Bùi đại nương mỉm cười lắc đầu. Tuy nụ cười của nàng như gió xuân nhưng lời nói ra lại nặng như búa nện trong lòng hắn:
-Thiếu niên, tất nhiên là ngươi rất tốt. Nhưng cũng bởi vì con gái của ta đang muốn tìm bạn, nếu không ta sẽ không thu nhận một khất nữ. Ta cũng không phải đi làm việc thiện đâu.
Khuôn mặt A Sửu hơi đỏ lên, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, quay đầu về phía Nữu Nữu nói:
-Nữu Nữu, muội hãy nói đi.
-Muội…
Nữu Nữu nhìn Bùi đại nương, nhìn trang phục lộng lẫy của bà ta, nhìn cỗ xe ngựa tinh xảo, trong mắt ánh lên một niềm khát vọng. Nhung nó muốn đến chỗ nương tựa cùng với a huynh. Vì vậy mà ánh mắt của nó lại buồn bã nhìn xuống. Nó dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, rồi cúi đầu với A Sửu nói:
-Muội… đi theo a huynh!
Bùi đại nương cười, dắt tay con gái, nói:
-Con gái, chúng ta đi thôi.
- A nương!
Công Tôn Lan Chỉ không muốn bị dắt đi, cong miệng lên.
A Sửu nhẹ nhàng thở ra, cũng dắt tay Nữu Nữu, dịu dàng nói:
-Chúng ta đi!
Công Tôn cô nương đi đến bên cạnh xe, vén áo đạp chân bước lên xe rồi ngoái đầu nhìn lại một cái, rồi đột nhiên bực bội giậm chân, lớn tiếng nói:
-Tiểu khất nhi! Ngươi định để cô bé đi theo ngươi làm tiểu khất bà cả đời sao?
Tiếng nói kia xuôi theo gió lọt vào trong tai A Sửu khiến cho hắn lập tức cứng người lại.
- A huynh sao vậy?
Nữu Nữu thấy A Sửu không còn vui vẻ nữa, liền lo lắng hỏi. A Sửu vẫn đứng không nhúc nhích.
-Ngươi có thể cho nàng cuộc sống như thế nào? Ngươi muốn nàng cả đời làm tiểu khất bà sao?
Câu chất vấn này giống như một cái búa nặng phá vỡ thành trì. Từng búa từng búa nện xuống khiến cho lòng hắn vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy bàn tay gầy guộc của Nữu Nữu, quay người chạy, cao giọng hô:
-Bùi đại nương, chờ một chút! Chờ một chút!
Chiếc xe ngựa liền dừng lại. Bùi đại nương thò đầu ra cửa sổ, thản nhiên hỏi:
-Có chuyện gì?
-Nữu Nữu, muội đi cùng Bùi đại nương đi!
Nữu Nữu giật mình nhìn hắn, lắp bắp nói:
- A huynh, muội…
A Sửu sợi Bùi đại nương ghét, vội vàng nói với Nữu Nữu:
-Nghe lời huynh. Muội ở bên cạnh huynh nhưng huynh chăm sóc muội thế nào được? Muội đi cùng Bùi đại nương đi. Sau này huynh sẽ đi tìm muội. Nếu như muội có bản lĩnh thì cũng có thể đi tìm huynh. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Cho dù người nào có tương lai thì cũng phải tìm được người kia, không rời nửa bước! Được không?
-Được, nhưng mà…
-Vậy thì mau lên xe đi!
A Sửu không nói thêm gì nữa, ẵm Nữu Nữu lên xe. Cậu lùi ra phía sau ba bước, lạy một cái dài đến chạm đất với Bùi đại nương:
-Bùi đại nương! Xin gửi Nữu Nữu cho đại nương!
Công Tôn cô nương mừng rỡ:
-Nữu Nữu, đến đây ngồi bên cạnh ta!
Bùi đại nương thản nhiên bảo:
-Đi!
Tiếng trục bánh xe cót két vang lên.
A Sửu vẫn cúi đầu lạy, không ngẩng đầu lên.
