"ầm ầm" cánh cửa thần bí khép lại, con thuyền rơi vào một không gian tối tăm, đứa nhỏ gào thét trong sợ hãi. Bị áp lực đè nến, đứa trẻ tội nghiệp nằm ép xuống nền của phi thuyền, rắc… rắc… từng chiếc xương trong người nó kêu nên. Đau đớn cùng cực, đứa trẻ kêu gào trong vô vọng:
-"Mẹ…ba… cứu con với, con đau quá, con không muốn như thế này nữa, con muốn ở cùng với ba mẹ cơ".
Nhưng trong giờ phút này nó móc đâu ra ba mẹ mà dỗ dành. Phi thuyền chợt trấn động mạnh, rung lên từng hồi, không gian bên ngoài chợt tối đen, hình như phi thuyền đã ra khỏi cánh của thần bí và đang bay vào vũ trụ.
Nó rùng mình, cảm giác lạnh buốt dần lan tỏa khắp người, cảm giác không ngừng suy giảm mà con mạnh hơn và đang hướng thảm đến con tim tan nát của nó. Cậu bé ôm lấy ngực, quằn quại kêu gào:
-Mẹ ơi con lạnh quá… Con không chụi được nữa rồi.
Nói rồi nó từ từ khép hàng mi lại. Chợt một giọng nói vang động dữ dội trong đầu nó:
-Ê ranh con từ từ hãng chết. Mày có yêu quý ba mẹ không?
Thằng bé trả lời trong đau đớn:
-T…t…tất nhiên rồi.
Giọng nói kia cười the thé nói tiếp
- hắc hắc…Biết vậy là tốt. Ba mẹ mày hi sinh cả mạng sống để cho mày sống vậy mà mày dễ dàng buông xuôi thế. Hơn nữa mày không muốn báo thù cho cha mẹ mày chăng.
Bị khiển trách, thằng nhỏ vội vàng phân bua:
-Không…không… không phải như thế, chẳng qua do lạnh quá nên tôi buồn ngủ thôi.
Nghe vậy giọng nói kia quát nên như để làm nó giật mình;
-Đồ ngu. Ngủ là chết đấy. Nếu lạnh quá thì hãy nghĩ đến ba mẹ mày đấy.
Giật mình tỉnh dậy. Thằng nhỏ quằn quại ôm ngực, sực nhớ đến lời nói bí ẩn kia. Không ngừng nghĩ đến ba mẹ, những phút giây hạnh phúc bên họ nhưng sự giá lạnh vẫn không ngừng lan truyền trong cơ thể. Bất lực hai dòng nước mắt chảy thành hàng, tay cầm thật chặt chiếc nhẫn, nói trong vô vọng: “ba….mẹ….con xin lỗi….có lẽ hành trình của con chỉ đến đây thôi.”
‘tinh’ một giọt lệ trong veo tựa như hạt ngọc rơi vào chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bỗng dưng sáng rực lên, bay lên trên không ngay phía trước mặt cậu bé. Một lường sáng màu vàng đậm phát ra từ chiếc nhẫn bao quanh lấy cậu bé rồi dần dần hòa vào thân thể của cậu bé. Nhưng trong tiềm thức, cậu bé nhìn thấy quang ảnh ba mẹ đang dang rộng vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh buốt của mình. Cha bên trái, mẹ bên phải, một nụ hôn nồng thắm đậm tính yêu thương. Lập tức một dòng năng lượng bí ẩn chạy khắp cơ thể. Cả cơ thể ấm dần lên, hàn khí bỗng dưng ngừng lại, không xâm nhập vào nữa.
Sung sướng, cậu bé thầm cảm ơn cha mẹ. Chợt có cảm giác kì lạ, đưa tay lên ngực, cậu bé giật mình rụt tay lại. Nơi đó trái tim của cậu bé không đập nữa, một trái tim băng giá. Nó muốn khóc thét nên nhưng không thể, nó nhớ về ba mẹ nó nhưng không còn cảm thấy quyến luyến hay đau lòng trước cái chết của họ nữa, tức giận hay oán hận lũ Sayja tuyệt nhiên cũng không. Cậu bé nhận ra mình đã mất gần hết cảm xúc.
Sợ hãi đến cùng cực, cậu bé nhìn qua tấm kình của phi thuyền, trước mắt là một hành tinh to lớn. Nó khá giống trái đất nhưng diện tích thì lớn hơn, có vẻ như đây là một hành tinh có sự sống. Đang chăm chú ngắm nhìn ngôi nhà mới đột nhiên phi thuyền rung lắc dữ dội, một lực ép cực lớn tác động vào khiến vỏ phi thuyền biến dạng, cả con tàu nóng dần lên. Thì ra phi thuyền đã chạm tới tầng khí quyển của hành tinh này.
Cả phi thuyền đột ngột tăng nhiệt độ khiến không khí trở nên ngột ngạt. Nhiệt độ trong người tăng lên dữ dội, lực ép quá lớn khiến cậu bé hộc máu mồm nằm bết trên sàn phi thuyền, ngất đi lúc nào không hay. Cả phi thuyền rực cháy rơi thẳng xuống hành tinh xa lạ mang theo một kẻ bị thế giới ruồng bỏ.
……………..
Trên một hành tinh xa lạ, tại một ngôi nhà nhỏ rộng chừng 400 mét vuông (nó nhỏ ý mà ) bên sườn núi có 3 đứa nhóc đang chơi đùa. Chợt có tiếng nói vang lên: “Konan, Madara, Itachi các con vào xem cậu bé thế nào rồi, mẹ thấy có tiếng động lạ”
‘Dạ’ cả ba cùng ùa vào đên bên cậu bé kì lạ. Konan hớt hải chạy ra:
-mẹ ơi! Cậu ta tỉnh ồi nhưng con thấy là lạ thế nào đấy.
