Trần Long định thần lại, ngó trước nhìn sau, đoạn dõng dạc cất tiếng gọi:
- Hồng Nương Tử! Ra đây! Giải quyết xong câu chuyện của chúng ta
Trong rừng, vang vang có tiếng Hông Nương Tử vọng ra:
- Trần Long! Ngươi thả ngựa cho đi báo tin cầu cứu hả? không kịp mà! Dù kịp đi nữa thì cũng chẳng thoát được tay ta đâu
- Hồng Nương Tử! Thời gian chẳng đợi. Chúng ta đến nơi rồi. Xin chó nói những chuyện đâu đâu.
- Ngươi sốt ruột, sợ tối trời, không biết về Tây phương chầu Phật sao?
- Chớ ngông cuồng! Chàng gắt, trong hai người ai đi chầu phật tổ giờ nói còn sớm!
- Ngươi hãy tự xét mình, tài nghẹ so với ba con hổ xám và tám con gấu ngựa sơn tây thế nào? có hơn được tụi nó không?
Tới đây Trần Long mới rõ ra rằng tám cái thây kiea là bọ Sơn Tây Bát Hùng, toàn những tay anh chị khét tiếng võ nghệ.
- Hồng Nương Tử à! mỗi đằng mỗi khác, nói nhiều vô ích
- A! Không hiểu sao ta lại bỗng dưng đổi ý, không mốn giết ngươi nữa, hiểu chưa? Không có ý giết ngươi nữa.
Trần Long ngẫn cả mặt ra, chàng nghĩ thầm:
- Con nữ La sát này vụt đổi ý kiến, hẳn là có ý gì đây?
Nghĩ vậy, lập tức chàng nhún gót phóng mình như mây bay gió vuốn, nhưng vẫn đề phòng phía sau sợ lỡ ra HỒng Nương Tử đánh lén chăng?
Chạy ra khỏi cánh rừng, không thấy có sự gì xảy ra, chàng cảm thấy nhẹ cả người, thở phào một cái. Tới đây thì đầu óc lại vẳng lên những câu hỏi tại sao Hồng Nương Tử lại đột ngột thay đổi chủ ý? Đó là một điều bí mật, dù đặt giả thiết này giả thiết nọ, cũng không trả lời được.
Để đuổi kịp con Đại Thanh, chàng không dám ngừng bước, có dùng hết tài khinh công. Khốn nỗi Đại thanh chẳng những chạy trước từ lâu rồi mà nó còn là loài tuấn mã, từ ngoài biên cương đem về, cho nên sức người không theo kịp.
Cho đến lúc trời tối mịt, tính ra đã đuổi theo được vài chục dặm, chàng vẫn không thấy bóng Đại Thanh đâu, đánh phải từ từ rảo bước.
Một lúc sau, chàng nhận ra trước mặt toàn là núi cao, chàng tính nhẩm, còn cách nhà vài trăm dặm nữa, như vậy phải chạy thâu đêm đến sáng mới về đến nhà.
Mặt trăng ló lên, sương mù trắng xóa như màn bạc che phủ cả ngọn đồi.
-Hí..hí..hí!
Tiếng ngựa hí nghe rất quen từ đầu gió đưa lại, chàng ngờ ngợ, vội theo hướng chạy vọt tới. Chàng giật mình thấy con Đại Thanh bị cột vào một gốc thông gần đấy.
Chàng ngẩn ngơ cả người, vội chạy tới. Con ngựa nhận ra chủ thì mừng rỡ, chàng nhận xét con ngựa không bị thương tích gì, sau đó kiểm soát lại hành lý thì không mất mát gì, duy chỉ có phong thơ chàng vừa viết là không thấy đâu. A! Quả thực có rắc rối, bí mật.
Vậy thì đúng con ngựa bị bắt, cột vào đây, bị lấy trộm mất phong thư. Kẻ kia đã biết chắc là chàng sẽ qua lối này? Nhưng kẻ kia là ai chứ? Lấy trộm phong thư là có dụng ý gì?
Bỗng nhiên có tiếng quát tháo, la hét từ một phía đồi thông bên kia đưa tới, tiếp theo có tiếng một người con gái run lập cập nói:
- Các..các vị cố tình giết...giết...giết hết cả sao? Tiểu nữ vốn không thù không oán với các..vị
Có tiếng đàn ông quát:
Ta chỉ biết vâng lệnh trên. Cô nàng xinh đẹp kia ơi đừng nói nhiều vô ích...
Lửa giận phừng cháy, đôi lông mày lưỡi kiếm dựng đứng lên, Trần Long vọt mình tới.
Trong khoảng rừng thông thưa thớt bên mé đồi, bốn người đàn ông vạm vỡ, mặt mũi như hung thần, tay cầm gươm sáng loáng vây quanh một thiếu nữ.
Thiếu nữ vận quần áo sắc đỏ, tay xánh một bao vải, trạc trên dưới hai mươi tuổi. Dưới ánh trăng ngần, nàng đẹp như tiên giáng trần, mắt nàng đẫm lệ, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Trần Long tiến gần tới nơi, chỉ còn cách bốn người kia độ chừng hai trượng mà họ vẫn chẳng hay biết gì cả.
Thoangd nhìn lối ăn vận của thiếu nữ, Trần Long chợt nhớ lại vừa rồi bọn Hổ xám hỏi về tung tích một thiếu nữ...ĐÚng rồi, chính là nọ kiếm cô nàng đây!
Một trong bốn người, khoa tít thanh gươm lên vài vòng rồi quát:
- Người đẹp ơi! Lên đường đi thôi!
Cô nàng áo đỏ van lạy
- XIn...xin các vị làm ...phước buông tha cho tiểu nữ....kiếp sau xin..xin...
