Tại chiếc phòng ăn nhỏ nơi gian nhà kế bên phía Tây, Dương Chân đang nhìn đám hoa quả vừa vàng vừa đỏ quý hiếm trên bàn một cách vô cùng kỳ quái, nhìn đến phát ngốc. Sau khi ăn chừng mười quả thì hắn đã không chịu nổi, cảm thấy có chút khó chịu.
"Sao, không quen à?" Bá Vân Đình đặt ấm trà và chung trà lên mặt bàn.
Dương Chân uể oải gật gật đầu.
"Cũng phải, ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, sau này để sư huynh tới Thái Hạo Phong xin cho ngươi một ít đồ ăn từ ngũ cốc. Nơi đó mấy đệ tử chúng ta thỉnh thoảng vẫn thường ăn cơm, còn sư phụ với sư nương thì từ lâu đã đạt tới cảnh giới vạn vật vô cầu rồi, hai ba tháng cũng chẳng cần ăn uống."
"Thật sao?" Dương Chân bán tin bán nghi.
"Chỉ cần tu luyện đến cảnh giới tích cốc, là đã có thể từ trong thiên địa tự bổ sung năng lượng cho bản thân, thường thì một chút hoa quả và trà xanh đã là quá đủ, ngươi cứ cố gắng, sau này cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy." Bá Vân Đình ngồi xuống bên cạnh, vừa cười nói vừa vỗ vỗ lên người Dương Chân.
Uống hết ấm trà nóng thơm phức, nhìn vẻ hòa ái của đại sư huynh, lòng Dương Chân lại dấy lên cảm giác ấm áp vốn đã thất lạc từ lâu, hắn liền gật gật đầu.
"Đằng kia là cái tủ chứa rất nhiều hoàng tinh lê và thủy tinh lê, nếu có đói thì cứ tới đó lấy."
"Đệ thấy rồi, nhiều như vậy ăn không hết chả lẽ cũng không hỏng sao?" Dương Chân theo đó nhìn vào phía trong phòng ăn, nét mặt có vài phần đáng thương.
"Đương nhiên là không, thứ nhất vì đó không phải là vật phàm, thứ hai lại có huyền linh thuật bảo vệ, để đó hai ba năm cũng vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì." Bá Vân Đình kiên nhẫn đáp.
"Thật vậy sao." Dương Chân lúc này mới hết hoài nghi, mọi chuyện trên Côn Lôn Sơn đều chẳng hề giống với bên dưới núi, trong đầu hắn ít nhất là đã có ấn tượng như vậy.
"Được rồi, kế tiếp sau khi ta giảng giải cho đệ về môn quy của Côn Lôn phái, rồi mới có thể tu luyện những môn kinh điển nhập môn như đạo tâm cơ bản, bước đầu con đường luyện khí, bồi nguyên trúc cơ, rồi tới mấy bản sao kinh thư tại căn phòng mà đệ ngủ tối qua..."
"Đệ đã xem qua rồi." Dương Chân tức thì nói giọng rất hưng phấn.
"Xem qua rồi?" Bá Vân Đình có mấy phần nghi hoặc, lại nói: "Tâm pháp tu đạo của hai tông Đạo, Pháp thuộc Côn Lôn phái đều bắt nguồn từ chín bộ sách Nguyên Thủy Thiên Chương đó, từ nguyên khí hỗn độn mà nhập đạo, lấy vương đạo sung mãn làm gốc rồi chia thành chín thiên bao gồm Trúc cơ, Thai tức, Tích cốc, Kim đan, Nguyên anh, Phân thần, Thái hư, Thông thiên và Đại thừa. Mỗi thiên lại chia thành ba tầng cảnh giới khác nhau. Sư huynh năm xưa tu luyện thiên chương Trúc cơ tới lúc thành công cũng mất gần năm năm, đệ xem ra thông minh hơn sư huynh nhiều, trong vòng ba năm cũng có thể có thành tựu."
"Ba năm?" Dương chân kinh ngạc thốt.
