Tối ngày thứ 4 ở Thăng Long thành, Nhất Hiên lại được Bùi đại nhân sai người mời đến phủ dự tiệc. Không thể từ chối thêm nên hắn đành gật đầu đồng ý.
-Nhất Hiên, ta đợi cháu đã lâu, vào đi.
Bùi đại nhân hồ hởi đón chào hắn.
-Giới thiệu với cháu đây là Lương Hoàng Châu vợ ta, Ái Linh con gái lớn của ta, Tuấn Dương nhi tử của ta. Còn đây là Võ đại nhân, sư huynh kết nghĩa của ta, và cháu cũng đã gặp hai hôm trước. Vốn ta rất muốn ngày hôm qua mời cháu, nhưng bận quá đành phải để hôm nay. Cháu ngồi đi.
Nếu người khác mà thấy Bùi đại nhân mời khách kiểu này chắc trợn tròn mắt. Một kẻ chân ướt chân ráo đến Thăng Long thành mà được quan tri phủ cùng toàn thể gia đình mời ăn cơm như một người bạn thế này thật quá ư là khó tin. Nhưng với người rừng như Nhất Hiên hắn chẳng có cảm giác lạ gì cả, hắn lại còn cảm thấy rất ư bình thường, động tác của hắn vẫn thoải mái tự do như mọi ngày. Điều này lại làm phong cách của hắn trong mắt người khác vô cùng đặc biệt.
-Xin chào Võ đại nhân, xin chào phu nhân.
Nhất Hiên lịch sự chào.
-Nhất Hiên, nào ăn đi. Trong bàn tiệc có cả món do con gái ta làm thiết ngươi đó.
Bùi đại nhân lên tiếng mời hắn.
Một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi trên bàn ăn, mặt bỗng nhiên ửng đỏ. Một tiểu thư vào nhà bếp nấu cho khách không quen biết đó có phải là quá khó hiểu sao.
Nàng bỗng cất giọng ngọt ngào lên tiếng.
-Trần thiếu hiệp, ta đã từng qua chợ Mơ và thấy cảnh khốn khổ của hắc báo. Nhưng ta không có tiền để mua nó, cha ta lại không giúp ta vì nói sau này không có cách nào nuôi được con ma thú đó. Hôm trước biết Trần thiếu hiệp ra tay cứu vớt con báo đáng thương đó mà trước đó không ai có đủ lòng thương và quyết tâm làm đươc việc này. Ta kính công tử một chén vì việc làm đáng bội phục của công tử.
Thực sự thì bùi tiểu thư cũng rất ngại khi Bùi lão gia lại nói như vậy. Nàng phải mượn rượu để che dấu ngay sự ngượng ngùng đỏ tươi trên khuôn mặt mình. Nhưng rượu vào mặt nàng càng thêm đỏ ửng đầy quyến rũ.
-Không đáng để tiểu thư nhắc đến. Mời tiểu thư.
Tuy là một gã người rừng nhưng Nhất hiên cũng nhận thức được Bùi tiểu thư là một mỹ nhân hiếm có. Mắt phượng, mày ngài, đôi môi đỏ thắm, mỗi nụ cười của nàng đủ sức hạ gục hàng trăm người quân tử.
-Nhất Hiên không biết thời gian tới cháu có ý định làm việc gì tại kinh thành.
Bùi phu nhân bỗng nhiên hỏi.
-Phu nhân, Cháu đến kinh thành để thi vào Thiên Nam học viện.
Nhất Hiên lễ phép trả lời.
-Thiên Nam học viện.
Bùi tiểu thư ngạc nhiên kêu lên, nhưng biết mình thất thố, nàng ngay lập tức ngồi im.
-Không ngờ cháu cũng định thi vào Thiên Nam học viện. Kỳ này Linh nhi nhà ta cũng thi vào đó. Nếu có duyên không biết hai đứa lại trở thành bạn học cũng nên.
Bùi phu nhân cười và nói.
-Bùi tiểu thư không biết là ma pháp sư của hệ nào.
Nhất Hiên nhã nhặn hỏi.
Không cần bùi phu nhân trả lời, Bùi đại nhân lên tiếng thay vợ.
-Đúng vậy, nó thừa hưởng từ mẹ nó là ma pháp sư thuỷ hệ. Hơn nữa là một ma pháp tứ giai.
