Nhìn sắc trời, mây đen giăng đầy, không khí mát mẻ như trời mùa thu.
“Nhìn sắc trời hẳn là sắp mưa , dược liệu cũng đã bán gần hết ......giờ thu dọn thôi.” Gia Cát Long Phi ngửa đầu nhìn sắc trời một chút.
Gia Cát Long Phi thu hồi một ít dược liệu còn thừa lại, ném vào bên trong “trúc khuông”, đem buộc lên trên lưng con lừa, rồi dắt con lừa rời khỏi trấn nhỏ.
Đột nhiên, thay đổi bất ngờ, sấm sét ùng ùng, những hạt mưa to , trong khoảnh khắc ào ào rơi xuống như muốn gột rửa cả trần gian..
Gia Cát Long Phi một người một lừa đang không ngừng hướng nhà chạy về, nhưng lúc này mưa to đã tới, đường lại làm bằng đất, nhất thời lầy lội vô cùng, đường núi cực kỳ khó đi.
“mẹ nó, ngươi cái lão Thiên thối, không có việc gì lại đến chỉnh ta, trận mưa này chẳng lẽ không chờ được đến lúc ta về đến nhà rồi hãy mưa à? Thật là tức chết ta mất ...... Toàn thân ướt đẫm , mịa ...trước hết tìm một chỗ trốn mưa mới được.” Gia Cát Long Phi oán thán , bốn mắt nhìn ra xa.
Giờ phút này, sắc trời hôn ám, bốn phía hoang vu,không khí ẩm thấp,....
“Đây là chỗ nào, cảm giác thật hắc ám.” Gia Cát Long Phi nhịn không được tim đập nhanh một trận.
nhưng mưa rơi như trút nước, Gia Cát Long Phi nhìn quanh nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa có một ngôi nhà giống như một ngôi miếu đổ nát, bên trong loáng thoáng rọi ra ánh sáng.
“Bất kể thế nào , đi vào trốn mưa trước rồi tính tiếp.” Gia Cát Long Phi mặc dù có chút sợ, nhưng do dự một chút, rồi vội vàng dắt con lừa hướng ngôi miếu đổ nát đi tới.
Gia Cát Long Phi đem con lừa buộc ở ngoài miếu, một mình một người đến gần bên trong miếu.
“Di? Lửa này là ai đốt ? Nơi này có người?”
Gia Cát Long Phi lộ ra vẻ kinh dị, chỉ thấy trong ngôi miếu đổ nát trước hương án có một đống lửa đang cháy bừng bừng, nhiệt khí cùng khói tỏa ra, xung quanh đó có vài phần ấm áp.
bên trong ngôi miếu đổ nát, tượng phật đã mất, cửa sổ cũ rách, giăng đầy mạng nhện, dơ bẩn không chịu nổi.
trên hương án đã tích thật dầy bụi bặm, trong không khí tràn đầy mùi hôi đủ loại mùi vị, miếu đỉnh có không ít địa phương đã tổn hại, nước mưa theo kẽ ngói rơi xuống, vang lên tiếng tích tách.
Gia Cát Long Phi đi tới, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, hong khô y phuc, nhưng vào lúc này, một đạo ngân quang hiện lên, hầu như tiếp theo một trận lạnh lẽo xuất hiện......
Gia Cát Long Phi sửng sốt, cả người run lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn trước mắt một thân kiếm lạnh như băng. Mũi kiếm sắc bén vô cùng, lóe ra quang thải rạng rỡ, chuôi kiếm màu son bao quanh là ngọc thạch, làm chói cả mắt.
Ngay khi kiếm khí bá đạo lướt qua, trên bùn đất dưới chân Gia Cát Long Phi, hiện lên một vết kiếm sâu hõm..
“Ngươi là ai?” thanh âm khàn khàn từ sau mà đến, nặng như búa tạ, hiện ra khí thế làm cho người ta sợ hãi.
“Đại...... Đại hiệp, tha mạng......” Gia Cát Long Phi vạn phần hoảng sợ.
“Ngươi là ai?” Thanh âm như trước.
