Ba đứa thay áo choàng đen vào, áo choàng của Ron hơi ngắn, lộ cả đôi giầy ra.
“Năm phút nữa tàu sẽ đến trường Hogwarts, xin vui lòng để lại hành lí trên tàu, chúng tôi sẽ giúp các bạn chuyển đến trường sau”, một giọng nói vang khắp đoàn tàu.
Đoàn tàu từ từ giảm tốc, cuối cùng dừng hẳn lại, đám học sinh chen lấn nhau ùa ra, nhảy xuống một sân ga vừa tối om vừa chật chội. Không khí giá lạnh khiến Harry và Ron rùng mình, vội vàng khép áo choàng lại sát người, chỉ có Lâm Thiên vẫn thoải mái như thường khiến hai đứa hết sức bội phục, hic, ai bảo nội lực của hắn thừa sức ngăn hơi lạnh vào người cơ chứ!
Một ngọn đèn đang giơ cao phía trên đầu bọn học sinh, một lão khổng lồ đang cầm nó, bộ mặt bị đám tóc bù xù và đám râu lông lá che kín, hai con mắt như mắt côn trùng chớp chớp dưới ánh đèn.
“Học sinh năm nhất đâu? Học sinh năm nhất tới bên này! Harry, vẫn khỏe chứ, qua bên này đi”, lão khổng lồ oang oang.
Harry vẫy vẫy tay với lão ta, nói với hai đứa Lâm Thiên: “bác ấy là Hagrid, người giữ khóa trong trường, tốt bụng lắm đấy, chính bác ý cứu mình từ tay dì dượng ra, còn nói cho mình biết mình là phù thủy nữa”.
Trông thấy Harry vẫy tay chào mình, lão Hagrid đang bị chìm nghìm trong biển người tức thì cười hớn hở.
“Lại đây, đi theo ta, còn học sinh năm nhất không? cẩn thận dưới chân đấy! học sinh năm thứ nhất theo ta!”.
Bọn trẻ năm nhất mò mẫm theo lão Hagrid xuống một cái dốc dài và hẹp, hình như xuống phía chân núi, hai bên tối đen khiến Harry nghĩ đó là rừng cây. Không đứa nào nói chuyện, chỉ có tiếng khụt khịt mũi đôi lần.
“Qua khúc quanh này là mấy đứa sẽ được nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên”, Hagrid ngoái đầu ra sau nói.
Một trận “Ồ” rất to vang lên từ đằng sau.
Cuối con dốc hẹp đột ngột mở ra một cái hồ đen bát ngát. Nơi ngọn núi cao bên kia hồ là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, vô số tòa tháp lớn nhỏ kề nhau cùng hàng trăm ô cửa sáng đèn hòa vào bầu trời sao lấp lánh.
Lão Hagrid chỉ một toán thuyền nhỏ bên bờ hồ, kêu to: “mỗi thuyền không chở quá bốn người”. Lâm Thiên, Harry và Ron bước lên thuyền, cả Hermione không ngờ cũng lên theo.
Mình Hagrid ngồi một thuyền, lão kêu to thêm lần nữa: “lên hết cả chưa.., tốt lắm, tiến lên thôi”.
Cả đội thuyền liền vượt qua mặt hồ phẳng lặng như gương tiến lên phía trước.
Đám trẻ đều yên lặng, chăm chú nhìn tòa lâu đài cao vượt tầng mây trước mắt. Bóng dáng của nó từ từ trùm lên đầu mọi người khi những con thuyền tiến lại gần.
“Cúi đầu”, lão Hagrid kêu lớn khi họ đến gần vách núi. Mọi người đều cúi đầu xuống, con thuyền đưa bọn trẻ lướt qua những đám dây thường xuân chằng chịt che đi một lối ra rộng lớn. Thuyền đi vào một đường hầm tối om hình như dẫn tới chân lâu đài dừng ở một nơi như cảng ngầm dưới đất.