Người mẹ vội vã chạy vào thấy trên giường là một cậu bé tóc màu đen dài che hết tai và mắt (do lâu ngày chưa cắt), đang sợ co rúm lại một góc giường. Bà vội chạy lại hỏi han đưa tay lên định xoa đầu nó:
-Này cậu bé, cảm thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không?
Ngẩng mặt nên nhìn, nó lại sợ hãi dùng tay hảy cánh tay của người lạ mặt kia, co rúm lại góc giường rồi lẩm bẩm:
-Không, đừng..đừng hại tôi, tôi không có làm gì xấu đâu, đừng hại tôi.
Thằng nhỏ đứng cạnh không nhịn được tức giận nói:
-Thằng ôn. Không biết điều còn dám hỗn láo với mẹ tao.
Bà mẹ trừng mắt nhìn nó rồi quay sang nhìn cậu bé trên giường nói:
-Madara con sao thế, không thấy cậu ta đang sợ hãi đến cùng cực à. Hình như nó đã gặp phải chuyện gì sợ hãi lắm.
Madara hứ một tiếng không nói gì rồi đi ra ngoài. Cậu bé còn lại ở bên cạnh lo lắng hỏi mẹ:
-Liệu nó có sao không?
Bà mẹ mỉm cười nói:
-Chắc nó không sao đâu, Itachi ta nhìn nó cũng bằng tuổi con, sau này con hãy giúp đỡ nó.
Itachi không nói gi chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lát sau bà mẹ đi ra nhìn Itachi nói:
-nó ngủ rồi.
Mở bừng mắt ra, cậu bé thấy trước mắt là một cái bàn nhỏ bằng gỗ, trên bàn chỉ có một cái đĩa với nhiều hoa quả bên cạnh là một cây nến và nó đang nằm trên một chiếc giường đơn. Một cảm giác thật xa lạ, nó bất giác nhớ về mẹ nhưng cảm giác không còn như trước, đôi mắt màu đen láy mà sâu thẳm bỗng chốc trùng xuống. Ra khỏi giường nó đi xem xét khắp phòng, vừa mở cửa nó thấy một cậu bé, tóc màu đen, nước da hơi đậm mắt đen và to nhìn rất đẹp. Giật mình nó lùi lại một bước.
Thấy nó có vẻ sợ sệt, Itachi đưa tay về phía trước cười nói vui vẻ: “Cậu tỉnh thì tốt rồi, buổi chiều tôi thấy cậu có vẻ lạ. Thôi bây giờ xuống ăn tối đi”.
Vẫn còn dụt dè, nó cứ đưa tay lên rồi lại, rụt về. Thấy vậy, Itachi liền cầm tay nó kéo mạnh ra khỏi phòng chạy về phía trước. Ra khỏi phòng, nó cảm thấy không xung quanh rất dễ chụi, ngoài trời cũng bắt đầu tối, cảnh vật thì thật đẹp. Trước mặt là một ngọn núi hùng vĩ có thác nước chảy xuống thật thơ mộng, chung quanh có rất nhiều cây được trồng theo hình vuông quanh một sân cỏ lớn. Có thể thấy nơi này dùng để luyên tập.
Chạy được một đoạn, nó thấy trước mặt là một căn phòng rộng lớn, có vẻ cũ kỹ, bên ngoài có 2 cột trụ lớn bằng gỗ lim. Mở cánh cửa ra, nó thấy trong đấy có 4 người. Một người đàn ông độ 40 tuổi nước ra ngăm đen vì rám nắng, mắt đen tóc ngắn mặc quần đen áo xám nhìn rất thân thiện. Một người phụ nữ chừng 38 tuổi, tóc đen cột lại để sau lung mặc một chiếc váy màu xanh dương đeo tạp rề màu xanh dương nốt đang bê thức ăn đặt nên bàn. Hai đứa nhỏ thấy vậy ríu rít chạy lại. Một đứa cao hơn nó, có nước da hơi tái tóc màu đên ánh xanh, một đôi mắt sắc nhọn màu đen nhìn rất thông minh. Đứa còn lại là một cô bé thấp hơn nó da trắng, tóc màu xanh lam mái thường che một nửa khuôn mặt trên đầu cài một bông hoa đỏ nhìn rất đẹp, mắt màu xanh lam nhưng nhạt hơn màu tóc, đôi mắt rất linh hoạt thoạt nhìn đã thấy có tố chất của một thiên tài.
Kẹt…kẹt… cánh cửa từ từ mở ra. Một cậu bé có mái tóc màu đen dài che hết tóc và mắt bước vào. Người phụ nữ vui mừng nói:
-Cháu tỉnh rồi à. Có đói không lại đây ăn chung với cả nhà cô.
Nó ngước lên nhìn người phụ nữ dụi dàng kia chợt nhớ đến mẹ nhưng nó đâu còn cảm thấy gì, nó nuốt nước bọn gật đầu cái rộp rồi lại gần bàn ăn. Đang loay hoay không biết ngồi đâu thì một cô bé có mái tóc màu xanh cất tiếng:
-Này, anh ngồi xuống đi.
Một giọng nói nhẹ nhàng trong veo pha chút e thẹn, chiếc ghế được kéo tới, nó ngước nhìn thấy cô bé cười híp mắt thật dễ thương xong chạy đi nhưng tuyệt nhiên trong lòng nó không cảm thấy gì cả..
Ngồi lên ghế, nó nuốt nước bọt nhìn đống bánh trên bàn. Thấy nó có vẻ đói, người đàn ông lên tiếng: “cháu cứ ăn đi không phải ngại”
Không nói gì, nó với lấy một cái bánh nhưng vẫn hoi rụt rè. Đưa lên mồm cắn một miếng, nó cảm thấy cơ thể ấm dần lên, thức ăn thì ngon vô cùng. Nó vội vàng ăn hết chiếc bánh trên tay như một kẻ lâu ngày chưa được ăn. Chưa dừng lại ở đấy, nó với lấy hai cái bánh, hai tay hai cái thay nhau cho vào mồm ăn liên tục. Hành động này khá bất nhã khiến mọi người quay ra nhìn nó, nhưng bỏ mặc mọi thứ, cơn đói hành hạ nó bây lâu nay khiên nó bỏ hết mọi thứ gọi là lịch sự mà mẹ nó vẫn dạy. Nó ăn hết cái này đến cái khác, ăn như một kẻ sắp chết vì đói.
