Giữa trưa Á Ni trở lại, cửa phòng vừa mở đã nhào vào lòng hắn, một mùi thơm ngát bay vào mũi lkhiến hắn ngây ngất không thôi, Chu Vũ ôm lấy nàng xoay một vòng , Á Ni lạc lạc cười duyên: “Chúng ta đi ra ngoài chơi, có được không?”
“Ở trong nhà không thích sao?” Chu Vũ hỏi nàng.
Á Ni mặt đỏ hồng nói:
“Ta …Ta hẹn bạn rồi, tới thảo nguyên luyện kiếm!”
Chu Vũ mỉm cười nói:
“Ngươi tối hôm qua là cùng với bằng hữu đồng thời vượt tường vào đây, đúng không?”
Á Ni mặt càng hồng hơn: “Có thể không đề cập đến chuyện tối hôm qua được không?”
“Không đề cập tới, không đề cập tới”
Chu Vũ cuống quýt gật đầu:
“Để đêm nay, được rồi không đi sao?”
Á Ni nũng nịu đánh hắn một quyền:
“Thật là, không có ý nghĩ gì tốt cả! … trước tiên, theo ta đi luyện kiếm đã, buổi tối … buổi tối sẽ do ngươi quyết định.”
Rời khỏi phòng, Á Ni làm mặt nghiêm túc, cái này vốn không phải thói quen của nàng nhưng bên cạnh có một nam nhân, hơn nữa nơi này cũng có nhiều người biết nàng, vẻ mặt nghiêm túc chính là một lựa chọn tốt nhất!
Vừa ra khỏi thành hai người đã lên ngựa, bất ngờ nhất là Á Ni lại mang đến một con ngựa, con ngựa này hiển nhiên là đã qua sự chọn lựa, thân hình cao lớn hùng vĩ, thừa sức đủ cho hai người cưỡi trên đó, con ngựa đứng lên không cần cố sức chút nào, Á Ni đương nhiên ngồi trong lòng hắn ỉ ôi, tiếng cười thanh thuý của người hoà cùng tiếng vó ngựa vang trên đại thảo nguyên bao la, hoa dại mọc khắp nơi trên đất, gió nhẹ lướt qua tuy không phải gió xuân nhưng còn hơn cả xuân phong, hoa tỏa hương thơm ngào ngạt vẫn không sánh được mùi hương giai nhân trong long hắn, Chu Vũ còn muốn hoài nghi rằng có phải khi nàng trở về đã xức thêm nước hoa hay không nữa, nhưng thực sự là oan uổng cho nàng quá, tại thế giới này người ta nào biết đến nước hoa là cái gì đâu chứ, nàng chỉ trở về tắm giặt thay quần áo mà thôi, đem những dấu vết kích tình tối qua giặt sạch sẽ, người tự nhiên cũng có mùi thơm tự nhiên, xử nữ cho đi cũng tựa như hoa nở, con gái vừa được ân ái mưa móc cũng giống như một bông hoa bắt đầu chớm hé mà thôi.
Xung quanh không có người, Á Ni đung đưa chân phía dưới, khuôn mặt nàng càng trở nên xinh đẹp, so với Hoa bên đường còn đẹp hơn, thân thể trên mình ngựa xoay tròn đối diện cùng nam nhân phía sau, nhìn sóng mắt ôn nhu cũng hiểu rằng nội tâm nàng đang rất vui sướng, hạnh phúc, Chu Vũ hai tay hợp lại, từ trên lưng ngựa ôm lấy nàng, Á Ni ánh mắt có chút nhắm lại, đôi môi hồng tách ra đang đợi hắn nhấm nháp. Vừa hôn nhẹ nhành, Chu Vũ cười:
“Á Ni, không phải nàng muốn luyện kiếm sao?”
Á Ni nhẹ nhàng nói: “Ngươi xem ta luyện kiếm nha!”
Xuống ngựa, chậm rãi rút kiếm ra, chỉnh lại quần áo, tư thế, trường kiếm đâm ra, phần eo có chút hơi mềm lại, trường kiếm thuận thế thu về, người vừa chuyển thuận thế lại đâm ra.
