Đao pháp của Phi Phong Đao Dương Xung là Phi Phong đao pháp, cuồng loạn như gió, phong quyển tàn vân; Tư Đồ Tĩnh tuy trông thô tục nhưng đao pháp lại trầm ổn, cương mãnh, hoàn toàn không hàm hồ.
Hồng Bất Húy mấy chục năm say mê Ưng trảo công, từng một chiêu bóp nát đầu địch nhân. Lão từng kinh qua vô số trận chiến, hiểu rõ đạo lý “tiên phát chế nhân”. Cao thủ giao đấu hơn nhau chỉ một ly, nếu chiếm tiên cơ sẽ thành yếu tố quan trọng quyết định thắng bại. Nên lão không nói gì mà chỉ thực hiện một hành động - - công kích. Lão phi thân tới, song trảo chộp nhanh vào cổ tay hai người, ngoại hiệu “Ưng Trảo Quỷ Thủ” chứng minh hai tay lão không chỉ cứng như thép mà còn nhanh tựa quỷ mị, trảo chưa tới, gió đã dấy lên.
Hai đạo đao quang lóe sáng, cùng lao vút lên không, cắt vào trảo phong vô hình. Gió chợt lặng đi, đao quang đột nhiên tan mất.
Hồng Bất Húy đánh hụt, cổ tay khẽ lật chụp vào sống đao.
Dương Xung và Tư Đồ Tĩnh cũng trầm tay, lưỡi đao sắc lẹm lạnh băng quét ngược lên. Trong một sát na, hai lưỡi đao dệt thành một tấm lưới vây chặt lão, đao quang bay múa, kình phong rào rạt.
Hồng Bất Húy lập tức rụt tay, lùi lại hai bước, đao quang chặn đứng đường rút lui của lão. Thân thể gầy gò cuộn tròn hóa thành một quả cầu thịt, đột ngột biến mất.
Đao quang cũng tan theo. “Xoạt”, mặt bàn hoàn chỉnh biến thành ba mảnh, Hồng Bất Húy lập tức từ gầm bàn bay lên.
Đao quang lại dấy lên, như mặt biển bình tĩnh nổi cuồng phong, dâng sóng ngập trời. Sóng dâng cao vốn là cảnh tượng mỹ lệ, tiếc rằng cảnh tượng lần này dù đẹp cũng chỉ là hải thị thần lâu. Sóng có thể nuốt chửng sinh mạng còn đao quang, có thể chặt người thành vạn đoạn.
Hồng Bất Húy đột nhiên vọt cao, song trảo đồng thời bổ ra, kình phong lăng lệ xuyên phá đao quang, thân thể lão thoát khỏi tấm lưới đao. Vốn lưới đao kín mít, gió mưa không lọt lập tức nát vụn.
Đao quang vừa tan, không trung lả tả mười mấy mảnh áo vụn cùng tóc rối. Hồng Bất Húy tuy phá được đao quang, y phục cũng gần như rách tan, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Cùng lúc đó, Phong Phi Hoa chế trụ Hải Như Phi…
Gió vẫn thổi, phi tuyết liên miên.
Miêu Liệt chống đao đứng trên đường, lạnh lùng nhìn mấy tiêu sư hộ tiêu.
“Tất cả cẩn thận, có người cướp tiêu.” Một tiêu sư kêu lớn.
Miêu Liệt lạnh lùng: “Giao vật ra, còn các ngươi cút đi.”
“Vật gì?” Một tiêu sư lùn xủn, rắn rỏi hỏi.
“Ta nhắc lại, giao vật ra, còn các ngươi cút đi.” Mục quang Miêu Liệt đỏ như cây đao trong tay.
“Ngươi là ai? Có biết tiêu cục chúng ta là tiêu cục nào không….”
Miêu Liệt vuốt đao cười vang, cắt đứt lời tiêu sư: “Xem ra hôm nay ta phải huyết tẩy chỗ này.”
Tiêu sư biến sắc, không nói gì nữa, bạt đao lao tới, đao phong cuốn lên một vùng hoa tuyết. Gã vừa xuất thủ, lập tức có mấy người cùng xông theo, đao kiếm lóe sáng đổ dồn tới. Nhưng tiêu sư khác đẩy tiêu xa tụ lại, đứng thành vòng tròn, đao kiếm tuốt trần, ngưng thần giới bị, như gặp đại địch.
