” Sắc mặt thiếu niên thoáng hiện lên sắc giận, “lẽ nào không phải đến để báo cừu cho hắn?”
Trung niên văn sĩ chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Ánh mắt thiếu niên rực sáng, lạnh lùng nói: “Ta đã thọ trọng thương, nếu các ngươi đến để giết ta, giờ mà động thủ thì dễ như trở bàn tay vậy.”
“Mễ tiên sinh đã nói rồi, tiểu huynh đệ giết người chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.” Lão xa phu đột nhiên cũng nhoẻn miệng cười cười nói.
“Vậy các ngươi là ai?”
“Tiểu lão vốn cũng có một cái tên, có điều từ lâu đã không dùng nữa rồi.” Xa phu vẫn mỉm cười, “qua bao nhiêu năm, cả bản thân ta cũng quên rằng mình họ gì tên gì, người quen biết tiểu lão, đều gọi lão nhi là Hạnh bá.”
“Tại hạ Mễ Cao.” Trung niên văn sĩ chắp tay cúi chào, “thực không giám giấu, bọn ta đúng là đến vì tiểu huynh đệ, nhưng tuyệt đối không phải là để giết ngươi.”
“Các người quen ta?” Thiếu niên thoáng biến sắc, sát cơ lập tức hiện lên trong ánh mắt.
Mễ Cao không trả lời ngay mà ánh mắt hướng về phía gương mặt già nua, lạnh cứng tím tái của Hạnh bá, rồi mới chậm rãi nói: “Nghe nói trên giang hồ, sau Cửu Long Đường, lại xuất hiện một sát thủ thiếu niên, người này xuất đạo chưa đầy một năm, bất luận là hắc đạo, hay là bạch đạo, y đều chẳng kiêng dè gì, ai trả được giá y đưa ra, y sẽ giết người cho kẻ đó. Người này cực kỳ thủ tín, một lời nói tựa ngàn vàng, chuyện gì y đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không nuốt lời, cho dù có chết y cũng liều mạng làm cho bằng được. Thiếu niên sát thủ này, không ngờ đã kế tục Đại thiếu gia Hàn Thiết và Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc, lại trở thành một nhân vật truyền kỳ nhà nhà đều râm ran bàn tán.”
Trên giang hồ không ai là không biết “Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia”, cũng chẳng ai là không biết đến Đại thiếu gia Hàn Thiết và Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc, hai mươi năm trước, giang hồ chính là thiên hạ của bọn họ. Đao pháp của Hàn đại thiếu gia, có thể nói là không tiền tuyệt hậu; kiếm pháp của Bạch Y Sát Thủ tuy đơn giản, nhưng tuyệt kỹ thành danh ‘Nhất kiếm xuyên hầu’ của y, lại là tinh hoa của tất cả kiếm thuật trong thiên hạ. Câu chuyện về bọn họ, là câu chuyện có nhiều sắc thái truyền kỳ nhất trên giang hồ suốt gần trăm năm nay.
“Tiểu lão nhi cũng nghe nói, đao pháp của người này cực kỳ cổ quái, chỉ có thể dùng bốn chữ, nhanh, độc, ổn, chuẩn để hình dung, nhưng tuyệt chưa có người nào nhận ra được sư thừa và lai lịch của y.” Hạnh bá liếc mắt nhìn Mễ Cao, “đáng sợ nhất vẫn là thanh đao của y, Mễ tiên sinh có biết thanh đao ấy đáng sợ ở chỗ nào không?”
“Chỗ đáng sợ của thanh đao của y chính là từ trước đến nay chưa có ai từng trông thấy nó cả, cũng như chưa từng có ai biết được lai lịch của y vậy.”
“Đao của y đâu? Đao ở chỗ nào?”
“Đao của y, ở nơi nó cần ở. Thiên thượng địa hạ, đâu đâu cũng có đao của y hết.”
“Tại sao không thấy được thanh đao đó?”
“Bởi vì y cho rằng đao của mình không phải đồ trang sức, mà là đao để giết người, đao để giết người không phải là thứ để cho người ta xem. Kẻ chết dưới đao của y, cũng không hề đau đớn chút nào, bởi vì đao của y quá nhanh, quá chuẩn, người ta chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã chết rồi.”