Một tay kiếm khác quát lên
- Kiếp sau! Kiếp sau??
Câu nói khinh bạc càng khiến Trần Long nóng mắt
Chợt có một người trong bọn hỏi
- Anh em a! Vừa rồi nghe có tiếng ngựa chi đó?
Người kia nói:
- Mặc mẹ nó! đứa nào dám trêu vào tay Thái Tuế! Đứa nào dám tới đây?
Hắn chưa dứt lời thì Trần Long khẽ cười nhạt
- Đứa nào dám tới đây...can thiệp!
Hắn giật mình, cả ba người kia cùng quay phắt lại nhìn. Hắn lên tiếng
- Ngươi là ai?
Họ thấy chàng ăn vận đàng hoàng, khí thế đĩnh đạc cho nên cũng có vẻ hơi e ngại.
Thiếu nữ áo đỏ vội gọi
- Công tử cứu...cứu mạng!
Trân Long khẽ đưa mắt quét ngang một cái, chàng nhận ra cô nàng đẹp tuyệt trần. Nét mặt bi thương, sầu thảm giọng kêu ai oán.
Chàng nghĩ thầm:
- Bốn tên côn đồ, bắt người đem đi, chắc vì nhan sắc đẹp, kể ra nàng đẹp thật, chà mình đi khắp nơi vậy mà vẫn chưa thấy ai đẹp như thiếu nữ này.
Bốn tay kiếm nọ, khẽ đưa mắt cho nhau, cùng lăm lăm mũi gươm, chuẩn bị đối phó. Một người có vẻ là tay đầu sỏ, trầm tiếng hỏi:
- Anh bạn à! Anh định can thiệp sao?
Trân Long trả lời gọn lỏn:
- Đã hẳn!
Tên đầu sỏ nói
- Coi bề ngoài anh bạn cũng ra vẻ đường hoàng, tuổi còn trẻ, chết đi chẳng uổng sao?
Trần Long thủng thằng từng tiếng:
- Trái lại thế! Tụi bay chết đi chẳng uổng tí nào hết!
Cả bốn tên sa sầm nét mặt. Mắt họ như tia lửa, đầy hung dữ. Tên đầu sỏ nói:
- Nhãi con! Mi là con thiêu thân, tự ý nhào vô nửa, tìm chỗ chết...!
Nhớ lời cha mẹ day, chớ giận dữ nóng gấp nên chàng nhỏ nhẹ nói:
- Các vị nhất định phải dùng võ lự, sanh tử sao?
Một người trong bọ hỏi lại:
- Theo ngươi thì thế nào??
- Thì lên đường đi khỏi đây là hơn.
Tên đầu sỏ hỏi:
- Luôn cả con bé kia chứ?
- Lưu cô ta lại
- Hà, hà! Ha ha ha!
Bọn kia phá lên cười: Một lúc, tên đầu sỏ cố nín cười, trố mắt nhìn chàng rồi lên giọng chế giễu
- Ranh con! Ngươi nói êm tai quá!
- Mi đã từng nghe ai nói đến "Hắc Bảo" chưa?
Trần Long giật mình.
Hắc bảo là một bang phái thần bí trên chốn giang hồ. Thế lực Hắc bảo rất lớn, bao trùm cả một vùng rộng lớn.
Đứng đầu hắc bảo là ai?
Hoàn toàn bí mật! Từ trên mười năm nay, chưa ai tìm ra manh mối.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Long, chàng nhớ lời phụ thân dặn phải tránh né, chó gây gổ với tụi hắc bảo mà rước lấy tai vạ vào mình. Lúc này nếu chàng chuồn đi thì cùng chẳng khó khăn gì. Khốn nỗi! Chàng là một võ sĩ, mắt thấy tụi côn đồ uy hiếp, lăng nhục một thiếu nữ há có thể lờ đi được sao?
Nghĩ vậy, hào khí bùng lên, chàng gằn giọng hỏi?
-Vị cô nương kia có chuyện gì sảy ra cho các vị?
Tên đầu sỏ nhếch mép cười
- Không ai được quyền hỏi đến việc riêng của Hắc bảo!
Vừa dứt lời thì tên đầu sỏ trong bọn đã tiến lên, mũi kiếm trong tay hắn vạch ra mấy đạo hàn quang.
Kiếm thuạt của hắn khá cao siêu, cùng một lúc tuôn ra năm lằn kiếm khí như chớp, rít không khí nhằm đánh vào năm yếu huyệt của hối phương.
Trần Long khẽ đi bộ, nhẹ nhàng tránh khỏi năm đòn ác liệt
- A! Ranh con khá quá.
Cùng lúc bốn người nhảy ra đứng chặn giữ lấy bốn phía.
Giọng lạnh như băng Trần Lòn nói:
- Tụi ngươi sợ ta ra tay chăng?
Một tiếng oang oang thét lên
- Giết mày như giết chó!
Tên đầu sỏ vừa dứt làoi thì mũi gươm chí mạng như ắn hổ mang tuôn ra, nhằm giữa ngực Trần Long phóng tới. Đồng thời, ba lưỡi gươm của ba người kia cũng từ ba góc nhất tề phóng tới. Kiếm khí loáng lên như điện chớp, kiếm phong thét gió rít lên ào ào.
- Keng...leng..keng..!
Tiếng reo ngân nga như chuông, nghe đến buốt óc, lập tức ánh gươm tắt phụt, bốn tay kiếm cùng tút lùi lại sau một bước.
Trong tay Trần Long lúc đó đưa thanh gươm thép màu đen lánh, chênh chếch lên cao ngang ngực.
Chàng hừ một tiếng, thanh kiếm màu đen loáng lên như xé không khí.