- A Huynh, đừng quên lời huynh nói với muội đó, không được gạt muội! A Huynh, muội xem đó là thật đó!
Tiếng Nữu Nữu khóc càng ngày càng xa. A Sửu vẫn không chịu ngẩng đầu.
Mãi rồi hắn chậm rãi đứng thẳng người lên, buồn bã nhìn về phía xa. Trên con đường tấp nập đã không còn nhìn được cỗ xe kia nữa.
Tâm trạng của A Sửu cũng giống như trục xe của cỗ xe kia, chua xót nói:
-Trục của cái xe này nên tra dầu rồi.
***
“Ta làm thị nữ còn có tiền công, rồi có thể học thêu thùa may vá để sống. Chờ đến khi nào ta có tiền sẽ trở về tìm huynh. Nếu khi đó huynh vẫn chưa có việc gì để làm thì ta sẽ nuôi huynh ấy”.
Chiếc xe chạy đi thật xa, lướt qua những cây đại thụ và rặng cỏ xanh tươi bên đường.
Nữu Nữu tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt trên má vẫn còn chưa khô, thầm bắt đầu tính toán cho tương lai.
Bỗng nhiên nó nghĩ đế một vấn đề rồi hoảng hốt: “Đến lúc đó a huynh còn ở Quảng Châu không?”
Rồi nó lại nghĩ: “Huynh ấy không ở Quảng Châu thì còn có thể đi nơi nào?” Tâm hồn bé nhỏ lại lắng xuống.
A Sửu đứng ở đầu đường, cố gắng mở to con mắt sưng mọng, ngốc nghếch nhìn về hướng chiếc xe đã đi.
Hắn biết rằng lựa chọn của mình là chính xác. Hắn còn quá nhỏ, không đủ sức để bảo vệ cho Nữu Nữu. Cũng giống như khi hắn trơ mắt nhìn chị mình bị người ta chém đầu mà không có khả năng báo thù. Nếu để tiểu Lang tìm được thì chưa chắc hắn còn may mắn như lần trước . Đây là cơ hội tốt thay đổi vận mạng cả đời của Nữu Nữu.
Nhưng Nữu Nữu đi rồi, trong lòng hắn lại cảm thấy trống rỗng. Nữu Nữu đi, bên cạnh hắn lại không có một người thân nào nữa. Hắn không biết con đường kế tiếp mình phải đi như thế nào, cũng không biết sau này mình có còn là một tên ăn mày nữa hay không? Nếu như vậy thì hắn còn muốn đi tìm Nữu Nữu nữa không?
“Khoan đã…”
A Sửu đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn biết vị phu nhân kia nhất định là quý nhân thân phận tôn quý cho nên không lo lắng chuyện muội muội của mình bị người ta bắt cóc. Nhưng hắn quá vội vàng, lại quên hỏi thân phận và chỗ ở của đối phương. Tương lai nếu hắn có thể gặp được thêm những người tốt như vậy thì làm sao đi tìm được muội muội?
Trong tình thế cấp bách, theo bản năng, A Sửu vội vàng đuổi theo hướng chiếc xe đã biến mất.
Đến ngã tư phố, A Sửu bần thần đứng lại. Căn bản hắn không biết chiếc xe kia đã đi về hướng nào. A Sửu nghĩ thầm rằng: “Nếu ta vẫn là tên ăn mày không tiền đồ thì còn đi quấy rầy muội ấy làm gì? Nếu ta có tiền đồ, tuy không xứng nói chuyện ngang hàng vói đô đốc thì chắc cũng có thể hỏi thăm ông ấy biết phủ đệ của quý nhân chứ?”
A Sửu đang nghĩ ngợi thì bên tai hắn vang lên một tiếng lớn như sét đánh:
-Thiếu niên, ngươi có biết phủ đô đốc Quảng Châu ở đâu không?
A Sửu hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì thấy một đại hán cao tám thước, đầu báo mắt hổ, râu quai nón như hùm, vô cùng uy phong, khiến người ta khiếp vía đang đứng trước mặt. Nhưng nhìn phục sức của ông ta lại là cách ăn mặc của người Côn Lôn.