“Nghe nói trên giang hồ còn lưu truyền một câu nói: ngàn vạn lần chớ ép y bạt đao, bằng không ngươi nhất định sẽ biến thành một xác chết.”
“Đao của y là đao để sát nhân, người gặp y có thể không phải chết, nhưng kẻ nào nhìn thấy đao của y, thì nhất định là đã chết hết cả rồi.”
“Thanh đao đáng sợ quá.”
“Đáng sợ hơn nữa là cách mà y giết người. Một người hoàn chỉnh, dưới đao y liền biến thành hai đoạn trong chớp mắt, vì vậy y được gọi là Nhất Đao Lưỡng Đoạn.” Mễ Cao nói tới đây, liếc hướng ánh mắt như mặt trời mùa xuân nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên, chầm chậm nói: “Tiểu huynh đệ chắc hẳn chính là sát thủ đáng sợ nhất mà giang hồ gần đây vẫn đồn đãi, Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát.”
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, chầm chậm lắc đầu thở dài một tiếng, rồi cười khổ nói: “Kỳ thực kẻ giết người đâu thể giết mãi. Người trên thế gian, ta làm sao mà ‘nhậm ngã sát’ được?” Sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói tiếp: “Chuyện gì của ta các người cũng điều tra rõ ràng như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
“Tại hạ nhận lời nhờ vả của Tiểu Mạnh Thường Lương Bách Triệu, đến mời tiểu huynh đệ tới Lương phủ một chuyến.”
“Ta là sát thủ, số mệnh của sát thủ chỉ có hai loại, giết người và bị người giết, y muốn giết ta hay muốn ta giết người giúp y?”
Sắc mặt Mễ Cao trở nên ngưng trọng, chầm chậm nói khẽ: “Giết một người giúp y!” Ngừng lại trong giây lát, y đột nhiên lại mỉm cười: “Tiểu huynh đệ, thương thế của cậu không nhẹ, hành động bất tiện, thời tiết lại lạnh giá như thế, chi bằng vào trong xe ngồi một lát, tránh gió tránh tuyết.”
Giọng Mễ Cao dịu dàng ôn hòa, thành ý khẩn thiết, bất kể là ai cũng khó lòng cự tuyệt nổi. Song không ngờ Nhậm Ngã Sát lại từ chối hảo ý của y: “Không cần, ta không bao giờ ngồi xe, cũng không bao giờ cưỡi ngựa. Con người sinh ra đôi chân là để đi, đối với ta đi cũng là một cách thức nghỉ ngơi rất tốt.”
Mễ Cao ngây người ra nhìn Nhậm Ngã Sát, ánh mắt hết sức kỳ quái, tựa như gặp phải một quái nhân thà chọn giấy bẩn bỏ đi chứ không lấy ngân phiếu vậy. Thiếu niên này mặc dù rất lãnh khốc, nhưng xem ra hoàn toàn không phải kẻ điên, ấy vậy mà thần sắc Mễ Cao lại kinh ngạc còn hơn là gặp phải mười kẻ điên một lúc vậy.
“Có rượu không?” Nhậm Ngã Sát đột nhiên nói.
Mễ Cao thoáng ngẩn người, buột miệng nói: “Rượu? TIểu huynh đệ chỉ muốn uống rượu thôi sao?”
“Mỗi lần bị thương, ta đều phải uống rượu. Rượu, đối với ta mà nói, chính là một loại thánh dược trị thương rất hữu hiệu.” Nhắc đến rượu, gương mặt quật cường của Nhậm Ngã Sát lại thoáng hiện lên nụ cười.
“Hào ẩm thiên bôi nam nhi sự. Là nam nhi, chẳng lẽ lại không thích uống rượu?” Hạnh bá thở dài một tiếng, “tiểu lão vốn cũng là kẻ ham rượu, chỉ tiếc một chút rượu mang theo người đã uống hết từ lúc ở trên đường rồi.”
“Mặc dù ở đây không có rượu, nhưng chỗ khác thế nào chẳng có. Ta nhớ ở gần đây hình như có một quá rượu nhỏ thì phải.” Mễ Cao chớp chớp mắt, ngước mặt lên nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói, “tiểu huynh đệ, cậu có đi không?”
“Đi, tại sao lại không đi? Đương nhiên là ta sẽ đi.”
