“Cái gì? Thiên nhi đã hạ sơn?” Lâm Thục Trinh nghe đến tin này, lập tức tinh thần chấn động, gần như muốn ngất tại chỗ.
Lăng Chấn Nhạc đọc thư của nhi tử, liền phẫn nộ: “Tên tiểu tử ngày, phản rồi phản rồi!”
Nhạc Lâm Lam quỳ xuống khóc nức nở: “ Sư phụ sư mẫu, tất cả do Lâm Lam không tốt, không lưu tâm đến sư đệ.”
Lăng Chấn Nhạc nói: “Có nói gì cũng vô dụng, hiện tai không thích hợp để truy cứu trách nhiệm!
Lâm Thục Trinh nói: “Chàng tính thế nào? Mau nhanh chóng phái người đưa Thiên nhi trở về!”
Lăng Chấn Nhạc nói: “Xác định cần phải phái người đưa nó về, vấn đề nghiêm trọng hiện tại là nó luôn kháng nghị hôn sự này. Liệu khi hồi sơn, nó có đồng ý hay không? Việc này ta phải trao đổi với Minh Vinh huynh.”
Lâm Thục Trinh lo lắng nói: “Trước tiên phải tìm Thiên nhi về.”
Thái Tư Nhã nói: “Tỷ không nên lo lắng quá, kỳ thật đêm qua muội có gặp Hạo Thiên. Nó không như tỷ tưởng tượng.” Nói rồi nàng nhất nhất tường thuật lại sự tình đêm qua.
Lăng Chấn Nhạc sau khi suy nghĩ mọi việc, nghiêm túc nói: “Được rồi! Lâm Lam, Lâm Anh, Nhân Nhân, Nguyệt Thi phụ trách hạ sơn tìm Hạo Thiên, như quả nó không muốn về, các con bảo hộ nó, không để cho nó gặp tai nạn, phải lập tức truyền báo sự tình cho chúng ta! Ta phải viết thư cho Minh Vinh huynh, phái người đưa đến, hoãn hôn sự lại. Ta cùng Thục Trinh hôm nay bắt đầu bế quan tu luyện, sự vụ Hoa Sơn do Tư Nhã cùng Dật Phi xử lý.
Lâm Thục Trinh nói: “Liệu như thế có ổn không sư huynh?”
Lăng Chấn Nhạc nói:” Hiện tại chỉ còn cách đó, không phải muội cũng muốn hạ sơn tìm nó chứ? Tư Nhã nói đúng, chúng ta đã quản giáo nó quá nhiều. Nên để Thiên nhi có không gian tự do, cho nó du ngoạn giang hồ!”
Nhất thân cẩm y, tay mang tiểu bao phục đích Lăng Hạo Thiên, chung quy chàng cũng đã được tận hưởng phồn hoa đô hội của nhân gian. Đào tẩu từ đêm đến hiện tại, chàng đã qua Hoa Âm Huyền, trực chỉ Giang Nam phồn vinh thẳng tiến.
Hiện tại đã cuối thu, thời tiết trở nên lạnh giá, đặc biệt vào sáng sớm, làm cho người người đều có cảm giác đông lạnh. Lăng Hạo Thiên đã đến tiểu trấn, v71i sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chàng tịnh không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào cả.
Hiện tại người qua lại đều thân vận miên áo, đầu mang bì mạo, co ro ẩn mình vào trong ấm choàng, lần đầu tiên thấy một người chỉ vận y phục mỏng manh đương nhiên là Hạo Thiên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nên lưu tâm đến.
Người khác nhìn chàng, chàng nhìn mọi người. Đường đường nhi tử chưởng môn Hoa Sơn, bộ dạng cứ trông như lão thôn tử xuất hiện tại đây.
Lăng Hạo Thiên bôn tẩu đã được một ngày, cảm thấy bụng đói, tại tiểu trấn ghé tửu quán đích “Duyệt Lai Khách Sạn”, ngẩn lên nhìn, chỉ thấy một vị chưưởng quỹ độ tuổi trung niên và một tiểu nhị, không thể kìm nén được nụ cười. So sánh với khách sạn Thập Hào Viên đại tửu quản khách sạn ở Hoa Âm Thành, Duyệt Lai khách sạn thật là đơn sơ bình dị. Lăng Hạo Thiên lần đầu tiên ra giang hồ một chút lịch duyệt cũng không có, nhưng sự đối lập này chàng cũng hiểu.
