Đái Hoa Bân tin chắc dù Hoắc Vũ Hạo có là hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh hay thiên phú dị bẩm đi chăng nữa thì xét về mặt tu vi cũng tuyệt đối thua xa mình. Nếu có tái chiến thì Hoắc Vũ Hạo cũng chẳng thể nào thắng hắn được.
Đái Hoa Bân từ trước đến nay vẫn không cho rằng mình thua Hoắc Vũ Hạo, với hắn, những lần thua ấy chẳng qua đều do trùng hợp, nếu một chọi một, Hoắc Vũ Hạo bất kể như thế nào cũng không phải đối thủ của hắn.
Vừa nghĩ tới Hoắc Vũ Hạo, hắn lại nhớ đến việc ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu có thực lực không bằng hắn vậy mà lại có thể đại diện học viện tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, thì tim hắn giống như bị ma quỷ gặm nhắm, sự ghen tị lẫn hận thù bùng cháy. Nhưng mà phải công nhận bọn họ đi đã lâu rồi vẫn chưa thấy trở về. Chẳng lẽ cả ba đều đã chết trận? Để mai đánh cho bọn lớp 1 thua trong nhục nhã rồi hắn sẽ ra ngoài một chuyến, bảo người trong phủ hỏi thăm tình hình của cuộc thi.
Sau lần hắn sai người ám sát Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bị bại lộ, hắn đã khiêm tốn hơn rất nhiều, bình thường chỉ chuyên tâm tu luyện, rất ít liên lạc với bên ngoài, còn Đái Thược Hành sau khi trở về cũng bế quan trong nội viện, chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Cho nên ở ngoại viện có rất ít tin tức về cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, còn học viện chỉ đơn giản thông báo lần này học viện đoạt chức quán quân, quá trình cụ thể ra sao thì không nói rõ. Mà việc học viện Sử Lai Khắc giành chức quán quân thì quá bình thường rồi, đa số các học viên đều xem như là chuyện thường ở huyện, không ai quan tâm lắm.
Thực tế, ở Lớp 2, người có thù với Lớp 1 không chỉ có mình hắn. Chu Lộ, Tà Huyễn Nguyệt, Vu Phong, và cả Hoàng Sở Thiên trước đây từng hợp tác với chị em Lam Tố Tố đều là người bị đuổi khỏi Lớp 1 lúc đầu, dĩ nhiên hận thù trong lòng tuyệt đối không ít. Hơn nữa, nếu xét các thành viên chuẩn bị thi đấu thì bên phía Lớp 1 chỉ có hệ Cường Công và Khống Chế. Còn bọn họ lại có đủ bốn hệ cơ bản là Cường Công, Khống Chế, Phòng Ngự và Mẫn Công. Tuy còn thiếu hệ Phụ Trợ nhưng cũng có thể tạm xem là một đội hình mạnh mẽ. Từ ngày Hồn Đạo Khí phát triển mạnh mẽ thì địa vị của hồn sư hệ Phụ Trợ đã giảm xuống rất nhiều. Không nói đâu xa, cứ xem cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái kìa, các đội ngũ tham gia càng ngày càng ít có Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ.
***
Sáng sớm.
Hôm nay thời tiết có chút âm u, nhưng không khí vẫn khá trong lành, làn hơi nước bay đến từ hồ Hải Thần thật khiến người ta cảm thấy sảng khoái và tươi mát.
Ở Đấu Hồn Khu của ngoại viện học viện Sử Lai Khắc đã sớm tập trung rất nhiều đệ tử, bọn họ đều là học viên năm hai của ngoại viện học viện Sử Lai Khắc, mà không phải chỉ là đệ tử của Lớp 1 và Lớp 2 mà có cả Lớp 3, Lớp 4 nữa. Mục đích của họ rất đơn giản, chính là đến để quan sát và học hỏi.
Chu Y vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, khiến ai nấy đều cảm thấy kính sợ. Bên cạnh cô là bảy người được chọn ở Lớp 1 hôm qua, tuy đã được chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng cả bảy người vẫn có chút hồi hộp lo lắng.
