“Bụp!”
Cánh cửa khu vệ sinh bật tung, một nữ sinh trong chiếc áo len trắng nõn, mini jupe đen, mặt đỏ tía tai chạy ào ra. Bắt gặp mấy người đứng bên ngoài cười cợt, cô bé chết điếng, ngước nhìn tấm biển báo trên cửa vào rồi giận dữ nhìn cả bọn, đoạn cắm đầu chạy tiếp như tháo mạng.
Hanna và Lucy gập bụng cười không ra tiếng, nhưng mấy gã nam sinh thì giật thót mình, tiu nghỉu ngó nhau... Thật không may, nạn nhân của bọn họ lại là Văn Vi lớp Mười một, hoa khôi của trường.
Văn Vi là con lai mang hai dòng máu Trung Anh. Cha cô từ Trung Quốc di cư sang London từ thuở thiếu niên, tay trắng lập nghiệp, chỉ trong hơn hai mươi năm đã dựng nên cả một đế chế kinh doanh, tập đoàn Uy Hải nổi tiếng cả Âu lẫn Á.
Văn Vi thừa hưởng tất cả những ưu điểm của cha mẹ, vẻ đẹp đoan trang cao quý pha lẫn vẻ huyền bí phương Đông, phải nói rằng cô bé là đối tượng của tất cả các chàng trai quý tộc trong trường. Tuy tiếp thu nền giáo dục Anh Quốc nhưng cô còn nhận được sự rèn giũa hết sức nghiêm khắc của người cha. Từ khi vào trường, Văn Vi hầu như không tiếp xúc với người khác giới, cũng chưa ai nghe nói cô bé nhận lời bất cứ một cuộc hẹn hò nào...
Từ khao khát theo đuổi đến bực tức vì bị từ chối, trong trường bắt đầu nổi lên những tin đồn ác ý, nói cô bé là kiêu ngạo, phân biệt chủng tộc, thậm chí là đồng tính luyến ái. Văn Vi biết vậy nhưng không hề phản ứng, ta thế nào chỉ cần mình ta biết là đủ.
Cứ thế hơn một năm trôi qua, Văn Vi như một bông tuyết diễm lạnh giữa bầu trời Hartford, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không cách nào lại được gần...
Không chỉ David và Benny, cả hai kẻ hậu sinh lớp dưới là Peter và Andy cũng mê tít cô bé. Khi nhìn thấy Văn Vi chạy từ nhà vệ sinh ra, ý đầu tiên của mấy gã là “Hỏng rồi!” Từ khoái trá độc ác, chuyển ngay sang ghen tị với Mười một. Cái tên Lưu Dương đáng chết này, gặp ai không gặp lại đụng ngay Văn Vi, không biết hắn có nhìn được cái gì không nữa!
Các gã không hề nghĩ đến, chuyện vừa xảy ra đều là họ dựng nên cả.
Cửa khu vệ sinh lại mở, Mười một bình thản bước ra như chưa hề có chuyện gì. Hắn nhìn cả bọn một lượt, vẩy vẩy hai bàn tay, chỉ tay lên trên cửa nói nhát gừng: “Treo sai rồi!”
Nói xong tiến lên kéo Kathy: “Đi thôi!”
Sáu bảy người còn đang sững ra vì ngạc nhiên, hai nhân vật chính đã khuất sau chỗ ngoặt...
Mãi hồi lâu, Hanna mới lắp bắp: “Hắn… Hắn ta rốt cuộc là người gì?”
Lucy nhún vai: “Có trời mà biết! Mình chỉ thấy ngứa mắt vì hắn đối xử với Kathy cứ như đồ vật, mới nhờ các anh làm cho hắn ta bẽ mặt một trận, ai ngờ...”
David cười nhăn nhó: “Em gái à, em làm khổ anh rồi!”
Hanna vênh mặt, giọng lạnh tanh: “Anh nghĩ là không có chuyện này thì anh tán được Văn Vi chắc? Hừ, không chơi Lưu Dương thì chơi Văn Vi một mẻ, em còn hả dạ hơn nhiều!’
David chỉ biết lắc đầu cười khổ, Benny thở dài một hơi ngao ngán. Cả bọn không ai còn nghĩ đến chuyện quay lại ăn, vội thanh toán rồi giải tán mỗi người một ngả...
Xuống đến tầng hai, Kathy xích lại khoác tay Mười một, giọng dàn hòa: “Mười một à, đừng tức giận, bọn David chỉ muốn làm một trò cười thôi...!”
“Ừ, biết rồi...”
Mười một trả lời cô bé, mắt vẫn không ngừng quan sát khắp xung quanh.
Họ lại đi ngang qua khu nhà thí nghiệm. Toà kiến trúc gồm ba tầng, tầng một hóa, tầng hai lý, tầng ba sinh… các phòng thực tập đều sạch như li như lau, chai lọ sáng loáng.
Kathy dẫn Mười một đi ngoài hành lang, nhìn qua cửa kính. Vốn cô bé chỉ muốn có một chỗ riêng tư cho hai người, bởi đây là nơi hầu như không ai bén mảng đến trong giờ nghỉ. Nhưng ý nghĩ của Mười một lại hoàn toàn khác, hắn nhận ra toà nhà này chính là một kho vũ khí chết người...
