Chương 23: Hồng Lâu (hai)
"Chính là chỗ này, nói không gạt các ngươi, người ở bên trong đều là người rất có thân phận ở hàm thành này, thấy nam nhân kia không? Hắn chính là con của Đề đốc sử Hàm thành ..." Lão bản chỉ nói.
Gia Cát Long Phi nhìn theo hướng lão bản chỉ, quả nhiên, ở trước cái bàn gần cái đài nhất, có một nam tử mặc hoa phục đang ngồi ở đấy, ngũ quan tuấn tú, nhưng mang theo vài phần tà khí, ánh mắt dâm sắc đang nhìn những cô gái trên đài cái kia.
Lão bản dẫn Gia Cát Long Phi hai người, đi vào trong đại sảnh, tìm một vị trí thích hợp để cho bọn họ ngồi xuống, thuận tiện nói quy củ nơi này.
"Quy củ nơi này thực ra rất đơn giản, nếu là công tử nhìn vừa ý, thì hô to giá lên, nếu như đấu giá thắng, tại đây trả tiền rồi có thể đem người mang đi ." Lão bản vừa nói, vừa nhìn bốn phía một chút, đột nhiên nhẹ giọng nói, "Nhìn ra thấy công tử cũng là người xuất thân nhà giàu có, không ngại tiết lộ một chút tin tức cho ngài, đợi đến phiên đấu giá cuối cùng, có một mỹ nhân không chỉ có tư sắc hơn người, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nghe nói là công chúa tiền triều nước phụ thuộc lớn nhất của Khang Hi quốc, sau lại nhiều lần lưu lạc ở Càn long quốc, chúng ta mất rất nhiều sức có thể nói là sức của chín trâu hai hổ mới thu vào tay được, công tử ngàn vạn lầnkhông nên bỏ qua nga! Bất quá, vị thiếu gia phủ Đề đốc sử tựa hồ rất để ý đến nàng..." Lão bản nói xong, liền rời đi.
Gia Cát Long Phi nghe vậy đôi lông mày nhíu lại, không nghĩ tới trong thanh lâu này vẫn tôn tại kiểu mua bán nữ nhân mất nước a, thật đúng là có ý tứ.
"Uy, Xú nô tài, những nữ tử kia mặc ít vậy, không lạnh sao?" Tử Linh có chút thương cảm nói.
"Ai! các nàng đều là những hài tử xuất thân nhà nghèo ? Bị bán vào thanh lâu, cũng chỉ có thể coi là số mệnh các nàng đã được định rồi." Gia Cát Long Phi thở dài nói, đây chính là xã hội cổ đại nơi mà nam nhân nắm trọng quyền.
"Bất quá cũng phải nói, bán mình vào thanh lâu còn có phần cơm ăn áo mặc, mặc dù thân phận hèn mọn, nhưng so với chết đói đầu đường só chợ còn tốt hơn a."
"Bất quá cái vấn đề danh dự khó có thể lấy lại, đó chính là thực tế tàn khốc của chỗ này..." Gia Cát Long Phi lần nữa cảm khái nói.
"không phải quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp sao ! Những thứ lão đầu tử kia nói rõ ràng là gạt người, khi trở về ta nhất định sẽ hướng phụ thân nói một chút... Hắn nhất định sẽ khen ta đã trưởng thành..." Tử Linh đột nhiên thấp giọng lầm bầm .
"Này nha đầu, ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy các nàng đáng thương mà thôi." Tử Linh đáp, dù sao cũng là thân nữ nhi, nhưng vận mệnh của các nàng mỗi người mỗi khác a.
Trong đại sảnh, phụ trách phiên đấu giá là một quy nô, vóc dáng nhỏ gầy, bộ dáng có chút bỉ ổi, nhưng tài ăn nói cũng rất cao, đem đặc điểm những cô gái kia sinh động như thật giới thiệu một lượt, nhất thời đưa tới mảng lớn âm thanh hưởng ứng.
Rất nhanh, mấy nữ nhân đã bị mua đi, dẫn tới phía sau.
