Mặt trời giữa trưa chiếu thẳng vào phòng ngủ, phủ lên trên chiếc bình sứ bát quái men xanh mạ vàng một tầng bảo quang, không khí phảng phất mùi hương trầm dìu dịu.
Cố Tiếu Đình đứng trước án, yên lặng ngắm nhìn bức Thu Phong Viễn Cảnh đồ của Đổng Thúc Đạt trước mặt.
Một lúc sau, y khẽ khép mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng ngâm:
Lầu cao vượt rặng thu phong
Gương trời xanh ngắt, tịnh không bụi trần
Đỉnh non với sắc thu phân
Kia vời vợi, nọ trong ngần kém chi
“Đổng Thúc Đạt có được bút pháp của Vương Hữu Thừa, lại biết cách phối màu của Lý Tương Quân. Không trách từ sau đời Kinh Hạo và Quan Đồng, người ta phải coi Đổng Thúc Đạt là khuôn mẫu sáng tác.”
Trên đầu y đội một chiếc khăn Đông Pha màu xanh nhạt, mặc một bộ trường sam đơn màu nguyệt bạch, biểu lộ vẻ không nhiễm bụi trần.
Phía sau lưng y, Văn Quá Tang dùng ánh mắt sùng kính nhìn chủ nhân của hắn.
Cố Tiểu Đình đột nhiên ngưng tiếng cười: “Thật buồn cho ta, tại sao lại nói với ngươi những chuyện này nhỉ. Đúng rồi, kêu ngươi lại bởi vì năm ngày nữa là đến tiết Hàn thực, thiếp mời khách đã phát đi chưa?”.
“Thưa lão gia, thiếp đã được gửi đi từ hôm qua rồi. Hiện giờ chỉ còn tiếp của lão anh hùng Tư Đồ Minh ở Vọng Hỏa bảo thành tây là chưa phát. Bởi vì theo sự phân phó của lão gia, muốn đặc biệt để cho Kính Bác làm riêng thiếp bằng một lá vàng, cho nên cần nhiều thời gian hơn. Hứa sư phụ của Kính Bác đã thông báo lại là chiều hôm nay có thể lấy được. Sáng sớm mai, tiểu nhân sẽ sai người đưa sang”. Văn Quá Tang cung kính đáp.
Cố Tiếu Đình hài lòng gật đầu nói: “Tốt, thiếp mời của Hổ Uy Tiêu cục đã gửi đến nơi chưa?”.
“Đã gửi đến rồi, Kim tổng tiêu đầu nói không ít lời cảm tạ, nói là đa tạ lão gia ngài đã coi trọng y, cho y có được bát cơm ngày hôm nay”.
“Ài, nói thế thì hơi quá”. Cố Tiếu Đình xua tay nói: “Tuy y là cháu họ của ta, bình thường ta cũng có giúp y một chút. Nhưng nếu không phải là Kim Triệu Đường cũng có được chút bản sự, ta cũng không có ý giúp những kẻ bỏ đi”.
“Ngài đừng nói như vậy, ai mà không biết tại Ứng Thiên Phủ này, ngài là nhân vật như thế nào?”. Văn Quá Tang vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên: “ Nếu không có sự nâng đỡ của ngài, Hổ Uy tiêu cục làm sao có thể có được ngày hôm nay? Chưa cần nói đến hai nhà Chấn Vũ và Bình Thăng trong thành không dung cho y, chỉ cần bằng bọn Biều Bả Tử ở năm tỉnh phía Bắc, làm sao lại để cho y vận tiêu qua đó an nhiên vô tổn được?”.
“Được rồi, được rồi, không phải dài dòng! Lui ra đi”. Cố Tiếu Đình cười nói, đột nhiên lại nghĩ ra một việc: “Đúng rồi, ngày mai ngươi đến nhà thợ mộc họ Triệu, căn cứ theo hình dạng chiếc giường của ta hiện giờ, làm thêm một cái, nhưng mà chân giường cần cao hơn nửa thước”.
