Hàn Vô Danh nằm ở cái giường nhỏ gần cửa sổ của hắm, nội tâm mãi không bình tĩnh được.
Chuyện phát sinh sáng nay đã mang đến cho hắn chấn động quá lớn. Long Nhân với thân thế thần bí, Hồ Điệp với vẻ xinh đẹp thoát tục và thân thủ cao cường, tổ chức nghiêm mật ám sát Long Nhân, cuối cùng là siêu cấp cao thủ - ngoại công của Hồ Điệp xuất hiện, cư nhiên thật sự là chủ nhân của Hồ Điệp chưởng pháp trong truyền thuyết. Lúc này hắn mới biết được Hồ Điệp chưởng pháp trong truyền thuyết tên đầy đủ là “Âm dương Hồ Điệp chưởng”, hơn nữa cao thủ Hồ Điệp chưởng pháp không phải chỉ có một mà là hai, là ngoại công và ngoại bà của Hồ Điệp. Hôm nay chính là ngoại công của Hồ Điệp đến, công lực cao đến mức đám thích khách kia chỉ nghe đến tiếng hống, trong nhát mắt biến mất sạch sẽ, không một tên dám lưu lại, nếu hai người phối hợp với nhau thì sẽ đạt đến loại trình độ bất khả tư nghị nào đây? Hiện tại thân thế chi mê của Hồ Điệp đã giải khai, nhưng Long Nhân và đám thích khách kia vẫn tồn tại nỗi băn khoăn trong lòng hắn. Hơn nữa lấy thân phận thần tiên tuyệt thế cao thủ bậc này như ngoại công Hồ Điệp, sau khi nhìn thấy Long Nhân, cư nhiên gọi Long Nhân là tiểu chủ nhân.
Long Nhân đến tột cùng là ai?
Bất quá mấy cái thứ nghi hoặc này đều bị hòa tan khi ngoại công Hồ Điệp đem một phần bí kíp truyền thụ cho hắn, Hồ Điệp nguyên bản im lặng đứng một bên đột nhiên, sắc mặt nàng mang đến trong lòng hắn sự rung động và mê hoặc vô cùng. Hắn nhớ rõ khi lão nhân kia nghe xong lời thuật lại của Hồ Điệp, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười quan sát hắn thật lâu, cuối cùng thận trọng đem bí kíp Hồ Điệp chưởng pháp truyền thụ cho hắn. Mà gương mặt thanh tú xinh đẹp của Hồ Điệp lại hồng nhuận hẳn lên, lúc ấy Hồ Điệp tựa như không dám nhìn hắn, nghiêng đi thân mình, cuối đầu xuống, đầu ngón tay tự nắm lấy góc áo của nàng mà vân vê, đùa giỡn.
Vẻ mặt này của Hồ Điệp đến tận lúc bọn hắn chia tay cũng không hoàn toàn biến mất.
Khi chia tay Long Nhân lại nước mắt lưng tròng gọi tên hắn, giống như không bao giờ gặp lại nhau vậy, mà Hồ Điệp vẫn như cũ cười nhẹ đứng một bên, mắc cỡ đỏ mặt, mắt cũng không dám nhìn hắn, cùng với Hồ Điệp lúc trước kề vai chiến đấu với hắn, bình tĩnh, kiên định, ăn ý kia như hai người khác nhau vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp thẹn thùng của Hồ Điệp làm cho nội tâm hắn như bị đánh trúng vậy, có một loại cảm giác cực kỳ tuyệt vời mà kỳ lạ. Cảm giác này mãnh liệt đến mức làm cho hắn quên đi tất cả cái khác, đầu óc tràn ngập vẻ mặt mắc cỡ của Hồ Điệp.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nóng lên, từ trong lòng xuất ra quyển bí kíp kia, trên mặt bí kíp viết rõ ràng bốn cổ tự theo kiểu triện thể “Âm Dương Hồ Điệp chưởng pháp”. Hắn thật cẩn thận mở rat rang thứ nhất, chỉ thấy trên trang sách viết “Âm Dương Hồ Điệp chưởng pháp chi – Dương Chưởng”. Xem ra Âm Dương Hồ Điệp chưởng pháp chia làm hai bộ phận Âm Chưởng và Dương Chưởng, mình đang cầm chi Dương Chưởng, hẳn Hồ Điệp tu luyện là chi Âm Chưởng. Khi hắn chuẩn bị xem tiếp, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của phụ thân hắn.
“Danh nhi”
Hắn vội vàng mang bí kíp giấu đi, đứng dậy đi về phía cửa.
“Danh nhi, hôm nay con chạy đi đâu vậy? Lúc hoàng hôn có nghe đến tiếng hống dài truyền đến từ bên kia núi không?”
Phụ thân hiển nhiên cũng bị tiếng hống dài của ngoại công Hồ Điệp kinh động.
“Con cũng nghe thấy. Lúc ấy con đang chơi đùa ở gần đấy.” Hắn nói dối phụ thân hắn, đây là khi chia tay, ngoại công Hồ Điệp dặn đi dặn lại hắn.
“Nga, Danh nhi cũng nghe thấy, đến cùng là ai? Võ công lại cao đến trình độ sâu không lường được vậy?” Phụ thân nhăn mi lại, trầm tư, tự nói “Chẳng lẽ là cái truyền thuyết đã lưu truyền vài năm trong thôn về Hồ Điệp sơn trang ngay bên ngọn núi này là thật?”
