Trác Nhất Hàng tính tình đôn hậu lỗi lạc, cảm thấy con người này có chút quỷ dị khó đoán nhưng không ngờ được hắn chính là con trai của đầu lãnh đại đạo lục lâm Thiểm Bắc.
Trác Nhất Hàng gật đầu qua loa cho xong với Vương Chiếu Hi, cũng không buồn hỏi địa chỉ của hắn ở Duyên An. Hai người từ biệt, Trác Nhất Hàng lên xa mã của thái tử, tiến nhập Đông cung. Tùy tòng an trí hắn ở Tân quán, qua một hồi quay lại dẫn hắn vào diện kiến thái tử.
Trác Nhất Hàng theo hắn đi qua một hành lang quanh co khúc chiết đến một cái lan can làm bằng đá trắng bao quanh một đình viện. Trong viện có mấy tên võ sĩ đang biểu diễn công phu. Đối diện là một tòa lầu, thái tử ngồi trên lầu đối ẩm thưởng kỹ.
Thị tòng dẫn Trác Nhất Hàng lên lầu, hành lễ quần thần xong, thái tử sai đem một băng ghế, kêu hắn ngồi cạnh, mỉm cười nói: “Trải qua hỗn loạn hôm trước, cuối cùng cũng đã đại công cáo thành. Ngoài có đình thần, trong có tông thất, lại có tổ huấn, không sợ phụ hoàng không trừng trị bọn chúng. Ngươi đã cực khổ rồi, chúng ta cùng đối ẩm xem diễn trò vậy.”
Nguyên lai Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương sau khi lập quốc, liền định ra chế độ phong kiến, phong vương cho con cháu. Đối với nỗi lo phiên vương mưu phản, đề phòng nghiêm mật dị thường.
Tỷ như nếu không có chiếu, phiên vương tuyệt đối không được nhập kinh. Tại nơi phiên vương trấn giữ, muốn xuất thành hoặc đi tảo mộ nhất định phải có tấu sớ lên hoàng thượng. Phiên vương không được lai vãng kinh thành, càng không được can dự vào việc triều chánh. Chỉ cần phạm vào một cấm lệnh, lập tức bị biếm thành thứ dân, tống vào Phượng Dương phủ, chung thân cấm cố.
Quy định nghiêm mật này chính là tổ huấn mà thái tử nhắc đến. Minh Thần Tông Chu Dực Quân tuy sủng ái mẫu tử Trịnh quý phi nhưng việc Thường Tuân tự tiện nhập kinh đã phạm vào tổ huấn, cho dù không có chứng cứ mưu phản xác thực đi nữa thì đại tội này cũng không thoát được. Thêm nữa các đại thần đầu triều như Cố Hiến Thành, Thân Thì Hành, Vương Tích Tước, Vương Gia Bình thảy đều ủng hộ thái tử.
Nhất là Cố Hiến Thành, hai mươi năm trước sau khi lập tự liền từ quan về quê ở Vô Tích, dạy học tại Đông Lâm thư viện. Thiên hạ ngưỡng mộ một thời, danh sĩ thanh lưu hợp thành Đông Lâm đảng. Tuy ở nơi thảo dã nhưng sức ảnh hưởng rộng khắp. Cố Hiến Thành ủng hộ lập thái tử, Minh Thần Tông tuy thiên vị thứ tử cũng phải cố kị.
Ngụy Trung Hiền lúc đầu thấy mẫu tử Trịnh quý phi đắc sủng liền theo giúp đỡ, lợi dụng thế lực của Trịnh quý phi giành lấy Đông Xưởng. Về sau thấy tình thế xoay chuyển, đối với Trịnh quý phi rất bất lợi liền quay qua ủng hộ thái tử, càng làm tăng ưu thế của thái tử. Vì vậy thái tử mới dương dương tự đắc nói cho Trác Nhất Hàng nghe.
Trác Nhất Hàng nghe mấy lời này cảm thấy sởn tóc gáy, nhị hoàng tử tuy chẳng ra gì nhưng dẫu sao cũng là huynh đệ cốt nhục, bất tất nghi ngờ đố kị như thế. Thái tử tróc nã đệ đệ vì tội mưu phản là việc phải làm. Thế nhưng cười trên nỗi đau của người khác không phải là khí độ của bậc quân vương.
Hắn bất giác nhớ tới “Tả truyện”, phần “Trịnh Bá ép Đoạn đi Yên” có viết: Sử chép Trịnh quốc có hai vị hoàng tử, cũng giống như thái tử và nhị hoàng tử hôm nay, vì tranh quyền đoạt vị ca ca bắt giam đệ đệ. Nhưng Công Thúc Đoạn so với Thường Tuân còn xằng bậy hơn mà Trịnh Trang Công lại khoan dung hơn thái tử. Ấy vậy mà Tả truyện còn chế giễu Trịnh bá mưu đồ hại đệ đệ.