Hai tiêu sư cùng nhảy ra, một người bay lên như chim ưng, trường kiếm đâm vào mặt Miêu Liệt, trường đao của người còn lại chém vào sườn trái hắn. Nhưng họ chỉ kịp sử dụng nửa chiêu. Người dùng kiếm đột nhiên từ không trung rơi xuống, yết hầu trúng đao. Người dùng đao trúng một cước, bị đá văng ngược lại, đầu đập vào đầu người dùng kiếm. “Bộp”, óc văng tung tóe, máu nhuộm đỏ tuyết trên mặt đất.
Đột nhiên, không trung bừng nở mấy chục đóa hoa đỗ quyên trắng, nhưng đó tuyệt không phải hoa – là ám khí. Mấy chục đóa “hoa” xạ vào mắt Miêu Liệt. Hắn vốn có thể nhẹ nhàng tránh được nhưng không lùi mà tiến tới ba thước, đao quang biến thành một tấm lưới. Lúc tấm lưới tan biến, bao nhiêu đóa “hoa” đều bị đao đánh rơi.
Gần như đồng thời, bốn phiến đao quang quét tới – đao quang trắng lóa, sát khí nồng đượm.
“Đừng bức ta sát nhân.” Miêu Liệt chợt lao lên.
Đao quang giao nhau rồi dừng, tuyết trên đường rải một lớp máu đỏ. Bốn tiêu sư ôm vết thương trí mệnh, gục trên tuyết.
Bất quá chỉ một sát na, Miêu Liệt diệt gọn sáu người, hoành đao trước ngực, đao phong băng lạnh, từng giọt máu đỏ nhỏ tong tong xuống, tan vào tuyết trắng.
“Ta nói rồi, đừng bức ta giết người.” Hắn ngửa mặt thở dài.
Không ai xông tới, cũng không ai đào tẩu.
“Tuyết trắng thuần khiết biết bao, hà tất nhuộm đỏ làm gì?” Miêu Liệt nhìn thanh đao đỏ rực, từng bước tiến tới tiêu xa, mỗi bước đầu trầm ổn, nơi nào hắn đi qua lại xuất hiện một dấu chân to lớn, mũi đao quét đất vạch thành một vệt dài.
Tiếng bước chân trên tuyết không chói tai lắm nhưng mỗi tiêu sư đều trắng nhợt mặt mày, phảng phất nhìn thấy tử thân, nhưng không ai bỏ chạy. Không phải họ không sợ chết, mà họ hiểu chỉ cần sát thần kia đuổi tận sát tuyệt, không ai thoát khỏi tai kiếp được.
Miêu Liệt không có ý sát nhân, gương mặt vốn nanh ác chợt lộ ra nụ cười. Nhưng nụ cười không khiến người khác thoải mái.
“Nói, vật đó giấu ở đâu?”
Không ai đáp.
Miêu Liệt không nói gì, lại vung đao lên.
Đao quang lóe sáng, không có máu chảy ra. Nhát đao này của hắn không chém người. “Xoạt, xoạt xoạt”, một cỗ tiêu xa bị chẻ đôi, tiêu ngân trắng tinh rơi xuống mặt tuyết. Hắn lại vung đao bổ xuống, tiêu xa nhanh chóng biến thành một đống gỗ mục. Đao vung liên tục, chẻ tan cỗ tiêu xa thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Không ai xuất thủ ngăn cản. Họ tuy không sợ chết, nhưng không muốn chết uổng.
Miêu Liệt phá tan một hơi mười cỗ xe, nhưng không tìm được vật muốn tìm. Năm vạn lạng bạc rơi xuống đất, hắn không thèm nhìn đến, đột nhiên quay người bước tới.
“Vật không ở trên xe, tự nhiên trên người.”
Hồng Bất Húy và Tư Mã Như Long buộc phải dừng tay, Phong Phi Hoa cảnh cáo: “Nếu các ngươi không hợp tác, ta lập tức giết Hải Như Phi.”
Ném chuột sợ vỡ đồ, họ đành buông tay. Hải Như Phi là thiếu chủ Kim Sư tiêu cục, huyết mạch duy nhất của Hải Đông Lai, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì sơ sót.
Hồng Bất Húy cười khổ, thở dài nhưng không dám xuất thủ.
Cùng lúc, đao quang lóe lên, máu văng tung tóe. Lão trúng một đao, vết thương vừa sâu vừa dài, từ vai phải xuống sát lưng. Người đánh lén tựa hồ không muốn thật sự lấy mạng lão, nhất đao đắc thủ, lập tức thu đao.
Mặt lão trắng nhợt, mồ hôi lớn cỡ hạt đậu từ trán rơi xuống, quay lại nhìn kẻ đó, nghiến răng: “Ngươi được lắm, đê tiện thật.”
