24-02-2013, 11:15 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 11: Tu vi bị phế
Hai người Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm trước khi rời đi, Tiêu Kiếm cũng dùng chân nguyên đẩy mạnh tốc độ tan đi của ma khí để họ chóng tỉnh nhanh hớn. Tiêu Mân Lan lại dậy đầu tiên bất quá khi nàng dậy thì không phải bịt mũi cau mày vì quanh người mình toàn chất cặn bã đen xì hôi thối. Đặc biết bên cạnh lão công mình thì không khác gì vừa ngã từ bồn cầu đi ra. Tiêu Mẫn Lan bịt mũi khó chịu đánh phát vào mông trung niên nhân một cái.
Trung niên nhân đột nhiên thấy có chút đau đau tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài: “Mẫn Lan” Trung niên nhân xoa xoa lên đầu: “Chuyện gì thế này? Ta nhớ rõ hôm qua”
Thiếu phụ Mẫn Lan lúc này đột nhiên hét lớn: “A,a... Tu vi của ta? Tu vi của ta tất cả đã mất sạch rồi”
“Cái gì” Tiêu Chiến lúc này hét lớn đột nhiên hắn cũng động dùng: “Trời tu vi của ta cũng mất sạch”
Thiếu phụ căm giận nói: “Nhất định là lão đầu hôm qua hại chúng ta” Nghe thấy những lời này Tiêu Chiến chỉ biết cười khổ. Nhưng mà như người ta muốn hại mình thì làm gì cần dùng đến loại thủ đoạn này. Tiêu Chiến lúc này quan sát một chút thì ở đó xuất hiện một phong thư cùng với vài quyển sách. Tiêu Chiển đưa ngón chỏ chỉ lên bàn: “Phu nhân nàng nhìn xem?”
“Nga” Tiêu Mẫn Lan bật dậy chạy đến bàn lên thì có một phong thư nho nhỏ viết: “Hahaha, chắc hẳn hai vị rất là giận lão phu đi vì lão phu đã phế đi công lực cả đời của hai vị còn lấy đi mảnh ngọc của Tiêu tộc trưởng ah a, a...” Đọc đến dòng này Tiêu Mẫn Lan nghiến hàm răng ken két. Tiêu Chiến ra sức khuyên nhủ: “Lan nhi xem tiếp hắn viết gì a?”. Hai người lại tiếp tục đọc: “A, a bất quá ta cũng không có ý xấu người ta có cấu phế đi rồi lại lập sao hả các vị đã kiểm tra đan điền và kinh mạch của mình chưa?”
Nghe thấy phong thư viết thì hai người mới bắt đầu kiểm tra lại chút cơ thể mình thì đều há hốc mồm: “Đây là chuyện gì xảy ra a, kinh mạch đan điền mở rộng gấp bốn lần so với bình thường”
“Có vẻ như chúng ta đã trách nhâm tiền bối” Tiêu Chiến thở ra một hới: “Nàng mau xem tiền bối viết gì tiếp”
Hai người lại tiếp tục đọc: “Dưới đây ta để lại cho cac vị năm loại sách trong đó có hai loại các vị cần ghi nhớ Tiêu tộc trưởng vốn là cơ thể thuần dương thích hợp tu luyện Cửu Dương Thần Long quyết, Tiêu phu nhân thân thể là thuần âm thích hợp tu luyện Tuyết Yêu Tu Ma. Còn một bộ song tu giúp cho phu thê các vị gắn bó hớn. Hahaha, nhân tiên ta cũng nhờ các vị trong vòng một năm tụ tập một trăm đứa trẻ mồ côi có tính cánh cứng cỏi đến lúc đó ta lại đến làm phiền các vị nga? Nhớ mọi chuyện phải giữ bí mật”
Hai người nhìn nhau bắt đầu bồi hồi. Hai người bắt đầu cầm lấy mấy quyển sách trên đó còn một số cái nét mực con chưa khô. Hai người nhìn nhau rồi thở dài, có chút cảm khái đây là chuyện gì đang xảy ra ah? Hai người không tự nhủ nhìn nhau nói: “Chúng ta phải giữ chuyện này trong tuyệt đối bí mật”
Thiếu phụ thậy vậy thì khẽ gật đầu nói ân một tiếng. Lúc này trong tay nàng đang cầm một quyển sách song tu pháp quyết khuôn mặt khẽ đỏ lên.
...
Theo như Tiêu Kiếm về đến phòng hắn không tử chủ được ngã vào giường mà thiếp đi. Hắn chưa ngủ được một canh giờ thì đã có người gọi hắn dậy. Tiêu Kiếm lúc này hai mắt thâm quầng quay sang nhìn về phía lão nhân áo bào tro nói với giọng cáu gắt: “Mặc lão a, lão không để cho ta ngủ cón đến sớm đánh thức ta dậy làm gì?”
Mặc lão bất đắc dĩ thở dài: “Ngũ thiếu gia lão gia và phu nhân cho mời ngài qua”
“A, a...” Tiêu Kiếm đấm đấm đầu có vẻ khó chịu: “Được rồi ta qua ngay!”
Lúc này ngồi trên ghế, Tiêu Mân Lan và Tiêu Chiến ngồi hai bên của một cái bàn. Tinh thần hai người lúc này vô cùng sáng lán, da dẻ mịn màng hồng hào tưởng trừng như vừa trẻ lại cả chục tuổi. Ban đầu Mặc lão gặp còn có chút kinh ngạc. Tiêu Kiếm đi đến nhàn nhạt gật đầu trong mắt có chút thâm quầng có vẻ thiếu ngủ: “Phụ thân, mẫu thân!”
“Ân” Tiêu Chiên đưa tay ý bào hắn ngồi lên ghế. Hai người bắt đầu nhìn nhau. Họ mỉm cười rồi bắt đầu hỏi rất nhiều thứ về sư phụ thần bí của Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm đành trả lời qua loa rằng khi chạy ra ngoài gặp một lão nhân thế là lão nhân muốn thu hắn làm đồ đệ chỉ có vậy thôi. Nghe thấy thế hai người cũng chỉ thở dài dù sao chuyện xảy ra với đứa con thứ năm này cũng quá thần kỳ cùng kỳ dị đi. Hai người chỉ là tiếc nuối mảnh ngọc đại diện cho tộc trưởng bị mất bất quá họ lại thu được lợi ích so với nó lớn hơn nhiều. Tính ra lão nhân chỉ lấy đi một mảnh ngọc mà mang đến cho họ hơn nữa cả Tiêu gia bao nhiêu điều tốt điều này không những là lợi ích mà là lợi ích cực lớn.
|