Chương 3: Khiếp sợ
Tâm tình Mộ Tiểu Ngư vô cùng tồi tệ, khi Cung Phàm xuất hiện, nàng lại rời đi, về phần y phục… Hiện nay tâm trạng của nàng đã không muốn để ý đến việc tên trộm cắp quần áo này, nghĩ tới còn có vài ngày sẽ khai giảng, nàng liền trở về chuẩn bị. Mới vừa đi vào sân, lại nhìn thấy gia gia đang ở cùng một vị trung niên không biết nói chuyện gì, Mộ Tiểu Ngư đi vào nhìn kỹ, hàng lông mi đột nhiên nhăn lại, nàng nhận thức được vị trung niên kia, là Cung Thiếu Lâm, phụ thân Cung Phàm.
Hắn tới làm cái gì? Phụ thân Cung Phàm sao bây giờ lại ở đây với ông nội của ta?
Mộ Tiểu Ngư trong lòng có một tia dự cảm không lành, trong viện, Mộ Viễn Sơn cùng Cung Thiếu Lâm tựa hồ cũng phát hiện ra nàng, Mộ Viễn Sơn mặc một bộ y phục luyện công màu trắng trên người, hơn nữa râu tóc bạc trắng, rất có tư vị của một cổ tiên phong đạo cốt, nhìn thấy cháu gái mình, lão cười nói, "Cháu gái, ta đây không nhắc thì thôi, vừa khen chưa được hai câu, thì nó đã tới rồi".
"Ha ha!" Cung Thiếu Lâm ngồi ở bên cạnh cũng cười theo, “Mộ lão, ngài có đứa cháu gái Tiểu Ngư ưu tú như vậy, lão gia tử nhà ta cũng hâm mộ, lão gia tử thường xuyên oán giận ta, nói Cung Phàm nhà ta nếu có thể hiểu chuyện bằng một nửa Tiểu Ngư hắn nằm mơ cũng có thể mỉm cười".
"Gia gia, Cung thúc thúc khở không".
Yêu ai yêu cả đường đi, đối với Cung Phàm thực chán ghét, Mộ Tiểu Ngư hiển nhiên đối với phụ thân hắn không có chút hảo cảm, đương nhiên, nhưng nàng vẫn hiểu được cần phải lễ phép.
Đang lúc này, trong sân đột nhiên truyền tới một thanh âm cực kỳ cấp bách, Mộ Viễn Sơn ngồi ở trên ghế nệm đặt chén trà xuống, khẽ nhíu mày, mà Cung Thiếu Lâm bên cạnh sắc mặt cũng trầm xuống, hướng tới một vị nam tử mặc vest mặt lạnh phía sau thấp giọng quát, "Mau ngừng âm thanh đó đi".
Nam tử mặc vest mặt lạnh trong túi móc ra một cái gì đó giống mẫu chỉ, chỉ nhìn qua một cái, hắn do dự chỉ chốc lát, rồi đi tới trước, khẽ nói nhỏ vào tai, "Thiếu gia đã xảy ra chuyện."
Nghe vậy, Cung Thiếu Lâm sắc mặt lúc này biến đổi, liền đáp lại, "Ngươi lập tức đi trước, ta sẽ theo tới ngay" Cung Phàm là con trai duy nhất của mình, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, hơn nữa hắn rất rõ, cảnh báo khí trên người con mình cùng thân thể ràng buộc lẫn nhau, thân thể khi bị công kích, sẽ tự động phát cảnh báo.
Là cha của Cung Phàm, hắn rất rõ đức hạnh của con mình, bình thường con hắn không khi dễ người ta là đã tốt rồi, tại Mặc Hải thị ai cũng biết thiếu gia Cung gia. Mặc dù có rất nhiều xem Cung Phàm không vừa mắt, nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, huống hồ chi thể thuật giao đấu của Cung Phàm trong giới cùng lứa cũng xem như là không tệ, chỉ cần không gặp phải cao thủ, ứng phó với người thường cũng là dư sức, mà lần này...
Càng nghĩ càng cảm giác không đúng lắm, Cung Thiếu Lâm nói, "Mộ lão, thật sự rất xin lỗi, ta có chuyện quan trọng phải lập tức rời đi, nhà của ta Phàm nhi gặp chuyện, còn phải nhờ ngài làm ơn giúp đỡ".
"Ta mặc dù là Hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông , nhưng có một số việc cũng không phải ta nói là được, về phần chuyện sau khi Cung Phàm tốt nghiệp tham quân, thứ lỗi lão phu bất lực, hết thảy đều phải xem chính hắn".
Mộ lão thưởng thức trà thơm, thản nhiên nói.
Cung Thiếu Lâm lần này thăm Mộ lão cũng là muốn tiền đồ con mình được tốt, nghe được Mộ lão nói, hắn thầm than một tiếng, lập tức cũng không chần chờ, sự tình con mình quan trọng, hắn bước nhanh như bay khỏi cửa.
"Gia gia, phụ thân Cung Phàm tìm người làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì, một ít chuyện thế tục mà thôi".
