“Bụp”
Cả người Papalot bay thẳng ra xa đập vào một chiếc bàn, người và bàn cùng đổ nhào ra đất. Lớp học đang nhốn nháo đột nhiên im bặt.
Kể cả những học sinh ngồi gần Mười một, không ai thấy được hắn đã ra tay như thế nào. Hình như có một cái gì đó nhoáng lên, sau đó là Papalot bay đi. Chỉ riêng Kathy là nhận ra, lúc đó thân hình Mười một như tách làm hai nửa, nửa trên dịch sang một bên tránh cú đấm của Papalot, nửa dưới tung một cước đúng vào giữa bụng gã...
Cho dù không biết Mười một đã làm gì, cả lớp cũng hiểu hắn tuyệt đối không phải là người bình thường. Không khí trong lớp chợt trùng xuống nặng nề, chỉ còn những tiếng thở cố nén và âm thanh rên rỉ của Papalot đang quằn quại trên sàn.
Chuông báo vào lớp vang lên, tận khi chủ nhiệm lớp đi vào mà cũng không ai chú ý. Hình như ánh mắt của hơn hai mươi học sinh đều chết trân nhìn Mười một, không thể rời đi đâu khác được nữa.
Cô giáo chủ nhiệm cất tiếng hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Nhìn thấy cảnh lộn xộn dưới đất, cô đặt giáo áo lên bàn, đi đến cạnh Papalot: “Trò bị làm sao vậy?”
Papalot lúc đó vẫn đau điếng, thậm chí không đủ sức mở miệng. Cô giáo chau mày nhìn quanh: “Ai có thể trả lời, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cả lớp im phăng phắc, không ai dám hé nửa câu, mọi cặp mắt vẫn đổ dồn vào Mười một.
Cô giáo bắt đầu thấy bực bội, các cậu ấm cô chiêu có gì cũng phải kính nể giáo viên chứ? Cớ sao lại có vẻ khinh thường ta thế này? Học trò bị đánh mà lớp không ai lên tiếng, lại là chuyện gì vậy?
Cô giáo sắp không còn giữ được bình tĩnh... Chính lúc này, một giọng nam sinh uể oải cất lên: “Thưa... là trò đánh!”
Hóa ra là gã học sinh mới vào, đang điềm nhiên ngồi trên ghế vẻ lười nhác.
Cô giáo chau mày: “Trò là học sinh mới vào lớp, Lưu Dương?”
Mười một gật đầu thay cho câu trả lời.
“Sao trò lại đánh bạn?”
“Bởi nó đánh trước!”
“Vì sao bạn ấy lại muốn đánh trò?”
“Nó đòi chỗ ngồi!”
Cả lớp giật mình toát mồ hôi... Hắn ta mới là người tranh chỗ của Papalot chứ?
Cô giáo chau mày: “Chỗ đó là của Papalot. Trò đã tranh chỗ của bạn lại còn đánh bạn, trò sai rồi!”
Mười một nhắm hờ mắt, bình thản: “Bây giờ đây là chỗ của trò!”
“Sao...?”
Cô giáo chỉ tay vào Mười một, tức đến không thốt ra lời. Cô làm giáo viên đã gần mười năm, chưa học trò nào dám đối đáp với giọng điệu như vậy. Quả thật lúc này cô không còn biết nói thế nào nữa.
Mãi lâu sau cơn giận mới tạm lui, cô cất giọng nghiêm khắc: “Trò đi lên văn phòng với cô!”
Mắt Mười một thoắt mở to, nhận ra nữ nhân trước mắt chừng gần ba mươi tuổi, áo vest thấp dưới ngực, váy ngắn, thân thể đầy sức sống. Hắn lại lừ đừ hỏi: “Vì lẽ gì?”
Tại huấn doanh trên cô đảo, hai học sinh nếu va chạm thì có thể lập tức sống mái với nhau, giáo quan không hề can ngăn, ngược lại còn cổ vũ. Mười một biết ở ngoài đời không giống với doanh trại của Quỷ Thủ nên vừa rồi đã ra tay hết sức gượng nhẹ. Trong ý nghĩ của hắn, thế cũng đã là nhân đạo lắm rồi.
Cho nên bây giờ hắn không hiểu ra thế nào. Vì lẽ gì mà cô giáo này lại bắt hắn lên văn phòng? Chẳng lẽ lại muốn trừng phạt mình?
Cô giáo lại một lần nữa tức điên người, có điều cô hiểu, những học sinh đã đến đây ít nhiều đều là con cái của nhà quyền thế cả... Cố kìm cơn bực dọc, cô gằn giọng: “Vì cớ trò mắc lỗi, mắc lỗi là phải chịu phạt!”
Mười một nheo mắt nhìn cô giáo, hững hờ: “Trò không thể rời Kathy!”
Cô giáo sững người: “Trò làm chuyện vừa rồi chỉ vì Kathy?”