- Ối!
Đồng thời một tiếng rú rùng rợn cũng nổi lên, từ cổ họng một tên trong bọn kia phát ra.
Ba tên còn lại giật mình, cùng ngừng tay một loạt. Trần Long quắc mắt nói:
- Tại hạ bị bách quá, bất đắc dĩ mới phải giết người!
- A!.. Tiếng la khẽ, trong vắt thốt ra từ đôi môi tươi thắm của cô nàng áo đỏ.
Chợt thấy ba tay kiếm cúi đầu lùi xa hẳn ra!
Trần Long hơi cảm thấy như có điều gì khác lạ, cahngf giật mình ngoảnh đầu ngó lại phía sau!
Một bóng người to lớn, chẳng rõ đã hiện ra lúc nào, đúng sừng sũng ngay phía sau chàng.
Định thần nhìn kỹ Trần Long cảm thấy rùng mình, ớn cả xương sống.
Cái hình to lớn đó, dưới ánh trăng lồ lộ trông như vị sơn thần lẫm liệt với chiếc mũ xanh, áo bào xanh, quần trắng, giầy trắng, tay cầm một chiếc hốt bằng sắt dài tới ba thước. Thêm vào cái hình dáng to lớn với lối ăn vận như hung thần ấy, đôi mắt lồi hẳn ra mũi phẳng ngang với đôi má. Nếu khôn gcos đôi lỗ mũi hếch thì có thể coi như quái vật kia không có mũi. Miệng loe rộng như miệng ống nhổ, răng nanh lòi ra, cằm nhẵn thín không có râu trông thật tởm mắt. :0 (68):
Riêng lối ăn vận, thoạt nhìn khiến người ta nghĩ ngay đến hình ảnh pho tượng Lục Phán Quan, thường thấy trong miếu thờ Thành Hoàng.
Đôi mắt xanh rợn của người ấy, lúc đó đương chiếu thẳng về phía Trần Long
Thực là một quái vật! Nhưng quái vật này là ai? Cái việc quái vật ấy xuất hiện lúc nào mà cahwngr ai biết, cũng đủ chứng thực là công lực cao khủng khiếp!
Trần Long ngang nhiên cất tiếng trước.
- Các hạ là ai?
Quái vật lặng thinh, trố mắt ngó chàng.
- Đừng lập dị! Chàng sốt tiết lên, gắt:
Hai, ba, giây yên lặng, rùng rợn trôi qua! Rồi nửa như trả lời, nửa như tự giới thiệu, quái vật gằn từng tiếng:
- Hắc Bảo Hộ pháp...Lục Phán Quan.
Tiếng dội lên như sấm, cơ hồ phá vỡ màng tai mọi người. Trần Long chưa từng nghe nói đến cái tên Lục Phán Quan. Nhưng giữ chức Hộ pháp trong Hắc bảo - một tổ chức bí mật lừng danh làng võ - thì công lực người này phải ghê gớm hữu hạng lắm. Chàng bật miệng: Lục Phán Quan!
Lục Phán Quan hình như không còn đếm xỉa đến Trần Long, lão phóng tia mắt xanh lè, chăm chú nhìn cô nàng áo đỏ. Tia mắt đầy tham lam, khát vọng, tưởng chừng như có thể nuốt sống. Một lúc lâu, lão mới chậm rãi lên tiếng:
- Quả nhiên là một vưu vật trên đời! trông kháu khỉnh quá.
Kế đó lão đưa mắt nhìn Trần Long
- Nhãi ranh! mi có biết mình sẽ chết như thế nào không?
Trần Long vênh mặt lên nói giọng thách thức:
- Thử coi?
Đôi mắt Lục Phán Quan như lòi hẳn ra ngoài, đảo lên lộn xuống mấy vòng, đoạn cười một cách thâm hiểm mà rằng:
- Nhãi con! bản tòa bỗng nảy ra một lối nhơn từ không nỡ hạ độc thủ...!
Lại một phen nữa chàng phải ngạc nhiên trước sự đổi ý của lão quái vật. Chàng nhớ lại việc vừa qua, Hồng Nương Tử cũng vụt đổi ý kiến như vậy.
Chàng cố trấn tĩnh lại lạnh lùng hỏi:
- Vì cớ gì?
Lão nhăn nhở nói:
- Vì cớ là...! Hà!hà! Lão nhận thấy ở nhà ngươi cốt cách khác thường. Có thể trở lên một kì tài hiếm thấy trong võ lâm! Nếu như tiếp tục sống chỉ có một lối là .. là nhận ta làm thầy. Ta sẽ truyền võ nghệ cho!
Trần Long phá lên cười!
- Lão khéo vớ vẩn! ĐIên hay rồ...?
Đôi mắt Lục Phán Quan như lóe điện xanh, lão nổi giận thét: - Sao ngươi không chịu ư????
Trần Long lắc đâu:
- Đời nào!
Lão nói như gầm lên:
- Ngươi dám nhắc lại lời ngươi vừa nói?
- Đời nào! Chàng nhắc lại và cố ý nhấn mạnh.
Từ nơi cổ họng, Lục Phán Quan khẽ hừ một tiweengs đoạn với tay gài cây hốt bằng sắt vào bên thắt lưng, miệng nói:
- Bản tòa đạp nát xác ngươi ra, nghe đây, bản tòa hô một..hai..ba mà không trả lời chấp thuận thì uổng mạng đó con ạ!
Lão gân cổ lên, hô:
- Một..hai..ba..a..a. Tiếng ba có ý chậm trễ và kéo dài ra chờ đợi.
Cùng với tiếng Ba...a.. kéo dài ra ấy, Trần Long cung hô một cách gọn gàng gấp lẹ, giễu cợt:
- Bốn, năm, sáu...!