Trác Nhất Hàng lạnh người, nghĩ đến Mạnh Xán vì thái tử mà chết, vậy mà y nghe tin, một lời ai điếu cũng chẳng có, bất giác ý định nương nhờ tiêu tan quá nửa.
Thái tử thấy hắn như kẻ mất hồn liền nâng chén lên cười: “Ngươi xem thử khinh công diệu kỹ của môn hạ vệ sĩ của ta thế nào!”
Trác Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa đình viện có bốn hán tử. Trên vai mỗi người đều có một cây trúc can rất dài. Mỗi cây trúc can đỡ một thiếu niên, tả thủ nắm can, hữu thủ chấp kiếm. Trúc can trên vai bốn đại hán xoay vòng, trên trúc can bốn thiếu niên tạo ra đủ tư thế, “Đảo Quải Châu”, “Bình Thân Nhạn Sí”, thập phần mỹ diệu.
Trác Nhất Hàng tại thiên kiều xem qua vô số tạp kỹ, trong tạp kỹ có đủ loại tiết mục, chỉ là người đứng trên trúc can không linh hoạt được như vậy. Bốn đại hán nắm chặt song thủ, tựa như xuyên hoa hồ điệp, trúc can trên vai chuyển động không ngừng, cong oặt sắp đổ tới nơi nhưng bốn thiếu niên kia vẫn cười đùa như không.
Trác Nhất Hàng vỗ tay khen lớn: “Hay lắm!”
Thái tử hiu hiu cười tự đắc: “Còn chưa hết đâu!”
Vỗ tay một cái, bốn đại hán tả xuyên hữu chuyển, bên trên bốn thiếu niên rút kiếm hỗn chiến, thật giống long xà uốn lượn. Trác Nhất Hàng xem một lát, nhận ra bốn thiếu niên tuy đánh nhau hỗn loạn nhưng đối thủ lại cố định, bộ pháp thì quy củ. Không nhịn được lại vỗ tay khen hay. Khinh công tạo nghệ của bốn thiếu niên này không tầm thường chút nào.
Thái tử vỗ tay lần nữa, trong ban vệ sĩ hốt nhiên xuất hiện một hán tử tuổi ngoài năm mươi, mặt có sắc tím, chòm râu dê, trong tay cầm một cây trúc can. Chạy ra đến giữa tràng, bẻ cây trúc can làm hai đoạn cắm xuống giữa sân, hai chân khẽ điểm một cái nhảy lên đứng trên hai đoạn trúc, thân hình hơi nghiêng ngả một chút đã đứng vững như thường. Nên biết trúc can đứng trên mặt đất đã khó, chi trì được sức nặng của một người còn khó hơn.
Người này không những khinh công ảo diệu mà dụng lực cũng rất tài tình mới có thể ổn định trọng tâm. Người này vừa đứng vững lập tức kêu lên: “Đến đi!”
Bốn hán tử lập tức chạy vòng quanh y, bốn thiếu niên trên trúc can hét lên một tiếng, đồng loạt nhảy xuống đâm kiếm tới y. Thân thủ người này cực kỳ nhanh nhẹn, vẫn đứng vững trên trúc can, bốn thiếu niên trước sau đâm tới, y chìa hai tay ra tiếp lấy tựa như người diễn tạp kỹ bắt phi đao, liên tiếp đỡ kiếm, mấy thiếu niên đâm y xong lập tức nhảy ngược trở về vừa khéo trúc can do bốn đại hán khiêng trên vai chìa tới. Quả thật là một màn đại tạp kỹ khiến người xem đã mắt.
Thái tử vỗ tay lần nữa, những người trong tràng lập tức dừng lại, bốn đại hán hạ trúc can, bốn thiếu niên nhảy xuống đất. Hán tử râu dê hơi mỉm cười, cũng nhảy xuống đất nhưng hai đoạn trúc can vẫn đứng vững trên mặt đất. Trác Nhất Hàng tinh mắt, nhận ra hai đoạn trúc can tựa hồ như bị chặt đứt, lấy làm kinh ngạc. Hán tử đó hô hô cười lớn, nhổ hai đoạn trúc can lên, mặt đất lập tức hiện ra hai cái lỗ nhỏ. Phải biết trúc can rất mềm mà mặt đất thì cứng, người này dụng nội lực lên đầu mũi chân đẩy trúc can cắm ngập xuống đất. Nội công như thế thật không thể xem thường.