Cổ đạo trải dài ra bát ngát, nhô cao một ngôi nhà gỗ hình chữ nhật, trơ trọi lẻ loi, phảng phất như đã cách ly với thiên địa rồi vậy. Mái nhà sớm đã bị đọng một lớp tuyết dày, trên khung cửa đóng một tấm bảng đen sì sì, cách cửa chừng năm bước, dựng một cây cột gỗ, bên trên treo một lá cờ xanh của quán rượu, không ngừng bay bay phần phật trong trời gió tuyết. Căn nhà gỗ này chính là quán rượu nhỏ Mễ Cao vừa nhắc tới.
Nhậm Ngã Sát từng bước từng bước đi tới, mặc dù đùi y đã trúng một đao, thương thế không nhẹ, nhưng rốt cuộc gã vẫn đi tới nơi. Xưa nay gã chưa bao giờ ngồi xe, cũng không bao giờ cưỡi ngựa, chỉ thích dùng chân mà đi. Tuyết trắng phủ đầy mặt đất, một bước cũng khó đi, không ngờ gã thủy chung vẫn đi sau cỗ xe ngựa, không để mình bị bỏ xa một bước. Sự quật cường, sự kiên nhẫn của gã, quả thực khiến người ta không sao tin nổi. Mễ Cao và Hạnh bá thở dài, trong lòng không khỏi thầm khâm phục ý chí kiên cường của gã.
Kẻ yêu rượu như mạng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cơ hội có thể uống rượu, càng huống hồ, lão trung thiếu ba người này giờ đây gần như đã trở thành bằng hữu. Trong thời tiết này, có thể cùng năm ba tri kỷ, uống rượu thưởng tuyết, chẳng phải là một sự sung sướng của đời người hay sao?
Quá rượu tự nhiên là có rượu, tuy không phải hảo tửu, nhưng thời tiết này và ở một nơi như thế này, tìm được rượu mà uống đã là hiếm có, thích thú lắm rồi.
Tương truyền đại thi nhân Lý Bạch thời Đường không những làm thơ rất hay, đồng thời cũng có một bản lĩnh khác. Ông ta cũng là một vị kiếm hiệp, loại người vừa biết ngâm thơ, lại vừa có thể múa kiếm như Lý Bạch, thông thường đều rất thích vật trong chén, hơn nữa còn là loại uống ngàn chén không say nữa.
Nhậm Ngã Sát cũng có bản lĩnh này, uống rượu càng nhiều, tinh thần ngược lại càng thêm phấn chấn. Gã càng uống càng nhanh, càng uống càng nhiều, sắc mặt càng lúc càng hồng nhuận. Mễ Cao và Hạnh bá đều ngẩn cả người ra, bọn họ đã gặp rất nhiều cao thủ uống rượu, song loại người uống rượu như Nhậm Ngã Sát thì đúng là mới thấy lần đầu.
“Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn!” Nhậm Ngã Sát đột nhiên cao giọng hát vang, trong tiếng ca không giấu nổi ý vị bi thương thê thiết.
Lời ca chưa tận, lại chợt nghe một giọng lạnh lùng cất lên: “Tốt lắm, ngươi giết người xong mà vẫn không đào tẩu!”
Trời còn chưa tối, căn nhà gỗ nhỏ bỗng nhiên tồi sầm lại, một thân hình cao lớn đã hoàn toàn chắn mất khung cửa hẹp, chặn cả ánh sáng bên ngoài. Kẻ này rất cao, còn cao hơn của cửa, từ bên trong nhìn ra thì không thể trông thấy đầu y được, cùng lắm thì cũng chỉ trông thấy cái miệng rộng ngoác của y mà thôi. Trong căn nhà gỗ này vốn đã thiếu ánh sáng, lúc này cảnh vật lại càng thêm mông lung mờ ảo. Người ngoài cửa hai tay buông thõng, không ngờ lại dài tới quá gối, tay trái y cầm một thanh đao không có vỏ, lưỡi đao lạnh lẽo, thân đao sáng bóng như tuyết - không ngờ lại chính là Tố Mệnh Đao.
Đối phương cơ hồ như không hề có ý đi và, thân hình đứng sừng sững như một trái núi, miệng lại mấp máy nói tiếp: “Kẻ nào là hung thủ giết chết đại ca ta, khôn hồn thì cút ra đây.”
