Đến tận chiều tối hôm đó.
Cả hai mới tới được nơi mình muốn đến. Đó chính là đỉnh núi cao thứ hai thiên hạ, có tên: Thiên Sơn Đỉnh.
Đứng oai phong sát bờ vực, chỉ chờ người áo màu trắng đục ló đầu lên là Đoạn Loãng đã nhảy tọt xuống vực.
“ Khoan, huynh định tự sát sao,” phù phù, nhưng dường như không phải vậy. Khi Vô Tình chồm nhanh tới dòm, đã thấy người áo sẫm lách người vào một hang đá sâu bên dưới vực. Đoan chắc đó chính là lối vào động, Vô Tình bèn lấy ra từ trong người một thanh kiếm dỏm- thứ kiếm dùng để luyện tập các thức cơ bản của ‘Trọng Lực’ hay đúng hơn là ‘Thất Tình Kiếm Pháp.’
[luutinhblog.wordpress.com]
“KÌNH KIẾM,” chàng nhảy ra ngoài vực, xoay người lại vừa hét to, vừa rạch một đường dài tóe lửa vào vách núi, hạ dần xuống đến độ sâu nơi người tóc bạc biến mất, đã phát hiện ra đúng là có cái hang, chàng thu kiếm chui tọt vào ngay.
Không kịp dừng lại để thở, Vô Tình chạy ngay vào bên trong. Lúc này đã thấy người tóc hoa râm đợi sẵn, hắn lên tiếng vẻ nghiêm trọng: “Ngươi hãy xem lại lưỡi kiếm.”
Vô Tình bèn nhìn xuống, thấy thật kỳ lạ.
Mới lúc nãy thanh kiếm này vẫn tốt, ai ngờ chỉ sau khi vận dụng một thức đã không còn giữ nguyên hình dạng ban đầu, lưỡi kiếm sứt mẻ, đầu kiếm bị nứt toát, giờ nó chả khác chi là một thanh sắt vụn cả.
Leng keng
Vô Tình thở dài vứt đi.
Đoạn Loãng nói: “đúng vậy, ‘Trọng Lực Kiếm Pháp’ rất khắt khe trong việc chọn kiếm. Phổ kiếm này yêu cầu người dùng phải vận dụng toàn bộ sức nặng có được trên thân xác, dồn về đầu lưỡi kiếm mà tung chiêu. Thanh kiếm ngươi cầm trên tay chỉ là một thanh kiếm thường, nên làm sao có thể phù hợp được. Và đây, hãy xem.”
Nói đoạn, bước tới sát vách động, tay đưa thanh trọng kiếm lên quét xuống một đường.
Lực quét rất mạnh làm bụi cát bị tạt sang hai bên và để lộ ở giữa là một nền đá với bốn chữ được khắc trên đó rất tinh tế: Tam Đại Cuồng Kiếm.
Quá ngạc nhiên, Vô Tình thốt lên: “mộ kiếm ư?“
Đoạng Loãng gật. Dùng đầu kiếm bật tung nắp mộ sang bên.
Tức thì xuất hiện một luồng ánh sáng xanh lục, chói lòa tỏa sáng cả hang đá.
Áng sáng quá chói khiến Vô Tình phải nhắm tịt cả hai mắt lại hồi lâu, sau đó mới từ từ mở ra . Riêng Đoạn Loãng dường như đã quen nên hắn vẫn không chịu ảnh hưởng gì.
Bên dưới nắp mộ có ba vết lõm tượng trưng cho vị trí nằm của ba thanh kiếm quý.
Ở giữa là thanh kiếm quý giá nhất với toàn bộ luồng ánh sáng xanh lục này phát ra đều từ nó. Kiếm trông như đá mà khi nhìn kỹ lại không phải đá, thân kiếm trong suốt như thạch bích. Đây chả khác gì là một kỳ trân dị kiếm trong thiên hạ.
Nhưng có điều lạ là khắp thân kiếm lại bị khóa chặt bởi một sợi xích lớn, nhìn có vẻ giống như chủ nhân của nó căm hận nó lắm.
Còn đang khó hiểu về vấn đề này thì lời Đoạn Loãng đã vang lên, âm thanh có vẻ chì chiết : “đó là ‘Trượng Nghĩa Kiếm’. Thanh kiếm mà ta từng yêu quý nhất, nhưng cũng chính là thanh kiếm làm ra thất vọng nhiều nhất đành quyết định từ bỏ không dùng nữa.“
Rung Rung Rung…
Bất chợt kiếm như hiểu ý người, toàn thân rung lên liên hồi phản đối điều đó, với dáng vẻ của nó như oan ức kích động vô cùng.