Hắn không có đáp lại, trong lòng lại nhớ kĩ mấy chữ “Hồ Điệp sơn trang” này. Bởi hắn biết Hồ Điệp và Long Nhân nhất định là ở đó, chỉ cần tìm được Hồ Điệp sơn trang kia nhất định sẽ có thể lại nhìn thấy Long Nhân, còn có… Hồ Điệp.
Nhưng hắn sai rồi, sau này, năm này qua năm khác, hắn cơ hồ tìm kiếm tất cả núi rừng gần đây, vẫn không có tìm được cái gọi là Hồ Điệp sơn trang kia, cái truyền thuyết kia cũng chỉ là hư cấu mà thôi. Nếu không phải bí kíp Hồ Điệp chưởng pháp còn nằm trong lòng mình, thậm chí hắn còn cho rằng việc hôm đó trải qua vẻn vẹn chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Phụ thân từ lúc đó về sau cũng có một só thay đổi, trừ bỏ một số thời gian ngắn định kì hàng năm phải ra ngoài, còn lại đối với việc tu luyện võ công của hắn càng thêm nghiêm khắc. Thời niên thiếu của hắn cứ trôi qua trong sự tu luyện và tìm kiếm Hồ Điệp sơn trang như vậy. Còn có giấc mộng kia vẫn làm bạn với hắn, bất đồng chính là, trong mộng ngoại trừ mẫu thân vĩnh viễn mơ hồ không rõ mặt ra, còn có thêm một tiểu cô nương xinh đẹp như bức tranh, mang khuôn mặt xấu hổ cười cười.
Trong nháy mắt, năm năm trôi qua, hắn từ một tiểu hài đồng trưởng thành, giống như phụ thân hắn, thân hình cao lớn, tính cách cũng ngày càng thâm trầm nội liễm. Trong năm năm này, hắn học hết tất cả những gì phụ thân truyền thụ, tất cả các loại võ công và tài nghệ của gia tộc. Sau Thiên Thính Thuật, còn có một loại Ẩn Thuật có thể đem các loại sự vật bên người lợi dụng đến cực hạn, lấy kiếm làm chủ đạo, nhưng bên trong ẩn hàm phương pháp sử dụng tất cả các loại binh khí, còn có Nhất Bộ Nhất Sát Thuật, có Dịch Dung Thuật có thể biến thân muôn hình vạn trạng, có Nhiếp Hồn Thuật làm kinh sợ cả người lẫn vật, làm cho bất kì đối thủ nào cũng khó lòng phòng bị Ám Khí Thuật, hành động nhanh như quỷ mị, Hàn gia độc hữu là Khinh Công Thuật – Thượng Thiên Nhập Địa” bộ pháp, đương nhiên còn có Hồ Điệp chưởng pháp chi Dương Chưởng mà phụ thân hắn không biết nữa. Cứ mỗi lần hắn một mình tu tập chưởng pháp này giữa đêm, hắn luôn luôn có một loại cảm giác kỳ dị, tựa như Hồ Điệp đang ở bên cạnh hắn cùng luyện tập vậy, theo việc ngày càng thành thạo với bộ chưởng pháp này, loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt và chân thật. Hồ Điệp tóc dài, bên trên có cài một cái trâm cài đầu hình con bướm, ánh mắt trong trẻo như sương của Hồ Điệp cứ thâm nhập vào trong tâm trí hắn mỗi khi hắn luyện tập Hồ Điệp chưởng pháp. Hắn không biết khi Hồ Điệp tu luyện Hồ Điệp chưởng pháp chi Âm Chưởng có cảm thụ như mình hay không, bất quá hắn tin rằng Hồ Điệp nhất định cũng có, bởi vì hắn dần dần hiểu được vì sao giang hồ miêu tả Hồ Điệp chưởng pháp là “Bất li bất khí, sinh tử tương tùy”, bộ chưởng pháp này không chỉ có thể đạt đến hiệu quả “bất li bất khí, sinh tử tương tùy” mà đồng thời tâm linh của nam nữ cùng tu luyện bộ chưởng pháp này, cũng có thể vượt qua khoảng cách, tựa như cùng ở một chỗ mà luyện tập vậy.
Hắn mơ hồ hiểu được nguyên nhân hai má Hồ Điệp đỏ bừng ngày đó. Cũng mơ hồ phát hiện thâm ý của ngoại công Hồ Điệp khi truyền thụ chưởng pháp này cho hắn.
Nhưng bây giờ vô luận là Long Nhân hay Hồ Điệp hắn cũng không tìm được, mặc cho bao năm qua hắn vẫn chưa bao giờ dừng việc tìm kiếm, nhưng vẫn như trước không có một chút kết quả.
Hồ Điệp, Long Nhân, đến tột cùng các ngươi đang ở đâu? Vô số buổi sáng sớm rồi hoàng hôn, hắn đi đến đỉnh núi ngày xưa cả ba bị bao vây, đối với dải núi phương xa, đối với vầng thái dương mới lên, đối với ánh trắng phía tây, đối với phương hướng mà ngày xưa Hồ Điệp với Long Nhân rời đi mà la lên. Nhưng hồi đáp lại hắn chỉ có tiếng dội từ bốn phương tám hướng truyền lại, theo công lực ngày một tăng của hắn mà ngày càng vang dội mà thôi.