Ăn xong, nó ngồi trên bàn cùng gia đình tốt bung kia. Nó nhìn người phụ nữ thánh thiện ấy rồi cúi gằm mặt nói nhỏ:
-cảm…ơn…
Một câu nói không đầu không cuối, nhưng người phụ nữ kia vẫn vui vẻ nói:
-Cháu là ai? Lúc cô đưa cháu về thấy bộ quần áo của cháu rất lạ hình như không phải người vùng này và cái thứ mang cháu tới đây lần đầu ta mới nhìn thấy.
Nó ấp úng trả lời:
-Pain…Pain là tên cháu, cháu 5 tuổi.
Cậu bé bên cạnh ồ lên nói:
-Thì ra cậu là Pain. Tớ là Itachi bằng tuổi cậu
Pain quay ra nhìn cậu bé thân thiện đã dẫn nó tới đây, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết nhưng pha chút lạnh lùng, nó nói:
-Itachi cảm ơn.
Một cô bé chạy lại cười toe toét nhìn nó, đôi mắt thật đẹp, cứ như nó đang đứng trước biển vậy, cô bé nói:
-Em là Konan năm này 4 tuổi.
Bên cạnh một giọng nói cục mịch vang lên:
-Madara 6 tuổi
Bà mẹ hiền từ nhìn những đứa con rồi cười khổ khi quét mắt nhìn madara sau đó hướng mắt tới người đàn ông đối diện nói:
-Chú ấy là chủ gia đình này, 40 tuổi. Chú ấy là Kai. Còn cô là Mây
Pain lúc này đã bình tĩnh hơn được vài phần, nó ngước nhìn gia đinh mới này thỏ thẻ nói:
-Vâng! Cảm ơn cô chú đã giúp đỡ cháu.
Kai cười vui vẻ nhìn Pain nhưng không nói gì, chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:
-Anh Pain, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với anh thế. Khí anh tới đây máu me đầy minh, quần áo rách rưới con ở trong một vật thể kì lạ nữa.
Cả nhà cùng quay ra nhìn Pain với anh mắt tò mò. Nghĩ ngợi một lúc rồi nó trả lời:
-Cái thứ đó là phi thuyền.
Cả nhà trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: ‘phi thuyền…đây là lần đầu tiên ta nghe thấy’ rồi lại dỏng tai nghe Pain nói tiếp:
-Cháu không phải là người ở hành tinh này, hành tinh của cháu bị một tộc người hùng mạnh mang tên Sayja xâm chiếm và chỉ có một mình cháu thoát khỏi đó dưới sự hi sinh của nhiều người lính trong đó cũng có cả bố mẹ cháu.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn xuống mà không để ý thấy thái độ của một người khi nghe thấy tộc Sayja. Người đần ông trầm giọng nói:
-Thật khổ cho cháu, mới bé thế kia mà….haizzzzz. Nếu cháu không chê thì hãy ở lại với cô chú.
Cả nhà quay ra nhìn nó như mong đợi điều gì đó. Nó thấy xúc động tột cùng nhưng chẳng hiểu vì sao khuôn mặt lại lạnh băng không thấy vui cũng chẳng thấy buồn. Pain ngước mặt nên nói:
-Cảm ơn cô chú! Từ nay cháu xin ở nhờ gia đình.
Cả nhà vui vẻ quây quần nói chuyện cả đêm. Pain kể rất nhiều về thế giới của nó, một thế giới của công nghệ của khoa học.
Itachi dẫn Pain về căn phòng của nó lúc đầu rồi nói:
-Bây giờ cậu ở tạm đây một hôm, ngày mai chúng ta sẽ chuyển thêm một cái giường sang phòng của bọn tớ.
Pain không nói gì chỉ gật đầu rồi nhìn Itachi quay người ra đi. Nằm trên giường nó đã nghĩ rất nhiều về gia đình mới này, bất giác nó nắm chặt sợi dây truyền trên tay thầm nhủ: “Cha mẹ con đã có một gia đình mới rồi.”
Quay trở lại căn phòng vừa nãy, tiếng người phụ nữ vang nên:
-Khổ cho thằng bé quá!
Madara gật đầu, cau mày nói:
-Nhưng con thấy rất lạ, lúc nó kể về gia đình của nó tuyệt nhiên không có cảm xúc biểu hiện gì. Ngay cả cười hay khóc cũng không.
Ông bố lắc đầu khó hiểu:
-Thôi các con hãy về nghỉ ngơi. Nhớ giúp đỡ nó.
‘dạ’ cả ba đứa nhỏ đều về phòng. Lúc này tiếng người phụ nữ lại vang lên:
-mình à hay là mình nhận nó vào tộc của mình đi. Em thấy để nó như thế này cũng tội.
Người đần ông gật gù trả lời:
-Anh cũng đang nghĩ vậy. Không biết ý nó thế nào. Thôi cứ để mai rồi tính.
Cả bầu trời lại chìm vào màn đêm sau thẳm, một màn đêm mới với Pain.
‘Không……….ba mẹ đừng………’ Pain hét lớn mở bừng mắt ra ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa lẩm bẩm: ‘thì ra là mộng’.
cạch cạch cạch… cánh cửa mở ra, Pain tươi tỉnh nói: “Itachi cậu đến sớm thế” không một lời nói trả lời, nó ngẩng mặt lên nhìn. Mặt mũi bỗng sa sầm lại, một thi thể be bét máu đang bò vào, tiến lại gần nó miệng liên tục nói: Pain…P..P…Pain..”