Trông vậy, Vô Tình càng thêm hoảng hốt thét lên: “chuyện kỳ lạ?“
Đoạn Loãng gằn giọng : “không có gì lạ, thanh kiếm này có thần lực nên có thể thông hiểu ý người. Nhưng đó mãi là một niềm day dứt nhất trong đời ta. Cách đây đúng hai năm, nó vô tình giết nhầm một hảo huynh đệ tốt do ta nghi oan đã hãm hiếp vợ của người khác. Nên giờ đây buộc phải nằm sâu dưới lớp mộ này để xóa bỏ mọi mặc cảm và lỗi lầm do chủ nhân nó gây ra.”
RUNG RUNG RUNG… RUNG RUNG RUNG…
“Kiếm Trượng Nghĩa” càng thêm rung, thêm kích động ý muốn nói như có điều oan ức bên trong. Nhưng Đoạn Loãng vốn đã ghét nó nên lờ ngay đi, một mạch chỉ sang vết lõm bên phải: “còn đây là…
VÚTTTTTTTTT
Lời chưa xong “Trượng Kiếm” bất ngờ lao “vút” lên cao, thân kiếm rung mạnh hơn và đầu nó không ngừng chăm chăm hết từ người áo trắng sang người áo sẫm như hàm ý muốn giãi bày điều gì đó, ánh bích từ nó đã chói sáng đến nỗi khiến Vô Tình phải nhắm tịt cả hai mắt lại không còn trông thấy gì, chàng khổ sở hét lên: “chuyện gì vậyyy?”
“Khốn kiếp,” Đoạn Loãng gào trong cuồng nộ, sắc mặt bỗng trở nên nhăn nhó khó coi vô cùng, tà khí từ người tỏa ra khủng khiếp, hắn lao thẳng lên dùng đơn tay bóp chặt vào thân kiếm, quát: “hỗn xược, ngươi còn dám không hối cải sao?”
ẦMMM
Rồi giáng luôn một chưởng khiến thanh kiếm xanh như thạch bích rơi mạnh xuống đất, ánh quang từ nó yếu dần yếu dần tuy không tắt hẳn nhưng nhìn cứ như là đang thoi thóp, ở đầu lưỡi kiếm nhỏ ra một vài giọt ẩm ướt cứ như nước mắt, không rõ đây chỉ là mồ hôi từ người chủ nhân một thời của nó rơi xuống hay chính là: nước mắt của kiếm?
Bấy giờ Vô Tình mới có thể mở mắt ra, chàng quay sang người áo sẫm hỏi: “có chuyện gì vừa xảy ra vậy Đoạn huynh?”
Đoạn Loãng trừng vào thanh kiếm lục mà quát: “không có gì,” tiếp đó liếc sang vết lõm ở bên phải giới thiệu: “còn đây là ‘Mỏng Tâm Kiếm’ với ánh sắc cực mỏng, dính sát vào đất từng lèo từng lèo nhưng lực sát thương của nó rợn người. Kiếm này chỉ xứng đáng dành cho các bậc ‘nhất đại cao thủ’ trong thiên hạ.”
Hắn tiếp tục chỉ tay về vết lõm cuối cùng, nâng thanh trọng kiếm đang cầm trên tay lên và nói: “còn đây là thanh ‘Huyền Thuyết Kiếm’ ta đang dùng, trọng lượng của nó lên tới cả ngàn cân, thanh kiếm này đệ đã từng sử dụng qua hẳn là đã rõ.“
Xem kể qua vậy Vô Tình chỉ còn nước trầm trồ, ánh mắt đầy kinh ngạc. Tất cả kiếm trong mộ đều là kiếm quý, đều là thứ người bỏ công luyện kiếm cả đời mơ ước. Thật hảo kiếm.
“Nhận lấy.“
Chợt âm vang cũng là lúc Vô Tình tiện tay quơ ra và đỡ lấy ‘Huyền Thuyết Kiếm’. Tức thì miệng đã nhăn âm ỉ , tay dần hạ xuống vì trọng lượng của nó quá nặng mà chàng chỉ được cầm vài lần nên chưa quen lắm.