Thực ra chưa kịp hô đến tiếng sáu thì bàn tay to như chiếc quạt của Lục Phán Quan, với năm ngón tay khoằm khoằm móc câu đã xé gió chộp thẳng lấy người chàng.
Trần Long vốn tự xét công lục không bằng đối phương, cho nên có ý trêu tức lão, cũng là một lối dụ địch. Lập tức đưa cây gươm lên, vạch ngang một đường, chàng đã vận dụng hết sức tống ra một đòn. Ngọn kiếm hung mãnh, huyền ảo, xùng một lúc đánh vào hai mươi yếu huyệt của đối phương.
Ngọn kiếm ấy quả thực kinh hồn.
- A..!
Chẳng rõ Lục Phán Quan dùng thủ pháp gì, Trần Long chỉ thấy tay kiếm rung mạnh, nhói lên một cái. Chẳng những ngọn đòn của chàng bị phong tỏa, không có hiệu lực đồng thời chàng bị bức bách phải nhảy lùi về sau tới ba bước, thốt ra một tiếng la kinh ngạc.
Lục Phán Quan cũng ko theo để hạ độc thủ, lão thâu chưởng về, ngần ngừ, tựa hồ như thấy thế làm kì dị, lão lảm nhảm:
- Nhãi con khá đáo để! Chịu đựng nổi một chiêu của bản toàn, kể ra cũng hãn hữu đó!
Trần Long thì cảm thấy ớn lạnh, chàng tự xét là công lực chẳng đến nỗi quá yếu. Có điều rằng cứ bình tĩnh mà xét thì với một chiêu của lão, chàng gắng sức vẫn có thể tiếp nhận, chịu đụng được. Vậy mà lão quái lại cho đó là một điều hiếm có? Đủ thấy rằng công lực của lão quả thực cáo siêu, không thể đo lường được.
Nàng áo đỏ sợ quá rú lên một tiếng rồi run lên cầm cập, thiếu chút nữa té xuống.
Lục Phán Quan trố mắt nhìn chàng, một lúc sau hất hàm hỏi?
- Ranh con! Ngươi thuộc môn phái nào? Thụ nghiệp ai? Khá đó... Với cỡ tuổi ấy..!
Chàng lắc đầu lia lịa:
- Xin lỗi không thể cho biết được.
- Khá lắm! Gan lì! Lão lẩm nhẩm nói rồi lớn tiếng. Nhãi con! Nếu như ngươi chịu đựng nổi hai chiêu nữa của bổn toàn, thì từ nay bổn tòa sẽ vĩnh viễn rút lui, không ló mặt trên giang hồ nữa! Coi...đây..!
Cùng với hai tiếng coi đây vừa thoát ra khỏi miệng, thif thân hình lão đã vươn dài ra một cái và hai bàn tay từ từ đưa ra chộp...
Thoáng mắt, Trần Long nhận ra ngay cái lối ra đòn của lão. Chàng hết sức kinh hãi, vì với một cái chộp ấy của đối phương, tuy bề ngoài không có gì là hung mãnh, nhưng bên trong ngấm ngầm có sự kỳ ảo biến hóa khôn lường. Đúng như câu người ta thường nói về những đòn của các cao thủ: Không có lối nào có thể tránh né được, cũng khống có gì có thể chống gạt được.
Tình thế bức bách, không còn cách gì để thoát hiểm nữa, chàng đánh liều mạng, dùng lối tấn công thay cho thế thủ. Chàng gầm lên một tiếng đem toàn lực tuôn ra một chiêu. Với cách ấy Trần Long dùng trong trường hợp này quả thật đích đáng và hùng hãn cùng cực.
Lục Phán Quan là tay lão luyện có thừa, thoáng mắt đã nhận ra cây gươm cảu Trần Long là một vật báu, lại thấy chàng liều mạng đối đòn, lão không dại gì, cho nên ngón chộp vừa tuôn ra nửa vời thì lập tức lão lật tay một cái, biến ngọn chộp thành một ngọn Phách chưởng.
Cô nàng áo đỏ rú lên một tiếng, nhắm mắt lại, trong khi đó Trần Long cảm thấy rùng mình lên như kẻ bị điện giật
Chàng thối lui lại đến bốn năm bước, miệng ựa ra một ngụm máu. Lập tức hai mắt hoa lên, tối sầm lại, thân mình lảo đảo muốn té xiêu. Chàng thầm nghĩ:
- Hỏng rồi! Không ngờ mình bị hủy dưới bàn tay tên ác ôn này!
Lục Phán Quan cười lên một tràng dài, đoạn lắc lư đầu, đầy vẻ đắc ý và hỏi:
- Ranh con! Bình sinh bản tòa giết người như giết con nhái. Duy đêm nay, bản tòa không theo thường lệ, mà đây là câu hỏi cuối cùng: Mi có chịu nhận ta làm sư phụ không?
Trần Long trợn mắt lên lắc đầu:
- Không đời nào!
Lục Phán Quan giơ tay lên phát chưởng, nhưng rồi lại từ từ buông tay xuống, cất tiếng giận giữ mà rằng:
- Con thỏ chưa mở mắt kia! Nghe ta nói đây: Nếu như bôenr tòa vừa rồi thẳng tay, không chút thương xót thì sức mi không chịu nổi chiêu thứ hai đâu. Mi lên nghĩ cho kĩ, nếu như học được võ nghệ ở nơi ta, thì rồi đi cùng khắp thiên hạ không ai có thể địch nổi!
Trần Long lắc đầu đáp gọn lỏn
- Ta không cần.
- A ha! Được lắm. Coi đây nè! Bản tòa quyết xé mi thành trăm mảnh...!
