Trường học, cái tên nghe vừa thân quen vừa xa lạ!
Mối quan hệ của Martin thật đáng nể, chỉ cần hai cú điện thoại đã thu xếp xong thủ tục cho Mười một. Chưa đầy ba tiếng sau hắn đã cầm trong tay giấy gọi nhập học.
Mười một dựa vào thành giường, thẫn thờ vân vê tờ giấy màu ghi sang trọng. Hắn cũng đang là một “học viên”, ở trên cô đảo cũng ngày ngày phải “lên lớp”, nhưng cảm giác sắp được đến một ngôi trường thực thụ đối với Mười một sao vẫn rất khác lạ...
Hartford là trường học quý tộc hàng đầu của Anh Quốc, lớp Mười như Kathy học có năm lớp. Trên giấy gọi đương nhiên không thể viết “Mười một” mà là một cái tên Trung Quốc, Lưu Dương. Martin cho rằng bề ngoài của Mười một giống như người Trung Quốc nên mới lấy tên này làm chứng thực thân phận cho hắn.
Trung Quốc...
Ngón tay Mười một tự vuốt khuôn mặt mình, thật sự hắn là người Trung Quốc ư? Đất nước thần bí cổ xưa đó có thể liên quan như thế nào với hắn?
Tiếng Sa Tướng ngoài cửa kéo Mười một trở về thực tại. Hắn nhảy xuống giường, mở cửa hỏi: “Đến giờ rồi?”
Sa Tướng gật đầu: “Tới phiên cậu!”
“Được!”
Sa Tướng nhận từ tay Mười một chiến laptop theo dõi cảm biến nhiệt, còn Mười một đến đại sảnh thay vị trí của Sa Tướng. Bốn người kia đã thừa nhận địa vị của hắn. Sau khi xem cuốn băng ghi hình cuộc chiến kịch liệt với Lãnh Dạ, cả bốn mặc nhiên coi Mười một như thành viên bình đẳng, phân công mọi việc không hề có so sánh.
Mười một lẳng lặng ra đại sảnh, ngồi xuống đi-văng. Một lúc sau, từ cầu thang vọng tới tiếng giày. Tả Thủ đi xuống, cả hai cùng gật đầu chào nhau...
Mười một ngồi dựa vào lưng ghế, ánh mắt lim dim nhìn về phía hành lang sau quầy bar, không rõ lão nhân ấy ra sao rồi?
Đột nhiên hắn bật tiếng cười khan, từ lúc nào mà ta lại quan tâm tới người khác như vậy? Khẽ lắc đầu cố xua những ý nghĩ “lạ lùng”, Mười một thở một hơi dài, mắt nhắm lại ngả người trên ghế.
Tảng sáng hôm sau, từ mật thất lại vọng lên tiếng động làm Mười một thức tỉnh. Chuyện này không liên quan tới hắn nhưng Mười một lại bắt đầu băn khoăn. Có điều lạ là dường như Sa Tướng bốn người lại hình như không hề nhận thấy hiện tượng lạ, là họ quá vô tâm? Là hắn quá cao siêu hay họ biết mà không nói, giống như hắn?
Chừng sáu giờ Martin và Jolie trở dậy, điều khó tin là Kathy cũng dậy rất sớm, tíu tít chuẩn bị sách vở...
Sau khi ăn vội bữa sáng, cô bé kéo Mười một chạy đi. Thực ra Kathy không phải là người ham học, chỉ vì bị giam trong nhà quá lâu nên khăng khăng muốn đến trường mà thôi. Thiên tính Kathy hiếu động, ở lâu một chỗ là khó lòng chịu nổi. Chỉ xem ngày đầu tiên khi bọn Mười một đến nơi, cô bé đã bất chấp nguy hiểm đi đến sân bay đón Martin là biết...
Martin vốn vẫn chưa yên tâm, định bụng bố trí thêm mấy vệ sĩ đứng canh ở cửa trường. Nhưng ý định đó bị Jolie ngăn cản, nói chỉ cần Mười một là đủ.
Mười một trở thành lái xe, dưới sự chỉ dẫn của Kathy chạy đến trường Hartford. Dọc đường Kathy vô cùng cao hứng, kể hết chuyện này đến chuyện kia về trường học, Mười một chỉ ậm ừ cho qua nhưng cô bé cũng không vì thế mà hờn dỗi.