Thái tử ngoắc tay kêu y lại, giới thiệu với Trác Nhất Hàng: “Người này là đệ nhất cao thủ Tây Hán, hiện phụ hoàng giao cho ta sử dụng, tên là Trịnh Hồng Thai. Trác tiên sinh võ nghệ cao cường, hai người nên kết giao bằng hữu.” Trịnh Hồng Thai chìa tay nắm lấy, Trác Nhất Hàng phát giác hắn đột nhiên dụng lực, ngũ chỉ như gọng kềm xiết lấy tay y.
Trác Nhất Hàng nghĩ lão này muốn thử công lực của mình, bàn tay duỗi nhẹ. Trịnh Hồng Thai đột nhiên cảm giác y như đang nắm một cục bông gòn, bàn tay Trác Nhất Hàng y như con cá trơn tuột, trượt khỏi tay hắn.
Trịnh Hồng Thai gật đầu: “Hay, quả là nội công chính tông. Các hạ không phải người Vũ Đương phái thì là Tung Dương phái.”
Trác Nhất Hàng giật mình, chỉ bằng một chiêu này mà lão đã biết uyên nguyên võ học của mình, đáp: “Vũ Đương phái Tử Dương đạo trưởng chính là gia sư!”
Trịnh Hồng Thai “à” một tiếng, cung tay nói: “Thì ra là cao đồ của thiên hạ đệ nhất danh thủ, chẳng trách lại cao cường đến thế!” lời nói có ý ngưỡng mộ.
Thái tử hết sức vui vẻ, lập tức sai giải tán chúng nhân rồi dắt Trác Nhất Hàng về thư phòng. Thần Tông đã già, thái tử bất cứ lúc nào cũng có khả năng kế vị nên mới gấp rút chiêu nạp nhân tài. Mắt thấy Trác Nhất Hàng văn võ toàn tài, lại là con cháu đại thần mấy đời, đối với hắn thập phần thưởng thức. Vì thế lấy lễ chiêu hiền đãi sĩ, mời hắn nhận chức quan trong cung thái tử. Trác Nhất Hàng viện cớ tang cha chưa mãn, từ chối lời mời.
Thái tử nói: “Không nhất thiết phải ở trong triều làm quan, có thể làm khách khanh trong cung của ta mà vẫn giữ được đạo hiếu.”
Trác Nhất Hàng đáp: “Xương cốt gia phụ còn chưa đưa về cố hương. Tổ phụ của vi thần tuổi đã cao, dưới gối không người. Mong thái tử cho thần về quê. Vi thần vẫn chưa làm quan, nhẫn nhịn thì có thể xoay sở cách khác tiến thân được.”
Thái tử than thở: “Tiên sinh hiếu thuận như thế, cổ nhân nói trung thần thì sinh hiếu tử, ta cũng không miễn cưỡng khanh nữa. Nhưng ta mong rằng sau khi ngươi an táng phụ thân sẽ tái nhập kinh sư, trở thành hiền tài thân cận của ta. Oan tình của lệnh tôn chỉ nội vài ngày tất có thể rửa sạch. Ngươi hãy tạm ngụ trong cung của ta vài bữa!”
Thái tử hết sức khẩn thiết, Trác Nhất Hàng không dám từ chối.
Qua mấy ngày, trong triều có biến động mới. Thần Tông đem di huấn tổ tông cùng triều đình nghị sự, bức bách phải biếm Trịnh quý phi vào lãnh cung, tước bỏ ngôi vị và giam cầm nhị hoàng tử Thường Tuân, Trịnh quốc cữu bị chém đầu.
Một tràng đại biến cuối cùng cũng sửa chữa, những đại thần bị liên lụy đều được chiêu tuyết. Phụ thân Trác Nhất Hàng là Trác Kế Hiền bị oan uổng được hoàng đế ban chỉ xóa tội danh phản nghịch, lại truy tặng hàm Thái Tử Thiếu Bảo. Trác Nhất Hàng bái tạ ân tình của thái tử, trong lòng an ủi được đôi chút.
“Đĩnh kích án” đến đây kết thúc, chỉ trừ tên Trịnh đại hỗn tử, kẻ gây ra một trường náo loạn đã chết không minh bạch trong ngục. Thần Tông hồ đồ bỏ qua không truy cứu. Thái tử trừ được đại địch, cũng không muốn dính líu quá sâu vì thế cũng không hỏi đến.
Từ đó, Ngụy Trung Hiền một mặt ở trong cung lộng quyền, một mặt kết giao với thái tử. Nhưng hắn còn kiêng dè thái tử tinh minh, chỉ ngấm ngầm mưu đồ xằng bậy, cuối cùng về sau Minh triều lại xảy ra vụ đại án kỳ quái thứ hai là “Hồng hoàn án”. Chuyện này về sau sẽ nói.