Vừa rứt lời lão đưa tay ra chộp...!
Lúc này quả thục Trần Long không còn súc đưa thanh gươm lên, Luôn cả lùi bước hay tránh né cũng không được. Chàng chỉ còn biết nhắm mắt đợi chết.
CÔ nàng áo đỏ lại một lần nữa rú lên rồi chết lặng đi.
Giữa lúc tánh mạng ngư ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng có tiếng một ông già nói:
- Lục Phán Quan à! Bần đạo xin thay thế cho gã thanh niên kia tiếp nhận một chiêu..!
Cùng với câu nói từ xa vừa truyền đến thì một lão đạo sĩ, ăn vận lôi thôi, xuất hiện trước mắt mọi người.
Nghe tiếng quen quen, Trần Long vội mở mắt ngó coi và nhận ngay đó là Thiên Huyền Tử - một trong bọn Võ Lâm Tam Tử, chính là vị đạo sĩ từng chặn lối chàng, và cũng khăng khăng đòi nhận chàng làm đồ đệ.
tự nhiên chàng phấn khởi có hy vọng thoát chết.
Lục Phán Quan hơi giật mình, vội thâu chưởng về, quay mình lại, lão cũng nhận ra ai rồi, liền cười lên khanh khách:
- Anh già hổ lốn này, không ngờ lại ló mặt ra đời? Ý hắn không muốn sống yên ổn, ngứa nghề giở chứng muốn chết chứ gì?
Thiên Huyền Tử lạng thinh, tiến đến bên cô nàng áo đỏ, trao cho nàng một viên thuốc đỏ, và khẽ dặn:
- Đưa thuốc này cho anh chàng kia, bảo phải nuốt ngay, rồi chốn đi, chớ có chậm trễ mà nguy đó, hiểu chưa? Mau...!
Dứt lời, vị đạo sĩ quay phắt lại, tiến lên vài bước, khẽ gật đầu chào Lục Phán Quan:
- Lâu lắm không được gặp, mạnh giỏi chứ?
Lục Phán Quan giọng gay gắt:
- Khách sáo mà chi, nộp mạng đây..
Vèo một cái, một chưởng tống theo liền, phách không nhằm vào giữa mặt Thiên Huyền Tử.
Lão đạo sĩ vội cất tay, đáp lễ liền...
Bình một tiếng, gió cuốn lên, cát đá bay mù, cây gãy cành, cỏ bật cả rễ. Hai cái bóng người đương đứng bống gần nhau, bỗng cùng thối lui về sau vài ba bước. Hai bên mớm đòn, thử nhau một chưởng, đồng sức.
Nhưng chỉ một giây sau, hai bóng người lại nhào lại với nhau..
Bình, bình, bình... liên tiếp, rền rĩ như sấm nổ, nói chi đến cây gãy cành, đá bật gốc, luôn cả trời đất cũng hôn ám, trăng sao đều mờ tối đi.
Ngay từ lúc hai bên chào nhau bằng một chưởng đầu tiên thì cô nàng áo đỏ đã lẻn đến với Trần Long. Ngón tay búp măng, như ngọc, khẽ cầm viên linh đan đỏ thắm đưa vào miệng chàng.
Trần Long vừa há miệng định nói gì thì viên thuốc đã chạy thọt vào cuống họng thiếu chút nữa thì chàng bị ngộp thở. Cô nàng quýnh lên, sợ viên thuốc xổng đi mất, vội vàng một tay bịt chặt lấy miệng chàng, một tay vuốt ngực cho thuốc trôi xuống.
Giữa lúc đó thì ba tay gươm còn lại trong bọn bốn người từ trước, đột nhiên đưa mắt cho nhau rồi hô một tiếng cùng xông thẳng vào bãi chiến trường.
Một tiếng thét:
- Muốn chết...!
Cả ba tay kiếm cơ hồ cùng rú lên rùng rợn, và cùng té xuống, lăn lông lốc như ba trái cầu.
Họ bị trúng đòn của Thiên Huyền Tử.
Thiên Huyền Tử trong khi phải đối phó với một cường địch như Lục Phán Quan, vậy mà còn hung mãnh như thế, đủ thấy xưa nay tiếng đồng về Võ Lâm Tam Tử quả thật không sai.
Chưởng phong của đôi bên lúc đó phát ra có khi chuyển thành gió lốc, mạnh đến nỗi Trần Long đứng cách khá xa mà cũng loạng choạng. Thấy vậy cô nàng áo đỏ vội tiến sát hẳn lại, đưa tay giữ chặt lấy chàng. Trần Long hơi đỏ mặt, cố sức đứng lại cho vững. Nàng nhỏ nhẹ hỏi:
- Công tử! Có cử động được không?
Chợt nghĩ đến nguy hiểm trước mắt, và sự thể sẽ tới trong giây lát, chàng vội điều hòa hơi thở rồi thử vận khí hành công. Quả nhiên linh đan thần diệu, toàn thân huyết mạch chạy đều, công lực đã khôi phục được sáu bày phần.
Chàng nghĩ thầm:
- Lúc này ta không thể ích kỷ, ta không thể không lo cho số phận Thiên Huyền Tử. Nhưng dù rằng mình chẳng bị thương đi nữa, thì mình cũng không được phép nhảy vào đánh hôi, Thiên Huyền Tử đời nào để cho mình làm việc đấy.
Nghĩ vậy chàng càng lúng túng, thở dài, cô nàng áo đỏ thúc giục:
- Công tử à! Chúng ta ...Chạy đi thôi
Nàng đã lỡ thốt ra hai tiếng chúng ta! chẳng thuận tai chút nào. Nàng hơi đỏ mặt, nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay vì nghĩ rằng: Hai người chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ giữa đường, nhưng vì cùng gặp tai họa thì tự nhiên đã biến thành bạn đồng trong cơn hoạn nạn. Nghĩ vậy nên nàng rất tự nhiên với cử chỉ đàng hoàng và tấm lòng thành thực, chẳng cần khách sáo hay e lệ giả dối gì.