“Ta...... Ta chỉ là một người lỡ đường trốn mưa , không biết đây là địa bàn của đại hiệp...... Ta ...... Lập tức đi......” Gia Cát Long Phi bị dọa cho sợ ,có chút như nhũn ra, trong lòng không khỏi oán thoán, mới qua hai ba ngày thời gian, hắn đã lần thứ hai bị vũ khí sắc bén chỉ vào mặt, con người thời đại này chẳng lẽ đều như vậy- thích dùng kiếm chỉ vào người khác? Hắn cũng thật là mệnh khổ .
Gia Cát Long Phi đang muốn đứng dậy, chỉ thấy kiếm kia quang chợt lóe, theo bản năng hắn nhắm hai mắt lại, thân thể phát run, nghĩ rằng:đời ta song rồi.
Qua một lúc, Gia Cát Long Phi mới chậm rãi mở mắt, trường kiếm kia đã không còn trước mắt, trước mắt hắn lúc này là một lão đàu, râu tóc đã trắng một nửa, nét mặt già nua nhiều nếp nhăn, ánh mắt lấp lánh hữu thần, sắc bén vô cùng, giống như chỉ nhìn một cái là có thể đem người khác nhìn thấu, toàn thân tản mát ra một cố khí thế khiếp người, cực kỳ bất phàm.
người mặc quần áo màu trắng, nhìn như không có hoa văn gì, nhưng nhìn kỹ lại thấy vài đường tơ vàng bên ngoài y phục, có thể nói được làm nên bởi một tay thợ rất giỏi, nhưng trên quần áo trắng còn nhiễm nhiều vết máu đỏ tươi, dử tợn, làm cho người ta sợ hãi, cũng có nhiều chỗ bị cắt qua, thoạt nhìn có chút chật vật không chịu nổi.
Gia Cát Long Phi hơi sửng sờ, không nghĩ tới đối phương là lại một lão đầu thần bí, ánh mắt theo đó nhìn xuống, phát hiện bên hông thần bí lão đầu có một khối lệnh bài ,ánh vàng rực rỡ, giống như vàng ròng đúc ra, trên đó có khắc một ít đồ án kỳ quái, dưới ánh lửa nhìn rất bắt mắt.
“Tiểu huynh đệ, đừng sợ...... Ta không làm ngươi bị thương đâu.” Thần bí lão nhân lộ ra nụ cười trên khuôn mặt già nua ,cương nghị.
“Lão...... Lão bá, ngươi đây là......” Gia Cát Long Phi sau khi nghe xong, lúc này mới thở phào một cái.
“Không có ý tứ, mới vừa rồi đó là đề phòng có chuyện sảy ra...... Nếu có làm tiểu huynh đệ sợ, vậy xin thứ lỗi!” Thần bí lão nhân chắp tay mà nói, hiện một tia áy náy.
“Không cần, nhìn bộ dáng lão bá tựa hồ gặp chút phiền toái.” Gia Cát Long Phi cười cười hỏi.
“à, có chút phiền toái...... Bị một đám chó điên cắn.” Thần bí lão nhân lộ ra một tia tức giận.
“Chó điên? Nga......”
“Vậy lão bá có cần ta hỗ trợ cái gì không? Ta sống ở vùng phụ cận, như lão bá nói, có thể đến chỗ ta tránh một thời gian.” Gia Cát Long Phi thiện ý nói.
“ừm, thôi đi...... Những tên chó điên kia rất khó đối phó, ta sợ làm liên lụy tới các ngươi.”
“Ách......” Thần bí lão nhân đột nhiên lấy tay áp vào ngực, thần sắc căng thẳng, co rúm một cái.
“Lão bá, lão bị thương?”
“không sao, không có gì đáng ngại ......”
“Lão bá, lão chờ một chút......” Gia Cát Long Phi tựa hồ nghĩ tới điều gì, chạy ra ngoài miếu, từ trên lưng con lừa trong “trúc khuông” tìm lấy một vò rượu, rượi này vốn là mua cho ông nội Tiểu Hiên , nhưng hiện tại bên trong miếu, thần bí lão nhân càng cần vò rượu này hơn.
