Sau khi kết thúc kỳ thi, học viện Phổ Thụy Tư Lan lập tức vắng vẻ hẳn đi, các học sinh hoặc là về nhà, hoặc là ra ngoài lịch luyện.
Sáng sớm hôm nay, sân luyện tập của học viện ma pháp rộng lớn như vậy mà cũng chỉ có một người luyện tập thi triển ma pháp.
Sân luyện tập ma pháp Phổ Thụy Tư Lan được lát bằng những phiến đá rất nặng mà vàng sẫn, bốn phía bao quanh bằng bức tường đá xanh, phía trước tường cứ cách mười thước lại bố trí một cái bia ma pháp bằng bọt biển.
Loại bia này được làm từ một loại chất thịt của lục tảo ký sinh trùng dưới biển sâu, bổ sung thêm một ít nguyên liệu phụ trợ đã được tinh luyện để chế tạo ma khí, tính bền và tính đề kháng cực kỳ mạnh mẽ, có thể chịu đựng được tới mức cao nhất là ma pháp cấp áo nghĩa oanh tạc mà không hề tổn hại gì. Mà mức độ biến hình của nó mỗi khi bị công kích lại là căn cứ cơ bản để thẩm định uy lực của ma pháp.
Trùng Dương đứng trước tấm bia số 045 khoảng mười thước, tay cầm pháp trượng, tùy ý múa pháp trượng vài cái, làm vài động tác khởi động. Sau đó, hắn khẽ nhắm mắt, ngưng thần tĩnh khí, miệng tụng niệm chú văn, cuối cùng pháp trượng trong tay đâm ra một cách mau lẹ, mạnh mẽ, nhanh chóng họa nên ba pháp ấn liên tục.
Ma pháp hỏa hệ kiểu mới “Khí đốt thuật”
Theo một tiếng nổ nặng nề, tấm bia lập tức bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bao phủ.
Nhưng khác với ngọn lửa màu đỏ của “Thiêu đốt thuật” của ma pháp hỏa hệ cấp một bậc thấp bình thường, ngọn lửa của ma pháp hỏa hệ kiểu mới không ngờ lại là màu xanh biếc. Đó là bởi vì nhiên liệu đốt không phải là ma lực bản thân của ma pháp truyền thống, mà ma lực chỉ kích lửa cho khí đốt mà thôi.
Ngọn lửa màu xanh biếc thiêu đốt tấm bia trong suốt một phút, Trùng Dương mới thu hồi pháp trượng, thở nhẹ một hơi.
Đồng thời, giữa hư không trước mặt xuất hiện một tấm màn ánh sáng màu lục, trên mặt có ghi: “Số lần công kích – liên tục. Tổng số điểm – 425 điểm”
Số điểm mà tấm bia báo lại tương ứng theo ma pháp cơ sở từ một đến bảy là 100 đến 200, 200 tới 300… cứ thế mà suy.
Xác định điểm là như vậy, nhưng trên thực tế, chênh lệch của uy lực ma pháp từ cấp một tới cấp bảy không chỉ đơn giản là dãy số đó. Nói cách khác, từ một điểm từ 100 đến 200, khác hẳn với một điểm từ 200 tới 300 hoặc từ 300 tới 400.
Nếu đánh giá theo số điểm tuyệt đối thì nếu uy lực của ma pháp cấp một là 100 điểm, vậy uy lực của ma pháp cấp bảy sẽ đạt tới trên 10.000.000 (mười triệu) điểm! Nếu là cấp lĩnh vực thì điểm số lại càng khủng bố. Cho nên để tiện thể hiện, bình thường tấm bia chỉ thể hiện điểm bằng số tương đối mà thôi.
Kết quả được trên 400 điểm, điều này có nghĩa là cũng ở phạm trù cấp một như “Thiêu đốt thuật” nhưng “Khí đốt thuật” liên tục cháy lại có thể gây thương tổn tương đương với cấp bốn “Ngục hỏa thuật”!
“Nhiệt độ thiêu đốt hơn xa ma pháp truyền thống bình thường” Trùng Dương rất rõ trong lòng.
Lấy ma lực để dẫn dắt cho chất khí phản ứng với nhau sinh ra ngọn lửa, ma lực tiêu hao tới mức thấp nhất nhưng năng lượng của ngọn lửa do phản ứng của chất khí sinh ra lại trở nên cực kỳ cao.