Nơi trận địa, tại một góc bên kia, ba tay giươm đương ngồi quay mặt vào nhau điều hòa hơi thở để chữa nội thương sau khi bị chưởng phong của Thiên Huyền Tử quét chúng.
Lục Phán Quan với Thiên Huyền Tử thì đương ra sức quần nhau, quyết đấu một trận sanh tử.
Lúc này Thiên Huyền Tử có vẻ hơi lấn át được Lục Phán Quan.
Trần Long đưa mắt quét ngang chiến địa một cái rồi khẽ nói:
- Cô ngương hãy chuồn trước đi!
- tại sao? - nàng vội hỏi?
- Tại hạ không thể.. không thể bỏ rơi vị đạo trưởng kia được
Cô nàng trố đôi mắt nhung lên nhìn:
Công tử à! Nhưng....Nhưng chính đạo trưởng đã dặn...đã bảo phải đi ngay cơ mà! Đâu phải mình ích kỷ
Trần Long cau mày nói:
- Vẫn hay đạo trưởng dặn như thế...nhưng mình là võ sĩ th....!
Cô nàng nhỏ nhẹ tiếng như rót vào tai chàng:
- Công tử à! Tôi thành thực nói câu này, xin công tử xét kỹ: Ở lại chỉ có hại chứ không có lợi gì cho đạo trưởng. Sự có mặt của công tử ở đây, lúc này chỉ khiến cho đạo trưởng thêm lo ngại cho công tử, giao chiến với cường địch mà lòng thì bối rối vì công tử, tôi nghĩ rằng vì thế mà đạo trường sẽ bị chia sẻ, giảm mất đi công lực. Huống chi, nội thương của công tử còn chưa lành hẳn.
Trần Long nói:
- Cô nương lo như vậy cũng phải. Nhưng tại hạ có chủ trương, đường lối khác biệt.
- Công tử không nghe lời đạo trưởng ư? Ở lại để làm gì, có lợi ích gì cho ai? Trái lại càng thêm lụy cho đạo trưởng. Huống chi...hẳn công tử cũng chẳng muốn rằng lại một lần nữa tôi bị sa vào tay bọn ác ma vô nhân đạo.
Trần Long đứng trơ người ra không biết trả lời sao!
Chợt nghe Thiên Huyền Tử giật giọng la:
- Đồ ngốc ở đâu! Đồ ngốc! muốn nhỏ to trò chuyện thì đi tìm nơi khác, cớ sao cứ lóng nhóng ở đây? Nếu cường địch ập cả tới bây giờ, thì rõ ràng là hai ngươi cố tình hại..ta ! Cút mau
Trần Long giật mình nghĩ:
-Đúng thế! Chẳng cần họ phải kéo tới đây đông, chỉ cần một cao thủ nào đó của Hắc bảo kịp tới lúc này là đủ nguy hại cho cả ba người.Nội thương của mình chưa khỏi hẳn, cô nàng đây coi ra chẳng có võ nghệ gì hết, lúc đó dù muốn chạy cũng không thoát. Nhất là không lên để lụy cho lão đạo sĩ, một mình ông ta ở lại lúc này, muốn thoát thân cũng thừa sức.
nghĩ vậy rồi, ngạo khí tự nhiên lắng xuống. Chàng lớn tiếng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Chưa dứt lời chàng đi về phía rừng cây thưa thớt.
Cô nàng áo đỏ vội và theo sau:
- Công tử à! đi lộn trở lại phía ấy ư?
Trần Long vẫn lẹ bước, cũng chẳng ngoái lại nhìn, vừa đi vừa nói:
- Vì con ngựa của tại hạ cột trên gò phía kia.
- A! Phải ..cô nàng reo lên..
Trần Long khẽ hỏi
- Cô nương từng luyện tập võ nghệ chứ? Là đệ tử môn phái nào?
- Có! có học chút ít, nhưng chỉ là lối hoa quyền lăng nhăng, không thuộc môn phái nào hết. Để phòng thân còn chưa lo đủ, nói chi đến võ nghệ! A! Quên, vì quá bối rồi chưa kịp hỏi danh tánh công tử?
- tại hạ họ Trần tên Long
- A! tôi xin tự giới thiệu họ tên. Tôi là Cung Hoa!
Tên đúng với người. Nàng đẹp lộng lẫy, đẹp như một bông hoa nơi ngự uyển, nơi cung cấm nào đó. Trần Long bất giác buột miệng khen:
- Cái tên đẹp quá...lịch sự quá!
Chàng hợi tự hối là đã thốt ra lời có vẻ khinh bạc thiếu nghiêm trang :2 (38):
Cung Hoa nở một nụ cười, nói:
- Công tử quá khen ngợi!
Còn đương nói chuyện thì đã tới chỗ cột con ngựa Đại Thanh. Chàng giật mình, trợn tròn con ngươi tưởng như xé rách cả khóe mắt ra được. Con ngựa quý của chàng nằm soài ở dưới đất, đầu óc nát nhừ, máu chảy lênh láng khắp mặt đất.
Trần Long vừa tức giận vừa thương xót cơ hồ muốn khóc lên được.
Cung Hoa rú lên:
- Đây hẳn là thủ đoạn cảu Lục Phán Quan. Quyết không sai
Trần Long lấy làm lạ hỏi:
- Sao cô đoán chắc là do hắn làm?