"Bây giờ xuất hiện chính là mỹ nhân cuối cùng của xuân di lâu trong phiên đấu giá ngày hôm nay, các vị đại gia không nên bỏ qua..." Quy nô vừa nói, vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy đi ra là một nữ tử, nàng cúi đầu, trên người cũng mặc rất ít y phục, một cái yếm màu hồng phủ trên bộ ngực đầy đặn to tròn, nhìn bên ngoài vô cùng khiêu gợi, mơ hồ có thể thấy hai hạt đậu trực xông ra ngoài, cái gáy trắng ngần hợp với cánh tay ngọc ngà vô cùng trắng nõn trơn mịn, mơ hồ lóe ánh sáng trong suốt, hạ thân mặc đoản quần, lộ ra hai đùi trắng nõn cùng với bắp chân thon dài, chân đi trần, dáng điệu nhìn đẫy đà vô cùng, vóc người có lồi có lõm, đủ để khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân.
Mỹ nhân thập phần quật cường, không chịu ngẩng đầu, nhưng thủy chung không đối kháng lại đại hán lực lưỡng bên cạnh, bị giơ lên cằm, nhất thời mọi người ở chỗ này đông thời phát ra "ồ " một tiếng.
Dung mạo tựa thiên tiên, mày liễu như một vành trăng rằm, thu mâu(đôi mắt) dịu dàng chớp động, quang ba say lòng người, mái tóc đen nhánh tán loạn rơi trên đầu vai, nhưng lại tăng thêm mấy phần quyến rũ, môi anh đào cắn chặc, là một cô gái rất có cá tính, hơn mữa có thể kích khởi dục vọng chinh phục của nam nhân .
Gia Cát Long Phi nhìn lên, có chút giật mình, so với Tử Linh bên cạnh hắn, cô gái này mặc dù không diễm lệ thoát tục như Tử Linh, nhưng có một vẻ xinh đẹp đặc biệt, nhất là cặp mắt kia trong đó hiện lên vẻ không cam cùng bất đắc dĩ, nhịn không được làm cho người ta cảm thấy mấy phần thương tiếc.
Tử Linh tựa hồ cũng chú ý tới vẻ đẹp khuynh thành của nàng kia, không khỏi nhìn nhiều vài lần, rồi quay đầu lại thấy Gia Cát Long Phi đang nhìn nàng ta ngây ngô(không nháy mắt), trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện, bàn tay nhỏ bé đưa đến bên hông Gia Cát Long Phi cấu một phát, nhất thời làm Gia Cát Long Phi nhảy dựng, kêu lên: "Ngươi không có chuyện gì mà cấu ta là sao?" Vừa nói, vừa xoa eo của mình, đoán chừng bị véo bất ngờ cũng có chút đau.
"Ai bảo ngươi có bộ dạng sắc mị như vậy,..." Tử Linh hừ một tiếng nói.
"Thế nào? Nhìn người ta xinh đẹp, có phải đang đố kị?" Gia Cát Long Phi đả kích nói.
"Ngươi thật sự cảm thấy nàng so với ta xinh đẹp hơn không?" Tử Linh vừa nghe, đột nhiên chớp chớp tròng mắt xinh đẹp, lộ ra mấy phần nét mặt của nữ nhi hỏi.
Gia Cát Long Phi thấy thế, không khỏi thầm nghĩ, nghĩ không ra nha đầu này cũng có thời điểm không tự tin như vậy, ha ha, thật là khó có được cơ hội!
"Xinh đẹp cũng có nhiều loại, bất quá đồng dạng đều là mỹ nhân, đáng tiếc là, vận mệnh nàng cùng ngươi hoàn toàn bất đồng a..." Gia Cát Long Phi thở dài nói, ánh mắt lần nữa nhìn lên cô gái trên đài kia, nếu mình có tiền thì có thể mua nàng về, đáng tiếc hắn bây giờ chỉ là một nô tài a!
Suy Nghĩ một chút, Gia Cát Long Phi thu hồi ánh mắt , nhìn Tử Linh bên cạnh một cái, nhất thời có chủ ý, nha đầu này không phải là có rất nhiều tiền sao? bảo nàng mua tới tay không phải là tốt sao ? Đúng vậy, bảo nha đầu này bỏ tiền ra mua, dù sao cũng là tiền của nàng, hắc hắc, ta thật là quá thông minh
"Tử Linh, không bằng chúng ta mua nàng nhé..."
