Ánh nến leo lét trong căn phòng nhỏ xíu. Tiếng trống canh ba vang lên từng nhịp khoan thai giữa đêm vắng lặng. Vân Tùng chợt bừng tỉnh giấc, nó dò dẫm bò khỏi chăn, dụi dụi mắt nhìn quanh căn phòng ấm áp quen thuộc của nó. Bóng người ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ chính giữa căn phòng, hai tay đang cẩn thận thêu hình con rồng nhỏ xíu lên đôi hài trẻ con. Vân Tùng lon ton đi đến cạnh người đó, cất giọng ngây ngô hỏi:
- Mạnh nương, người vẫn chưa đi ngủ ạ?
Mạnh nương đưa ánh mắt trìu mến nhìn Vân Tùng, đáp:
-Ta chưa. Mùa đông sắp đến rồi, ta đang khâu cho con đôi hài này. Tùng nhi có thích không?
Vân Tùng hai mắt tròn long lanh, nhìn đôi hài có hai con rồng vàng nhỏ xíu, thích chí ôm chầm lấy Mạnh nương:
-Con thích lắm. Đôi hài đẹp quá. Mạnh nương thêu thật đẹp.
Mạnh nương mỉm cười hiền từ, khẽ lấy tay xoa lên đầu Vân Tùng. Nó ngẩng đầu lên nhìn Mạnh nương, chợt thấy có vật gì đó sắc lạnh ở nơi bàn tay. Vân Tùng tò mò cúi đầu xuống, nó kinh hãi phát hiện nơi ngực của Mạnh nương máu chảy ròng ròng, một thanh đao nhọn xuyên từ đằng sau ra đằng trước. Vân Tùng khóc thét lên:
- Mạnh nương, người đừng chết, đừng bỏ con ở lại một mình.
Mạnh nương hai mắt vẫn thản nhiên như không, nhìn Vân tùng hồi lâu rồi từ tốn nói:
- Tùng nhi… đừng lo cho ta !
Vân Tùng gào lên một tiếng kinh hãi. Chàng bật người dậy, mồ hôi đổ ra như suối. Ánh nắng mặt trời chói chang rọi thẳng vào mặt Vân Tùng. Chàng ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang nằm trên một bãi đất khô cằn, cây cối rậm rạp che kín ở sau lưng.
- Ngươi tỉnh rồi hả. Báo hại ta lo cho ngươi muốn chết. Tưởng ngươi bị thương bất tỉnh nữa chứ . Giọng Bạch Khởi vang lên bên cạnh.
- Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây? Vân Tùng cất giọng buồn rầu hỏi
- Hôm qua giết tên Trưởng quan xong ngươi bị ngất xỉu. Ta phải lôi ngươi đi chạy bán sống bán chết mới thoát được đó. Cũng may Nại Hà kiều chật hẹp nên bọn quan quân không đuổi theo được.
- Mạnh nương ..chết rồi. Ta chẳng còn ai thân thích nữa. Tại sao hôm qua ngươi không để ta chết đi?
-Tên óc bã đậu này. Ngươi định để Mạnh nương chết vô nghĩa sao? Ngươi chết đi rồi ai sẽ báo thù cho Mạnh nương? Bạch Khởi tức giận mắng Vân Tùng
-Ta…ta chẳng biết sau này sẽ làm gì cả. Mà sao ta chỉ thấy có ta với ngươi, những người khác đâu? Vân Tùng lắc đầu buồn bã, chàng vẫn chưa chấp nhận được sự thật Mạnh nương đã chết, trên cõi đời này chỉ còn mình chàng độc vãng.
- Hôm qua bị quan quân truy sát, thôn dân hầu như đã bỏ mạng dưới đao kiếm của bọn khuyển quân ấy rồi. Còn một vài người khác cũng chạy thoát nhưng ta không biết họ chạy hướng nào.
Vân Tùng chậm rãi đứng dậy. Chàng đưa cái nhìn u ám về phía Nại Hà Kiều. Tại sao, dân chúng lương thiện lại phải chịu cảnh áp bức bóc lột? Tại sao, lũ quan quân lại có quyền coi sinh mạng người dân như cỏ rác, mặc sức chém giết? Thâm tâm Vân Tùng bị câu hỏi ấy giày vò đến khó chịu. Chàng quay sang nói với Bạch Khởi:
- Sau này ngươi đã có dự định gì chưa?