- Đập nát nhừ đầu ngựa ra mà con ngựa không kọp kêu lên nửa tiếng... Vậy thì ngoại trừ lão quái ấy ra, ai mà làm được thế? Đúng là lão lục mà!
Trần Long hậm hực:
- Cô nương đoán vậy có lý lắm. Đúng là lão già đấy, cay thực, có phen ... một ngày náo đó, tại hạ sẽ ghè vỡ sọ lão quái vật ra cũng như con Đại Thanh của tại hạ đây!
Cung Hoa quay sang hỏi:
- Trần công tử ạ! Giờ tính sao?
- Tính gì nữa! Đôi cẳng giò của ta vẫn còn, thì biết nhờ vào nó vậy.
Giọng nói run run như muốn khóc, Cung Hoa lắc đâu rên rỉ:
- Công tử ạ! Công tử vì tôi mà suýt nguy đến tính mạng, lại chết mất con ngựa quý.
chàng nói:
- Cô nương! Nhắc lại mà chi, chỉ thêm xấu hổ! Chỉ vì tại hạ tập võ nghệ còn kém, tính lại ngang ngạnh, không tự lượng sức, cho nên mới đến nỗi thế này.
Xa xa, vẫn còn tiếng la hét, vọng lại. Rừng vắng canh khuya càng thêm hãi hùng, kinh khủng.
Trần Long nói:
- Chúng ta hãy đi xa nơi này đã, mọi việc sẽ có dịp bàn sau? Cô nương nghĩ sao?:0 (156):
- Xin tùy ý công tử!
Trân Long lấy ở nơi yên ngựa ra các đồ dùng cần thiết giắt vào bọc, những gì không cần yếu lắm đành bỏ lại.
Cúi nhìn con ngựa một lần nữa, hai người quay đi, vòng xuống chân đồi, đoạn cứ hướng trước mặt mà chạy.
Trăng đã lặn, sao cũng mờ dần, trời sáng, hai người lếch thếch đi tới một con đường nhỏ quanh co ẩn hiện ở lưng chừng một sườn núi. Xa xa đã thấy một con đường lớn tuôn dài, sát với chân núi Tam Điệp.
Trân Long ngừng bước, giơ tay chỉ về phía dưới núi rồi nói:
- Cô nương! Chúng ta chia tay nơi đây!
Cô nàng đầy vẻ buồn thảm, lo âu, ngước mắt nhìn chàng miệng ấp úng như nói một mình:
- Chia tay ư?
Trần Long hơi ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ hai người cứ mãi như thế này sao? Đây đã tới đường cái lớn, xe cộ đi lại tấp nập, cô nương yên trí khỏi lo!
Một giây yên lặng, bỗng cô nàng bật cười nói
- Thì tôi cũng mong như...thế!
Câu nói có vẻ vớ vẩn, kỳ thực thì là cố tình nói ra với ý nghĩa thầm kín, khiến người nghe muốn suy luận hiểu thế nào cũng được.
Tự nhiên Trần Long cũng hiểu ý nghĩa, chàng không khỏi bùi ngùi và động tâm. Nhưng lúc này, lòng chàng đang nóng như lửa chỉ muốn chắp cánh về nhà thăm cha mẹ.
Cha mẹ chàng, nhân vì lánh mặt kẻ thù mà phải đi ẩn cư, tuyệt đối giấu kín nơi ở, không ai được biết. Chàng nhớ lại mỗi lần chỗ ở bị kẻ lạ mặt nhòm nhó là mỗi lần vội vã dời đi nơi khác. Và như thế đã tới bốn phen thiên cư rồi. Nay há dễ gì cho ai biết nơi ẩn cư của mình. Huống chi mình chưa biết rõ lai lịch, gốc gác cô nàng.
Nghĩ vậy, chàng nghiêm nét mặt lại, trịnh trọng cất tiếng:
- Xin chào cô nương, mong một dịp khác.
Cung Hoa ràn rụa nước mắt ra, cất tiếng thê thảm
- Trần công tử ơi! Tôi nay là kẻ cơ khổ , linh đinh cả nhà bị tàn sát rồi, không biết đi về đâu, không có thân thích để nương tựa. Huống chi, cuộc đời nham hiểm, trên giang hồ lại nhiều sóng gió bất kỳ, tương lai sẽ kết liễu cuộc đời mình ra sao? Khỏi nghĩ xa xôi cũng thấy là đen tối không tưởng được! Công tử là bậc khí phách lỗi lạc, tôi đánh bạo xin thưa thực câu này: Nếu công tử giúp tôi được nơi tạm yên thân dù làm thân thị tỳ, tôi cũng cam lòng...
Trần Long lắc đầu:
- Cô nương nhận nhầm! Tại hạ vốn là con nhà nghèo, Làm sao có thể..?
Cung Hoa trịnh trọng nói:
- Cái ơn cứu nạn, xin để sau báo đáp!
- tại hạ không cần báo đáp. Vả lại chỉ là một việc mọn, cô nương không cần nghĩ ngợi.
- Làm ân không cần báo đáp, đó là phần công tử, nhưng về phần người được cứu nạn, tôi há lại không nghĩ đến ân sâu..!
Chàng chắp tay nói:
- Tại hạ quả thực rất cảm động, rất đau đớn về hoàn cảnh của cô nương. Khốn nỗi, lòng có thừa ý tốt mà sức mình không sao được, vì hoàn cảnh của tại hạ quá đỗi khắt khe, đặc biệt. Sau này, hoặc giả có dịp cô nương sẽ hiểu, giờ chỉ biết thành tâm cầu chúc cho cô nương qua mọi gian nan, hết được họa hoạn.
- Đa tạ công tử.
- Xin cô nương bảo trong.
