Đại học Bắc Kinh năm 20xx, tháng xx, ngày xx.
Tan học...
“Văn Kiệt a Văn Kiệt ngươi chờ ta với a!” một âm thanh dễ nghe vang lên từ thiếu nữ ước chừng hai mười tuổi. Cả thân hình là một cái đại my nhân a, đôi mắt trong sáng phát ra mị lực kinh người, thân hình hấp dẫn trong bộ y phục của trường cùng với bộ ngực phong mãn làm mọi thanh niên trung quanh không khỏi nuốt lấy một ngụm nước miếng. Làn da trắng hồng của nàng phản chiếu dưới ánh chiều tà càng làm cho nàng trở nên đẹp hơn.
“Được rồi Nhã Văn ngươi lớn như vậy rồi mà tính vẫn trẻ con như vậy” một thanh niên dong dỏng cao có phần tuấn tú đeo lên một cặp kính đen khá dày bước đến gõ đầu thiếu nữ một cái, mở miệng trêu trọc: “Người lớn như vậy rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy cẩn thận sau này không ái muốn lấy ngươi...”
Thiếu nữ không thèm để ý bước đi bên cạnh thanh niên hai tay đan chéo lắc lắc đầu: “Aaa, ta là không cần đâu a!”
Thanh niên thấy vậy thì mỉm cười mắng nhỏ: “Đừng tưởng ta không biết nga? Nhã Văn tiểu thư của Đường gia mỹ nhân nổi tiếng của trường đại học Bắc Kinh a, không biết là có bao nhiêu chàng trai thầm thương trộm nhớ đây?”
Thiếu nữ thấy thế thì bĩu môi về phía thiếu niên: “Nga, sao có thể bằng người được mệnh danh thiên tài của trường đại học Bắc Kinh chúng ta được không biết chỉ cần nhắc đến tên là có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rung đông, không biết là giấc mộng của bao nhiêu thiếu nữ đây nga?”
Thiếu niên thấy thế thở dài lắc đầu mỉm cười giảo bước về phía trước.
Thiếu nữ giảo bước cùng với thiêu niên thi thoảng cái đầu hơi lắc lắc thể hiện ra một vẻ dễ thương còn khá trẻ con. Thiếu nữ lúc này đột nhiên mở miệng: “Này người vẫn giận cha ngươi sao?”
Trần Văn Kiết nghe thấy vậy thì lắc lắc đầu. Hắn vốn là con trưởng trong một đại gia tộc cũng là thiên tài trong cùng lứa đáng tiếc một điều gia tộc hắn lại là một tập đoàn lớn mà hắn lại là con trưởng cũng là thân sinh duy nhất của ông bố làm chủ cả tập đoàn ấy mà hắn thì chỉ thích tham gia nghiên cứu là một nhà khoa học lên hai người mới xảy ra xung đột.
Thiêu nữ chắp hai tay ra phía sau cúi đầu đi phía trước thiếu niên nhìn về phía hắn: “Vậy tại sao a, không phải vì chuyện kia a?”
Thiếu niên nhàn nhạt lên tiếng: “Được rồi ngươi đó! Lúc nào cũng thích xe vào chuyện của người khác...”
Nghe thấy thiếu nữ cười lớn: “AAA, thật tội nghiệp cho thiên tài chúng ta nga, ngươi không mặt lúc nào cũng đăm chiêu như vậy sao?” Thiếu nữ lúc này mở miệng cười, khuông mặt nở ra nụ cười làm cho thiếu niên không khỏi rung đông. Thiếu nữ rang hai tay ra vưa đi vừa xoay vòng: “Ngươi lúc nào cũng đăm chiêu a, sao những lúc buồn không cười lên hoặc hét lớn chút bỏ những bực dọc trong lòng a?” Nghe vậy thiếu niên khẽ nhếch miệng: “Nga là ta không làm được như ngươi a Nhã Văn!”
“A, a người vừa cười rồi, người vừa cười rồi nha!” Thiếu nữ đứng giữa đường mỉm cười về phía thanh niên: “Vậy người hôm này phải trả công cho ta cái gì đây?”
Đột nhiên một ô tô lao nhanh về phía Nhã Văn, Văn Kiệt hoảng sợ hét lên: “Nhã Văn cẩn thận!” Hắn lao nhanh đến đẩy cô gái sang một bên. Lúc này cô gái chưa kịp định thần lại chị nghe thấy một tiếng két vang lên rồi một âm thanh: “Rầm!” vang lên.
Thiếu nữ thấy vậy hét lớn: “AA, Văn Kiệt a, Văn Kiệt...” cô gái nhanh chóng chạy đến ôm lấy thiếu niên đang lằm bê bết máu trên con đường cái lớn. Miệng cô gái mở lớn: “A,... ngươi đừng làm ta sợ mà, đừng chết nha Văn Kiệt...” thiếu nữ lúc này hai trong mắt đỏ lên quay sang nhìn những người xung quanh: “Ai, ai giúp tôi gọi xe cấp cứu với...”