Hỏa Diễm Đao Miêu Liệt ngoác miệng cười lạnh, lộ ra hai hàm răng vàng khè như răng chó: “Do các ngươi tự chuốc lấy, nếu sớm giao vật, đâu phải nếm khổ đầu.”
Hồng Bất Húy hừ lạnh, giận giữ liếc nhìn, tựa hồ hận không thể cào nát mặt hắn
“Nếu ta là ngươi, nhất định dâng lên bằng hai tay.” Miêu Liệt cất tiếng: “Mạng còn không giữ được, bảo tiêu gì nữa đây?”
“Không có vật gì, chỉ có năm vạn lạng bạc.” Đạo đao thương đó khiến mặt Hồng Bất Húy méo mó vì đau đớn.
Miêu Liệt đảo mắt nhìn lão cười lạnh: “Thật thế sao?”
“Sao ngươi không tìm?”
“Tìm thế nào? Vật trọng yếu như thế, các ngươi tự nhiên không tùy tiện để trên xe, khẳng định cất ở một nơi vô cùng ẩn mật.”
“Bọn ta không biết vật đó là gì, các ngươi nói rằng ở trên mình bọn ta, e là có mục đích khác.”
Mục quang Miêu Liệt dừng lại trên mặt Hải Như Phi, từ tốn nói: “Hồng đại hiệp, ông thấy không? Tính mạng Hải thiếu tiêu đầu nằm trong tay ông, lẽ nào ông đành lòng thấy y mất mạng lúc tóc còn xanh?”
“Không có là không có, dù các ngươi giết ta cũng không có.” Hải Như Phi trợn tròn mắt, nghiến răng.
Phong Phi Hoa cười lẳng lơ: “Hải công tử, tốt nhất đừng nói lăng nhăng, vạn nhất thiếp không cẩn thận lỡ tay, cái mạng nhỏ chắc không giữ được.”
“Sĩ khả sát bất khả nhục. Sao ngươi chưa giết ta?” Hải Như Phi tỏ vẻ coi thường cái chết.
“Thiếp không đành hạ thủ, bất quá…” Phong Phi Hoa liếc mắt, dịu giọng: “Nếu Miêu lão đại muốn thiếp làm vậy, thiếp đành phải cắn răng.”
Tư Mã Như Long trừng mắt: “Yêu phụ, sư đệ ta có chuyện gì, ta lên trời xuống biển cũng không bỏ qua cho ngươi.”
“Khắp thiên hạ, nam nhân có mấy ai bỏ qua thiếp.” Phong Phi Hoa cười lẳng lơ.
Miêu Liệt cười ha hả: “Phong cô nương, đừng khách khí, giúp Hải thiếu tiêu đầu rải chút máu.”
Phong Phi Hoa xiết thanh kiếm trong tay, máu lập tức từ cơ nhục Hải Như Phi thấm ra, máu đỏ rực, đao phong băng lạnh.
“Hải công tử, có làm quỷ cũng đừng bao giờ tìm thiếp. Tuy công tử dễ coi nhưng thiếp không thích người chết, nhất là nam nhân chết rồi.”
Gió cuốn theo mấy bông hoa tuyết, phơi phới rơi trên tóc Nhậm Ngã Sát, tay gã cầm rượu, rượu lạnh ngắt nhưng vào trong thân thể liền biến thành nhiệt. Huyết dịch chảy trong thân thể gã phảng phất cũng biến thành nhiệt, dấy lên xung động vô cớ. Gã ngẩng nhìn Mễ Giác ngồi đối diện, nhãn thần lộ ra một nỗi nghi hoặc.
Mễ Giác lập tức hiểu ánh mắt gã, mỉm cười nói: “Huynh đệ có phải định hỏi ta, không có ai dám gây chuyện ở Thiên Nhai Hải Các, vì sao lại có người dám sát nhân ở đây?”
Nhậm Ngã Sát mỉm cười, tịnh không phủ nhận.
“Tuyệt không có ai dám sát nhân ở đây, bằng không kẻ đó sẽ nhanh chóng hối hận.”
Nhậm Ngã Sát hớp một ngụm, từ tốn nói: “Đệ cũng muốn biết ai có năng lực đó, ngăn được kẻ khác giết người.”
Mễ Giác cười: “Người đó đến rồi.”
“Không có ai được phép sát nhân ở đây.” Giọng nói ôn nhu, ngọt ngào, giữa thời khắc đầy máu tanh, sát khí này khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Dư âm vấn vít, tựa hồ vọng lại, một tử y thiếu nữ đẹp đến độ khiến người khác hoa mắt như cưỡi gió đạp tuyết lướt tới. Nàng đứng cạnh Phong Phi Hoa, nụ cười phơi phới: “Thiên Nhai Hải Các là chỗ cho khách nghỉ cần, bàn bạc, nếu dùng để sát nhân, các vị không thấy bất hợp lý ư?”