Vị chưởng quầy trung niên thấy khách nhân đến liền cười bảo với tiểu nhị: “Mau đốt lửa sưởi ấm cho thiếu gia.”
“Miễn lễ! Ta nhạy cảm với nhiệt độ!” Lăng Hạo Thiên thân vận Linh Lung chiến giáp, đao thương bất nhập, cũng có thể kháng hàn duy trì thân nhiệt. Vì thế chàng không phải cảm thụ cái lạnh.
Chưởng quầy ngạc nhiên nói: Nóng? Tiểu huynh đệ, sáng nay trời rất lạnh mà!”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Lạnh hơn thì tốt, chưởng quầy, quý bảo điếm sẽ gia tăng sinh ý, tựa hồ thị trấn này đệ nhất khách sạn chỉ có một khách nhân a!”
Chưỡng quầy vội biện bạch: “Ai! Sáng sớm lạnh giá như thế này, có ai mà rời khỏi nhà? Thiếu gia, trông ngài như từ xa đến, đến tiểu trấn của chúng tôi, thật hiếm!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Phải?. Cổ nhân có câu: “Đọc vạn quyển thư bất hành vạn lý lộ (*),.ta phải đi khắp đất nước, du ngoạn khắp giang sơn Đại Minh, kiến giá danh lam thắng cảnh.”
* Diễn giải: Xem vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm.
Chưởng quầy nói: “Thật có chí khí, nhưng phải cẩn thận!” Tuy thiên hạ hiện tại thái bình thịnh thế, giết người báo thù thường xuyên xảy ra, thiếu gia niên kỷ còn trẻ đến giang hồ, có những việc chỉ nên quan sát là tốt.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Đa tạ chưởng quầy đã hảo tâm đề tỉnh, cho ta một gian phòng thượng hạng, ta đã đi từ đêm qua đến giờ, phải nghỉ ngơi, ngươi hãy mang cho ta thức ăn ngon và rượu nhắm! Ta đói lắm rồi!”
Nói rồi, đặt một đĩnh ngân lượng lên bàn chưởng quầy.
Chưởng quầy tiếp lấy ngân lượng, mừng rỡ nói: “Hảo! Đến ngay. Tiểu Lý tử, mau đưa thiếu gia đến thượng phòng.” Tiểu nhị lập tức đưa Lăng Hạo Thiên đến phòng.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Lăng Hạo Thiên đẩy cửa sổ ra ngoài, ngắm nhìn mặt trời mọc rạng đông, khướu giác ngửi hàn mai chi thanh hương, cảm thấy tinh thần sảng khoái, xuất khẩu thành thi:
Tuyết lý dĩ chi xuân tín chí, hàn mai điểm chuế quỳnh chi nị!”
Hương kiểm bán khai kiều dĩ mao, đương đình tế, ngọc nhân dục xuất tân trạng nguyên.
Tạo hóa khả năng thiên hữu ý, cố giáo minh nguyệt linh nhai địa.
Cộng hưởng kim tôn trầm lục nghĩ, mạc từ tuý, thử dạ bất hưng quần hoa bỉ.”
Lăng Hạo Thiên đang chìm đắm trong say mê, đột nhiên từ phía sau có âm thanh: “Thiếu gia, hảo văn tài a!”
Lăng Hạo Thiên quay đầu, mang khay mộc đựng thức ăn và rượu đến, cười nói: “Tiểu nhị, lạnh lắm không?”
Tiểu nhị mỉm cười, thức ăn và rượu đã đặt lên bàn, vội cáo lui.
Lăng Hạo Thiên nở nụ cười, ngồi xuống bàn, nhịn đói từ đêm đến giờ, bất quản tam thất nhị thập nhất, tựa như hổ đói, ăn uống tựa như đã bị bỏ đói mười ngày.
Rượu tuy không ngon nhưng cũng vừa sức chàng. Lăng Hạo Thiên toàn thân xuất hạn, chàng cảm thấy nóng bức, cởi bỏ y phục ngoài, chỉ mặc áo lót và đoản khố ngắn ngồi ăn uống.
Dùng được nửa thì thần, Lăng Hạo Thiên quyết định đóng cửa sổ để nghỉ ngơi, từ xa trên đường phố đột nhiên truyền đến âm thanh: “Tiểu tử, không được trốn!”
“Đại ca, giết hắn!”
Lăng Hạo Thiên tinh thần chấn động, có chém giết rồi! Ha ha cưối cùng anh hùng cũng có cơ hội thể hiện mình. Tuy không phải anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng thi triển được khí khái anh hùng!”