‘Rầm’ cả thi thể đổ lên người Pain.
-aaaaaaaaaaaaa……….
Pain hét lên sợ hãi. Ngồi bật dậy lau mồ hôi vã ra như tắm miệng lẩm bẩm: ‘thì ra là mộng lồng trong mộng’.
Cạch…. cạch…. cạch… cánh cửa một lần nữa mở ra. Hơi tái mặt, Pain từ từ quay đầu lại, gương mặt căng thẳng tột độ đang toát đầy mồ hôi. Một cánh tay rồi lại một cái chân từ từ thò qua khe cửa. ‘hù’ cô bé Konan nhảy qua cửa trêu ghẹo Pain.
Thất thần một hồi, nó lấy lại bình tĩnh nhìn Konan hỏi:
-Có chuyện gì không mà đến sớm thế.
Con bé lại cười tít mắt, một nụ cười đẹp tựa như sóng biển đang ập vô bờ. Nó nói:
-Anh mau qua đây ăn sáng.
Pain gật đầu không nói gì chạy theo cô bé, kì lạ mặc dù cô bé ít tuổi hơn Pain nhưng dường như rất nhanh nhẹn, nhanh hơn Pain rất nhiều. Vừa bước vào phòng, Pain đã thấy mọi người có mặt đông đủ, nó cúi chào cẩn thận rồi vào bàn ngồi ăn.
Đợi khi ăn xong, Mây nhẹ nhàng nói với Pain:
-Pain có phải con rất cô đơn không.
Pain cúi mặt không nói gì, thấy vậy Mây cười hiền hòa nói tiếp:
-Con có muốn trở thành một thành viên trong gia đình của cô không?
-“Nếu muốn thế trước tiên cháu phải trở thành một thành viên trong tộc đã” Kai ngồi đối diện lên tiếng.
Lần đầu tiên có người đối tốt với Pain như thế sau cha mẹ hắn. Cổ họng nghẹn, hắn xúc động vô cùng nhưng tuyệt nhiên trên mặt chả có biểu hiện gì. Pain gật đầu không nói gì.
-“được rồi bây giờ con hãy nói cho chú biết một thứ gì con thích để chú xăm lên vai con. Đó là một trong các thủ tục bắt buộc của tộc”-một giọng nói trầm bổng vang lên.
Thấy Pain đắn đo suy nghĩ, cô bé chạy lại vạch tay áo bên phải lên để lộ một hình bông hoa hồng lam nhỏ nhắn dưới đó là tên Konan của nhỏ. Cô bé tinh nghịch nói với Pain: “đơn giản là anh thích một thứ gì thì chỉ việc nói ra. Không thì đơn giản như anh Madara hay Itachi thì xem một con số mình thích”
Nói thật hắn chả biết thích cái gì, 5 tuổi hành tinh bị ghé thăm phải đi du lịch, 4 tuổi con nhỏ vẫn chưa biết gì còn nói chi đến cái mình thích, thôi đành bó tay vậy. Pain vẫn chưa nghĩ ra được gì, ông chú cười bảo: “thôi được rồi nếu đã chưa biết mình thích cái gì thì lấy tạm ngày sinh vậy, nào nói ta nghe xem?”
Pain gật đầu trả lời: “ngày 13”.. Hơi thất thần nhưng ông chú vẫn cười nói:
-được rồi giờ thì cởi áo ra để chú xăm cho.
Vừa chạm vào tay phải Pain, ông chú bỗng rụt tay lại nói:
-Cháu vẫn còn bị sốt à mà sao người nóng thế.
Mây nghe vậy, lo lắng chạy lại đặt tay lên vai trái của Pain thì la thất thanh:
-á… sao cháu lạnh thế này bị sốt rét hả.
Kai và Mây thất thần nhìn nhau không nói gì rồi quay ra nhìn Pain, nhưng cả hai đều thấy được từ nhau một nỗi u hoài khi đứng trước một đứa trẻ phong trần này.
Sau một hồi chịu đau đớn cuối cùng hình xăm cũng hoàn thành. Một con số 13 nhỏ nhắn đứng trên tên của hắn.
Bỗng nhiên những cánh tay chia ra trước mặt Pain, gương mặt của ai cũng vui vẻ, cũng tươi cười nói với Pain:
-Chào mừng con đã tới gia đinh
-Chào mừng cậu đã tới gia đình
-Chào mừng anh đã tới gia đình.
Cổ họng hắn nghẹn đắng, xúc động không nói lên lời nhưng tuyệt nhiên không giỏ đến một giọt lệ hay một nụ cười vì hạnh phúc. Một gương mặt vẫn băng giá, hắn chạy đến ôm lấy cả nhà.
Chính thức Pain đã có một gia đình mới.
Mây ôm Pain vào lòng xoa đầu nó rồi nói: “để ta cắt tóc cho con.”
Pain gật đầu không nói gì. Quan sát một hồi Mây gật gù cầm kéo cắt từng lọng tóc của Pain rất cẩn thận. Lát sau Konan cầm gương chạy lại phía trước mặt Pain, nó thấy trong gương tóc vẫn dài như thế, nhưng đã tỉa một nửa mái, phía sau gáy thì buộc lại giống đuôi gà. Xem một hồi lâu hắn xoay sang nói với Mây: “cảm ơn cô!”
Hơi thất vọng trước từ cô, nhưng Mây vẫn gật đầu tự hào trước tác phẩm của minh, cô nói với 3 đứa con: “bây giờ các con dẫn em lên trên lúi chào hỏi 3 vị trưởng lão”.
‘dạ’-Cả ba cùng đồng thanh rồi kéo Pain chạy ra ngoài hướng thẳng lên trên núi.
………………………..