- Ta cũng không biết. Trước mắt ta vẫn muốn thử đi đến vùng đất phía Bắc Hoàng Tuyền một chuyến, Dù sao cũng không thể quay lại Bích Lạc quốc được nữa rồi.
Vân Tùng gật đầu đồng ý với Bạch Khởi. Hai người vội vàng thu dọn hành lý, xóa hết dấu vết trên nền đất rồi mới yên tâm khởi hành được. Vân Tùng nhặt hai hòn đá, đặt ở bên trái mình một hòn, trước mặt một hòn. Sau đó chàng quay lại đứng giữa hai hòn đá, giơ ngang tay sang bên phải. Bạch Khởi thấy lạ bèn hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
-Ta đang xác định phương hướng. Theo ta thấy mặt trời đang ở chính diện tức là vào giờ Ngọ, bóng ta đổ về phía tây bắc. Như vậy muốn đi về hướng Bắc chúng ta cần đi sang bên tay phải.
- Sao ngươi lại biết hay vậy?
-Ta đi săn trong rừng nhiều nên tìm ra cách này thôi. Chúng ta đi mau kẻo muộn.
Hai người đi theo hướng Vân Tùng chỉ, men theo con đường mòn thoai thoải dọc khu rừng. Không gian xung quanh vắng lặng như tờ, thi thoảng có mùi tử thi bốc lên nồng nặc đâu đó. Vân Tùng và Bạch Khởi thầm đề cao cảnh giác, trải qua biến cố lớn lao vừa rồi, hai người tự nhủ không bao giờ được lơ là, nhất là khi không gian càng yên tĩnh đến lạ thường thì càng ẩn chứa những mối nguy hiểm lớn lao. Bước thêm được dăm trượng, hai người bỗng thấy có tiếng động lạ phát ra từ mé rừng bên trái. Vân Tùng vội kéo áo Bạch Khởi chạy vọt ra nấp sau một thân cây lớn, đưa mắt nhìn vào khoảng rừng ở phía trước mặt.
Tiếng binh khí va vào nhau keng keng không ngớt. Vân Tùng chợt phát hiện ra có vài bóng người đang giao đấu trong khu rừng. Có vẻ như 3 người đang vây công một người. Tuy phải chống lại 3 người cùng lúc nhưng người kia không hề hoảng loạn, tiến thoái khá nhịp nhàng, trường kiếm trong tay sử ra toàn chiêu thức ảo diệu, khiến cho 3 người kia không dễ dàng chiếm thế thượng phong. Cuộc giao đấu nhanh chóng di chuyển từ trong khu rừng ra khoảng đất trống trước mắt Vân Tùng và Bạch Khởi. Thì ra có 3 tên hắc y nhân, tay cầm kim đao sáng lấp lánh đang tấn công một tiểu cô nương.
Một tên trong bọn hắc y nhân cất lời giễu cợt:
- Tiểu cô nương, mau mau buông kiếm đầu hàng. Bổn đại gia sẽ không để cô thiệt thòi đâu. Ha ha.
Thiếu nữ trẻ tức giận mắng lại:
- Cẩu nô cũng không sủa được tiếng nào sạch sẽ. Hãy xem kiếm của bổn cô nương đây.
Dứt lời, thiếu nữ trẻ múa kiếm xoay tít trên không trung. 7 vòng tròn nhỏ lần lượt xuất hiện trên mũi kiếm. Kiếm thế vừa lập, tiểu cô nương liền đạp 2 bước lao vút về phía tên hắc y nhân nọ. Hoành kiếm vừa sử ra, không khí bao quanh như bị thiêu đốt đến cực điểm. Cỏ xanh dưới chân thiếu nữ liền cháy đen sạm không rõ hình thù. Một tên hắc y nhân khác hoảng hốt thét lên:
- Nhị ca, mau tránh. Thất Tinh Hỏa Long kiếm trứ danh của Long Cẩn đấy.