Lăng Hạo Thiên nghĩ đến việc thể hiện uy phong anh hùng, lập tức không muốn đi ngủ nữa! Chàng chỉ muốn ra ngoài, nhất trận lãnh phong, não sẽ tỉnh táo. Lăng Hạo Thiên đột nhiên nhớ đến lời căn dặn của Thái Tư Nhã: “Giang hồ hiểm ác, bất yếu phải cùng giang hồ phân tranh, bản thân sa chân, hà huống còn liên lụy Hoa Sơn phái.” Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm: “Đây là phạm vi Hoa Sơn, hiển lộ võ công, phụ thân sẽ phát giác ra ta, bắt ta trở về, việc của người ta, ta không thể quản lý!”Chàng đóng cửa lại.
Đột nhiên, ngoài phòng nghe thấy tiếng tiểu nhị khẩn cấp truyền vào: “Chưởng quầy, không ổn rồi! Hữu nhất tử nhân vào kìa!”
Chưởng quầy đại khí trách: “Ngu ngốc! Làm cách nào tử nhân có thể vào! Thật thiếu hiểu biết! Đã bảo ngươi học một ít thi thư, ngươi không học, lại nói những lời ngốc nghếch vô tri này!”
Chưỡng quầy điên cuồng nói một hồi, chợt nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh cường bạo: “Tiểu quỷ, khai mau!”
Tiếp theo đó, một thanh âm gõ cửa và phá huỷ đồ đạc.
Lăng Hạo Thiên nguyên lai không muốn quản việc người khác, nhưng nghe thanh âm đối phương hung ác, vội mang theo tĩnh rượu, mở cửa phóng vội ra đại sảnh.
Chỉ thấy một thư sinh văn nhược, thân thể đang bị tam đại hán đằng đằng sát khí bao quanh, hắn ta không thể chống cự lại nữa, tình huống thập phần nguy hiểm.
“Ba người đánh một! Vô lý!” Lăng Hạo Thiên chứng kiến, tâm thần phẫn nộ, vội nói lớn: “Tiểu nhị, thêm một ít rượu!”
Chưởng quầy nguyên lai đang ẩn nấp sau quầy, nghe thấy tiếng chàng, vội vẫy tay: “Thiếu gia, người mau nhanh chóng hồi phòng, rượu sẽ nhanh chóng được mang đến.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười nói: “Chưởng quầy, người thật là “Thiện Tâm cư sĩ” nha, người không phải vì ta không mua vé, không cấm ta xem!”
Chưởng quầy nghe những lời này, nghĩ tiểu tử này thật không biết sống chết, không lẽ không trông thấy người ta đánh nhau? Lúc này mà còn nói đùa, vì thế lo lắng nói: “Không…không…Ngài về phòng trước. Rượu sẽ mang đến ngay.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Chưởng quầy, việc tốt như thế! Sao người không xem.” Nói rồi thuận tay bóc lấy lạc rang, nhâm nhi, làm khán giả đón xem như xem kịch, lòng nghĩ thầm: “Xem chiêu thức võ công của ba gã này, đích thị là người Thần Ưng Bảo, phụ thân nói, họ không tốt, quả là đúng.”
Hiện tại, nghe thấy văn nhược thư sinh nói lớn: “Ta và ngươi đình thủ.” Nói rồi, song thủ phóng ra chiêu thức: “Khai Thiên Tích Địa”, muốn tách rời đại hán.
Đại hán lạnh lùng đằng hắng, lách người né tránh. Nhất thức “Thần Long Bái Vỹ” muốn chấn nát xương thiếu niên đó. Lăng Hạo Thiên phóng xuất một mảnh vỏ lạc rang.
“Phanh” Đại hán đang sử dụng chiêu Thần Long bái Vỹ phải ngừng lại, hữu thủ ôm lấy mông xoa xoa, “ai da”, rên rỉ thống khổ.
Lăng Hạo Thiên cười thầm, đích thị Tử Hà Thần Công, chàng chưa luyện thành, nhưng cũng đã đến tầng thứ năm, dụng kình sử dụng “Đàn chỉ thần công”.
Hai đại hán còn lại hoang mang nhìn về hướng Lăng Hạo Thiên. Họ không tưởng tượng được, tại tiểu trấn này, cũng có võ lâm cao thủ. Võ lâm đương nhiên ngọa hổ tàng long!
--------------------