Trước mắt Pain là cả một bầu trời cao trong xanh, từng đàn chim rúi rít bay ra khỏi tổ, xung quanh là những bụi cỏ cao cả mét che khuất thân hình 4 đứa nhỏ.. Ngọn núi nơi 3 vị trưởng lão quả thật cao hùng vĩ, cây côi xung quanh to lớn cao chọc trời, những rễ cây mọc chồi lên cả mặt đất. Càng lên cao lá cây càng nhỏ lại, cây thưa thớt dần, không khí cũng loãng ra nhiệt độ cũng giảm dần.
Hộc hộc Pain đứng lại thở dốc ngước nhìn ba người kia, há hốc mồm, Pain thấy chúng không có vẻ gì là mệt cả ngược lại còn chạy rất thản nhiên như không có khó khăn gì. Bỗng không thấy bóng hình Pain đâu, Madara quay lại nhìn thì thấy hắn đang ngồi ở một gốc cây thở dốc mồ hôi đẫm đìa. Lắc đầu Madara nói: “Itachi, Konan đi trước đi”.
‘Vâng’ cả hai vui vẻ đi trước. Madara quay lại chỗ Pain, ngồi xuống đưa lưng về phía hắn rồi nói: “thôi lên đây, anh cõng lên trên núi”. Ngượng chín mặt, hắn có cảm giác má nóng hừng hực, ngại ngùng chèo lên lưng Madara nói nhỏ: “cảm ơn anh!”
Madara khẽ mỉm cười nói: “đi thôi bám chắc vào”. Nói xong Madara nhảy lên cành cây rồi chuyền từ cành này sang cành nọ mà không chạy bộ như trước nữa. Chạy được một lúc, họ bắt kịp Itachi và Konan đang chạy ở phía trước. Madara nói: “đi thôi nhanh lên”.
Itachi, Konan ngẩng đầu nhìn madara cùng cười rồi nhảy lên cành cây và di chuyển rất nhanh lẹ.
Thân ảnh 3 đứa trẻ thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng. Chẳng mấy chốc chúng đã đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi. Đó là một căn nhà thiết kế rất đặc biệt, tuy nhỏ nhưng rất nhiều phòng và đặt theo hình chữ L. Trước những ngôi nhà là một khoảng đất trông rất rộng, trên đó bày biện 4 giá đựng binh khí với đủ các loại vũ khí.
Đứng từ trên đây, khung cảnh lại càng thêm hùng vĩ. Trước mặt là một thảo nguyên rộng mênh mông, đằng xa có một khu rừng già rộng lớn bị xẻ đôi bởi dòng sông khúc khuỷu. Phía sau lưng ngập tràn những cây cổ thụ cao lớn ăn chắc vào đất nơi có một dòng thác dữ dội ngày đêm đổ xuống hạ nguồn, nơi từng đàn hạc phấp phới trong đám mây mỏng hờ hững trôi,…..
Cạch… cạch… từ trong khu nhà xuất hiện 3 người trẻ tuổi độ 25-28 tuổi nhưng khí chất hơn người, phi phàm tột độ. Người đàn ông đi giữa tay đeo chiếc nhẫn màu vàng khắc chữ 恨 (hận) sau lưng để lộ một chuôi kiếm, nước da ngăm đen có vẻ đi nắng nhiều. Người đàn ông đi bên phải tay đeo nhẫn cam khắc chữ: 忍 (nhẫn trong từ nhẫn nhịn) rắt cạp quần một chuôi kiếm, nước da trắng trẻo. Người đi bên trái là một phụ nữ xinh đẹp, mắt xanh rất sâu, tóc dài màu đen tay đeo chiếc nhẫn màu xanh lam khắc chữ: 忿(sầu) sau lựng là một chuôi kiếm. Cả ba người này đều phảng phất mùi vị của phong sương, phảng phất mùi máu có lẽ trải qua rất nhiều trận chiến.
Thấy ba người này đi ra, Madara Itachi Konan vội chạy lại sa vào lòng họ làm lũng: “sự phụ….sự phụ…. Đã lâu con không gặp người”.
Xoa đầu 3 đứa nhỏ người ở giữa chăm chú nhìn Pain cẩn thận rồi hỏi Madara: “Madara đữa nhỏ này là….”
Madara hiểu ý ghé thầm vào tai gã nói cái gì đó chỉ thấy sau đó, gã nhìn Pain chằm chằm rồi vẫy tay gọi lại. Pain lại gần cúi chào 3 người này cẩn thận rồi đứng ra cạnh Itachi. Gã kia chợt mỉm cười nói:
-Bọn ta là 3 trưởng lão của tộc này. Nếu đã là một thành viên trong gia đình tức là một thành viên trong tộc này rồi. Cởi áo ra quay lưng lại đây để tao xăm lên người con gia huy của tộc ta.
Pain chỉ thấy có một cái gì đó ấm áp đang cọ sát vào lưng nó chứ không đau như chú Kai đã xăm ở tay.
5 phút sau, tiếng của gã kia vang lên: “được rồi”, gã cười khà khà rồi quay đi. Đúng lúc này Madara thất sắc gọi với lấy gã: “sư phụ nhìn kìa”. Gã căng mắt nhìn theo hướng tay Madara thì thấy dòng chữ Akatsuki vừa xăm đang mờ dần rồi mất. Cau mày suy tư một lúc, gã cười nói: “hahaha không sao đâu, đây là hình xăm đặc biệt có tỉ lệ thuận với sức mạnh có lẽ do nó chưa có sức mạnh nên hình xăm nó không hiên”
Madara thở phào nhẹ nhõm nhưng Pain thì ngơ ngác chả hiểu gì, nó lại quăng mắt ra xa ngắm nhìn phong cảnh.
Người thanh niên đeo nhẫn màu cam nhìn Pain thở dài rồi nói: “rất tiếc bọn ta đều có đệ tử cả rồi, và cũng chỉ có một bộ vũ khí nên không thể truyền lại cho cậu được”. Một giọng nói ấm áp ở bên vang lên: “hay là cậu cứ luyện tập những thứ cơ bản coi như là rèn luyện cơ thể”
Pain mặc tâm không để ý đến mấy lời đấy chỉ gật đầu cho qua xong lại tiếp tục ngắm nhìn phong cảnh.