Cập bến, bọn trẻ lục tục trèo lên cái bãi đầy đá cuội và sỏi vụn, tiếp tục theo ánh đèn của lão Hagrid trèo lên con đường dẫn tới đỉnh núi, cuối cùng dừng chân trên một bãi cỏ mịn màng ngay dưới chân lâu đài.
Mọi người đi theo những bậc thang đá, tụ tập trước một cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
“Đông đủ hết cả chứ?”
Lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên gõ ba cái vào cánh cổng.
Cửa tức thì mở ra, một bà phù thủy cao ngoằng mặc áo choàng màu xanh ngọc bích đứng ngay đó. Lâm Thiên nhận ra bà chính là giáo sư McGonagall.
“Giáo sư McGonagall, học sinh năm nhất đã có mặt đủ”, Hagrid báo cáo.
“Cảm ơn anh Hagrid, tôi sẽ dẫn bọn trẻ vào”, giáo sư McGonagall mở hẳn cánh cửa ra. Sảnh trước bên trong rộng đến kinh người, thậm chí nhét cả một tòa nhà vào chắc cũng lọt. Những bức tường đá được chiếu sáng bằng loại đuốc giống ở ngân hàng Gringotts. Trần lâu đài nhìn mãi không tới nóc, và còn những bậc thang làm bằng đá cẩm thạch lộng lẫy dẫn tới những tầng trên.
Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall đi qua một tầng làm bằng đá phiến nền cờ. Lâm Thiên đã có thể nghe thấy tiếng vang của hàng trăm giọng nói sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đã tập trung ở đó. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa học sinh năm nhất vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Cả đám chen chúc nhau, hồi hộp nghểnh cổ chờ đợi.
“Chào mừng các con đến Hogwarts”, giáo sư McGonagall cao giọng nói: “tiệc khai giảng sắp bắt đầu rồi. Nhưng trước đó, các con sẽ được phân loại vào các ký túc xá trong trường. Lễ phân loại rất quan trọng, bởi trong thời gian các con ở đây, ký túc cũng như là nhà các con ở Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ở, cùng đùa vui với mọi người chung ký túc. Bốn ký túc, cũng gọi là nhà, tên là Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin. Mỗi ký túc đều có lịch sử vinh quang của mình, đều từng đào tạo ra những phù thủy kiệt xuất. Trong thời gian học tập tại Hogwarts, nếu tuân thủ kỷ luật, học tập tốt điểm của các con sẽ được cộng vào nhà, nếu vi phạm nội quy sẽ bị trừ điểm. Cuối năm, nhà nào có số điểm cao nhất sẽ nhận được một phần thưởng cao quý – Cúp Nhà. Ta hi vọng các con đều sẽ nỗ lực vì ký túc của mình”.
“Lễ phân loại sẽ diễn ra sau vài phút nữa trước mặt học sinh và giáo sư toàn trường, ta nghĩ các con nên tranh thủ thời gian sửa sang lại quần áo cho gọn gàng đi”, ánh mắt giáo sư dừng trên cái áo choàng xộc xệch của Neville và cái mũi chưa sạch của Ron. Tiếp đó bà nhìn thấy Lâm Thiên, ngạc nhiên phát hiện áo choàng của hắn rõ ràng không phải loại ít tiền.
“Bao giờ xong ta sẽ gọi các con, chịu khó giữ trật tự”, giáo sư rốt cuộc không lại hỏi Lâm Thiên tình hình kinh tế của hắn mà trực tiếp đi ra khỏi phòng.
“Bọn họ dựa vào đâu mà phân loại chúng ta vào các nhà khác nhau?”, Harry có chút lo lắng hỏi Ron.
“Chắc làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc ảnh lại lừa mình”. Harry nghe xong Ron nói thì bồn chồn hẳn, nó bất giác nhìn khắp chung quanh, phát hiện cũng không ít đứa đang lo lắng như mình.
“Không cần lo lắng, rất đơn giản thôi, Hogwarts có một cái nón thần kì, chỉ cần đội nó lên là xong”, Lâm Thiên chia sẻ với Harry, chủ yếu là muốn quan hệ hai đứa dễ thân mật hơn sau này: “xong bồ chỉ cần nói với nó mình muốn vào đâu là được, cái này trong một quyển sách cổ có nói qua”.