Đặc biệt là tầng thí nghiệm hóa học, trong các bình kia là natri carbonat, acid sunfuric, đường kết tinh, dầu ngọt… Nếu lọt vào trong phòng, chỉ cần chừng mươi phút là hắn có thể chế tạo xong số bộc phá đủ để thổi bay cả trường Hartford lên trời...
Kathy không hề biết những suy nghĩ trong đầu Mười một, thấy hắn chăm chú nhìn những bình lọ trong phòng mới ríu rít hỏi: “Mười một à, anh có vẻ thích hóa học lắm thì phải?”
“Ừ... cũng được!” Mười một hững hờ trả lời.
Kathy xịu mặt, không thèm lên tiếng nữa... Đột nhiên Mười một dịch sang ngang, nhìn về phía đầu hành lang...
Kathy cũng hiếu kỳ nhìn theo nhưng không hề thấy gì, vậy mà Mười một đã đứng chắn phía trước cô bé, tay vòng qua eo lưng trong tư thế sẵn sàng rút dao...
Mãi một lúc sau, phía trước mới vọng lại tiếng người nói rất nhỏ. Hình như có người đang trò chuyện... lại gần chút nữa, hóa ra là tiếng nói của ba nữ sinh...
Ba nữ sinh cũng bị giật mình, quay ngoắt lại đối mặt với Kathy và Mười một.
Cô bé đi giữa chợt đỏ ửng mặt lên, đầu cúi gằm xuống. Hai cô bạn nhận ra cử chỉ khác thường, không khỏi ngạc nhiên hết nhìn sang bên rồi lại nhìn Mười một.
Kathy thì biết ngay lý do, bởi nữ sinh đi giữa kia chính là Văn Vi...
Văn Vi vẫn còn ngượng đến mức không dám ngẩng lên, nói lí nhí gì đó với hai cô bạn rồi quay người đi thẳng. Hai nữ sinh kia vội vã bước theo, bốn con mắt vẫn không hết ngạc nhiên nhìn Mười một...
Ba bóng dáng mảnh mai khuất dần, Mười một mới thở nhẹ một hơi, giục: “Đi thôi!’
Kathy cắn răng đuổi theo hắn, truy hỏi: “Mười một, anh có nhận ra ai không?”
Mười một không ngoái đầu lại, chỉ hàm hồ: “Ừ...”
Kathy bĩu môi: “Gặp ở đâu?”
“Ở toilet...(!)”
“Phải rồi, sao cô ta lại đỏ mặt lên vậy?”
“Không biết...”
“Không biết? Không lẽ… không lẽ anh đã nhìn thấy… mà…”
Mười một dừng bước, ngoảnh lại nhíu mày nhìn Kathy. Cô bé giật mình, thè lưỡi: “Thôi thôi, tôi không hỏi nữa!”
Mười một thu ngay ánh mắt, hờ hững giục: “Đi thôi!”
“Vâng!” Kathy gật gật đầu, ngoan ngoãn như một cô mèo con. Nếu màn trình diễn vừa rồi mà được các học sinh khác nhìn thấy, nhất định sẽ tưởng hai người đang diễn kịch. Kathy vốn nổi tiếng là mạnh mẽ hiếu động nhất trong khối Mười, chưa từng biết nhu mì trước bất cứ một ai...
Sau khúc ngoặt hành lang phòng thí nghiệm, Văn Vi vẫn cúi đầu bước vội.
Một cô bạn gọi với theo: “Văn Vi, đợi bọn mình với, đi nhanh thế làm gì?”
Văn Vi lúc này mới giật mình, âm thầm tự trách, đoạn quay lại nhìn vẻ áy náy: “Xin lỗi, mình quên mất!”
Cô bạn đi trước tên Lidia nhe răng cười: “Chàng vừa rồi là ai ? Sau cậu vừa gặp đã chạy trốn vậy?”
Cô bạn thứ hai Mary cũng chọc một câu: “À... úi.. Có phải con tim của nữ hoàng băng giá đã tan chảy vì nắng xuân rồi?”
Văn Vi vùng vằng: :Đừng nói bậy! Anh ta… anh ta… anh ta chỉ là...”
Thấy cô bé ấp úng mãi không hết câu, Mary truy ngay: “Chỉ là thế nào?”
Văn Vi lắc đầu: “Không thế nào cả, chỉ là một người bạn…”
“Bạn? Bạn trai hả?” Hai cặp mắt ngạc nhiên chăm chăm ngó vào cô bé. Văn Vi giật mình: “Không... không giống như các cậu nghĩ đâu!”
Lidia trợn mắt: “Mình nghĩ à? Mình nghĩ gì?”
Mary được thể cất giọng chanh chua: “Chết nhá! Bọn mình có nghĩ gì đâu? Đều là miệng cậu nói ra đấy chứ?”
“Cái này là… tiếng Trung Quốc các cậu gọi là gì nhỉ? Hình như là… xấu xa đậy…?” Lidia nheo mắt cười.
Mary cướp lời: “Không phải… là Giấu đầu hở đuôi!”
Hai nữ sinh cùng cười ngặt nghẽo: “Phải rồi, giấu đầu hở đuôi...hi hi…”
Xem ra nắng xuân cũng chỉ đến đó là hết nóng. Văn Vi cuối cùng đã trở lại vẻ bình thản thường ngày, chỉ khẽ lắc đầu cười nhìn hai cô bạn đang đắc ý.