“Tố Mệnh Đao là đại ca của ngươi à?” Song mục Nhậm Ngã Sát sáng lên như điện, nhìm chằm chằm vào miệng kẻ mới xuất hiện, lạnh lùng nói: “Lẽ nào ngươi chính là Thần Đao Cự Nhân đao pháp quỷ thần mạc trắc, vạn người khó địch mà giang hồ đồn đãi?”
“Không ngờ ngươi cũng nghe danh ta rồi, có điều ta không thích hai chữ “Cự Nhân” cho lắm, vì vậy gọi la là “Thần Đao” được rồi.”
Nói đến đây, kẻ này dường như có chút đắc ý, âm thanh cũng hòa dịu hơn phần nào.
“Thần Đao?” Nhậm Ngã Sát cười gằn lạnh lẽo, “hừ, năm xưa Du Long Đại Hiệp đao pháp thiên hạ vô địch cũng chưa dám tự xưng là Thần Đao, vậy mà ngươi dám tự gọi mình là Thần Đao ư?”
“Diệp Mạn Thiên là cái thá gì chứ?”
“Ông ấy là người, là danh hiệp một đời. Chỉ có loại vô tri cuồng vọng tự đại như ngươi mới là cái thá gì thôi.”
“Ta có thể một đao chặt đầu hai mươi con muỗi, lão làm được không?”
“Chuyện vớ vẩn đó cả ta cũng làm được, có gì ly kỳ chứ?” Nhậm Ngã Sát hừ lạnh một tiếng, “theo như ta biết, Diệp đại hiệp chẳng những có thể một đao chặt đứt đầu hai mươi con muỗi, mà còn có thể một đao chặt bay đầu một người nữa.”
Thần Đao Cự Nhân ngớ người ra, rồi đột nhiên phá lên cười ha hả: “Một đao chặt đứt đầu người hả? Đây là bản lĩnh vớ vẩn gì chứ, cả đứa trẻ không biết võ công cũng biết làm thế nào thì chém bay đầu được người ta mà. Phì!”
“Một đao chém bay đầu một người đương nhiên không khó, nhưng là một đao chém ra, vậy mà kẻ bị chém vẫn hoàn toàn không hay biết, đến hôm sau mới đầu lìa khỏi cổ, vậy thì e rằng không ai làm nổi rồi.” Thần sắc Nhậm Ngã Sát không hề biến đổi, ánh mắt kiên định mà băng lạnh.
“Thiên hạ làm gì có chuyện thần kỳ như vậy? Hoang đường! Ngươi không cần phải khoác lác đao pháp của Diệp Mạn Thiên làm gì, đợi thấy ta xuất thủ, ngươi sẽ biết ta chẳng phải chỉ có hư danh thôi đâu.”
“Loại chỉ có hư danh trên giang hồ vốn đã không ít, ngại gì có thêm một tên nữa đâu chứ?”
“Ra đây! Ta phải cho ngươi biết, đao pháp thế nào mới gọi là Thần Đao.” Thân thể Thần Đao Cự Nhân rung lên bần bật, hiển nhiên đã phẫn nộ cực điểm rồi, tiếng hét của y làm tuyết trên mái nhà rơi xuống lả tả.
“Ngươi đã đến rồi, tại sao không vào đây?”
“Ngươi không chịu ra hả? Được, ngươi không ra, vậy thì ta đành phải vòa vậy.” Thân hình Thần Đao Cự Nhân đột nhiên rút lại, một cái đầu to như cái đấu thò vào. Cái đầu này ngoại trừ hơi to một chút, thì cũng không đến nỗi xấu xít lắm, ngũ quan phân bố tương đối hài hòa, hơn nữa lại còn rất trẻ, chỉ là giữa hai chân mày dường như hơi nhiều khí chất ngang bước kiêu ngạo mà thôi. Cuối cùng thân hình cũng chui vào được trong quán rượu, thực ra y không phải loại người to béo, chỉ là xương cốt lớn hơn người bình thường một chút, nên nhìn cao lớn lực lưỡng mà thôi. Y sải chân đi tới, một bước rộng tới hai thước, cước bộ trầm ổn mà khinh khoái dị thường. Y ngồi lên một góc bàn, đôi mắt hừng hực sát khí nhìn chằm chằm vào Nhậm Ngã Sát, nhếch mép lên cười gằn.