“Thanh kiếm này ta tặng đệ, xem như quà kết nghĩa.“
Nói xong, người tóc hoa râm đưa tay rút ra khỏi mộ thanh ‘Mỏng Tâm Kiếm’ và tiếp: “từ giờ trở đi thanh này sẽ cùng huynh chu du thiên hạ.“
Lời xong, ánh mắt người áo sẫm hơi do dự chút khi nhìn về phía một thanh kiếm tựa đá lục bích vẫn không ngừng rung lên. Sau đó, hắn không nói năng gì với nó tuyệt tình đóng nắp mộ lại.
ẦMMM
Tiếp đó hướng mắt sang Vô Tình, thấy chàng thanh niên mang tấm áo trắng đục vẫn đang trầm trồ với thanh hảo kiếm mới được tặng.
Đoạn loãng bật cười:
“Ha ha ha“ đồng thời rút ‘Mỏng Kiếm’ ra khỏi vỏ, cắm ngay xuống đất, quỳ xuống trước kiếm, nói to khẩu khí: “hỡi thiên địa trời đất chứng giám. Tôi là Đoạn Loãng, quyết chí sống phần đời còn lại cô độc, nhưng do duyên số đã rất kết người này nên xin kết nghĩa huynh đệ. Chuyện của đệ ấy từ giờ trở đi cũng sẽ là chuyện của tôi. Hẹn không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng hẹn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Vô Tình hơi bất ngờ trước chuyện này. Kết nghĩa huynh đệ ư? Được kết nghĩa huynh đệ với Loãng huynh ư? Trong giây lát chàng vui mừng sướng tận đến nỗi cảm xúc hoan hỷ biểu lộ trên mặt khó dùng từ nào tả xiết. Cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tình, động tác tương tự liền cắm thẳng ‘Huyền Kiếm’ xuống đất, quỳ gối trước nó, giọng hét to khẩu khí: “hỡi thiên địa trời đất chứng giám. Tôi là Đoạn Vô Tình, người được Loãng huynh cứu mạng và rất khâm phục võ công cũng như tính tình của ân nhân này. Trong phút chốc Vô Tình không biết dùng từ nào để tả hết tâm trạng, rất vui sướng khi được làm đệ đệ của Loãng huynh. Nếu sau này dù huynh ấy có phạm bất kỳ tội lỗi nào Vô Tình này thề liều chết để báo đền mạng sống cho huynh ấy. Dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Lời xong. Vô Tình ngước sang bên cạnh, đã thấy Đoạn Loãng rút kiếm cắt máu ăn thề. Chàng cũng làm theo. Khi máu của cả hai người nhỏ giọt xuống nền đất minh chứng lời thề trước thiên địa. Nghi lễ kết bái coi như đã xong, người tóc bạc đứng dậy trước và nói: “Vô Tình đệ.”
Rất vui, Vô Tình cũng đứng dậy và nhìn sang Đoạn Loãng, nói: “Đoạn…Đoạn Loãng huynh.”
[chemgiophong.forumvi.com]
Cả hai cùng nhìn nhau cười mãn nguyện. Nhưng nụ cười chóng nở sớm tàn này chỉ xuất hiện trên môi người áo sẫm giây lát. Sau đó tâm trạng lại trở về lạnh lùng như trước, hắn quay lưng, nói: “Đoạn đệ, trách nhiệm của ta với đệ tới đây coi như đã xong. Bảo trọng.”
“Nhưng… huynh đi đâu?” Vô Tình hụt hẫng hỏi.
Hắn trả lời: “đến Vô Tâm Cốc.”
“Để đệ theo giúp huynh một tay,” Vô Tình nói với theo, giọng đầy lo lắng.
“Ta đã có cách đối phó thủ đoạn của lão. Đệ hãy lo mối huyết hải thâm thù của mình đi, có duyên tương phùng,” lời xong, người đã biến mất như khói sương.
Tính tình của Đoạn Loãng thật là lạ, ít nói lạnh lùng đầy khó hiểu, một con người bí ẩn nhất mà Vô Tình từng gặp, sử dụng thành thạo “Thất Tình Kiếm Pháp” và còn cả cái đêm huynh ấy gọi thầm tên một người, khóc ngoài bờ suối nữa: “Phạm Như Kính. Cô nương này thực ra có ý nghĩa như thế nào đối với huynh ấy?”