Chưa kịp nghe rõ đồng bọn nhắc nhở, tên hắc y nhân nọ lúng túng huơ đao ra trước mặt chặn đòn. Nhưng lạ một điều, mũi kiếm vừa chạm vào thân đao, thiếu nữ trẻ liền nhảy lộn người ra sau. Tên hắc y nhân còn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra, 7 vòng tròn nhỏ trên mũi kiếm đã lao như tên bắn vào người hắn. Chỉ nghe thấy “Hự” một tiếng, tên hắc y nhân đổ gục xuống nền đất. Máu tuôn ra như suối. Vân Tùng kinh ngạc nhìn lên người tên hắc y nhân xấu số, chỉ thấy trên người hắn có 7 lỗ to bằng nắm tay bị xuyên thủng.
Hai tên hắc y nhân còn lại nổi cơn tam bành, liền một trước một sau sử kim đao chém tới tấp về phía thiếu nữ trẻ, không cho nàng cơ hội hồi khí. Một tên thi triển kim đao chém tới theo hình chữ thập, ánh đao loang loáng sắc bạc phong tỏa mọi đường tấn công của thiếu nữ trẻ. Tên còn lại lợi dụng cơ hội đó, thế đao hung mãnh liên tục tấn công vào những chỗ sơ hở của thiếu nữ. Trận ác chiến diễn ra ngày càng nhanh, thiếu nữ trẻ bị dồn ép bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn, nàng múa kiếm chống đỡ khá khó khăn. Hai tên hắc y nhân ép nàng lùi dần vào thân cây, kim đao sử ngang một đường hiểm hóc hòng ép nàng vào tuyệt lộ. Thiếu nữ trẻ nhanh trí cúi người xuống thấp, nàng xoạc chân dài một đường né được thế đao hiểm ác. Không để vụt mất thời cơ, nàng giơ trường kiếm lên cao chém bay tay cầm đao của một tên hắc y nhân. Hắn đau đớn gào rú lên, lăn lộn trên mặt đất.
Thiếu nữ trẻ cất tiếng cười tinh nghịch:
- Ôi ôi cẩu nô chỉ còn 1 tay. Sau này còn làm sát thủ sao được nữa. Hi hi
Tên hắc y nhân cuối cùng trừng mắt lên dữ tợn, hết nhìn tên đồng bọn đang nằm lăn lóc dưới đất lại quay sang nhìn tiểu cô nương đang cười đùa nọ. Hắn bỗng mừng rỡ kêu lên:
- Vạn sư ca. Cuối cùng người đã đến, mau mau đến đây trợ thủ bắt con tiện nữ khốn kiếp này cho chúng đệ.
Thiếu nữ trẻ cảnh giác ngoái đầu nhìn ra đằng sau. Bỗng thấy nhói lên ở trước ngực một nhát, nàng hoảng hốt quay lại nhìn thì thấy có một mũi phi tiêu nhỏ đang nằm gọn trên lồng ngực.
Tên hắc y nhân cười đắc chí:
- Ha ha. Ngươi đã trúng Mê Độc Trâm của ta. Chỉ một lát nữa thôi ngươi sẽ bất tỉnh nhân sự. Đến lúc đó để xem ta trị tội ngươi ra sao.
Tiểu cô nương rối rít nói:
- Ngươi…đồ hạ lưu vô sỉ. Không giao đấu đường đường chính chính lại sử dụng thủ pháp ám toán hèn hạ này. Cha ta sẽ tính sổ với các ngươi.
Vừa dứt lời, thân hình nàng lảo đảo ngã xuống đất. Tên hắc y nhân xông tới đá văng thanh trường kiếm ra xa. Bộ mặt dữ tợn vẻ thèm thuồng của hắn khiến nàng ngất xỉu.
Tên hắc y nhân cười đầy dâm tà: “He he ta chỉ cần bảo đảm mạng sống cho ngươi mang về giao phó. Những thứ khác không hưởng thì thật là phí”
Hắn quỳ xuống lần tay áo cởi dần ghim áo của nàng. Đang cởi được nửa chừng, bỗng nhiên tên hắc y nhân kêu “Ối” một tiếng rồi ngã ngửa ra đất…