“Vâng!”
“Ồ…””
Cả lớp lúc đó mới nhộn nhạo, mấy nữ sinh bắt đầu nhìn Mười một với vẻ đầy ý tứ. Chuyện nam nữ thích nhau trong trường không phải ít, nhưng có ai dám nói thẳng ra trước mặt giáo viên như Mười một đâu?
Kathy nghe tới đó, vừa như xấu hổ vừa như vui mừng. Cô giáo nhìn Mười một, lại quay sang nhìn Kathy, nghĩ thì ra lại là chuyện mấy gã choai choai hiếu thắng. Cố ghìm cảm giác nực cười, cô nghiêm giọng: “Cứ cho rằng trò thích Kathy, nhưng cũng không được cướp chỗ của Papalot. Phía sau vẫn còn chỗ trống, tan lớp trò có thể tìm Kathy nói chuyện!”
“Không được!” Mười một nói dứt khoát.
Cô giáo nhìn như găm vào Mười một, con tức giận lại trào lên. Lần đầu tiên trong đời giáo viên cô bắt gặp một học trò cứng cổ đến thế. Chỉ một chút nữa... cô sắp không ghìm được bình tĩnh...
Cảm nhận ánh mắt của học sinh trong lớp, không hiểu vì sao Mười một thấy có điều gì đó nguy hiểm... Hắn ngước mặt nhìn cô giáo, cái nhìn lúc này đã lạnh như băng...
Hai ánh mắt gặp nhau...
Tự nhiên sống lưng cô giáo chợt lạnh toát, toàn thân không gió mà run lên bần bật, chẳng khác đang rơi vào một bể băng khổng lồ. Đương nhiên cô không thể hiểu đó là sát khí, Mười một đã ở vào trạng thái chiến đấu. Chỉ cần cô giáo tiến thêm một bước là hắn sẽ không ngần ngại ra tay...
Cảm giác kinh khủng ngự trị tâm khảm, lan ra khắp toàn thân. Cô giáo không giải thích nổi đó là gì, chỉ biết là cậu bé phương đông này rất nguy hiểm, không thể trừng phạt hắn ta được!
Trực giác nhạy bén của nữ nhân đã cứu thoát cô giáo. Rùng người nhẹ một cái, cô bất chợt đi dạo một vòng trong lớp.
Trở lại bục giảng, cô không dám nhìn Mười một nữa, chỉ lẳng lặng nói: “Papalot, trò hãy ngồi xuống bàn sau. Chuyện này cô sẽ báo cáo với hiệu trưởng!”
Nói xong một câu an ủi Papalot, cô bước lên bục giảng, lại hít sâu một hơi: “Nào, chúng ta bắt đầu!”
Papalot lúc này đã lại sức, nhưng mặt vẫn cắt không còn giọt máu. Lần đầu tiên trong đời gã nếm mùi giáp mặt với tử thần, giờ thì không dám nhìn Mười một, thậm chí cả sách vở cũng không cầm lên mà chỉ ôm bụng ngồi vào chỗ trống phía sau.
Nhìn tấm lưng tên ma mới, lòng Papalot dần dần dậy lên sự căm tức. Mười một chợt ngoái đầu lại, ánh mắt lạnh lùng lia qua mặt gã. Cũng giống như với cô giáo, sát khí trong ánh mắt Mười một khiến đối phương có cảm giác không thể chống đỡ nổi, chẳng khác sa vào trong một tủ đá lạnh lẽo. Papalot giật mình, vội cúi đầu xuống, mồ hôi túa ra trên lưng.
Tiết học đầu tiên rốt cuộc cũng chấm dứt, ai nấy đều thở phào khi tiếng chuông vang lên. Cô giáo vơ vội giáo án, đi như chạy ra khỏi lớp. Vốn cô cũng không hiểu mình vừa giảng những gì, trong đầu chỉ ghim lại ánh mắt lạnh như băng của Mười một.
Cô rời nhanh khỏi lớp, đến văn phòng lục tìm hồ sơ của gã học trò mới tên Lưu Dương...
Cô giáo vừa đi khỏi, lớp học bắt đầu ồn ào. Hai cô bạn thân của Kathy chạy ùa tới, bất chấp cái nhìn cảnh giác của Mười một. Một cô lên tiếng: “Kathy, sao lâu thế không đến lớp?”
Kathy cười trừ: “Nhà mình có chuyện!’
Cô kia rủ: “Ra sân vận động dạo một vòng đi!”
Ánh mắt cả hai đều dò xét nhìn Mười một. Kathy do dự một thoáng, gật đầu với hắn: “Đến sân vận động dạo cùng đi!”
Mười một “Ừ” nhỏ, bước theo Kathy và hai cô bạn mới.
Sau khi bốn người ra khỏi cửa, tiếng bàn tán trong lớp mới rộ lên, chuyện không ngoài bình luận về Kathy và Mười một.