Từ dưới vách núi truyền đến tiếng nghị luận của địch nhân, nhưng cái tên được gọi là đầu mục vẫn chưa mở miệng, phỏng chừng là đang tự hỏi và đánh giá xung quanh.
“Nhất định là ở trên đỉnh đầu của chúng ta” Thanh âm đầu mục vang lên.
Chuyện hắn lo lắng rốt cục không thể tránh được nữa rồi.
“Các ngươi xem, cây cỏ chỗ gần đỉnh núi kia toàn bộ bị đao kiếm tước hết. Nhất định là hai tiểu oa nhi kia làm.” Địch nhân hiển nhiên đã hoàn toàn phát hiện tung tích của bọn họ.
Theo thanh âm của địch nhân vang lên, hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hồ Điệp dần biến mất, mà thay vào đó là một loại ánh mắt thấy chết không sờn, sáng ngời mà kiên định. Một cỗ sát khí sắc bén lạnh lẽo từ trong thân thể xinh đẹp của Hồ Điệp phóng lên cao, một con chim nhỏ vừa vặn bay qua đỉnh đầu của nàng bị sát khí ảnh hưởng, rơi nhanh xuống, té ngã xuống đất, gào thét vài tiếng rồi mới cố gắng đập cánh bay đi.
Địch nhân bắt đầu tấn công, hắn và Hồ Điệp cơ hồ cùng lúc nhảy dựng lên, trong nhất thời vách núi kim quang long lánh, loạn thạch bay tứ tung.
Hiện tại bọn hắn đã hoàn toàn nhìn rõ địch nhân, nguyên lai có bốn. Chia làm hai tổ nhỏ, lưng đeo các loại vũ khí, mượn kẽ hở ở vách đá và thảo mộc tiến về phía này.
Kim châm Hồ Điệp một bên bắn về phía thân thể địch nhân, một bên chuẩn xác bắn vào thảo mộc mà địch nhân mượn lực, làm cho địch nhân leo lên không ngừng gặp cản trở. Hắn đầu tiên dùng dùng những hòn đá lớn công kích địch nhân ở xa xa, sau đó dùng những hòn đá nhỏ hơn công kích địch nhân ở gần. Long Nhân vẫn như cũ nằm bất động ở kia.
Võ công địch nhân hiển nhiên đều rất cao, công kích của hai người tuy rằng làm địch nhân trì trệ việc leo lên, nhưng cơ hồ không có thương hại gì mấy đến đối phương. Nhất là một địch nhân mặc một bộ hắc y, động tác mau lẹ thần kỳ. Người nọ căn bản không để ý đến công kích của bọn hắn, khi leo lên cũng không cần nắm vào cỏ cây hay kẽ hở của vách đá, mà là hai tay thay nhau vuốt nhẹ vào vách đá, mỗi một lần thân hình liền vọt lên hơn hai thước. Mà tất cả kim châm hay hòn đá công kích đều không thể đụng đến thân thể của hắn đã rơi xuống, phảng phất có một cỗ tường bảo hộ vô hình bao quanh vậy.
Hồ Điệp hiển nhiên hiểu kim châm của nàng không thể gây nên uy hiếp gì cho địch nhân kia, buông tha không công kích nữa, ngược lại càng gia tăng về phía ba địch nhân khác, đem địch nhân lợi hại nhất này hoàn toàn giao lại cho hắn. Hồ Điệp buông tha hoàn toàn công kích cũng là bất đắc dĩ, nhưng cũng bao hàm nguyên vẹn tín nhiệm và ỷ lại với hắn.
Hắn biết sinh tử của bọn hắn đã hoàn toàn được quyết định bởi việc hắn có đánh lui được hắc y nhân được gọi là đầu mục này hay không.
Trong giây lát hắn đình chỉ tất cả động tác, lẳng lặng đứng ở kia.
Hắn yên lặng vận dụng “Đạn chỉ thần công” công pháp, ngón tay ngưng tụ công lực toàn thân, lòng bàn tay nắm chặt một khối đá hình tròn và một khối hình lăng giác được chọn tỉ mỉ.
Hắc y nhân ngày càng tới gần. Hắn nhìn thấy thấy đối phương đang dùng đôi mắt như độc xà nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên ngây ngốc đứng bất động, nghĩ rằng hắn sợ, trong mắt toát ra vẻ khinh thị và ý đùa cợt.
Ngay khi hắc y nhân kia toát ra ánh mắt khinh thị, hắn động.
Đầu ngón tay trái bắn ra hòn đá tròn tròn, hòn đá kia mang theo tiếng rít kinh tâm động phách ở trước mặt địch nhân bạo vỡ thành một đoàn thạch phấn, hòn đá hình lăng giác đi sau mà tới trước, vô thanh vô tức xuyên qua đám thạch vụ nồng đậm, giống như một đoàn hắc hỏa đến từ địa ngục, xuyên thấu hộ thể chân khí của đối phương, lao thẳng đến mi tâm.
Công kích của địch nhân rốt cục bị ngăn trở. Hắc y nhân cấp bách rút hai tay đang bám vào vách đá về bảo vệ mi tâm, thân thể không có điểm tựa liền rớt về phía sau, từ trên không trung xuất ra một động tác lộn ngược bất khả tư nghị, sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất.