Người của Lớp 2 đến hơi muộn một chút, bảy người Đái Hoa Bân dưới sự dẫn đầu của Mộc Cận, bừng bừng khí thế bước đến, không chỉ có bọn họ, những đệ tử còn lại của Lớp 2 đều ngẩng đầu ưỡng ngực bước đi, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Cũng khó trách bọn họ sao lại làm thế vì từ trước đến nay ở ngoại viện, bất kể là niên cấp nào, Lớp 1 đều là lớp có thực lực mạnh nhất, áp chế hoàn toàn Lớp 2. Mà hiện giờ tình hình lại có chút đặc biệt, tất cả cũng vì ban đầu Đái Hoa Bân, Hoàng Sở Thiên, Vu Phong bị Chu Y đuổi khỏi Lớp 1, mới làm thực lực Lớp 2 tăng mạnh như vậy, đấy là lý do chính sinh ra sự cạnh tranh kịch liệt giữ hai lớp. Tuy tổng thể thực lực hai lớp khó so sánh được cụ thể nhưng tình hình trước mắt, rõ ràng lớp 2 chiếm ưu thế hơn hẳn.
Mà đa số các đệ tử Lớp 2 vốn đều không nghĩ lớp bọn họ thua lớp 1, dù lúc này có Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu tiêu ở đây thì làm sao? Hiện nay Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu chỉ là Đại Hồn Sư. Còn Đái Hoa Bân của bọn họ lại có tu vi đến tận cấp 39, Tà Huyễn Nguyệt cũng đến cấp 35. Cả hai cũng là hai người có tu vi cao nhất trong số đệ tử năm hai. Trừ hai người bọn họ thì Vu Phong và Hoàng Sở Thiên đều đã thuận lợi đột phá cấp 30, tu vi của Chu Lộ, Thôi Nhã Khiết cũng đã đến cấp 29, gần như đến cấp 30. Người cuối cùng của nhóm bọn họ là Long Tường Dược, tu vi cấp 28, là anh em tốt của Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên nhưng trong số đệ tử hệ Mẫn Công có thể nói là khá nổi bật nên cũng bị tuyển ra dự thi.
Ngược lại với lớp 2, sĩ khí bên phía lớp 1 có phần sa sút, cả đám ủ rũ cúi đầu không chút tinh thần. Rõ ràng là đặc trưng điển hình của tình huống chưa đấu đã bại.
Vì Chu Y vẫn mang mặt nạ nên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng thực tế lúc này cô đang cực kỳ hối hận. Cô biết rõ hai lớp đối nghịch với nhau, cô hối hận tại sao hôm trước mình lại nóng nảy như vậy? Mộc Cận chỉ khiêu khích cô vài câu mà cô đã đồng ý quyết đấu rồi. Cô không phải sợ thua, cô chỉ sợ các đệ tử của mình vì thua trận này mà không còn ý chí chiến đấu nữa. Tuy vậy, trong lòng cô vẫn có chút chờ mong, vì cô nghe Phàm Vũ nói Tiêu Tiêu đã xuất quan, hôm qua cô còn nhờ Phàm Vũ vào nội viện tìm con bé ấy nữa, nhưng chẳng hiểu sao đến lúc nay vẫn chưa trở lại?.
- Chu lão sư.
Đúng lúc này, Mộc Cận đã dẫn bảy đệ tử tham gia thi đến trước mặt của Chu Y, nhìn vẻ mặt cô ả tuy rất bình tĩnh, nhưng ở khóe mắt vẫn không giấu được chút hả hê đắc ý.
- Mộc lão sư.
Chu Y nhàn nhạt đáp.
Mộc Cận nhìn lướt qua bảy người phía sau Chu Y không khỏi mỉm cười.
- Ủa, nếu ta nhớ không lầm, lớp Chu lão sư rõ ràng còn vài học viên có tu vi không tệ mà, sao hôm nay không thấy đâu vậy? Chẳng lẽ lại làm sai cái gì bị Chu lão sư khai trừ rồi sao?
Chu Y lạnh lùng nhìn Mộc Cận, cô ả này rõ ràng biết rõ mà còn cố hỏi:
- Chuyện này là chuyện của lớp chúng tôi, không cần phiền Mộc lão sư phải lo lắng.
Mộc Cận mỉm cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy, Chu lão sư không nhớ à, từ trước đến nay ở ngoại viện, bất kể năm học nào, lớp 1 đều là lớp của những học viên ưu tú nhất. Mà những học viên lớp này sau này ra đời đều là nhân tài kiệt xuất. Mặc dù ta là lão sư chủ nhiệm lớp 2 nhưng vì lo lắng cho tương lai của học viện, ta mới đành phải nhiều lời vài câu. Có điều, niên học của chúng ta lại khác hẳn với bình thường, có thể tổng thể thực lực của lớp 1 hơn chúng ta nhưng xét về học viên ưu tú thì chắc chắn lớp 2 của chúng tôi mạnh nhất. Lớp chúng tôi hiện nay có đến bốn đệ tử trên cấp 30. Xem ra Chu lão sư không giỏi về mặt đào tạo đệ tử rồi.