- Xin công tử cũng bảo trọng, mong được tái kiến!
Trần Long khoát tay một cái thi lễ, chàng cố sức nén cảm động, lắc vai một cái, vọt mình bay đi, đem theo một mối tình tử thương cảm, bâng khuâng!
Qua hết sườn núi, Trần Long phăng phăng trên đường cái lớn. Còn cách nhà không xa, chàng ghé vào quán quen thuộc bên đường. Ngồi chưa được ấm, bỗng có một người xẹt đến chìa cho chàng một tấm thẻ đen đen rồi biến đi nhanh như bóng ma.
Chợt nghe tiếng chân lạch bạch...lạch bạch!
Rồi mụ chủ quán ỳ ạch từ phía bếp chạy lên, mặt múi nhớn nhác, mụ xông vào trong phòng ăn hất hàm hổn hển nói:
-Vừa rồi...Người vừa rồi là..?
Trần Long cầm chiếc thẻ giơ lên:
- Họ cho cái...này!
Mụ béo la lên:
- Tử bài...Tử..Tử..Mụ quýnh lên nói không thành tiếng nữa.
Trần Long ném chiếc thẻ xuống bàn đánh choang một cái trầm giọng mà rằng:
- Đúng! Đây là Tử vọng lệnh! Là lệnh bắt phải chết, phải chết.
Bao nhiêu gân thịt trên mặt mụ chủ quán đều nổi cả lên, giật giật như dây thun co dãn. Đôi lông mày rậm của mụ kéo thành hàng chữ nhất. Mụ há miệng một lúc mới cất lên tiếng.
- Nhưng tại sao chứ? Sao lại có thể gây chuyện với Hắc Bảo chứ?
- Nào ai muốn gây chuyện....Bất đắc dĩ mà!
Mụ hỏi dồn:
- Sao?Việc gì đã sảy ra?
- Có gì đâu! Giữa đường cứu nạn cho một người con gái...!
- Úi việc như vậy...mà nói không có gì đâu! Biết làm...làm sao bây giờ?
Mụ nói rồi, đứng đờ người, miênhj càng há hốc ra.
Trần Long vẫn bình tĩnh nói rằng:
- Đại nương à! CÓ gì mà quá kinh hãi! Bất quá ta tức khắc rời khỏi đây..Khỏi liên lụy đến ai hết.
-Rời khỏi đay, tưởng thế là ổn việc à!
Trần Long cắt ngang lời mụ:
- Nhưng chẳng nhẽ cứ ngồi đây, đợi cho người ta trói mình lại sao? Bao mươi sáu kế, trốn đi là hơn hết...là thượng sách!
Mụ xua tay:
- Yên lặng..! Chớ nói gàn! Yên... để ta tính toán.
Mụ cứ luôn miệng hết yên đi lại yên lặng, trong khi đôi mày của mụ càng lúc càng co giật mạnh và khít hẳn lại với nhau.
Trần Long rất đỗi kinh ngạc.
Thực vậy, mụ chủ quán chưa bao giờ có cử chỉ, thái độ kỳ lạ như thế đối với chàng. Chàng chưa từng nghe nói mụ biết võ nghệ hoặc có gì khác lạ về hoạt động giang hồ, hoạt động lục lâm. Vậy mà mụ nhận biết được chiếc Tử bài của tụi Hắc bảo? Thực sự là một sự lạ? Phải chăng đây là một dị nhân, với hành tung kín đáo, không chịu lộ diện cho ai nhận biết?
Nhưng dù là thế nào, sao mụ lại dám trêu chọc vào tụi Hắc bảo để mang họa vào thân?
- Đại nương à! Thôi, khỏi tính toán gì hết!
Mụ gật đầu:
- Tìm cho chú một...lối thoát!
- Khỏi bận mà chi! Chàng cười và nói.
- Tại sao chứ? Mụ hất hàm hỏi
Chàng cau mày mà rằng:
- Nhà cửa, tính mạng của đại nương...? Không thể vì ra mà..!
- Im đi, đừng lý luận gàn dở nữa! Một khi bị rớt trong tay bọn Hắc bảo rồi, thì phải chết. Nhưng chết nào có yên. Chú có chết thì cũng chẳng sao nhưng luôn cả cha mẹ chú cũng không yên được!
Trân Long choáng cả người lên! TỪ lâu, qua lại quen biết quán ăn này, mụ chưa hề có hỏi nửa lời về lai lịch của chàng. Chàng cũng chưa hề tiết lộ một chút gì với mụ. Vậy mà hình như mụ biết đến cả cha mẹ chàng?
- Phải chăng...Mụ chủ quán này là tay sai của Hắc Bảo cố ý đóng kịch cốt để lừa gạt mình vào cạm bẫy..? Để dò xét tông tích, nhà cửa của mình?
Chàng nghĩ thầm như vậy, rồi trầm giọng hỏi?
- Đại nương nói gì thế?
Mụ quắc mắt lên quat:
- Im đi!
Trần Long như kẻ trong mộng, quả tình không hiểu mụ muốn giở trò gì?
Chợt mụ đi tuốt vào phía vách nhà đưa tay lên ấn mạnh vào một viên đáo hoa, miệng thì đếm:
- Một, hai, ba..Một, hai, ba.. hai tiếng một hai trước cơ hồ đếm liền nhau, tiếng một sau tách rời riêng ra rồi đến hai ba liền nhau.
Vách tường toàn bằng đá hoa trắng, viên nào cũng giống viên nào. Sau hai lượt đếm, mụ ấn mạnh vào một viên đá, bỗng nghe có tiếng chuyển động; rồi tách ra một khoảng rộng, bên trong có bậc đá đi sâu vào phía dưới, tối om như mực.
Hết chương hai :0 (68):