Dựa theo phương thức phân cấp ma pháp truyền thống, ma pháp kiểu mới này chỉ cần ma lực tiêu chuẩn cấp một. Vậy mà hắn chỉ là một ma pháp sư cấp ba thi triển, uy lực đạt tới trên 400 điểm, thuộc loại ma pháp hỏa hệ cấp một bậc cao.
Cấu trúc ma lực, tụng niệm chú văn, luyện tập pháp ấn… Trùng Dương mất khoảng hơn nửa tháng mới gọi là cơ bản nắm giữ cơ sở của cơ sở ma pháp hỏa hệ kiểu mới – “Khí đốt thuật”. Tuy rằng loại ma pháp thiêu đốt liên tục này không có tác dụng quá lớn trong thực chiến, nhưng điều quan trọng nhất là, ma pháp này đã chứng minh thực tế: lý luận của Viêm Ma là thiết thực và khả thi.
Trùng Dương nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục luyện tập.
Sau khi lặp lại “Thiêu đốt thuật” liên tiếp sáu lần, cảm giác cấu trúc ma lực trở nên trôi chảy hơn một chút, Trùng Dương liền chuẩn bị thách thức ma pháp kiểu mới kế tiếp.
“Khí nổ thuật!”
Lấy “Khí đốt thuật” làm cơ sở, trong nháy mắt dẫn phát rất nhiều không khí xung quanh mình phản ứng tạo thành hiệu quả bùng nổ mãnh liệt, tương tự với ma pháp cấp một bậc thấp “Hỏa cầu thuật” truyền thống.
Đây là chuỗi ma pháp kiểu mới, pháp thuật có giá trị thực chiến cao nhất!
“Dẫn phát rất nhiều chất khí kịch liệt phản ứng trong nháy mắt, cần phải cấu trúc ma lực càng nhiều, thi triển chú văn và pháp cũng phức tạp hơn nhiều”. Trùng Dương rất rõ mức độ khó khăn của ma pháp giá trị này cao hơn hẳn “Khí đốt thuật” một tầng.
Từ sau khi nắm giữ được “Khí đốt thuật”, hắn đã thử cố gắng trong suốt một tuần nhưng chưa một lần thi triển thành công “Khí nổ thuật”.
Trùng Dương huy động pháp trượng, không ngừng nhanh chóng luyện tập đi luyện tập lại pháp ấn và chú văn của “Khí nổ thuật”, sau khi làm đủ một trăm lần thì dừng lại một chút, bình ổn tâm thần, tập trung ý chí, khẽ cau mày.
Cấu trúc ma lực!
Trong khung cảnh màu đen, hàng trăm vạn viên tròn màu trắng quay cuồng như thủy triều xếp lại, tổ hợp với nhau hình thành vô số ngôi sao năm cánh xen kẽ, tương hỗ xen kẽ nhau, tạo thành đồ án lập thể phức tạp… cấu thành ma lực có thể kích dẫn khối lượng lớn chất khí trong không khí phản ứng với nhau.
Sau đó, dùng chú văn và pháp ấn điều khiển ma lực phóng ra theo quy luật đã định trước dọc theo pháp trượng tới mục tiêu.
Trùng Dương chỉ pháp trượng ra một cách mau lẹ, mạnh mẽ, trên pháp trượng mơ hồ lóe ra một đạo lưu quang mà đỏ, phụt ra từ ma tinh ở đỉnh pháp trượng, bắn tới tấm bia trước mặt, đột nhiên nổ ra… ầm!!!
Tiếng nổ trầm đục đập vào tai Trùng Dương. Hoa lửa màu lục bùng nổ phát ra thanh âm không thực sự vang dội, nhưng vẫn có thể khiến tai người ta đau đớn, tựa như tiếng gõ trầm đục của kim loại.
- Thành công !
Trên mặt Trùng Dương thoáng hiện lên vẻ vui mừng. Vừa rồi, từ cấu tạo ma lực đến chú văn, pháp ấn, hắn đều đã thực hiện một cách hoàn mỹ, do đó lần đầu tiên chính thức xuất ra “Khí nổ thuật”
"Không biết uy lực như thế nào..." Hắn có chút hưng phấn và chờ mong kết quả thí nghiệm hiện ra. Trong chốc lát, một màn ảnh nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt.