Lại nói Trác Nhất Hàng nhờ lực của thái tử chiêu tuyết cho phụ thân xong liền quyết ý về quê. Hắn bẩm báo với thái tử rồi lập tức đến báo tin cho Mạnh gia đồng thời tìm Vương Chiếu Hi. Không ngờ cả Vương Chiếu Hi lẫn Mạnh Thu Hà đều không thấy đâu. Trác Nhất Hàng tiu nghỉu hồi cung tâu lại, thái tử cũng thương tiếc mãi. Kêu người ghi lại công lao của Mạnh Xán lưu trong sổ sách, lại sai họa lại diện mạo của nữ nhi và nữ tế của ông ta, để tiện mai hậu đền ơn.
Trác Nhất Hàng nghĩ bụng: “Lúc ông ta chết thì không quan tâm, bây giờ lại làm ra bộ dạng như thế, định cho ai xem đây!”
Mấy ngày sau, Trác Nhất Hàng đưa di cốt phụ thân ra ngoài, hướng thái tử cáo từ.
Thái tử đột nhiên nói: “Trác tiên sinh, có người muốn đi cùng khanh!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Trong cung của điện hạ có người muốn đi về phía Tây ư?”
Thái tử gật đầu: “Chính thế. Ngươi đưa di hài lệnh tôn về cố quận, đường xa vạn dặm, có bạn đồng hành vẫn tốt hơn!”
Nói rồi kêu Trác Nhất Hàng chờ một hồi, có một người trong đám thị tòng bước lên, thì ra chính là người diễn tạp kĩ ngày hôm nọ – Trịnh Hồng Thai.
Trịnh Hồng Thai cười nói: “Hai người chúng ta bầu bạn, cường đạo lợi hại thế nào cũng có thể đối phó được.”
Trác Nhất Hàng chợt động tâm hỏi: “Lỡ như đó là Ngọc La Sát thì sao?”
Trịnh Hồng Thai biến sắc nhưng lập tức lại tươi cười trở lại: “Chúng ta và Ngọc La Sát nước sông không phạm nước giếng, Trác huynh bất tất phải sợ hãi!”
Hai người rời khỏi kinh sư, ngày đi đêm nghỉ, trên đường cùng nhau đàm luận võ công nên cũng không cảm thấy tịch mịch. Sau hai mươi ngày đã xuyên qua Sơn Tây đến vùng biên cảnh phía Tây. Dọc đường luôn có người chào hỏi Trịnh Hồng Thai.
Ngày hôm đó đến Hoa Âm, Tây Nhạc Hoa Sơn đã ở trước mặt. Trác Nhất Hàng nhớ ra trên Lạc Nhạn Phong của Hoa Sơn có một đạo quan, đạo sĩ là Trinh Kiền đạo nhân, tri giao với sư phụ hắn. Sư phụ từng kêu hắn khi nào hồi gia nhớ ghé qua bái phỏng, bèn nói với Trịnh Hồng Thai.
Trịnh Hồng Thai nói: “Vậy thì tốt quá, đằng nào chúng ta cũng phải lưu lại đây mấy ngày trời mưa, ta cũng muốn chờ mấy vị bằng hữu!”
Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Nhất Hàng mời Trịnh Hồng Thai cùng mình thượng sơn. Trịnh Hồng Thai nói có chuyện không đi được nhưng mong hắn về sớm. Trác Nhất Hàng một mình leo lên Hoa Sơn.
Hoa Sơn được liệt vào trong ngũ đại danh sơn. Triêu Dương, Lạc Nhạn, Liên Hoa, Vân Thai, Ngọc Nữ năm ngọn vây quanh, núi non trùng điệp, hình dáng như một đóa hoa chạm trời, quả thực là tráng lệ vô cùng. Lạc Nhạn Phong là ngọn thứ hai trong Hoa Sơn.
Trác Nhất Hàng đi một hồi lâu mới tới lưng chừng núi. Lúc này đã gần đến giờ ngọ, trên đỉnh núi mây khói dày đặc, sắc trời u ám. Trác Nhất Hàng lo lắng trời mưa, may mà đạo quan đã ở trong tầm mắt, bước vào thấy đạo quan sơ sài, chỉ có lác đác vài hương khách.
Trác Nhất Hàng đi qua phòng sách, vừa bước lên tam cấp hốt nhiên trông thấy một thiếu nữ vội vàng đi ra, dung nhan diễm lệ, mỹ mạo hơn người, tuy chỉ liếc qua cũng khiến người ta điên đảo thần hồn.