Bình thường, Bùi đại nhân cũng rất tự hào về đứa con gái tài sắc vẹn toàn của mình. Năm 6 tuổi đem con gái đi kiểm tra tinh thần lực, khi biết con gái có cực phẩm tinh thần lực hắn đã mừng hết cỡ. Hắn chỉ là một kẻ bình thường mà con gái lại có tinh thần lực cực phẩm như vậy, so với vợ hắn tinh thần lực của con gái hắn còn hơn chứ không có kém.
-Phu quân con gái có gì giỏi giang đâu mà chàng cần phải khoe khoang như vậy. Lại làm nó hư bây giờ.
Bùi phu nhân cau mày nhẹ nhàng trách chồng. Sau đó bà tiếp tục.
-Hôm trước ta có nghe nói Nhất Hiên cháu còn đánh bại cả gã Trương Thất ngũ giai đấu sư. Khí không phải cho ta hỏi không biết cháu đã đạt được bao nhiêu cấp rồi.
Nhất Hiên chỉ cười mà thưa.
-Cháu mới chỉ là tứ giai nhị cấp ma pháp sư kim hệ, lần đó chỉ là may mắn không đáng để phu nhân quan tâm.
Võ đại nhân trầm tĩnh bấy lâu bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
-Hôm đó ta nghe nói ngươi dùng ám khí để hạ gục Trương Thất. Thủ pháp ám khí hôm đó ngươi dùng có phải là một cao cấp tiêu kỹ không. Ta cảm thấy khá tò mò.
-Võ đại nhân, thủ pháp phi tiêu hôm đó ta dùng không phải là tiêu kỹ gì cả. Đó chỉ là một kỹ xảo tiêu pháp bình thường mà thôi.
Hôm đó Nhất Hiên nếu sử dụng cao cấp tiêu kỹ của hắn thì Trương Thất đã sớm có vé về chầu diêm vương rồi. Nhưng với sự chủ quan của Trương Thất và tình huống bất ngờ đó Nhất Hiên cũng chưa cảm thấy nguy hiểm tính mạng nên hắn không sử dụng tiêu kỹ cao cấp.
-Kỹ xảo bình thường, không thể thế được. Tứ giai nhị cấp ma pháp phong hệ cũng chưa có khả năng dùng kỹ xảo bình thường để đấu sư ngũ giai nhị cấp như Trương Nhất bị dính đòn như vậy được. Thập cấp đâu phải dễ san bằng. Nhất Hiên, ngươi không cần dấu, ta cũng không có tâm niệm gì với cao cấp tiêu kỹ của ngươi đâu.
Võ đại nhân không cần dấu diếm suy nghĩ của mình.
-Thực sự hôm đó cháu không dùng cao cấp tiêu kỹ. Cớ chi Võ đại nhân phải nghi ngờ cháu nói dối.
Nhất Hiên tỏ vẻ hơi khó chịu.
-Ta từng này tuổi kinh qua vô số trận chiến, ta không tin một tứ giai nhị cấp ma pháp kim hệ lại có thể phi chuẩn xác như vậy vào người một ngũ giai nhị cấp đấu sư. Ngươi có thể cho ta một sự giải thích được không.
Võ đại nhân không quan tâm đến vẻ khó chịu của Nhất Hiên, lão chỉ quan tâm đến phân tích của mình. Lão cũng không trách Nhất Hiên nói dối, nhưng quả thực lão vẫn không thích với một việc nhỏ mà phải nói dối quanh co như vậy lắm. Dù kể cả hắn có một tâm hồn cao đẹp gần gũi với ma thú đi nữa.
-Cháu không phải là một ma pháp sư đơn thuần, cháu còn là một đấu sư tứ giai nhị cấp. Nên chỉ cần sử dụng kỹ xảo bình thường cũng đủ để đả thương gã đó.