“Vâng, Tiểu nhân sẽ làm ngay”. Văn Quá Tang không hỏi nhiều, bởi vì y tin tưởng sâu sắc rằng mỗi việc Cố Tiếu Đình làm đều có nguyên nhân trọng yếu của nó. Chủ nhân từng tốn ba ngàn lượng bạc làm một chiếc chén ngọc, kết quả là chính chiếc chén ngọc đó đã khiến Lỗ Nam Thần kiếm Mạnh Lộc Dương mất mạng. Những kẻ biết im lặng vĩnh viễn sống lâu hơn, cũng sống tốt hơn.
Cố Tiếu Đình hài lòng ngáp dài một cái. Thật tốt, vụ án ở Võ Đang đã giá họa thành công cho Công Tôn thế gia ở Mân Nam. Huyết ảnh tử đã dùng chim câu gửi thư báo về, vợ chồng Chấn Thiên Lôi và Vân Tiêu Ngọc Nữ đã bị ám sát ở chân núi Nhạn Đãng. Sau này những kẻ dám nói “không” với y lại bớt đi hai người. Ngoài ra, Tứ Hải bang ở Phượng Tường và Cẩm Y môn ở Dương Châu cũng đã quy về dưới trướng Thiết Kị minh của y. Tính đi tính lại, toàn bộ võ lâm, những kẻ còn có thể đối đầu với y chỉ còn mấy môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang, và Đại Vô Úy cung ở Tây Thiên sơn. Nhưng Thiếu Lâm và Võ Đang đa số là người xuất gia, bình thường ít đi lại trên giang hồ, Đại Vô Úy cung thì ở tận Tây Ngọc vực, lão già Cù Nhạc Thạch cũng sắp xuống lỗ, nghe nói gần đây lão còn muốn quyết đấu với Đại mạc đệ nhất thần đao Hô Nhi A Cát. Tốt thôi, tốt nhất là đánh đến đồng quy vu tận. Như vậy, trên giang hồ còn có ai là đối thủ của Băng Thiền chỉ và Ảo Linh thân pháp của y nữa.
Mặt trời dần ngả về tây, kéo dài chiếc bóng của y trên mặt đất.
Không hiểu vì sao, y bỗng cảm thấy cô đơn. Đó có phải là cảm giác bễ nghễ thiên hạ chăng. Y có chút miên man.
Đột nhiên, hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Thậm chí y có thể nghe được tâm trạng của đối phương từ tiếng bước chân dồn dập đó.
Không chút suy nghĩ, thân hình y như ảo ảnh biến mất giữa hư không, chớp mắt đã xuất hiện bên dưới chiếc giường lớn làm bằng gỗ tử đàn. Ảo Linh thân pháp.
Gần như đồng thời, một âm thanh chói tai của nữ nhân vang lên trong phòng: “Cố Tiếu Đình! Con chó già kia, lão lăn ra đây cho ta. Lão đừng tưởng lão chui xuống gầm giường là có thể trốn tránh được. Ta hỏi lão, đêm qua có phải lão lại cùng đám bằng khốn nạn của lão đến Thúy Phong Lâu chơi phải không? Lão là đồ xấu xa vô lương tâm. Lão nương có điểm gì có lỗi với lão chứ? Lão ăn đồ của Tô gia ta, mặc đồ của Tô gia ta, lại còn dùng tiền của Tô gia ta đi tìm nữ nhân? Lão không sợ ông trời vật chết lão à? Hôm nay ta với lão một mất một còn…"
Cố Tiểu Đinh mò trong cánh cửa bí mật dưới gầm giường, tay trái có thêm một bình Ba tư mỹ tửu màu đỏ sậm, hữu thủ mò thêm một chén rượu Bát tiên thời Chính Đức, khoan khoái tự rót rượu tự thưởng thức.
Chỉ một lát, rượu trong ly nổi lên một lớp băng – Băng Thiền chỉ
Bên ngoài giường, âm thanh chửi bới cao vút vẫn còn tiếp tục, Cố Tiếu Đình coi như không nghe thấy gì. Sau khi nhâm nhi một ngụm bồ đào tửu ướp lạnh thơm ngon, y thử co hai đầu gối lên, nhưng mà gầm giường quá thấp.
“Đáng nhẽ nên bảo tên nô tài Văn Quá Tang đó đóng giường từ trước” Y thư thái nghĩ.