Nhưng rõ ràng đa số học sinh không được bố mẹ kể cho chuyện Chiếc nón phân loại, trông đứa nào cũng hốt hoảng nơm nớp như Harry, chỉ có cô bé Hermione cứ đứng lẩm bẩm cả đống thần chú đã học thuộc xem tí nên dùng câu nào.
Bỗng mấy nhỏ đứng đằng sau chợt rú lên, khiến cả bọn đều hốt hoảng nhảy dựng lên.
“Làm cái gì thế?”
Harry há hốc mồm kinh hãi, bọn bên cạnh cũng vậy, có chừng hai mươi con ma vừa hiện ra đằng sau bức tường.
Bọn chúng trông nửa trắng bệch, nửa trong suốt. Chúng lướt đi trong phòng, nói chuyện với nhau và chẳng thèm để ý tới bọn học sinh, hình như chúng đang tranh cãi chuyện gì đó. Một con ma nhìn giống thầy tu béo ĩnh nói: “tha thứ và quên đi, tôi nghĩ chúng ta nên cho hắn một cơ hội…”
“Anh thầy tu thân mến, không phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội rồi sao. Hắn đi bêu rếu chúng ta đủ điều ở khắp nơi – thật đúng là đồ tồi – A, tụi bay làm gì ở đây thế hả?”, con ma mặc bồ quần áo bó sát huyên thuyên mãi rồi chợt nhận ra đám trẻ ở phía dưới.
Không ai trả lời, phần lớn là vì sợ, còn Lâm Thiên thì không có hứng thú.
“Học sinh mới hả?”, con ma thầy tu béo cười với bọn trẻ: “sắp làm lễ phân loại phải không?”, có mấy đứa gật đầu nhưng vẫn yên lặng.
“Chúc được phân vào Hufflepuff nhá”, con ma thầy tu nói: “tụi bay biết không, anh cũng tốt nghiệp ở đó đấy”.
“Tiến lên phía trước”, một giọng nữ vang lên rành rọt: “lễ phân loại sắp bắt đầu rồi”, giáo thụ McGonagall đã trở lại, mấy con ma vội lặng lẽ chui tọt qua bức tường đối diện biến mất.
“”Xếp thành một hàng và đi theo ta”, giáo sư McGonagall yêu cầu.
Cả bọn lại nối đuôi nhau đi qua sảnh trước, ngang qua hành lang, thêm vài cánh cửa đôi nữa mới tới Đại sảnh đường.
Lâm Thiên chưa từng nhìn qua nơi nào lộng lẫy và kì lạ như chỗ này, dù hắn xuất thân gia tộc đệ nhất Trung Hoa cũng vậy, có vẻ hiện đại mấy cũng không sánh nổi với pháp thuật của phù thủy.
Tất cả học sinh của trường đều ngồi tại bốn dãy bàn dài, phía trên có trăm ngàn ngọn nến treo lơ lửng, chiếu sáng rực cả Đại sảnh đường. Trên mỗi dãy bàn xếp đầy những cốc vàng, đĩa bạc lóng lánh.
Phía đầu Đại sảnh đường còn có một chiếc bàn dài khác, các giáo sư đều ngồi tại đó. Giáo sư McGonagall dẫn học sinh năm nhất về phía cái bàn này, kêu tụi nó đứng quay mặt về phía học sinh khác, các thầy cô ở phía sau lưng, xếp hàng thật thẳng.
Những con ma lẫn trong đám học sinh vốn trông mơ hồ như sương bạc trở nên rõ nét hơn. Lâm Thiên ngẩng đầu, tiện thể nhìn thấy bầu trời kín đặc những vì sao thay cho trần lâu đài. Hermione thì thầm: “người ta đã phù phép trần nhà để nhìn cho giống bầu trời, trong cuốn <Hogwarts, một lịch sử> có ghi vậy”.
Lâm Thiên lại phải sửa cái thói thích thể hiện của cô nàng: “thế sau này học Thiên văn học rất có lợi đấy”.