15 tuổi kiêm song tu ma pháp cùng đấu khí mà đều đạt được tứ giai nhị cấp. Đó không còn gọi là nhân tài nữa mà gọi là thiên tài ngu ngốc. Song tu ma pháp cùng đấu khí cùng lúc mà đạt được đồng giai đồng cấp sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện rất nhiều. Nếu mà hắn chỉ tu luyện ma pháp không, hoặc chỉ chỉ tu luỵện một chút đấu khí thôi thì với tư chất của hắn có lẽ hắn đã đạt được ngũ giai ma pháp sư rồi. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì thông tin đó cũng đủ làm cho miếng thịt trong mồm Bùi phu nhân trên hành trình đi xuống ruột suýt bị nghẹn lại giữa cổ.
-Ta thật không phải, chàng trai trẻ ngươi không trách ta chứ.
Võ đại nhân lên tiếng xin lỗi, lão không thể bắt bẻ thêm được gì nữa, lão làm ma pháp sư cho hoàng thượng bao năm, rồi sang phủ Bùi Thụ Nhân vừa vệ cho Bùi phủ vừa là nơi tĩnh dưỡng, hắn gặp bao nhiêu tài năng ma pháp sư nhưng quái dị như tên này thật là quá quá ít.
Nhưng ở nơi đây vẫn có 2 người không cho rằng Nhất Hiên là một kẻ thiên tài ngu ngốc. Trong mắt họ Nhất Hiên thực sự là một thiên tài dễ mến và có tấm lòng cao cả.
-Nhất Hiên ca ca huynh thật sự là tài giỏi. Đệ thật hâm mộ huynh.
Tên nhóc Tuấn Dương ngồi ngoan ngoãn một góc lúc này chợt lên tiếng hâm mộ và cổ vũ Nhất Hiên.
-Ta có thể biết danh tính của sư phụ ngươi được không.
Võ đại nhân vẫn chưa tha hắn và lên tiếng hỏi.
-Vãn bối không có sư phụ, tài nghệ của vãn bối là gia truyền.
-Không biết cao danh lệnh tôn là gì ?
Võ đại nhân vẫn tiếp tục hỏi.
-Thỉnh Võ đại nhân thứ lỗi, cha vãn bối là người thích ẩn cư xa lánh sự đời không muốn người khác biết và nhắc tới.
-Ta thấy ma pháp và đấu khí của ngươi qủa thật bất phàm. Không biết ngươi có tuyệt học gì không, nếu có có thể biểu diễn cho ta xem. Không biết chừng ta có thể có những chỉ điểm và góp ý cho ngươi.
Không thể gặng hỏi thêm về thân thế của Nhất Hiên, Võ đại nhân đành hỏi về tuyệt học của Nhất Hiên để đoán ra thân thế của cậu. Còn mọi người xung quanh cũng muốn thấy được bản lĩnh của thực sự của bản thân Nhất Hiên.
-Nếu Võ đại nhân có tâm chỉ bảo, vãn bối đành múa rìu qua mắt thợ.
Bữa cơm kết thúc, Nhất Hiên hiện giờ đã có mặt tại một khoảng sân rộng. Tay hắn cầm một thanh kiếm, đó không phải là Cửu Cung kiếm nhưng cũng là một thanh kiếm rất tốt.
Cả khoảng sân bây giờ loang loáng bóng kiếm và đậm đặc kim nguyên tố trong mỗi chiêu kiếm. Mỗi chiêu kiếm đều ẩn chứa sự mềm dẻo và sự tinh tế đáng kinh ngạc. Lực vận dụng, không gian và thời gian kết hợp vô cùng hoàn mỹ với giai vị hiện tại của hắn. Những cú lộn vòng xoay ngang người trên không và sự linh hoạt đến khó tin của Nhất Hiên làm mọi người không khỏi thán phục. Kiếm chiêu không những vô cùng hiệu quả lại vô cùng hoa mỹ.
Người khó xử nhất lúc này là Võ đại nhân, lão đã không thể tìm ra điểm yếu nào trong bài kiếm vừa rồi. Một thất giai cửu cấp ma pháp sư mà không tìm ra điểm yếu nào trong kiếm pháp của một tên tứ giai song tu. Đây là lần đầu tiên lão gặp phải.
-Nhất Hiên, ta thật xấu hổ, kiếm pháp của ngươi quá hoàn mỹ ta không thể chỉ giáo gì hơn. Cái ngươi thiếu chỉ là ngộ ra kiếm ý mà thôi, cái đó ta cũng không giúp được, ta có một món quà cho ngươi coi như là duyên gặp mặt vậy.