Chu Vũ nhìn hơn nửa ngày, mặc dù nàng múa thật chậm nhưng hắn vẫn thế, không hiểu: “Sao lại như thế, múa kiếm như thế thì có thể đối phó với người nào chứ?”
Á Ni lườm hắn:
“Dương Ẩn, ngươi ngốc chết được!”
Nàng đang luyện kiếm có quan hệ với mình sao? Chu Vũ nhất thời suy tư, rõ ràng, nàng nói với mình đi luyện kiếm, đây là có ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ trên thế giới này người không có võ công thì sẽ bị người ta xem thường ư? Ngay cả đàn bà cũng không ngoại lệ, Thấy mình cái gì cũng không hỏi, nàng nhất thời tức giận, khổ tâm chỉ giáo cho mình! Không biết có mục đích gì?
Hắn đoán một chút thì thấy rằng nàng khổ tâm bảo hắn đến thảo nguyên này luyện kiếm chính là để mong hắn học kiếm pháp của nàng mà hắn thì không rõ mục đích rằng: Nhà nàng dĩ nhiên kiếm pháp không truyền ra ngoài, chính xác chỉ truyền nội, không truyền ngoại nhân, cái quy tắc này thì ở bất cứ thế giới nào cũng vậy cả.
Luyện cả nửa ngày, Chu Vũ rốt cục cũng trở nên thông minh:
“Ngươi dạy ta học kiếm?”
Nam nhân này lâu như vậy mới hiểu được ý tứ của mình, Á Ni sắc mặt vui mừng nhưng miệng thì lại phủ nhận:
“Không phải, kiếm pháp nhà chúng ta đúng là không dạy cho ngoại nhân!”
Chu Vũ cười:
“Nam nhân của ngươi cũng tính là ngoại nhân sao?”
Á Ni đỏ mặt nói:
“Nhân gia còn chưa gả cho ngươi, tại sao ngươi lại nói như vậy rồi?”
Chu Vũ nhẹ nhàng thở dài:
“Ta rất hiểu tâm ý của ngươi nhưng ta trời sinh thể chất đặc thù, không thể tu luyện đấu khí được, không biết kiếm pháp gia truyền nhà ngươi nếu không có đấu khí thì có lợi hại không?”
Á Ni dừng kiếm lại, nàng đang muốn thông qua luyện kiếm đem pháp quyết kiếm pháp gia truyền dạy lại cho hắn, chỉ cần hắn thông minh một chút, chịu khó, chịu khổ thì trong vòng vài năm ít nhất cũng đạt đến cảnh giới nhị cấp kiếm sư tiêu chuẩn, nếu đạt nhị cấp kiếm sư tiêu chuẩn thì cũng có thể miễn cưỡng hướng gia gia nàng cầu thân, nàng có thể gả cho hắn, nhưng hắn thể chất đặc thù, không tu luyện được đấu khí vậy thì còn nói gì nữa, kiếm pháp không phối hợp với đấu khí thì cho dù là loại kiếm pháp nào cũng không lợi hại được.
Nhìn sắc mặt của nàng, Chu Vũ cẩn thận nói:
“Như thế nào? Không có đấu khí thì không thể tu luyện được kiếm pháp sao?”
Á Ni lắc đầu:
“Không được, không có đấu khí thì không tu luyện kiếm pháp được … ngươi có thể tu luyện ma pháp không?”
Chu Vũ chậm rãi nói:
“Ngươi thật sự hi vọng ta là một kiếm sĩ hay một ma pháp sư à? Điều này quan trọng thế sao?”
Á Ni tới gần, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn:
“Dương Ẩn, ta thực sự không cần ngươi là kiếm sĩ hay là ma pháp sư, nhưng mà … Nhưng ông nội ta rất ngoan cố, hắn …”
Chu Vũ đã cắt lời nàng:
“Gia gia ngươi xem thường người không phải là kiếm sĩ hoặc ma pháp sư, đúng không?”