"Không tin ư?" Bá Vân Đình chau mày hỏi. "Các bậc tiền bối thời thượng cổ của Côn Lôn đã chuyển phức tạp thành đơn giản, lấy hàng trăm thiên khẩu quyết đạo cơ đầy đủ nhập môn rút gọn tinh luyện thành một quyển, bất quá chỉ có gần một vạn chữ thôi."
"Ý đệ không phải vậy." Dương Chân nghe thấy sắc mặt lộ vẻ khó coi, vội vàng xua tay lắc đầu, rồi hỏi tiếp: "Đại sư huynh, chỉ cần đọc nhớ hết là có thể chính thức tu luyện ư?"
Bá Vân Đình cười nói: "Nhớ hết đâu đã xong, một chữ cũng không được thêm, nửa chữ cũng không thể giảm, phải hoàn toàn dung hội thông suốt mới có thể đảm bảo việc tu luyện không đi lạc đường."
Dương Chân tức thì vò đầu ảo não đáp: "Đệ còn cho rằng chỉ cần đọc hết là được, Nguyên Thủy Sơ Chương kia đệ cảm thấy đọc lại một lần là đã nhớ được hoàn toàn."
Bá Vân Đình há hốc mồm, khó khăn lắm mới ngậm lại được, nói: "Đệ đọc thử một đoạn xem có đúng không?"
"Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh. Tịch hề liêu hề, độc lập nhi bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu. Ngô bất tri kì danh, tự chi viết đạo..."
Dương Chân gãi đầu cười hắc hắc, há miệng lại bắt đầu đọc tiếp.
Bá Vân Đình mới nghe đã biết ngay là phần Đạo trong ba phần nhập môn, liền vui vẻ gật đầu.
Lại nghe thấy Dương Chân huyên thuyên bất tuyệt đọc một lèo cả đoạn khẩu quyết đằng sau ra, cả phần Nguyên khí, phần Trúc cơ... trơn tru liền mạch.
Bá Vân Đình kinh ngạc gật đầu liên tiếp, năm đó chỗ kinh văn thâm ảo khó hiểu này đã khiến chàng đau đầu phát điên, tiếp theo sau là nhị sư đệ và hai tiểu sư muội đã khiến chảng phải chịu một phen đả kích lớn lao, thế mà hiện giờ gã tiểu sư đệ lại càng khiến người ta kinh hãi cực kỳ.
Chàng ta cay đắng nghĩ tới nhị sư đệ Lãnh Phong nhập môn chậm hơn chàng tới mười hai năm, tu vi đã tiến triển vượt hơn hẳn chàng. Xem ra chỉ là vấn đề thời gian, sau này e rằng cả cái danh đại sư huynh cũng là có tiếng mà không có miếng mất thôi.
Kế đó lại nghĩ tới sư tôn của chàng so với đồng môn cùng vai ở Côn Lôn Phái chẳng có ai bì kịp, thế mà nhận chàng làm đệ tử lại không có thể vì lão nhân gia người tranh quang với đồng môn, tuy sư phụ luôn nói là chưa từng vì việc này mà giận qua, nhưng nghĩ tới ắt ít nhiều cũng có chút hối hận chứ không sai.
Nếu quả nhị sư đệ, thậm chí hai vị sư muội đều vượt xa chàng, tương lai nhất định có thể ngẩng đầu dạng danh môn phái, mình còn có gì phải ghen tỵ nữa? Sư phụ cùng sư nương không phải là vẫn thường khen mình rộng lượng đó sao?
Nghĩ tới điểm này, lại nhìn thấy Dương Chân đang gật gù đắc ý, nét mặt đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên, lòng chàng bất giác cảm thấy rất thư thái, thoải mái.
Trong nhà ăn chỉ còn duy nhất tiếng xướng tụng vang vang, liên miên không dứt.
Hết chương 3
Ghi chú: Ngốc qua- Trái dưa ngố, là cách gọi thân thiện, nghịch ngợm của Tiêu Nguyệt Nhi đối với Dương Chân. (Lời dịch giả)
(**) Ghi chú: Tích cốc: Phương pháp tuyệt thực tu luyện của tiên gia.