- Số lần công kích: một lần. Điểm tích lũy: 675 điểm.
Kết quả cuối cùng khiến Trùng Dương ngây cả người.
675 điểm? Trình độ ma pháp cấp sáu bậc trung! ?
Trùng Dương sửng sốt một hồi lâu mới nuôt nước bọt theo bản năng, từ từ khôi phục lại tinh thần.
Chỉ ma pháp cấp một do một ma pháp sư hỏa hệ cấp ba thi triển lại đạt tới uy lực cấp sáu… Điều này nghĩa là chiêu ma pháp này còn hơn xa mức độ “Cao cấp”
"Đây là siêu cấp ma pháp!" Trùng Dương trong lòng rung động.
Đánh giá ma pháp cấp một là bậc thấp, trung hay cao, do cùng một ma pháp sư thi triển, sẽ dựa vào uy lực của nó. Ví dụ như một ma pháp sư cấp ba có thực lực bình thường, thi triển ma pháp trong phạm vi cấp ba, điểm từ 300 đến 350 là ma pháp bậc thấp, 350 đến 500 là bậc trung, đạt tới trên 500 là ma pháp bậc cao.
Trùng Dương là người đứng đầu trong ma pháp sư cấp ba, toàn lực thi triển ma pháp hỏa hệ cấp ba bậc cao “Lửa cháy nổ lớn” của ma pháp truyền thống, uy lực có thể đạt tới khoảng 570 – 580. Đây đã là cực hạn mà ma pháp sư cấp ba có thể đạt tới. Trừ phi là cấp bậc ma lực tăng lên, tu luyện minh pháp cấp cao hơn, hoặc là mượn dùng ngoại lực, nếu không sẽ không thể tăng điểm lên được, càng không thể đột phá mốc 600 điểm.
Nhưng điểm số của Khí nổ thuật này đã làm đảo lộn hoàn toàn nhận thức chung!
Mới chỉ là lần đầu tiên thi triển thành công ma pháp, mới chỉ là ma pháp cấp một, vậy mà đã khiến cho Trùng Dương là ma pháp sư cấp ba tiến thẳng tới trình độ của cấp sáu.
Theo cấp bậc của ma pháp sư là nhảy cóc ba cấp, còn theo cấp độ ma pháp là nhảy cóc năm cấp! Loại tiêu chuẩn này chỉ có thể thuộc về trình độ còn trên cả cao cấp, chính là siêu cấp ma pháp.
Siêu cấp ma pháp là cái gì? Là tuyệt kỹ mà tất cả các ma pháp sư trên đại lục đều mơ ước! Nếu nói theo những khái niệm kiếp trước của Trùng Dương thì đó chính là "Lục mạch thần kiếm" , "Giáng long mười tám chưởng" các loại tồn tại trong truyền thuyết.
Nhất là siêu cấp ma pháp bậc thấp lại càng hiếm có. Theo Trùng Dương biết, cho tới tận bây giờ, trên đại lục vẫn chưa từng có siêu cấp ma pháp bậc cấp một. Mọi người thường vẫn cho rằng siêu cấp ma pháp cấp thấp nhất chính là ma pháp thủy hệ cấp lĩnh vực “Ngọn thương băng sương”
Người đầu tiên trên đại lục!? Không… phải là người thứ hai mới đúng.
Nhưng ngay cả như vậy cũng đã cực kỳ chấn động rồi.
Trùng Dương đắm chìm trong cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ với thành tự đạt được. Niềm vui sướng được trở nên mạnh mẽ tràn ngập trong ngực hắn, giống như ở nơi băng tuyết ngập trời được uống một ngụm rượu ấm, quả thực là sảng khoái!
“Vẫn phải tăng cường luyện tập, tới mức có thể thuấn phát ‘Khí nổ thuật’ này”. Hai mắt Trùng Dương sáng lên.
Ma pháp nghịch thiên này chỉ tiêu hao ma lực ở mức cấp một, uy lực lại cao tới cấp sáu bậc trung, một khi luyện tới mức thuấn phát, vậy sẽ là cảnh tượng thế nào?
Ngọn lửa kìm nén đã lâu trong đáy lòng Trùng Dương giờ lại càng hừng hừng thiêu đốt, cung cấp cho hắn thêm trăm ngàn lần động lực để khổ tu.