Á Ni nhẹ nhàng thở dài:
“Ông nội ta lúc đầu chỉ là một kiếm sĩ bình thường, tu luyện dần đạt tới Đại kiếm thánh, thậm chí đến sư phụ cũng không có … Cho nên hắn luôn nói rằng: Chỉ cần có tâm thì không việc gì không làm được, nếu một người cái gì cũng không thông, không có gắng, chỉ biết an phận … Người này chỉ là một người bỏ đi!”
Cái gì cũng không thông thực ra cũng không sao, mấu chốt của vấn đề là nói đến bản chất của con người, tính cách của con người. lão đầu này xem ra suy nghĩ cũng hoàn toàn khác người nha!’
Chu Vũ trầm ngâm:
“Ngươi nói hắn không có sư phó ư? Không phải nói tất cả Đại kiếm thánh đều là đệ tử của Kiếm Thần hay sao? Như thế nào lại nói không có sư phó vậy?”
“Đúng vậy!” Á Ni nói:
“Ông nội ta lúc đầu chỉ là một nhị cấp kiếm sư, căn bản không đựơc dạy gì cả, hắn chỉ dựa vào sự can đảm trong vòng ba mươi năm, tham gia rất nhiều mạo hiểm đoàn, giết ma thú nhiều vô số kể, trên người cũng có rất nhiều vết thương, mấy mươi lần chạy trốn trong lúc sinh tử, thực lực từng bước tiến bộ, rốt cuộc trở thành Đại kiếm thánh, tại đế quốc cũng trở thành một truyền kỳ …”
Vị gia gia này xem ra là thần tượng của nàng, nàng nói đến gia gia thì cảm giác vô cùng tự hào, Chu Vũ để ý hình dung ra một Đại kiếm thánh trên người đầy sẹo, một thân ngạo cốt, trăm khó cũng không lùi bước, nói hắn là một cao thủ cũng thế, là một siêu cấp tử sĩ cũng đúng.
Hai người ngồi trên mặt cỏ ở Thảo nguyên, Á Ni nói thật nhiều, đế quốc tam Đại kiếm thánh như thế nào, hai gã Đại kiếm thánh kia đều là đệ tử của Kiếm thần, một người tên là Liệt Anh, một người tên là Tháp Dã. Liệt Anh cư ngụ ở phương nam, môn nhân đệ tử vô số, Tháp Dã ở tại phương bắc, đệ tử không nhiều lắm nhưng toàn bộ đều là cao thủ, riêng Kiếm thánh đã có hơn chục người, Một đệ tử nhỏ của Kiếm thần cũng là Đại kiếm thánh, nhưng vài năm trước đã bị người ta giết chết, cũng không biết ai đã làm việc này?
Chu Vũ cảm khái nói:
“Gia gia của ngươi thực sự làm cho người ta kính trọng, đạt đến thành tựu như bây giờ quả thật là không dễ dàng gì!’
Á Ni cao hứng:
“Đó là đương nhiên, thật ra hai gã Đại kiếm thánh tự thị là đệ tử của Kiếm thần nhưng đối với gia gia không giám khinh thị chút nào!”
Chu Vũ sửng sốt nói:
“Ngươi nói họ đối với gia gia ngươi có chút bất mãn?”
Á Ni gật đầu:
“Đó là đương nhiên, ngươi nghĩ đi. Bọn họ mặc dù giống nhau đều là Đại kiếm thánh, nhưng bọn họ có Kiếm thần là sư phó thì đạt được vị trí như vậy là đương nhiên, mà gia gia lại không có minh sư, chỉ bằng vào thực lực của chính mình đạt đến cảnh giới này, chẳng phải là đã hơn họ sao? Người trong thiên hạ nói đến gia gia cũng kính trọng hơn hai người bọn họ!”
Nói xong có chút tự hào, thân là cháu gái của hắn nên cũng có lý do để tự hào!.
Chu Vũ nằm trên mặt cỏ, trong đầu suy nghĩ nhanh một số vấn đề, cái gã Đại kiếm thánh này cùng Ma thần không phải là cùng một giuộc với nhau, hắn tự mình nỗ lực đạt đến như bây giờ cùng Kiếm thần không có quan hệ gì, thậm chí cùng với đệ tử của Kiếm thần còn có chút mâu thuẫn, nói về lý có thể là “Đồng chí”. Tối thiểu cũng không làm khó gì đến hắn, kết luận này làm cho hắn rất cao hứng, tất nhiên hắn cũng không dại gì đối địch cùng với gia gia của nàng.. Có nên đến nhà nàng cùng mưu việc lớn?