Sau hơn nửa giờ, cuối cùng hai người đã đến nơi. Đây là trường dành cho con em nhà giàu nên đội ngũ an ninh rất hùng hậu. Tuy nhiên bố trí này đối với Mười một chỉ là trò trẻ con, liếc qua mấy giấy hắn đã phát hiện ra ít nhất năm cách để lén vào trường mà chuông báo động không hề đổ...
Do đây là trường học quý tộc nên trước cổng nườm nượp các loại xe hơi đắt tiền. Bảo vệ chỉ kiểm tra sơ sài rồi cấp thẻ vào trường cho hai người.
Mười một cho xe vào bãi đỗ. Theo lời dặn của Martin, Kathy chưa vội vào lớp mà trước hết dẫn Mười một đến phòng giáo vụ. Thực ra cô bé không hề muốn xuất hiện trước các giáo viên nhưng vì sợ cha phạt nên phải bấm bụng đưa hắn lên gặp thấy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một người da trắng chừng năm mươi tuổi. Sau khi kiểm tra giấy nhập học của Mười một, ông thân ái chào mừng hắn rồi chỉ đường đến lớp. Chuyện về sau, chủ nhiệm lớp sẽ lo liệu.
Năm lớp Mười bố trí tại tầng một. Còn chưa tới nơi đã nghe tiếng trò chuyện huyên náo, khi Kathy và Mười một kẻ trước người sau bước vào, mọi âm thanh liền im bặt...
Hai mươi hai học sinh, bốn mươi tư con mắt đổ dồn lên hai người.
Kathy nhanh nhẹn đến một chỗ trống, ngồi xuống, Mười một không ngần ngại ngồi ngay vào chỗ bên cạnh, mặc cho trên bàn đã có mấy quyển vở.
Một học sinh tầm thước nhưng dáng người chắc nịch chạy tới, chỉ vào chỗ Mười một đang ngồi, dài giọng: “Ê tránh ra, chỗ này của tao!”
Mười một không thèm nhìn, hờ hững đáp: “Từ giờ thì không phải!”
Kathy thản nhiên lấy sách vở trong cặp ra, ngoẹo đầu nhìn Mười một vẻ vui thích. Câu trả lời kỳ lạ cũng làm cho không ít học sinh quay sang nhìn hắn vẻ tò mò.
Một ma mới lại to gan như thế? Thật hiếm có!
Có tiếng cười khúc khích, tiếp theo tiếng thứ hai... rồi cả lớp cười rộ lên. Gã thiếu niên mặt đỏ bừng, tay nắm chặt hùng hổ: “Này, có biết thiếu gia là con ai không? Hay mày chán sống rồi?”
Mười một hơi nghiêng đầu, thản nhiên nhìn đối phương:
“Mày là thằng quái nào?”
Gã nhím con ra vẻ đắc ý: “Ta là Papalot, thị trưởng chính là cha ta, hiểu chưa?”
Mười một nheo mắt nhìn vẻ kỳ lạ. Thằng bé này nhầm quá rồi, lại còn tưởng nghe thấy cái danh thị trưởng thì hắn sẽ kinh hãi! Thực ra điều đáng kinh hãi lại chính là cái tên của cu cậu. Papalot, lấy đâu ra cái tên nực cười như vậy?
Im lặng một lúc, Mười một lạnh lùng: “Này, biến đi!” Nói đoạn dựa vào lưng ghế, lim dim mắt.
Cả lớp lại được một trận cười ầm ĩ, Papalot thường ngày vênh váo cha mình là thị trưởng, bắt nạt học sinh cả lớp, đắc tội với nhiều bạn bè. Vấn đề là hầu hết học trò ở đây là con cái thương gia, vẫn thường không muốn có xung đột với quan chức. Đột nhiên có người ra tay hộ, làm sao cả lớp không hả dạ!
Chưa bao giờ bị mất mặt như thế, Papalot mặt đỏ tía tai, giơ nắm đấm lên dọa: “Thằng lỏi con! Ta là judo đai đen đây, hỏi một lần nữa có tránh ra không?”
Mười một vẫn hầm hừ mỗi một tiếng “Ừ...!”
Tiếng cười đã kích động tính hiếu thắng của Papalot. Gã gào to một tiếng, giơ tay thụi thẳng xuống vai kẻ gây sự.
Lúc này, đôi mắt Mười một mới giương lên...