"Tại sao?" Tử Linh khó hiểu nói.
"Bởi vì ta không muốn một mỹ nữ xinh đẹp như vậy bị làm nhục, đi làm thiếp cho người ta, chẳng phải là quá đáng tiếc sao?"
"Có thể cứu thì cứu." Gia Cát Long Phi trong lòng thầm nghĩ. Bất quá hắn dĩ nhiên không thể nói như vậy, nhưng hắn phải nghĩ biện pháp thuyết phục Tử Linh mua cô gái kia mới được.
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nàng ta rất đáng thương sao?" Gia Cát Long Phi thấp giọng nói, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
"Đáng thương a, nhưng ta không cần thiết mua nàng, ta không thiếu tỳ nữ..." Tử Linh đáp.
"Ngươi nhẫn tâm nhìn một cô gái yếu đuối như vậy bị những xú nam nhân này chà đạp sao?" Gia Cát Long Phi tiếp tục triển khai thế công.
"Cái này..." Tử Linh đã có chút dao động, ánh mắt hướng lên đài nhìn cô gái, không khỏi sinh ra mấy phần thương tiếc, lại thấy chung quanh những nam nhân kia, không phải là lão già, thì cũng là béo như heo, cặp mắt lộ ra dâm quang, thèm muốn lộ liễu, thấy thế nàng vô cùng khó chịu.
"Tử Linh, ta biết ngươi là mỹ nhân tâm địa thiện lương, ngươi nhất định không đành lòng để nàng bị những xú nam nhân kia đùa bỡn, ngươi hãy ngẫm lại xem, những xú nam nhân kia có thể vạch trần y phục của nàng, sau đó dùng roi đánh nàng, dùng nến nóng đốt nàng... Đáng sợ cở nào a! Ngươi nhất định phải cứu nàng mới được..." Gia Cát Long Phi nắm tay Tử Linh , dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
Tử Linh khuôn mặt đỏ lên, cảm nhận ánh mắ t Gia Cát Long Phi, không khỏi thẹn thùng, vội vàng rút tay mình về, kiều diễm trừng mắt liếc hắn một cái, do dự một chút nói: "Được rồi, chúng ta cứu nàng vậy, ngươi nói như vậy, ta cứu nàng một lần."
"Tử Linh, ngươi đúng là một người thiện lương." Gia Cát Long Phi vừa nói, âm thầm trộm cười, hắc hắc, nha đầu này đúng là còn rất đơn thuần, lần này thật xin lỗi ngươi rồi, thỏa mãn tâm tư nhỏ nhỏ của ta a.
Giờ phút này, cạnh tranh đã bắt đầu, thanh âm rất náo nhiệt, có thể thấy mị lực cô gái trên đài nọ lớn thế nào.
"Ta ra năm trăm lượng bạc..."
"Tám trăm lượng bạc..."
"Ta ra một ngàn lượng..."
Mọi người ở đây đều muốn có nàng, đột nhiên một đạo thanh âm vang lên: "Ba mươi lượng hoàng kim..."
Ở thanh sắc đại lục, tiền tệ thông dụng, ba mươi lượng hoàng kim chính bằng ba ngàn lượng bạc.
Mọi người sững sờ, hướng ánh mắt chú ý tới nơi phát ra âm thanh, thấy người hô giá không phải là người khác, chính là hàm thành con của Đề đốc sử - Lý Thu Ly.
Chỉ thấy Lý Thu Ly vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người nàng kia, thật ra hắn hôm nay tới, chính là vì nữ tử này, hắn đã sớm nghe nói cô gái này chính là công chúa tiền triều nước phụ thuộc lớn nhất của Khang Hi quốc , nghe nói tài sắc vẹn toàn, hôm nay thấy mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, vô luận xuất ra bao nhiêu tiền, hắn cũng phải thu nàng vào tay.
Ở đây một số phú hào thương nhân tự nhiên cũng biết thân phận Lý Thu Ly , có vài phần kiêng kỵ tên này, vì phụ thân của hắn ở hàm thành quyền thế ngập trời, dù sao bọn họ ở hàm thành buôn bán, mà không có quan cao che chở, mọi sự khó làm, vừa thấy đối phương là thiếu gia đề đốc sử, tất cả thanh âm đều yên tĩnh trở lại, cho dù cho tiền cũng không dám đắc tội với người này, miễn rước lấy phiền toái.