Mộ lão thân là Hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông, người đến thăm hiển nhiên không ít, trong đó đa số cũng là vì nữ nhân, loại chuyện này Mộ Tiểu Ngư gặp nhiều hơn, đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi ở trên đường đụng phải kẻ trộm y phục, liên tưởng tới cảnh khi mình cùng hắn đánh nhau, lúc ấy, kẻ trộm y phục hình như đối với mình đã dùng tinh thần bí kỹ Tỏa Thân Thuật.
"Gia gia, người còn nhớ có nói với con về tinh thần bí kỹ Tỏa Thân Thuật không? Người tu luyện thể thuật, đạt tới hình ý chi cảnh, nhưng lợi dụng một tia ý niệm trong nháy mắt khóa trụ đối phương bằng não đồng thời chặt đứt tất cả thần kinh phản xạ trong cơ thể đích, vì thế đạt tới mục đích Tỏa thân".
"Ừm? Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này vậy?"
"Gia gia, sau khi bị trúng tỏa thân thuật, có phải cảm giác một dòng điện trong cơ thể lưu động? Du động khắp nơi, thân thể tứ chi trước sau mất đi tri giác?"
"Ừm, đúng thật là như vậy" Mộ Viễn Sơn nâng chung trà lên nhẹ nhàng thưởng thức trà thơm, nhìn cháu gái của mình hình như có tâm sự gì đó liền hỏi, "Sao lại đột nhiên nhắc tới Tỏa thân thuật?"
"Gia gia, con mới vừa rồi khi quay về ở trên đường gặp một người kỳ quái" Tiếp theo, Mộ Tiểu Ngư lại đem chuyện gặp phải kẻ trộm y phục rõ từng chi tiết kể lại cho gia gia.
"Không có khả năng" Mộ Viễn Sơn lắc đầu nói, "Cháu nói người nọ thoạt nhìn bộ dạng cũng tầm hai mươi tuổi, tầm tuổi này căn bản không có khả năng đạt tới hình ý chi cảnh, mặc dù kỳ tài ngút trời, đạt tới hình ý chi cảnh, cũng không có khả dùng ngón tay là có thể xuất ra Tỏa thân thuật".
"Nhưng con lúc ấy rõ ràng cảm giác thân thể mất đi tri giác, quả thật trong chốc lát thân thể mới có thể hoạt động".
"Ha ha" Mộ Viễn Sơn lắc đầu mỉm cười, "Làm cho thân thể trong nháy mắt mất đi tri giác, cũng không phải chỉ có Tỏa thân thuật mới có thể làm đến, lợi dụng thủ đoạn khoa học kỹ thuật cũng có thể, còn nữa, Tiểu Ngư, chuyện không có rõ ràng, con lại là người động thủ trước, điều này cũng không như tính cách của con lắm".
"Nếu như chỉ là trộm một bộ quần áo, con tất nhiên sẽ không tức giận như vậy, thật sự là cái tên kia rất ghê tởm, hắn lại bất kính đối với ông, con tức giận mới cùng hắn động thủ".
"Con không phải nói hắn chỉ là trộm một bộ quần áo sao, sao lại bất kính với ta?" Mộ Viễn Sơn một mình một người ở tại Phượng Hoàng sơn, bình thường ngoài nghiên cứu thể thuật không có gì yêu thích gì đặc biệt, nếu như muốn nói với ai, thì đó chính là thích cùng cháu gái nói chuyện phiếm.
"Hắn… hắn!" Mộ Tiểu Ngư vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó lại vô cùng phẫn nộ nói, "Cái tên đáng chết kia không chỉ trực tiếp gọi tên của ông, mà còn…”
"Gọi tên của ta? Ha ha, tên không phải dùng để gọi sao, có cái gì kinh ngạc chứ" Mộ Viễn Sơn thưởng thức trà thơm, chuyện xưa càng nghe càng thú vị, nghe vậy có chút ý nghĩ muốn gặp một lần kẻ cháu gái trong miệng vẫn gọi là một tên trộm quần áo kia.
"Hơn nữa cái tên đáng chết kia đối với ông cực không tôn kính, gọi ông… gọi ông là tiểu tử, chẳng những thế chính tên khốn kiếp này nói cái gì mà trước kia tại nơi này đưa ông giữ hộ đồ vật. Hừ! Con lúc ấy như bị chọc tức, cho nên mới động thủ" Đang nói, Mộ Tiểu Ngư đột nhiên dừng lại, chứng kiến gia gia không có bất cứ báo hiệu gì mà bật dậy, hai tay buông chén trà rơi trên mặt đất, quả thực làm nàng lại càng hoảng sợ, ở trong ấn tượng của nàng đây là lần đầu tiên chứng kiến gia gia có đích phản ứng mạnh như vậy.
"Gia gia, ông không nên tức giận, con bây giờ sẽ đi giúp ông giáo huấn tên khốn đó".
Mộ Viễn Sơn vẻ mặt cực kỳ kỳ quái, đứng ở nơi đó thẫn thờ mười mấy giây, lúc này mới thầm thở một hơi, có chút khẩn trương hỏi, "Người… người kia bây giờ ở đâu?"
"Gia gia. ông làm sao vậy?"
Chứng kiến vẻ mặt gia gia khẩn trương như vậy, Mộ Tiểu Ngư thật sự có chút không biết làm sao.
"Nói mau, người kia ở đâu?"
"Ngay lúc trên đường chính đi Phượng Hoàng sơn này! Gia gia! Chờ một chút đã".