Viêm Ma ẩn bên người hắn vẫn trầm mặc nhìn, rất hài lòng với biểu hiện của Trùng Dương. Hắn có thể thấy, hạt giống mà mình vừa gieo đã từ từ mọc rễ, nảy mầm trên người Trùng Dương.
...
... ...
Hoàng hôn xuống, vậy là một ngày luyện tập ma pháp vất vả đã kết thúc. Trùng Dương lê thân hình mệt mỏi về phòng, ngang qua vườn dược thảo thì gặp một lão già tóc bạc râu dài, người mặc một bộ ma bào bằng vải gai.
- Hoa bá? Bá trở về rồi à! Bá khỏe chứ?
Khuôn mặt Trùng Dương hiện lên nụ cười ngây ngô chân thành, không chút giả tạo, đi tới chào lão già đang chăm sóc dược thảo non.
- À… Trùng Dương.
Lão già mà Trùng Dương gọi là Hoa bá gật đầu, dưới chiếc mũ rơm, ánh mắt vẫn dán vào đám thảo dược, không hề liếc mắt tới đứa học sinh lưu ban bên cạnh, thản nhiên nói:
- Có thư của cháu… ta đặt ở cửa.
- Cảm ơn Hoa bá.
Đi qua người lão già, Trùng Dương trở về phòng mình, mở cửa, thấy trên mặt đất có một phong thư dày.
Trùng Dương nhặt phong thư lên, hơi không kiên nhẫn ngồi xuống trước bàn học, rút từ ngăn kéo ra một con dao nhỏ, cẩn thận cắt phong bì, rút lá thư ra.
Nhưng ngay khi hắn đang định đọc thì Viêm Ma đột ngột xông ra.
- Tiểu tử kia, lão già vừa rồi là ai?
- Ngươi nói Hoa bá?
Trùng Dương hơi sửng sốt, lập tức nói
- ông ấy là một đạo sư đã về hưu của học viện, hiện giờ đảm nhiệm chứ vị là người gác đêm. Nói vậy chứ ông ấy quản tất cả các việc vặt vãnh như sửa sang kho dược liệu, canh tác vườn thảo dược, sửa chữa bia ma pháp, đưa thư cho học sinh trong học viện…
- Người gác đêm? Lão đạo sư nhàn nhã…
Viêm Ma khàn khàn nói
- Ngươi chỉ biết có thế thôi sao?
- Ừm… thì đại khái là thế. Trong các học sinh, ta cũng có thể được coi là quen thuộc với ông ấy. Ngoại trừ công tác bình thường, ta còn biết rằng thân thể ông ấy không khỏe lắm, bởi vì vết thương khi chiến đấu lúc còn trẻ vẫn còn, cứ cách một thời gian nhất định phải tĩnh dưỡng…
Trùng Dương thấy phản ứng khác thường của Viêm Ma, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng:
- Có cái gì không ổn à?
- Khặc khặc khặc… không có gì là không ổn. Chẳng qua nếu chỉ là một người gác đêm thì tu vi của hắn có vẻ là hơi quá phận.
Viêm Ma mỉm cười.
- Tu vi? Cấp bậc ma pháp sư của Hoa bá?
Trùng Dương mở to hai mắt nhìn
- Nhiều ít thế nào?
- Một ma pháp sư cấp truyền kỳ đỉnh cao.
Ầm---
Trùng Dương vô ý té xuống ghế.
- Ngươi… ngươi nói gì?
Trùng Dương mặt mày xám như tro, từ dưới đất nhảy dựng lên, thần tình cực kỳ ngạc nhiên:
- Hoa bá… Hoa bá là ma pháp sư truyền kỳ? Thật vậy sao?
- Hắn che dấu rất khá. Cấp bậc của ngươi thấp như vậy đương nhiên là không thể phát hiện được… Nhưng ở trước mặt ta, cho dù là một ma pháp sư cấp thần cũng đừng mơ tưởng che dấu thực lực.
Viêm Ma ngạo nghễ nói.
Trùng Dương kinh ngạc hồi lâu, xác định rằng Viêm Ma không nói giỡn với mình, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe lên, có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Vì sao mình bị lưu ban suốt sáu năm vẫn không bị học viện đuổi đi?