-Này anh Pain, cầm lấy cái này vào rừng chọn lấy một cái cây sau đó đốn hạ nó. Mỗi ngày một cây đều đặn trong vòng 2 tháng.
Konan mắt hơi buôn đưa cho Pain một cây rừu loại nhỏ. Nhận lấy cây rừu, Pain nhận lấy cây rừu cố nặn ra nụ cười mà nó đã quên từ lúc nào xoa đầu Konan nói:
-Đừng buồn Konan, hãy cố mà luyện tập nhé phải thật mạnh để sau này con bảo vệ anh.
Konan không nói gì đôi mắt hơi đỏ nhìn nụ cười rạng rỡ của Pain, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên nó cảm thấy đẹp đến thế, trong lòng tự dưng thấy ấm áp hẳn lên nhưng nó đâu biết rằng đây là nụ cười cuối cùng của Pain.
Đi vào trong rừng sâu, nó không quên để lại những kí hiệu trên thân cây tránh bị lạc đường. Lượn trong rừng một lúc, Pain chọn một cái cây nhỏ vung rừu chặt. ‘cộp’ một âm thanh thuần túy vang lên vọng cả rừng, lưỡi rừu bị bắn ngược trở lại, thân cây bị mẻ một tí nhưng vẫn đứng thẳng.
Tức mình, Pain vác cây rừu phang liên tục 3 nhát vào thân cây. Hộc hộc, keng chiếc rừu rơi xuống đất, Pain ngồi dựa vào thân cây không còn sức để nâng cây rừu lên nữa.
Pain thiếp đi và trong giấc ngủ, một giọng nói lại vang lên: “còn ngủ được à, có muốn trả thù ba mẹ không?”
Pain đáp ngay: “tất nhiên là có, nhưng mà thân cây cứng quá tôi không chặt được. Mà ông là ai thế”
Giọng kia cười khan vài tiếng rồi nói tiếp: “là ai không quan trọng. Thân cây đã cứng thì tinh thần của người phải cứng hơn”.
Giật mình, Pain tỉnh dậy, không biết nó đã ngủ được bao lâu rồi nhưng mặt trờ đã bắt đầu chuyển đỏ, những cơn gió nhè nhẹ kéo theo những đám mây chạy khắp bầu trời. Cầm chiếc rừu trên tay, nó điên cuồng chặt thật mạnh vào thân cây, chặt hết sưc bình sinh.
Cộp cộp cộp… những âm thanh liên tục vang ra nhưng tuyệt nhiên thân cây không đổ. Bất lực, Pain hét lớn ‘chết tiệt’ rồi đấm vào thâm cây. Cạch…. Thân cây từ từ đổ xuống trước cú đấm của Pain, ‘ầm’ khói buốc mù mịt, chim chóc ở cạnh hoảng loạn bỏ chạy rúi rít. Pain cười sung sướng lần theo những dấu vết trên thân cây trở về.
Lúc này mặt trời cũng chuẩn bị khuất núi, trước của ngôi nhà Pain thấy ba hình bóng quen thuộc đang đứng đó chờ ngóng một ai đó. Vừa thấy Pain ở bìa rừng, Konan đã cười toe toét chạy đến bên Pain: “A, anh Pain kìa”. Pain tiến lại gần đưa cây rừu cho Madara nói: “em chặt xong rồi anh cất hộ em cái rừu này”. Madara gật đầu quay người đi không nói gì. Đứng từ xa, ba vị trưởng lão nhìn Pain với anh mắt nghi ngờ xong bước ra nói:
-Không còn sớm nữa 4 đứa về đi
Bốn anh em cúi chào ba vị trưởng lão rồi ra về. Đi được một đoạn, Pain lảo đảo ngã về phía trước, ngay lập tức Madara xuất hiện cho hắn ngã lên lưng mình rồi cõng đi.
Cách nhà một đoạn Pain khé nói với Madara: “anh cho em xuống đi đừng để họ lo lắng”-Madara không đáp chỉ ngồi xuống thả Pain ra. Pain lảo đảo vài bước rồi cố gắng đứng vững xong bước đi cùng Itachi và Konan, ở phía sau Madara nhìn theo hình bóng của Pain mà trong mắt hiện lên một vẻ gì đó rất tha lương.
Về đến nhà, Pain thấy có mấy cây cung màu đen treo ở ngoài, trong nhà thì có tiếng cười nói rất vui vẻ. Konan thấy vậy cười tít mắt: “họ đến rồi”. Còn Itachi bình thường vẫn điềm đạm bỗng dưng lại trở nên hoạt bát lao thẳng vào nhà.
Pain hơi ngại ngùng đứng ở cửa chưa giám vào thấy vậy Madara từ đằng sau đi đến kéo tay Pain và nói: “đây là tộc tiên rừng họ có quan hệ rất thân thiết với chúng ta”.
Bước vào căn phòng rộng lớn, Pain thấy trong đó có một toán người mặc áo choàng màu xanh đang cười nói vui vẻ, quét mắt nhìn Pain há hốc mồm khi thấy Itachi cười nói rất tự nhiên với một cô gái có nước da hồng hào, tóc dài màu xanh lá cây, tai nhọn.
Thấy Pain bước vào, Mây vui vẻ nói: “con về rồi đấy à, mau vào đây”. Những người xung quanh bỗng im lặng quét mắt nhìn Pain rồi lại cười nói hô hố: “đây là đứa trẻ mà cô vừa kể hả. Trông nó rất lạnh lùng”. Pain hơi ngượng nhưng mặt vẫn chẳng có biểu hiên gì.
Itachi cầm tay cô gái kia đến giới thiệu: “đây là Rin, 6 tuổi”. Cô gái cười thật tươi nhìn Pain, đôi mắt màu xanh lục thật long lanh, mũi cao và thon càng làm cô gái trở đẹp hơn. Bờ môi chúm chím hình trái tim phát ra những âm thanh thật ngọt ngào: “xin chào! Chị là Rin hơn em một tuổi, Em là Pain phải không?”