Lý Thu Ly thấy thế, cười lạnh một tiếng, trong lòng biết bọn họ cũng kiêng kỵ phụ thân của hắn, tự nhiên càng kiêu ngạo hơn, lớn tiếng nói: "Ta là Lý Thu Ly, nữ nhân này, ta hôm nay bắt buộc phải có được nàng, còn có ai đấu giá với ta không?"
Một bên Gia Cát Long Phi thấy thế, nhỏ giọng nói với Tử Linh : "Nha đầu chết tiệt, người kia thật kiêu căng nga, lại ra giá ba mươi lượng hoàng kim, ta xem chúng ta không có hi vọng..."
"Hừ, ba mươi lượng là cái gì, ngươi hô năm mươi lượng cho ta ..." Tử Linh tựa hồ biểu hiện tính tình ương ngạnh mọi ngày, so tiền của? Nàng nghĩ chưa có người nào có thể so tiền tài với gia thế của nàng a.
"Năm mươi lượng hoàng kim?" Gia Cát Long Phi vừa mới vừa nghe 30 lượng hoàng kim, tâm tình nguội lạnh một nửa, hắn vốn tưởng rằng mấy trăm lượng bạc cũng có thể giải quyết xong mọi việc, không nghĩ tới giá cao như vậy, còn tưởng rằng không có hi vọng nữa, nhưng Tử Linh lại muốn hắn hô năm mươi lượng hoàng kim? Có tiền cũng không cần hào phóng như vậy chứ!
"Nha đầu này trong nhà cố nhiên có tiền, bất quá hiện tại ở trên người lại không có tiền a... ."
"Mặc kệ, cứ hô trước đã, dù sao là chuyện của nha đầu này..." Gia Cát Long Phi trong lòng ấn định, vung tay hô lớn: "Năm mươi lượng hoàng kim..."
"Sáu mươi hai." Lý Thu Ly tiếp tục kêu lên.
"Tám mươi hai."
"Một trăm lượng... ."
"Tức chết ta mất. Hắn có chủ tâm trọc tức ta mà, ta ra giá năm trăm lượng hoàng kim... Ta cũng không tin ngươi có thể so tiền với Tử Linh ..."
"Năm trăm lượng hoàng kim."
Mọi Người ở chỗ này nghe thế, nhất thời sửng sốt, lộ ra nét mặt kinh dị, hướng ánh mắt về phía Gia Cát Long Phi, không nghĩ tới lại có người ra giá năm trăm lượng hoàng kim để mua một kỹ nữ, mà Lý Thu Ly lại càng cả kinh, hắn không có nghĩ đến lại có người không cho hắn mặt mũi, đầu tiên nhìn Gia Cát Long Phi một cái, thấy trang phục nô tài, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chú ý tới Tử Linh bên cạnh hắn, thấy nàng tuấn mỹ bất phàm, cử chỉ thần thái cũng không giống như người giàu bình thường, mà một hơi đã ra giá năm trăm lượng hoàng kim, hình như có chút thân phận, trong lòng cũng có vẻ đắn đo.
Lý Thu Ly do dự một chút, năm trăm lượng hoàng kim mặc dù không nhiều không ít, nhưng tiền này cũng phải xin của lão cha, nếu để cho lão tử hắn biết, hắn đã lấy ra năm trăm lượng hoàng kim mua để mua về một nữ nô vong quốc, thì đoán chừng hắn cũng đừng nghĩ ra ngoài phong lưu nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thu Ly có chút không cam lòng, nhưng vẫn hừ một tiếng, ngồi trở lại vị trí cũ.
Tên quy nô kia tựa hồ cũng không nghĩ tới lại có người nguyện ý bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim, thấy vậy hô to giá lần nữa, không thấy ai ra giá, lập tức xuống đài, sau đó mang theo nàng kia đến trước mặt Gia Cát Long Phi cùng Tử Linh, lấy lòng nói: "Hai vị công tử, hiện giờ mỹ nhân này là của các ngưoi rồi, vậy số tiền nọ, hiện tại giao dịch thôi?"
