Dứt lời, đạp chân ga, xe nhất thời gào thét tới.
Hắn sở dĩ lựa chọn tự mình lái xe đi Tiểu Phổ Đà, đó là bởi vì hắn không biết Lô Quân đưa hòm sắt đựng vật gì.
Vạn nhất là hàng cấm mà bị người tra xét, đây mới là oan uổng.
Hơn nữa, mang theo thứ này muốn lên phi cơ đó là không có khả năng, cho dù là lên xe lửa, cũng có tính nguy hiểm nhất định. Thật có gì ngoài ý muốn, thì phải lấy cái mạng nhỏ của mình ra vui đùa.
Cho nên chỉ tự mình lái xe, mới là lựa chọn an toàn ổn thỏa nhất.
Kỹ thuật hắn không giỏi, nhưng tinh lực dư thừa, đường cao tốc có chút mệt mỏi, cũng tịch mịch một chút. Nhưng trải qua mấy ngày lái xe, rốt cuộc đi tới Ninh Ba.
Đi vào Ninh Ba, tới Đông Tiễn Hồ, hắn tùy tiện tìm một khách sạn, đậu xe xong, dùng cơm, tìm chiếc thuyền nhỏ, đưa hắn đến Tiểu Phổ Đà.
Hiện tại tuy rằng không phải mùa du lịch, nhưng du khách lên Tiểu Phổ Đà cũng rất nhiều, có không ít người ngoại quốc mũi cao mắt xanh đang chỉ trỏ, xem ra có chút hài lòng.
Tiêu Văn Bỉnh làm theo lệ đi dạo qua một vòng, chui qua sơn động, dạo qua chùa miểu, cưỡi ngựa đi dạo. Nhưng mà hắn không tìm được địa phương nào đặc biệt.
Nơi này có thể hấp dẫn mắt hắn, là những sạp thầy tướng số ở sau công viên.
Từng sạp đều có chiêu bài, bên trên quảng cáo đủ loại, mơ hồ huyền bí. Nhưng đại đa số đều viết rõ ràng, thầy tướng số mù.
Tiêu Văn Bỉnh mỉm cười, làm sao lại có nhiều người mù như vậy, cũng không biết trong đó có mấy người mới là thật.
Nhưng kỳ quái chính là, sinh ý nơi này cũng không tệ lắm, tối thiểu Tiêu Văn Bỉnh chứng kiến, mỗi một sạp đều có một, hai người.
Hắn lững thững đi xuống, càng đi càng xa, dần dần, đi tới ngọn núi, quay đầu nhìn lại, chung quanh không còn bất luận kẻ nào.
Hắn cẩn thận lấy trang giấy màu vàng Lô Quân đưa cho, trên trang giấy này vẽ một ít đồ án ngạc nhiên cổ quái, giống như là Lô Quân, tràn ngập cảm giác thần bí.
Đốt một điếu thuốc, hút một hơi dài, liền bật lửa đốt tờ giấy.
" Hô..."
Không biết tờ giấy này dùng nguyên liệu gì chế thành, bật lửa vừa nhẹ nhàng chạm vào, lập tức bốc cháy lên, trong một hơi hô hấp đã đốt tới đuôi, Tiêu Văn Bỉnh hoảng sợ, vội vàng buông tay.
Tốc độ thiêu đốt cực nhanh, vẻn vẹn nháy mắt mà thôi, trang giấy liền hóa thành một đạo tro tàn, gió núi nhẹ nhàng thổi qua, lập tức xa xa tản ra.
" Cừ thật, đây là đồ vật gì vậy."
Tiêu Văn Bỉnh nhẹ nhàng tự nói, trên người Lô Quân kia vật gì cũng lộ ra vẻ quỷ dị, đáng tiếc hắn không đem tờ giấy này phân hình, nếu không về sau có thể chế tạo đi ra nghiên cứu một chút.
Cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh nhìn chăm chú vào tro bụi đang bay trên không trung.
Hắn tựa hồ cảm thấy một loại dao động kỳ quái trong không trung truyền lại, loại dao động này cùng với dị năng của hắn cực kỳ tương tự.
Lại qua một trận, tro bụi tan hết.
Nhưng tâm tình của Tiêu Văn Bỉnh lại dần dần hạ thấp, hắn cũng không nhìn thấy bất luận là kẻ nào.
Hắn đứng lên, nhìn sang đông, liếc sang tây, vẫn không nhìn thấy ai.