Pain cúi chào nói: “em là Pain một thành viên mới trong gia đình”. Xong cùng madara đi về phía cuối nhà.
Tối đó họ mở tiệc thật linh đình, ca hát rất vui vẻ, ai cũng say nhèm chỉ riêng những đứa trẻ là không bị sao. Đừng ngoài hàng lang dựa vào lan can, Pain nhìn vào bữa tiệc tàn mà trong lòng cảm thấy nhớ nhà, nhớ cảm giác vui đùa bên ba mẹ, muốn khóc nhưng không sao khóc được, gương mặt vận lạnh băng. Lật người nó ngước nhìn lên mặt trằng tròn trịa sáng vằng vằng giữa trời đêm. Bất giác nó cảm thấy mặt trăng thật giống nó, một mình cô độc đứng giữa trời, một giọng nói trên mái nhà vang lên: “trăng thật đẹp”
Không tiếc lời, Pain đáp lại: “nhưng cũng thật cô đơn”. Lập tức một cánh tay thò xuống, nắm chắc lấy cánh tay, Pain được kéo nên mái nhà. Trên đó là Madara đang nằm vắt chân ngắm nhìn mặt trăng rồi thở dài. Pain đến bên nằm cạnh Madara hỏi:
-Sao anh không xuống dưới chơi với họ.
Madara quay ra nhìn Pain rồi lại nhìn mặt trăng nói: “bọn họ phiền phức lắm, hễ uống say là lại nói nhiều, anh không thích nên lên đây”.
Pain khẽ kêu đau đớn trả lời: “hình như Itachi thích chị Rin”. Madara khẽ gật đầu không đáp.
Pain hỏi tiếp:
-sau này anh có ước muốn gì?
Madara chau mày suy ngẫm một lúc rồi nói:
-Anh muốn được tới trường đi học. Thế sau này cậu tính sao?
Pain nhìn Madara trong lòng cảm thấy một chút tổn thương nói:
-Em muốn trở về thế giới của em để…
Ngừng lại một lúc Pain nhìn lên trời đêm sau thẳm rồi tiếp:
-để em có thể đứng trước mộ cha me em mà nói rằng: “con vẫn còn sống mạnh khỏe đây. Nên ba me đừng lo”
Madara khóe mắt thấy cay cay không giám đưa mắt nhìn Pain sợ không cầm lòng được mà nhìn lên trời cao vời vợi. Chợt gã cầm tay Pain đưa ra trước mặt, Pain khẽ kêu nhưng vẫn cố cắn răng chụi đựng. Nhìn thấy những vết phồng rộp trên tay Pain, Madara mắt trùng xuống rồi nhìn lên mặt trăng sâu thẳm mà lòng lặng trĩu bao suy tư nói:
-Nếu không chụi được thì ngày mai đừng vào rừng chặt củi nữa, để ảnh hưởng đến sức khỏe không tốt đâu. Đừng lo anh sẽ bảo vệ cậu mà, vì vậy cậu chỉ cần sống thật tốt cho đến khi trở về thôi.
Nói xong, Madara mặt đỏ bùng nhảy xuống mặt đất bỏ lại Pain bơ vơ trên mái nhà.
Một lát sau, chiếc được đặt lên kèm theo tiếng nói: “khi nào buồn ngủ thì về phòng ngủ. Hôm nay con bé đó ngủ ở đây nên trong phòng anh hơi trật. Chụi khó một tí nhé.”
Một bầu không khí im lặng lại bao trùm lên tất cả, chỉ còn những tiếng cười khúc khích của đám Itachi dưới nhà. Pain quay trở về căn phòng tối tăm nhưng thật ấm áp, cầm lấy chiếc nhẫn nó thầm nhủ: “bọn họ thật hạnh phúc khi có gia đình, còn ta thì sao….”
“Pain dậy thôi hôm nay chúng ta lại lên núi luyện tập tiếp”-Pain uể oải ngồi dậy nhìn Madara đứng cạnh mình. Có tiếng ồn ào ở ngoài sân, Pain hỏi: “có chuyện gì ngoài kia thế anh”. Madara quay ra nhìn rồi đáp: “hôm nay đám người tộc tiên rừng cũng lên núi chào hỏi ba vị trưởng lão. Thôi nhanh nên”. Pain gật dầu cùng Madara bước ra ngoài.
-“nào chúng ta cùng đi” người đứng đầu của đám tộc tiên lên tiếng. Ngay lập tức mọi người cùng khỏi hành.
Những bóng người đen thấp thoáng trong khu rừng, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Một lát sau Pain và Madara mới lên đỉnh. Cũng không ngoại lệ, ở mọi người đều cười nói rất vui vẻ.
-“ê thằng nhãi còn không mau đi chặt cây”- gã nam nhân đeo nhẫn vàng quát lớn. Mặt Pain vẫn chả có biểu hiện gì vội vàng cầm chiếc rừu rồi tiến vào rừng.
-“nào mọi người, tiếp tục tiếp tục”
-“à ha… Rin nhà ta càng lớn càng trở nên xinh đó nha”
-“hihihi…người cũng thế càng ngày càng trẻ”
……………..
Cộp….. cộp….cộp… những âm thanh đều đặn vang lên trong khu rừng, thấp thoáng dáng hình cậu bé vung từng nhát rừu chắc lịch vào thần cây. Chả mấy chốc ầm một thân cây đổ xuống. Vứt cây rừu xuống đất, Pain thở hổn hển nói: “cuối c..c..cùng cũng xong”, nó ngồi dựa vào gốc cây thiếp đi không biết bao lâu chỉ biết lúc mở mắt ra mặt trời đã chuyển sang đỏ. Vội vã quay lại đỉnh núi, tiệc đã tàn, mọi người đã về hết chỉ còn Madara đứng đó.