Phong Phi Hoa không đâm cây kiếm xuống, mỉm cười quyến rũ: “Cô nương nói gì?”
“Tiểu nữ nói rằng ở đây không thể giết người, tuyệt đối không thể.”
Phong Phi Hoa nhíu mày: “Vì sao không thể?”
“Đó là quy củ.”
“Quy củ của ai?”
“Quy củ do Thiên Nhai Hải Các định ra, dù hoàng đế đến đây cũng không thể giết người.”
“Ở đây không có hoàng đế.”
“Ở đây đích xác không có hoàng đế nhưng có thượng phương bảo kiếm được ngự tứ.”
“Thượng phương bảo kiếm?” Phong Phi Hoa sửng sốt.
“Cô nương hoài nghi, đúng không?”
Phong Phi Hoa không phủ nhận, việc này quả thật khó tin.
“Cái tên Thiên Nhai Hải Các vốn do chính miệng đương kim hoàng thượng ngự tứ, vì thế bất kỳ ai dám đến đây gây sự, đương nhiên xúc phạm đến vương pháp, có ý gây hấn với triều đình.” Thiếu nữ đảo mắt, cười nhẹ: “Các vị đều là người giang hồ, vốn sống tự do tự tại, vô câu vô thúc, đột nhiên thành tội phạm bị truy nã, ngày tháng sau này chắc không dễ dàng. Một người đang sống vui vẻ, có ai nguyện ý ngày ngày trốn tránh, chui nhủi khắp nơi, có đúng không?”
Phong Phi Hoa mím môi không nói gì, mục quang lóe lên, không biến nên tin hay không.
Miêu Liệt đảo mắt, lớn tiếng nói: “Đây là đất của triều đình sao? Dọa hài tử lên ba còn được, chúng ta dựa vào đâu mà tin cô?”
“Người Kim Lăng thành đều biết Thiên Nhai Hải Các xa nay được quan phủ chống lưng, nếu các hạ không biết, chỉ nên trách mình cô lậu quả văn.” Thiếu nữ ung dung đáp.
Miêu Liệt biến sắc, vểnh râu trợn mắt định phát tác, Liễu Nguyệt Mị chợt kề tai hắn nói mấy câu, lập tức hắn lại biến đổi.
Liễu Nguyệt Mị mỉm cười với thiếu nữ: “Xin hỏi cô nương là…”
Thiếu nữ cười: “Tiểu muội An Nhu, là nhị đương gia ở đây.”
“An cô nương, bọn ta nhất thời quên mất đây là đây, phá hỏng quy định…”
An Nhu lập tức cắt lời: “Phu nhân nghe nói về quy định ở đây rồi?”
“Không được sinh sự tại Thiên Nhai Hải Các, không được giết người ở Thiên Nhai Hải Các. Nếu những việc vi phạm pháp kỷ này xảy ra, tất sẽ bị quan phủ trừng phạt nghiêm khắc.” Liễu Nguyệt Mị cười vuốt: “Đến nước này, đúng là bọn ta sai, nguyện ý bồi thường tất cả tổn thất…”
“Tổn hại đồ vật chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua các vị dọa khiếp tất cả khách nhân, tổn hại nghiêm trọng đến thanh danh của Thiên Nhai Hải Các, chuyện đó bọn tiểu nữ không cách gì khắc phục được, hà huống…” An Nhu nhìn Miêu Liệt chằm chằm: “Các vị còn giết người nữa.”
Liễu Nguyệt Mị cười khỏa lấp: “Đó chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.”
“Sát nhân vốn là chuyện phạm pháp, ai giết người cũng phải đền mạng.”
Miêu Liệt chợt gầm lên giận dữ: “Ta bất kể cái gì mà hoàng đế lão tử, vương pháp hay không vương pháp, ta giết người thì sao?”
“Các hạ giết người tất có quan phủ đến bắt, chỉ là các vị phá hỏng quy củ ở đây, đó lại không chỉ là việc của quan phủ.”
“Ta cho một mồi lửa đốt sạch chốn này, ngươi bắt ta thế nào được?”
An Nhu lạnh lùng: “Tiểu nữ tất nhiên không có cách ngăn được các hạ nhưng nhất định có người ngăn các hạ.”
“Được, ta giết con nhóc này trước.” Miêu Liệt vẩy cổ tay, đao quang sáng rực.