Thiếu nữ quay sang đưa tay sờ lên khuông mặt non nớt đầy màu của thiếu niên: “Văn Kiệt là ta hại ngươi, là ta hại ngươi...”
“Người đừng nói vậy” Thiếu niên ộc ra một ngụm máu lớn.
“Ô, ô... Văn Kiệt người đừng làm ta sợ mà...” Trên khuôn mặt thiếu nữ hai hàng lệ chảy ra: “Ngươi nhất định phải cố lên... rất... rất nhanh thôi xe cứu thương sẽ đến!”
Thiếu niên lại tiếp tục nhổ ra một ngụm máu: “Có lẽ ta không được nữa rồi Nhã Văn...”
“không... không cho ngươi nói bậy rất nhanh thôi xe cứu thương sẽ đến, ngươi sẽ không sao đây!” Thiếu nữ mắt ứa ra hai dòng lệ. Thiếu niên thấy vậy khẽ đưa tay lên sợ mặt thiếu nữ: “Khụ, khụ... ta biết ta thế nào mà... ngươi giúp ta chuyển lời với cha ta... khụ, khụ...” thiếu nữ nghe vậy khẽ gật đầu. Thanh niên lại tiếp tục ho khan mở miệng nói: “Nói với cha mẹ ta là ta có lỗi với họ!”
“Nhất định, nhất định rồi!” Thiếu nữ nghe vậy thì gật gật đầu.
“Còn một việc nữa...” Thanh niên cố dằn ra từng hơi tàn: “Điều còn nuối tiếc duy nhất trên đời này của ta là... ” Thiếu niên nhìn chằm chằm vào con ngươi của thiếu nữ: “bí mật ta không dám nói với ngưới là từ lâu ta đã yêu người rồi, ta chỉ muốn nói với ngươi là ta... ta rất... yêu người. Nếu có kiếp sau, có kiếp sau ta nhất định sẽ không giữ kín bí mật này... ” Nói đến đây tay thiếu niên thả lỏng hai mắt nhắm nghiền lại.
“Ô, ô...” Thiếu nữ khóc lớn: “Ta cũng yêu người Văn Kiệt, ô, ô... ta không cho ngươi chết ngươi nghe thấy không Văn Kiệt, Văn Kiệt, ô, ô... ta không cho ngươi chết” Thiếu nữ lắc lắc thiếu niên lúc này cô mới ôm chặt đầu thanh niên vào trong ngực mình mà khóc một trận thảm thiết.
...
Tại một phòng sáng đèn tại một hoa viên. Trung niên nhân đi đi lại lại trước của phòng vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
“Oa, oa, oa...” Thanh âm tiếng trẻ con vang lên, một bà già tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi chạy ra mở miệng cười lớn: “Nga chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia”
“Sinh rồi sao?” Hai mắt trung niên nhân sáng lên hai tay nâng lên cánh tay của bà mụ.
“Ân, còn là hại vị công tử, một cặp song sinh” Bà mụ mỉm cười.
“A, Hahahaha, Tiêu Chiến ta lại được làm cha rồi hơn nữa còn là con trai a” Trung niên nam tử mừng như điên chạy về phía bên trong gian phòng hét lớn: “Tiêu Chiến ta được làm cha rồi!”
Thiếu phụ lúc này trên giường hai tay đang ôm một đứa trẻ cho nó bú còn một bà mụ khác thì đang ôm đứa trẻ kia. Bà mụ tiến đến cúi chào trung niên nam tử. Thấy vẻ mặt vui mừng của trung niên nhân, thiếu phụ mặt nhợt nhạt có chút mím miệng cười mắng: “Xem phu quân kìa từng ấy tuổi rồi mà cứ như trẻ con ấy?”
“Mẫn Lan cho ta xem mặt mũi chúng ta nào”
“Chàng phải cận thận nga!”
Nam tử trong tay ôm vào đứa nhỏ mỉm cười đung đưa mỉm cười: “Nhất định sau này con ta tiêu chiến sẽ là một cường giả trên đại lục, a, a...”
“Đúng rồi chúng ta nên đặt tên cho nó nữa nhỉ” Trung niên nam nhân gãi đầu: “Nàng đã đặt tên cho nó chưa?”
“AA, dù sao thiếp đã chuẩn bị rất nhiều cái tên rồi nhưng vẫn chưa thấy cải nào hay cả” Thiếu phụ gật gật đầu. Trung niên nhân nói: “Theo ta tên một đưa lên lấy chữ Viêm làm tự còn đứa kia thì...”
“Không ổn không ôn có chuyện rồi gia chủ” một trung niên nhân tầm năm mươi tuổi lao thẳng vào phía bên trong phòng.
“Có chuyện gì vậy Mặc quản gia?”
“Có, có người đuổi giết đến Tiêu gia ta”
“Cái gì?”