Đây là câu hỏi không có lời giải đáp từ lâu trong lòng Trùng Dương. Theo lý mà nói, cho dù ở học viện Phổ Thụy Tư Lan, từ trước hắn tới giờ chưa bao giờ có học sinh lưu ban cũng như điều khoản đối với học sinh lưu ban, nhưng nhiều năm như vậy cũng đủ để học viện xây dựng nội quy mới, danh chính ngôn thuận đuổi hắn đi mới đúng.
“Nỗi sỉ nhục của Phổ Thụy Tư Lan”… quả thực thượng tầng của học viện chẳng hề muốn nghe cái tên cực kỳ xấu hổ đó. Như vậy chỉ cần tốn chút công sức, có rất nhiều thủ đoạn như cưỡng bức lợi dụ hoặc là mạnh mẽ xua đuổi đứa học sinh lưu ban này. Nhưng trong sáu năm, Trùng Dương chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Cứ như thể hắn là một người vô hình đối với thượng tầng của học viện.
Vì sao lại có thể như vậy? Trùng Dương từng suy nghĩ trăm kiểu vẫn không hề có giải đáp. Nhưng hiện tại, sau khi Viêm Ma vạch trần thân phận Hoa bá, mọi thứ liền bỗng nhiên sáng rõ.
Ma pháp sư truyền kỳ... trong học viện Phổ Thụy Tư Lan, chỉ có một ma pháp sư truyền kỳ, đó chính là Phổ Thụy Tư Lan học viện trưởng – Khắc Lan Lôi Đức A Nhĩ Pháp
Trùng Dương kinh ngạc ngẩn ngơ, dường như trở về mùa thu vô cùng tuyệt vọng nhiều năm về trước.
Chính tại mùa thu đó, lần đầu tiên hắn nói chuyện cùng ông, cũng biết được ông già trầm lặng vẫn luôn xử lý những việc lặt vặt của học viện này tên là Hoa bá. Từ vẻ ngoài lãnh đạm bên trong hiền lành của Hoa bá, hắn học được một loại tinh thần nhẫn nhục, dần dần có thể giữ vững tâm tính dưới sự vũ nhục của các học sinh khác.
Hắn tôn kính Hoa bá từ đáy lòng, chính là xuất phát từ giai đoạn đã trải qua đó. Nhưng mặc dù Hoa bá có trợ giúp hắn một chút, nhưng vẫn tỏ vẻ vô tình với hắn. Hắn cũng chỉ giữ lòng kính trọng này trong lòng, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt khi tiếp xúc với Hoa bá, không quấy rầy ông già lặng lẽ không tranh chấp gì với thế gian này.
Nhưng không ngờ thân phận thực của Hoa bá lại là Phổ Thụy Tư Lan học viện trưởng đức cao vọng trọng… Bản thân hắn là một học sinh lưu ban duy nhất trong cả vạn năm vẫn được ở lại học viện, hiển nhiên là âm thầm chiếu cố cho hắn.
- Nếu không phải Viêm Ma liếc mắt một cái xuyên thấu, chỉ sợ đến khi ta rời học viện vẫn chẳng biết gì.
Trùng Dương cảm thán nói.
Tâm trạng phức tạp, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé lưng còng của Hoa bá vẫn đang bận rộn trong vườn dược thảo.
Ai có thể ngờ được, ông già tạp vụ vẫn thường xuyên lui tới các góc của học viện, chẳng hề được bọn học sinh để vào mắt, lại chính là Phổ Thụy Tư Lan học viện trưởng vẫn ẩn nấp ngoài tầm nhìn của công chúng?
"Ma pháp sư truyền kỳ... Người gác đêm..."
Trong lòng Trùng Dương tràn ngập một loại cảm xúc chấn động nói không nên lời, cảm động hồi lâu.
"Cám ơn người, viện trưởng."
Trùng Dương khom người thật sâu về hướng bóng dáng ông già ngoài cửa sổ.
-----------
- Tại sao một ma pháp sư truyền kỳ như Phổ Thụy Tư Lan học viện trưởng lại cam chịu làm một ông già tạp vụ, làm người gác đêm ?
- Trùng Dương sẽ áp dụng những ma pháp hỏa hệ kiểu mới vừa học được như thế nào ?