Nhậm Ngã Sát đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn y nửa mắt, chỉ điềm đạm cất tiếng: “Nhìn cũng nhận ra được, ngươi cũng là một tên tửu quỷ.”
“Ta chỉ uống một loại rượu.”
“Trúc Diệp Thanh?”
“Làm sao ngươi biết?” Thần Đao Cự Nhân kinh ngạc nói.
“Ở trên người ngươi, thủy chung toát lên hơi rượu nhàn nhạt, là mùi của Trúc Diệp Thanh.” Nhậm Ngã Sát ngửa đầu uống một ngụm rượu, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn, vò rượu đặt bên trên đột nhiên bắn tung lên, “đã đến đây rồi, thì uống vài chung đi!”
Thần Đao Cự Nhân thoáng ngẩn người, vội vàng đưa tay đón lấy, bỗng nhiên “tách tách”, vò rượu chợt vỡ tung ra, rượu bên trong lập tức bắn tung tóe, tựa như muôn vạn giọt mưa rải lên mặt hắn, làm ướt sũng cả quần áo.
Nhậm Ngã Sất vận dụng công lực hết sức xảo diệu, tuyệt đối không quá nhanh, cũng hoàn toàn không quá chậm, vừa hay đúng lúc đúng lực.
“Ngươi… ngươi…” Thần Đao Cự Nhân lắp bắp không nói nên lời.
“Ngươi đến báo cừu, hay là đến uống rượu.” Ánh mắt băng lạnh của Nhậm Ngã Sát thoáng hiện nét cười tàn khốc.
Sắc mặt Thần Đao Cự Nhân đanh lại, không nổi giận mà ngược lại còn cười phá lên, nói: “Được, được lắm. Thù giết anh không đội trời chung.” Sắc mặt y càng lúc càng xanh mét lại, thần sắc điên cuồng ghê rợn, giơ thanh Tố Mệnh Đao trong tay lên, nói tiếp: “Một đao của ta sẽ chặt ngươi thành tám khúc.”
“Khẩu khí cuồng ngạo lắm. Có nhiều lúc, giết ngươi không nhất định là phải dựa vào võ công. Một kẻ biết cách giết người, dù tay không tấc sắt, dù đang thọ trọng thương, cũng vẫn giết người được như thường.”
“Bây giờ ta chỉ muốn biết một chuyện, kẻ chủ mưu giết chết đại ca của ta là ai? Hắn trả ngươi bao nhiêu tiền để lấy mạng đại ca ta?”
“Ta vĩnh viễn cũng không bao giờ nói cho ngươi đâu, bảo mật cho người thuê mình, đó là nguyên tắc mà mỗi sát thủ đều phải tuân theo.” Nhậm Ngã Sát chậm rãi nhấp một hơi rượu, “nếu ngươi muốn báo cừu, có thể quyết đấu với ta cũng được.”
Thần Đao Cự Nhân nhướng mày: “Bây giờ?”
“Chính là lúc này. Ta muốn cho ngươi biết, đao pháp thế nào mới là Đao Thần chân chính.” Sắc mặt Nhậm Ngã Sát lạnh như băng đá, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc gì.
Đao Thần Cự Nhân nhìn chằm chằm vào mắt Nhậm Ngã Sát, đôi mắt u uất ấy giờ đã ngập tràn sát khí, xạ ra hai luồng hàn quang băng lạnh, tựa như một mũi tên nhọn, xuyên thấu cả lồng ngực y. Nếu ánh mắt của một người cũng có thể sát nhân, chắc Thần Đao Cự Nhân y đã chết ít nhất một trăm lần rồi.
“Tốt lắm! Đây không phải là nơi quyết đấu, ta đợi ngươi bên ngoài.” Thần Đao Cự Nhân nói được nửa câu, người vẫn còn trong quán, cả câu vừa dứt, người đã đứng trên tuyết rồi. Thân hình cao lớn như vậy, khẽ lắc mình một cái đã phòng qua khung cửa hẹp, khinh công rõ ràng là không phải tầm thường.
Nhậm Ngã Sát ngoảnh đầu lại nhìn Mễ Cao và Hạnh Bá, định nói gì rồi lại thôi, chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng quay người đứng lên, từng bước, từng bước, đi thẳng ra ngoài.