" Giả thần giả quỷ." Tiêu Văn Bỉnh thấp giọng mắng, nhưng tâm tình của hắn lại không hề thoải mái, nếu như không có người đến tìm hắn, như vậy chẳng phải là nói mấy thứ này không thể đưa đến nơi.
Nếu Lô Quân không nói đạo lý, cố ý muốn lấy tính mạng của hắn, thì nên làm thế nào cho phải.
Miệng của hắn nhếch lên, cúi thấp đầu.
Nhưng động tác của hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên trên mặt đất. Lúc này mặt đất, đột nhiên có thêm hai bàn chân.
Trong nháy mắt toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, đây là người nào, thế nhưng có thể lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau mình, mà hắn lại không hề cảm giác.
Xoay người lại, Tiêu Văn Bỉnh rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Đó là một thầy thuật sĩ tướng số, trang phục của hắn cũng giống như nhóm giả mù vừa rồi.
" Hắc...chào ngươi." Miễn cưỡng nở một nụ cười, Tiêu Văn Bỉnh chào đón hắn.
" Ngươi là ai?"
Gương mặt của tên giả mù cũng không dễ xem, gương mặt hắn lạnh như băng, không có chút ý cười.
Những lời này lẽ ra phải là lão tử hỏi ngươi mới đúng chứ. Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh nghĩ như thế, nhưng hắn đương nhiên không dám gọn gàng dứt khoát nói ra.
Vì người này đồng dạng cho hắn một loại cảm giác phi thường nguy hiểm, loại cảm giác này liền giống như lúc gặp Lô Quân, Tiêu Văn Bỉnh lập tức biết, bọn họ là một loại người.
Xem ra nhiệm vụ của mình hoàn thành, Tiêu Văn Bỉnh nhẹ nhàng thở ra, chân thật thể nghiệm cảm giác vừa trút được gánh nặng.
" Ta là Tiêu Văn Bỉnh, chào ngươi." Lễ phép vươn bàn tay, lấy nụ cười thân thiện nhất của mình nói với hắn.
Nhưng người giả mù không để ý tới động tác của hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: " Tại sao ngươi có bùa của đại sư huynh?"
" Bùa?" Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc kêu một tiếng, theo sau lập tức hiểu được, hắn đang nói vật mình vừa thiêu hủy.
Người giả mù cẩn thận đánh giá Tiêu Văn Bỉnh, sắc mặt của hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên, không còn là gương mặt lạnh như người chết khi nãy.
" Ngươi là đệ tử môn phái nào?"
" Môn phái? Tựa hồ không có a." Khóe miệng hơi động một chút, Tiêu Văn Bỉnh lúc này cũng không biết mình đang có tâm tình gì. Hai chữ môn phái, phỏng chừng chỉ còn xuất hiện trong ti vi mà thôi.
" Không có môn phái?" Trong lời nói hàm chứa một tia vui mừng, người mù giả kia lập tức có vẻ khách khí rất nhiều: " Tiểu huynh đệ, bùa của đại sư huynh ta vì sao ở trên tay ngươi a?"
Tiêu Văn Bỉnh không chút do dự, đem chuyện làm sao gặp được Lô Quân kể lại một lần.
Đương nhiên, hắn che giấu bản thân mình có công năng đặc dị, về phần thời thời gian ở giữa, lại mơ hồ không nói rõ, vì sao mình phải ở trong nhà mười ngày, ở giữa đã làm chuyện gì, hắn chỉ nói lướt qua, không lưu chút dấu vết.
Người giả mù kia liên tục gật đầu, đến cuối cùng hắn đã hoàn toàn tin lí do của Tiêu Văn Bỉnh.
Lúc này hắn đã đầy mặt tươi cười, so sánh với thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khi nãy là một trời một vực.
" Tiêu huynh đệ, nếu đại sư huynh nhờ ngươi tới truyền tin, ta cũng không làm chủ được, còn mời ngươi cùng ta vào sơn môn một chuyến được không?"
" Vào sơn môn?"
" Phải, ta nghĩ đi gặp gia sư, hết thảy đều có quyết định. Nhưng Tiêu huynh đệ, ta cam đoan, tuyệt đối không thiếu sự ưu đãi đối với ngươi là được."
Cười khổ một tiếng, ngay cả trong lòng tràn đầy không muốn, nhưng nếu hắn đã mở miệng, Tiêu Văn Bỉnh còn có con đường phản đối hay sao?