Nhưng ý nghĩ vừa chuyển thì lập tức bác bỏ, không được, trước mắt không thể được, thế lực của Ma Thần quá lớn, một mình mình dù không đối địch lại cũng có thể an toàn thoát ly, nhưng nếu hắn cùng bất cứ người nào có quan hệ thì cũng rất nguy hiểm cho họ, lão đầu này cũng phải cố gắng rất nhiều năm mới tạo thành gia nghiệp, thành tựu cùng thanh danh như ngày hôm nay quả thực không dễ dàng gì, tự mình đối với hắn cũng có vài phần kính trọng, như thế nào lại có thể đưa hắn vào trong vòng nguy hiểm chứ? Huống chi hắn lại là gia gia của Á Ni, nếu lại lôi hắn vào vòng xoáy này thì không chỉ là hắn mà toàn bộ người thân của hắn cũng sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm, trước mắt mình cần tính cẩn thận đại kế, có một vị trí liên minh như vậy Chu Vũ cũng không nghĩ tới, hắn cần phải khẳng định sức mạnh ở cái thế giới này.
Nhìn mây trên bầu trời chậm rãi trôi nhẹ qua, ý nghĩ trong lòng Chu Vũ cũng trở nên thông suốt, hắn đột nhiên mỉm cười, bởi vì hắn đã có đáp ắn, hắn căn bản không cần minh hữu! Chỉ cần tiêu diệt hết những minh hữu của Ma Thần thì hắn làm sao có thể làm Ma thần uy vũ như bây giờ, Chỉ hữu danh vô thực mà thôi!
Á Ni bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn lúc thì đăm chiêu, lúc thì cau mày, lúc thì tươi cười còn tưởng rằng hắn đang nghĩ về sự nghiệp huy hoàng của gia gia mình, nàng ôn nhu nói: “Nếu ngươi chịu khó, chịu khổ, cố gắng học tập ma pháp khẳng định sau này cũng sẽ làm nên nghiệp lớn!’
Chu Vũ nghe thấy âm thanh ôn nhu của nàng, ngẩng đầu lên:
“Cũng không phải tất cả mọi người chịu khó, chịu khổ đều có thể thành công” Cũng thật kỳ qoái, đàn bà một khi đã thích một nam nhân nào đó, bình thường đều cố gắng làm sao cho nam nhân trở lên uy phong, có khi còn chịu uỷ khuất một chút, chỉ mong đơn giản hạnh phúc là được nhưng nàng hết cách này đến cách khác có tư tưởng tiến bộ, cho dù có mạo hiểm cũng không tiếc, tại cái thế giới này thực sự không giống nhau.
Á Ni nhẹ nhàng nói:
“Ta tin tưởng ngươi!”
Chu Vũ hỏi: “Tại sao?”
Á Ni ôn nhu nói:
“Bởi vì … bởi vì ngươi là nam nhân của ta!”
Chu Vũ ha ha cười lớn: “Được, ta đáp ứng sẽ cố gắng học ma pháp, bởi vì những lời này của ngươi! …thuận tiện hỏi luôn một câu, đạt đến trình độ như thế nào thì được?”
Á Ni khờ khạo nói:
“Ta là nhị cấp kiếm sư, ngươi chỉ cần đạt đến Nhị cấp ma pháp sư tiêu chuẩn là được …”
Dừng lại một chút, cảm giác dường như có chút khó khăn, nhẹ nhàng bổ sung:
“Ngươi bây giờ cái gì cũng không biết, … còn không phải là ngươi làm … làm nam nhân của ta sao? Ta cảm giác chỉ cần ngươi cố gắng là được, ngươi nói được không?”
Chu Vũ không nói gì, nhị cấp ma pháp sư có thể có được một mĩ nhân yêu kiều như thế này ư, yêu cầu như vậy … có thể được sao?