Gia Cát Long Phi nhìn Tử Linh, nói: "Công tử, trả tiền đi..."
"Trả tiền? Tiền không phải là đều ở trên người ngươi sao?" Tử Linh mở trừng hai mắt nói.
"Những thứ này?" Gia Cát Long Phi móc ra vài miếng kim Diệp Tử(lá vàng), đếm, mặc dù đều là vàng tinh khiết, nhưng ngay cả một trăm lượng cũng chưa tới.
Gia Cát Long Phi cười khan hai tiếng, nhìn quy nô nói: "Thật xin lỗi a, hôm nay công tử nhà ta đi ra ngoài, quên mất mang ngân phiếu rồi, có thể hay không cho gọi người cùng về phủ lấy a?"
"Việc này sợ rằng không hợp với quy củ, nơi này của chúng ta từ trước đến giờ đều tại đây giao dịch, tránh người quịt nợ, cái này..." Quy nô thập phần gặp khó khăn nói.
"Không có tiền cũng đừng có phùng má giả làm người mập, ta còn cho là người có tiền chứ... Thì ra là chỉ gối thêu hoa (tú hoa chẩm đầu)mà thôi." Lý Thu Ly không biết khi nào đã đến gần bọn họ, vẻ mặt khinh thường nói.
"Ai nói công tử nhà ta không có tiền, chẳng qua không có mang mà thôi." Gia Cát Long Phi giải thích, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô gái bên cạnh quy nô, thấy mặt nàng không chút thay đổi, tựa hồ đang chết lặng, trong lòng có chút không đành lòng, hắn cũng không muốn đem nàng đến gần lò sưởi rồi lại đẩy ra…
"Thật buồn cười, nơi này không phải nhà của ngươi, không có tiền cũng đừng có loạn hô, đã như vầy, quy nô, theo như quy củ, cô gái này nên thuộc về ta phải không." Lý Thu Ly nhân cơ hội nói.
"Theo như quy củ, người đấu giá thắng nếu tại đây không thể trả tiền, vậy chiến thắng là người ra giá cao thứ hai, là Lý công tử rồi." Quy nô gật đầu, đang định để đại hán đem cô gái giao cho Lý Thu Ly.
"Đợi một chút..." Gia Cát Long Phi kêu, từ trong lòng ngực móc ra Cửu Long ngọc bội, lúc buổi sáng từ người Tử Linh lừa gạt tới, đưa ra ở trước mắt của bọn chúng, nói: "Giá khối ngọc này ngang với giá ngọc trong bảo khố, nên cũng đủ cầm cố cho các ngươi chứ, các ngươi có thể trực tiếp lấy nó đến Triệu phủ tìm tiểu thư nhà chúng ta đổi tiền."
"Xú nô tài, làm sao ngươi dám lấy nó ra đổi tiền?" Tử Linh thấy thế, vội vàng ngăn cản nói.
"Không việc gì, chỉ là cầm cố mà thôi, chúng ta trở về Triệu phủ lấy tiền, sẽ đem nó chuộc lại mà."
"Hừ..." Tử Linh trợn mắt nhìn Gia Cát Long Phi một cái, tựa hồ có chút tức giận.
Quy nô thấy thế, vừa định vươn tay ra cầm lấy Cửu Long ngọc bội, kiểm nghiệm hàng hóa, đột nhiên bị một người nhanh tay giành trước, chắn trước người, đúng là Lý Thu Ly. Chỉ thấy, hắn nhìn Cửu Long ngọc bội, nhất thời nét mặt lộ ra mấy phần phức tạp, đầu tiên là nhìn kỹ Gia Cát Long Phi một lượt, rồi lại nhìn Tử Linh một chút, thần sắc có chút bối rối.
Lý Thu Ly nghĩ thầm, "Ngọc bội này, trên có khắc chín con ngọc long, là tượng trưng cho ngôi cửu ngũ, trong thiên hạ này, trừ hoàng đế bệ hạ ra, còn ai dám mang ngọc bội như vậy, chẳng lẽ hắn là hoàng đế, cải trang đi tuần đến Hàm thành? Mà Càn long hoàng thượng cũng có sở thích chơi trò cải trang vi hành, có lúc còn giả trang thành một bộ dạng cực kỳ rách nát ... ."