Người đàn ông kia thấy hắn ngẩn người thì lại hỏi lớn:
-Người thiếu niên! Ngươi có biết đường đến phủ đô đốc không?
A Sửu giật mình, vội vàng gật đầu nói:
-Biết, mười đồng tiền lớn!
Đại hán trợn mắt nói:
-Cái gì?
A Sửu vội vàng sửa lời:
-Ta biết đường. Tuy nhiên muốn ta dẫn đường thì xin hai đồng tiền lớn.
Đại hán kia bây giờ mới hiểu ý của hắn, cười ha ha nói:
-Người thiếu niên này thú vị, thú vị đấy. Được, mỗ sẽ cho ngươi mười đồng tiền lớn. Mau mau dẫn đường!
A Sửu vui vẻ nói :
-Tốt, xin mời lang quân theo ta !
A Sửu dẫn người đàn ông kia đi. Người khác chân ngắn, còn người đàn ông kia vừa sải bước thì ước chừng đã được năm bước của hắn. Đại hán có tính không kiên nhẫn, liền đặt hắn lên trên vai mình, lớn tiếng bảo :
-Chạy hướng nào, ngươi chỉ đường đi !
A Sửu bị động tác của ông ta làm hoảng sợ. Tuy nhiên hắn ngồi trên vai to lớn của đại hán hết sức vững chắc. A Sửu định tâm lại rồi chỉ cho ông ta đường. Người đàn ông kia cõng A Sửu đi, bước chân như bay. Đi được một lát thì đã đến trước cửa phủ đô đốc Quảng Châu.
Trước cửa phủ, một đám người Côn Lôn đang vây kín cửa, đánh trống hô hào.
« Côn Luân nô, Tân La tỳ »
Cũng như về sau này những người giúp việc Philipin rất được ưa chuộng, thời xưa tỳ nữ Tân La có khả năng chịu khó, nô bộc Côn Lôn tính tình ôn hòa, luôn được người nhà Đường ưu tiên khi chọn mua nô bộc. Những người nô bộc Côn Lôn không phải là người da đen Châu Phi mà nói về người đến từ vùng Mã Lai Nam Dương. Người Nam Dương bình thường cũng có làn da ngăm đen nên tất cả đều bị người Đường xem là người Côn Lôn.
Mặc dù người Côn Lôn có nhiều người làm nô bộc nhưng cũng có người làm thương nhân, người giàu có. Mà những thương nhân giàu có người Côn Lôn cũng rất nhiều. Đại hán chạy tới trước phủ đô đốc, đặt A Sửu xuống mặt đất, lắc mình một cái rồi quát to :
-Mỗ vừa mới về thuyền thì nghe nói có chuyện lớn xảy ra, là các ngươi đều đến trước phủ đô đốc kêu oan. Các ngươi làm như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Một đám người Côn Lôn vừa thấy y thì giống như thấy người đáng tin cậy đến. Họ lập tức xông tới, tinh thần sôi sục, vẻ mặt bi phẫn khóc lóc kể :
-Thiếu chủ, chúng ta bị oan uổng!
A Sửu đứng ở bên cạnh nghe bọn họ mồm năm miệng mười, cũng hiểu được một chút.
Hóa ra đám người Côn Lôn này vừa tới Đại Đường buôn bán. Sau khi bọn họ đến bến cảng thì nộp thuế, nghĩ là được tự do buôn bán. Ai ngờ viên tiểu quan ở bến tàu còn vơ vét tài sản tiền tài của bọn họ. Ngay từ đầu bọn họ đã có thái độ ôn hòa, tặng cho viên tiểu quan kia một ít hàng hóa.
Nhưng viên tiểu quan kia lại cậy ma cũ bắt nạt ma mới, thấy bọn họ lần đầu vừa đến không rõ tình hình Đại Đường, hơn nữa bọn họ lại không chủ động cống nạp nên không hài lòng. Y liền hùng hổ đưa ra yêu cầu quá đáng.