Thâm tâm hắn thầm kêu đáng tiếc một tiếng. Đây là một kích hắn ngưng tụ toàn thân a, tuy rằng không có đạt đến hiệu quả ngăn trở mà hắn mong muốn, nhưng hắn nhìn thấy hòn đá phát sau mà đến trước kia đang nằm trong bàn tay đối phương, hai ngón tay đối phương vẫn mơ hồ run rẩy không ngừng..
Mặt khác ba người lúc nãy leo lên đã hoàn toàn bị Hồ Điệp áp trụ xuống. Trong đó một người còn trúng kim châm của Hồ Điệp vào mắt, kêu thảm trở về mặt đất. Hai người khác thấy vậy cũng không dám kiên trì nữa, đều phản hồi mặt đất.
Hắn và Hồ Điệp mồ hôi đầm đìa nhìn nhau, đều tự thở phào.
Dưới vách núi, sau khi địch nhân tấn công thất bại lại yên tĩnh trở lại. trong không khí đượm vẻ trầm tịch nặng nề.
Hắn nhìn thấy hắc y nhân kia phân phó đồng bọn một chút, trừ hắn ra, tất cả đều tán đi xung quanh, hiển nhiên là đi chuẩn bị khí cụ gì đó để lần sau công kích.
Hắn không biết địch nhân chuẩn bị những gì, nhưng là hắn biết đợt công kích tiếp theo sợ là bọn hắn không thể ngăn cản. Mà lúc nãy ngăn chặn thành công cũng hoàn toàn dựa vào sự khinh thị quá mức của địch nhân và cũng có chứa vài phần may mắn nữa. Nhìn trên mặt đất chỉ còn có vài hòn đá, thâm tâm hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Thái dương ở trên đầu bọn hắn như một con thuyền quá tải vậy, ở bên trong biển mây chậm rãi chìm nghỉm.
Không biết qua bao lâu, địch nhân đã chuẩn bị xong. Mấy người được phái đi toàn bộ phản hồi đến bên cạnh hắc y nhân đầu mục, trên người mang theo dây thừng và nõ tiễn, loại dùng để vừa leo lên vừa công kích.
Địch nhân sắp triển khai tấn công.
Một lần nữa hắn đề tụ chân khí lên, nhìn về phía Hồ Điệp và Long Nhân.
Long Nhân vẫn như cũ trầm mặc mà bình tĩnh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào động tác của địch nhân. Hồ Điệp lại cùng lúc đứng lên, vung tay bắn lên bầu trời một kiện ám khí. Vật kia giống như bắn về bầu trời, trong giây lát nổ mạnh, mở ra một con bướm năm màu ở trên bầu trời bay múa một lúc, sau đó mới chậm rãi tiêu tán.
Sau khi Hồ Điệp phát ra ám khí, mái tóc dài của nàng hoàn toàn bung ra, ở trong ngọn gió trên đỉnh núi tự do thoải mái bồng bềnh, đồng thời hắn còn thấy Hồ Điệp đang nhìn hắn với Long Nhân bằng một đạo ánh mắt ẩn hàm ý chí kiên định mà quyến luyến khi xa nhau.
Ánh mắt kia của Hồ Điệp giống như một thanh thần kiếm, bổ ra tâm hải tịch mịch cô độc bấy lâu. Làm cho hắn ở sâu trong nội tâm sinh ra từng đợt cảm giác đau đớn, cảm giác này vừa thống khổ vừa ngọt ngào, tựa như hắn đang nhìn thấy mụ mụ mà hắn vô số lần mong ước nhìn thấy trong mơ vậy
Địch nhân lại bắt đầu tấn công, lần này địch nhân rất để ý, không hề nóng lòng liều lĩnh, mà là lợi dụng khí cụ trong tay, từng chút một tiến về đỉnh núi.
Nhìn địch nhân tấn công, trong tâm của hắn bỗng dưng bộc phát ra hào hùng vạn trượng. Trong nháy mắt khi cảm giác kia truyền vào trong nội tâm của hắn, hắn biết, hiện tại, hắn có thể vì Hồ Điệp và Long Nhân mà tùy lúc mất đi .
Thần kinh Hồ Điệp cũng căng thẳng hẳn lên, trừ bỏ kim châm đang nắm chặt trong lòng bàn tay, tay phải cũng đặt lên trên đai lưng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rồng ngâm dài vang vọng dưới chân núi. Thanh âm kia mãnh liệt cao vút, tựa như thiên quân vạn mã, từ dưới chân núi cuồn cuộn vang đến, trong thanh âm ẩn tàng nội lực vô thượng, đem cây cối bẽ gãy, hạt mưa cũng phải rơi xuống.
Đây là loại thần công nào! Loại công lực bất khả tư nghị đến nhường nào! Võ công người tới còn vượt qua cả phụ thân hắn, người mà hắn cho là thiên hạ vô đich.
Ngay khi thanh âm này truyền đến, hắn nhìn thấy thần kinh căng thẳng trên mặt Hồ Điệp trong chốc lát tan biến, trong mắt phát ra quang mang tựa như mới thóat khỏi một gánh nặng, vô cùng thư sướng.
Hắn minh bạch, viện binh của bọn hắn tới rồi. Hắn nhìn về phía thanh âm ở đằng xa xa kia, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhìn về phía Hồ Điệp.
Hắn phát hiện Hồ Điệp lúc này cũng đang đưa đầu qua nhìn hắn, trên khuôn mặt nở rộ một nụ cười.