Gia Cát Long Phi vừa đi vào, đem vò rượi cầm trong tay đưa tới,“Lão bá, nơi này có chút rượu, lão uống một chút, có thể giảm đau một ít...... còn vết thương máu vẫn chảy, cần phải băng bó, nếu không lây nhiễm...... Chỗ này của ta vừa lúc có thuốc cầm máu và giảm đau......”
Vừa nói, Gia Cát Long Phi lấy ra một lọ dược thủy và mấy viên thuốc trong hộp. Đây chính là thuốc của thời đại hắn sống, tự nhiên có chút thần kỳ hiệu quả trị liệu.
Thần bí lão nhân nhìn Gia Cát Long Phi một cái, không chút khách khí tiếp nhận vò rượu, xé mở bố giấy, ngửa đầu uống .
“Thật là thống khoái...... Cám ơn ngươi, tiểu huynh đệ, ngươi tâm địa thật tốt.”
Thần bí lão nhân để vò rượu xuống, dùng tay áo lau miệng, cảm kích nói.
“Không cần khách khí, sau khi dùng dược thủy cầm máu, vết thương của lão rõ ràng đã không còn chảy máu ......” Gia Cát Long Phi có chút tự hào nói.
“Thuốc này thật là thần kỳ, thật cám ơn ngươi .....” Thần bí lão nhân kinh ngạc kêu lên, hắn cũng rõ ràng cảm giác được dược liệu có hiệu quả kinh người.
“Trên người của lão bá thậm chí có nhiều vết thương như vậy, mau dùng thuốc này uống vào, đây là thuốc giảm đau, còn có tác dụng phòng ngừa vết thương lây nhiễm......” Gia Cát Long Phi tiếp tục nói.
“uhm, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi vì sao lấy ra dược liệu quý trọng như vậy cứu ta?” Thần bí lão nhân hỏi, hắn nghi hoặc Gia Cát Long Phi sử dụng dược vật thần kỳ từ đâu đến, những kỳ trân dị bảo này cực kỳ hiếm thấy.
“Ta cảm giác lão bá rất quen mặt, là một người tốt.”
“Ha ha, ngươi thật đúng là thú vị...... Được, ngươi đang làm cái gì?”
“Ta...... Ha ha, ta bán dược liệu , mới vừa rồi đang trên đường về nhà, không nghĩ tới đột nhiên lại gặp một trận mưa to...... Kết quả lại đụng phải lão bá, không biết đây có tính là hữu duyên hay không ?”
“Hữu duyên...... Ừ, quả thật hữu duyên, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
“Ta gọi là Gia Cát Long Phi, lão bá gọi Long Phi là được......” Gia Cát Long Phi đáp.
“Long Phi? Tên hay, tên hay...... Ta xem ngươi một thân gân cốt coi như không tệ, vì sao không tòng quân, vì đất nước giúp sức ?”
“Tòng quân? Ha ha, ta không có hứng thú với cái đó...... Ta có lý tưởng vĩ đại hơn.” trong ánh mắt Gia Cát Long Phi tràn đầy mơ ước.
“Nga...... lý tưởng vĩ đại hơn, ha ha, vậy nói nghe một chút xem nào?” Thần bí lão đầu không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Đó chính là...... buôn bán giàu nhất thiên hạ, ôm trong người những mỹ nữ đệ nhất thiên hạ…”
“Ha ha, tiểu huynh đệ, khẩu khí thật lớn nha! Bất quá, ta thích...... Đủ sảng khoái, đủ khí phách.”
“Cám ơn, lão bá...... Bất quá, nói về ta cũng thật là xui xẻo, sống đến hai mươi mấy năm, đến bây giờ vẫn là kẻ vô tích sự ...... Làm cái gì cũng không thuận, sau lại...... đi đến đây ......” Gia Cát Long Phi muốn nói lại thôi, thiếu chút nữa nói ra lai lịch của hắn.