Hắn nói xong cũng chẳng thèm nhìn Hermione đang ngây ra ngẫm nghĩ, yên lặng chờ lễ phân loại bắt đầu.
Khi giáo sư McGonagall đặt một cái ghế bốn chân trước mặt bọn trẻ năm nhất, tức thì đứa nào cũng lom lom chăm chú.
Giáo sư đặt một cái nón phù thủy lên đó, cái nón vừa cũ, vừa rách nát, lại còn bẩn nữa. Lâm Thiên tính thích sạch sẽ, vốn không đời nào chịu đội cái thứ dơ dáy đó lên đầu, nhưng hẳn cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác.
Lâm Thiên nói vào tai Harry: “chính là cái nón thần kì kia, đừng coi thường nó, nghe nói nó được lưu lại một phần trí tuệ của những người sáng lập Hogwarts đấy, nhưng sao không làm cho nó sạch sẽ một chút nhỉ?”
Trong vài giây, không khí cả Đại sảnh đường im phăng phắc, rồi cái nón bắt đầu động đậy, một bên rách ra thành một cái miệng và nó bắt đầu ca bài ca dở người của mình.
Lâm Thiên nghe mà phát chán, cứ như đang đứng ngó phim hoạt hình vậy.
Cái nón hát xong, cả sảnh đường vỗ tay rào rào, cái nón cúi mình chào bốn phía rồi đứng yên lại.
“Đội cái nón lên là xong hả, phải đập anh Fred một trận mới được, cứ tưởng phải đánh nhau với quỷ khổng lồ chứ”.
Lâm Thiên và Harry đưa mắt nhìn nhau cười.
Giáo sư McGonagall bước lên, tay cầm một cuộn giấy da dê.
“Giờ ta gọi ai thì người đó đội cái nón và ngồi lên ghế, bắt đầu…, Hannah Abbott!
Một cô nhỏ má hồng hồng, bím tóc vàng hoe chạy ra khỏi hàng, đội cái nón lên và ngồi xuống, cái nón sụp xuống che cả mắt cô bé. Yên lặng giây lát, cái nón hét lên: “nhà Hufflepuff!”.
Dãy bàn ở phía bên phải vang tiếng hoan hô, Hannah Abbott đi tới bên đó ngồi, con ma thầy tu béo cũng vẫy tay vui vẻ với cô bé.
“Susan Bones!”.
“Nhà Hufflepuff!”, cái nón lại hô lên, Susan nhanh nhẩu đến bên cạnh Hannah ngồi xuống.
“Terry Boot!”.
“Nhà Ravenclaw!”.
Lần này đến lượt cái bàn thứ hai phía bên trái vỗ tay, khi Terry đến bên đó, có vài học sinh Ravenclaw đứng dậy bắt tay với nó.
“Bồ thấy nhà Slytherin thế nào?”, Lâm Thiên chợt thì thầm hỏi Harry.
“Nghe nơi đó toàn là tà ác”, Harry hình như bị câu nói của Lâm Thiên làm bất ngờ: “Voldemort học ở đó ra!”.
“Có phải mỗi học sinh Slytherin đều là Tử thần Thực tử đâu”, Lâm Thiên bình thản nói: “mình không thích Gryffindor lắm”.
“Vì sao?”, Harry chợt cảm thấy có chút gì không ổn.
Lâm Thiên thần bí nói: “rồi cậu sẽ biết”.
...Cứ thế, từng đứa học sinh một được cái nón phân vào từng nhà…
“Hermione Granger!”.
Hermione chạy vội lên, đội ngay lấy cái nón và ngồi xuống.
“Nhà Gryffindor”.
“Draco Malfoy!”.
Malfoy nghênh ngang bước lên và đạt được ước nguyện ngay lập tức, cái nón vừa chạm vào đầu nó đã hô lớn: “nhà Slytherin”. Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông rất thỏa mãn.
“Lâm Thiên Taylor!”, giáo sư McGonagall đọc đến tên hắn.
Lâm Thiên không nhìn Harry đang khá khẩn trương, bước lên đội cái nón vào, vẻ mặt rất bình tĩnh.