Chu Tư Trần đứng sau Chu Y buộc miệng nói:
- Mộc lão sư, hóa ra mấy người Đái Hoa Bân…
Hắn vừa nói đến đây đã bị Chu Y quay đầu lại nhìn quát lớn:
- Câm miệng.
Chu Tư Trần sợ run người, không dám nói thêm gì nữa, hắn đưa mắt nhìn vị Mộc lão sư với vẻ khinh thường, bà già này da mặt cũng dày thật, trong bốn người trên cấp 30 của Lớp 2, ngoài Tà Huyễn Nguyệt, ba người còn lại chẳng phải đều bị Chu lão sư đuổi đi mới đến lớp 2 hay sao?
Mộc Cận bật cười nói:
- Chu lão sư, cách cô dạy học thế này là không được rồi. Sao không cho đệ tử phát biểu ý kiến? Trong lớp của ta không có chuyện thế này đâu, lớp ta theo chủ nghĩa dân chủ, khuyến khích học viên tự do trình bày ý kiến của mình. Các bạn lớp 1 à, nếu cảm thấy không chịu nổi cách dạy học của Chu lão sư thì cứ đến lớp 2 tìm ta, chúng ta luôn mở rộng cửa chào đón các bạn.
Vẻ mặt Chu Y có chút khó coi, lạnh lùng nói:
- Mộc lão sư đừng có lắm chuyện quá. Cô là lão học viện Sử Lai Khắc chẳng lẽ lại không biết cấp bậc hồn lực không phải là tất cả sao?
Mộc Cận trầm giọng nói:
- Được, để lát nữa trong Đấu Hồn Khu, ta sẽ chống mắt lên xem Chu lão sư dạy dỗ thế nào để chứng minh chuyện tu vi hồn lực không phải là tất cả.
- Dĩ nhiên sẽ chứng minh, hơn nữa chúng tôi sẽ thay Chu lão sư chứng minh một cách thuyết phục
Từ phía sau cả nhóm bỗng vang lên một giọng nói. Các học viện Lớp 1 lần lượt tránh ra nhường đường, ở xa xa có ba người đang bước nhanh đến.
Chu Y vừa thấy ba người kia, vẻ mặt tức giận nháy mắt liền tan biến, thay vào đó là sự xúc động xen lẫn vui mừng, cô không kềm được nói:
- Ba đứa nhóc các ngươi còn biết đường về sao?
Các đệ tử lớp 1 nhìn ba người mặc đồng phục học viên năm hai đang bước đến với vẻ mặt kích động. Người đi đầu tiên dĩ nhiên không ai khác chính là Hoắc Vũ Hạo, phía sau hắn là Vương Đông và Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu bế quan chỉ hơn ba mươi ngày, nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại đến hơn sáu mươi ngày. Đấy cũng là nguyên nhân tại sao thực lực cả hai lại tăng mạnh như vậy.
Tiêu Tiêu bế quan xong cũng không lập tức rời đi, mà ở lại đảo Hải Thần hấp thu Hồn Cốt. Lúc cô bé hấp thu Hồn Cốt xong, theo lẽ vốn phải trở về ngoại viện tu luyện nhưng cuối cùng lại bị Mục lão giữ lại, lão đã mời một cường giả Khí Hồn Sư hệ Phụ Trợ có thực lực cực mạnh trong Hải Thần các đến chỉ đạo cô bé tu luyện. Nếu cô bé đã chọn con đường phụ trợ thì những thứ cô bé cần học tập sẽ có rất nhiều khác biệt so với trước đây.
Sở dĩ Mục Lão giữ cô bé ở lại nội viện còn vì một nguyên nhân khác, lúc này tu vi của cô bé và Hoắc Vũ Hạo đều đã đạt tới bình cảnh, nên phải chờ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông xuất quan, sau đó sẽ cùng nhau đi liệp sát Hồn Thú thu thập Hồn Hoàn.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông xuất quan, cả hai lần lượt hấp thu Hồn Cốt của mình, lúc rời khỏi Hải Thần các thì gặp Tiêu Tiêu. Mục lão cho cả ba nghỉ ngơi vài ngày rồi chuẩn bị đi thu thập Hồn Hoàn thứ ba, ngay lúc này, Phàm Vũ cũng đúng lúc đến nội viện.
Vì muốn cho Chu Y một bất ngờ lớn, Phàm Vũ mới không nói cho cô biết tin Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã xuất quan. Cuối cùng ở thời điểm mấu chốt nhất, nhóm đệ tử ưu tú nhất của cô rốt cuộc cũng trở về.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
http://4vn.eu/forum/member.php?u=58432
---
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Luận Đàm
|