“Tuổi còn trẻ, đã oán thán như vậy ...... Ngươi mới đi qua một đoạn đường ngắn thôi, sao lại suy sụp như vậy, nhớ năm đó, ta trên người bị một trăm lẻ tám vết đao chém, trong đại quân địch một đường giết ra...... Còn kém một chút nữa là gặp mặt Diêm La, cũng may ta phúc lớn mạng lớn, ở trước quỷ môn quan đi dạo một vòng rồi trở về, ngươi nhìn, bây giờ còn không phải là rất tốt ......” Thần bí lão nhân uống rượu, tựa hồ có chút men say.
Gia Cát Long Phi lắc đầu, nhìn lão bá uống rượu có chút say , miệng kheo khoang bản thân, nếu thật sự bị một trăm lẻ tám đao còn chưa chết, đoán chừng hiện tại cũng đã đắc đạo thành tiên rồi.
“Lão bá, lão hay là uống ít một chút...... Trên người của lão còn có vết thương......” Gia Cát Long Phi khuyên nhủ.
“Không việc gì, bằng này rượi vẫn chưa làm ta say được...... Mượn rượu trợ hứng, tới, ta múa kiếm pháp cho ngươi xem......” Thần bí lão đầu đem vò rượu để một bên, thần thái hiện lên vài tia men rượi, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, nắm thật chắc trong tay .
“Lão bá, thương thế của lão...... Hay là thôi đi.”
“Không việc gì......”
Gia Cát Long Phi cười khổ một cái, nghĩ thầm, tính tình lão bá này thật đúng là cổ quái, uống rượu song lại đi múa kiếm, vì không muốn quấy rầy sự hăng hái của lão, hắn cũng không nói gì nữa.
Thần bí lão đầu cười một tiếng, trong ánh mắt tựa hồ hiện lên một tia sắc bén, thân thể khẽ nhúc nhích, trường kiếm ở trong tay từ từ bay lên không trung, động tác thật chậm, làm cho người ta khó có thể hiểu, rồi lại làm cho người ta có cảm giác như không thực...
Trường kiếm trên không trung bay qua bay lại, giống như được giao cho tánh mạng, ở xung quanh bốn phía thần bí lão đầu bay qua lại như hư ảnh..
Động tác lúc nhanh, lúc châm, lúc thấy lúc không , thỉnh thoảng vô hình, thỉnh thoảng giống như sóng biển ập tới, gào thét mà đến.
Gia Cát Long Phi há hốc mồm miệng hai mắt nhìn chằm chằm, tưởng lầm chính mình hoa mắt , xoa xoa đôi mắt, lúc nhìn lại, kinh ngạc hơn trước, bởi vì không chỉ không thấy rõ trường kiếm, giờ phút này, ngay cả thân ảnh thần bí lão nhân cũng khó có thể phân biệt rõ, giống như mơ hồ , như ảo, như ẩn như hiện.
Dần dần , bên trong ngôi miếu đổ nát, kình phong nổi lên, khí lạnh thấu xương, cỏ khô tứ tán, đầy trời bụi bặm, làm người ta khiếp sợ.
Ngay khi kiếm khí bay tứ tán đầy trời, trên thân thể thần bí lão nhân từ từ nổi lên một tầng bạch khí, lão thậm chí trôi nổi trong không khí.
tâm tình Gia Cát Long Phi giờ phút này đã khó có thể hình dung được, nét mặt giống như gặp phải quỷ giữa ban ngày, thậm chí khẩn trương hẳn lên.
Trong chớp mắt, thân hình thần bí lão đầu đã ngừng di động, đem trường kiếm cầm trong tay để một bên, ngồi trở lại bên cạnh Gia Cát Long Phi.
“A, mới vừa rồi đến tột cùng là ta hoa mắt, hay là lão bá thật sự lợi hại như thế? Trời ạ! Ta như thế nào gặp chuyện đặc biệt không thể giải thích được như vậy?” Gia Cát Long Phi lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt bất khả tư nghị rồi nhìn thần bí lão đầu, cảm thấy cực kỳ quái dị.
“Sao...... Thế nào, ta múa cũng không tệ chứ......” Thần bí lão đầu uống rượu, phả ra miệng đầy mùi rượu nói.
“Không tệ...... Không tệ, lão bá, mới vừa rồi cái...kia là kiếm pháp gì vậy?” Gia Cát Long Phi hiếu kỳ hỏi.