-“mau trả rừu rồi về”-Cùng Pain đi vào bãi đất trống, Madara lên tiếng: “ba vị trưởng lão, Pain đã làm xong bài tập hôm này, bọn con về đây”. Bên trong vọng ra đúng một tiếng: “ừh”.
Madara cùng Pain cúi đầu hành lễ rồi cất bước ra về. Khi bóng dáng của hai thằng nhỏ khuất đi, bên trong căn nhà vang vọng tiếng nói: “hai người có thấy không, có thấy hình bóng của ngài ấy trong thằng bé đó không. Nếu như đám nhỏ kia không bảo nó từ hành tinh khác đến có lẽ tôi cũng nghĩ nó là con của ngài ấy”.
Giọng nam nhân vang lên: “uh tôi cũng nghĩ vậy”
Cô gái trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Đợt đó tôi nghe mọi người bàn tán rằng lúc mà ngài ấy xuất hiện cũng có một quả cầu lửa rơi xuống như thằng nhóc này”
Người kia vội phủ nhận: “tin vịt mà cũng nghe”
…………….
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng
Thoáng cái đã một năm
Pain cũng dần trở lên mạnh mẽ hơn, trải qua các bài tập hà khắc của ba vị trưởng lão cơ thể của Pain dần chắc khỏe, dẻo dai hơn trước rất nhiều.
Madara Konan Itachi đã được ba vị trưởng lão truyền lại vũ khí, nhẫn và toàn bộ kiến thức cũng như võ công của họ. Bây giờ ba người đó đã mạnh hơn rát nhiều.
Và rồi Pain cũng đưa ra một quyết định, là rời khỏi căn nhà đó đến một nơi nào đó trên thế giới này luyện tập bởi lẽ hắn đã học được mọi thứ căn bản ở đây rồi. Nhưng trước khi ra đi nó muốn giải quyết dứt điểm một việc với Itachi, đó chính là xác định chuyện thằng nào làm anh thằng nào làm em chứ cứ để ngang hàng sau này cũng khó xưng hô.
Vậy là một trận quyết chiến xảy ra, Pain bước đến trước mặt Itachi nói: “hôm nay là ngày cuối cùng tớ ở đây cho nên phải giải quyết dứt điểm việc này”
Hiểu ý Pain, Itachi điềm đạm nói: “được, nếu cậu đã thích tớ chiều nhưng không được như 200 lần trước là không tính đâu đây”.
Không nói nhiều, Pain đặt một tay lên bàn thay cho lời nói. Hai bàn tay bé nhỏ chạm nhau, ngay lập tức xung quanh trở lên ngột ngạt bởi khí lực của hai người này đang phát ra.
Pain nghĩ thầm: “sức mạnh gì thế này. Thật là khủng khiếp”
Itachi cũng nghĩ thầm: “thằng này là cái thứ gì thế. Trong vòng một năm mà có sức mạnh khủng khiếp thế này”
Rắc, rắc chân bàn bắt đàu chuyển động, chỗ đặt tay của Pain và Itachi nún xuống mặt bàn xuất hiện những vết nứt. Pain dần thất thế, tay bị vật nghiêng về phía bên phải.
Itachi cười lớn: “hahaha Pain chuẩn bị làm em tớ đi”.
Không cam lòng, Pain quát lớn: “mở đi… Đừng có khinh thằng này”. Dùng toàn bộ sức lực, Pain hét: “thua đi”
Rầm, mặt đất ở bốn chân bàn lún xuống. Cuộc đấu kết thúc, mọi người bất ngờ há hốc mồm.
-“anh Itachi em thua rồi” Pain nằm úp mặt xuống bàn than thở.
-“cuối cùng cũng chụi nhận thua”-Itachi vui vẻ nói nhưng trong đầu lại nghĩ: “tí nữa thì vẹo may mà mình đang áp đảo nó”
‘hahaha…hahaha….’ mọi người cười nói vui vẻ. Madara đến bên cạnh Pain vỗ vai an ủi: “thôi không sao. Lần sau yếu đừng ra gió hắc hắc”
Tức không làm gì được, Pain phụng phịu đứng dậy nói: “cảm ơn gia đình cô chú đã quan tâm đến con. Sau này con xin báo đáp”
Mây hai mắt hơi đỏ nhìn Pain nói: “nếu sau này gặp khó con cứ quay về vì đây cũng là nhà con mà”
Kai đưa tay xoa đầu Pain nhẹ nhàng nòi: “ra ngoài con chớ dùng tên Akatsuki làm họ kẻo mang họa sát thân”.
Pain nhìn vậy cũng thấy mủi lòng nhưng đáng tiếc mặt hắn không biểu lộ được cảm xúc gì, bất lực hắn đành cúi đầu chào gia đình tốt bụng này rồi quay người ra đi.
Một thân thể ấm áp chạy tới ôm lấy Pain, không ai khác đó chính là Konan, con bé khóc sướt mướt nói: “ở lại đi mà anh Pain, em không muốn xa anh đâu, anh ba”.
Pain dùng hai tay đẩy Konan ra xoa đầu nó rồi nói: “nín đi nào Konan, em khóc trông xấu lắm biết không. Sau này anh sẽ còn trở về mà”.
Nghe Pain nói vậy con bé cũng ngừng khóc rồi cười tinh nghịch. Đi được ba bước hắn chợt dừng lại suy nghĩ cái gì đó: “ây da bị đá đểu rồi, anh ba là thế nào. Con bé chết tiệt”.
Pain quay lại nhìn kĩ gia đình năm người lần cuối rồi cất bước ra đi. Hắn đâu biết rằng đây là lần cuối cùng gã có thể nhìn thây đầy đủ gia đình họ. Mà thôi đấy là chuyện của sau này còn bây giờ thì hắn đang đi về hướng bắc. Nơi được đồn rằng có một vị cao nhân đang ẩn cư.