Vạn Hoa Lâu tại Nguyên An thành nổi tiếng là chốn vui chơi.
Vạn Hoa Lâu gần đây xuất hiện một tuyệt sắc giai nhân tên là Mộng Nguyệt Nhi, nghe nói tất cả nam nhân khi thấy nàng thì tâm hồn của họ đều bị giam giữ, điên loạn đeo đuổi nàng, vì thế danh tiếng của nàng tại Vạn Hoa lầu luôn đứng đầu bảng danh kỹ.
Nhưng người thường không phải lúc nào cũng được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, đến thời điểm hiện tại, chỉ có một số ít nhân tài trẻ tuổi của Hứa gia là có thể diện kiến nàng. Trên thực tế, trong đó có một người là Hứa gia trưởng tử, cũng là một người có linh căn để tu tiên, nhưng thuộc tính không tốt, không được Hoàng Đạo Tông thu nhận, nhưng cũng được liệt vào cấp thấp tu tiên giả, đó chính là Hứa Hạo.
Hàn Hàn diện một bộ đồ đẹp, nghe nói tới Mộng Nguyệt Nhi, hắn liền cau mày: “Theo lẽ thường thì Mộng Nguyệt Nhi đã sớm bị Hứa Hạo cướp về làm tì thiếp mới phải, vì sao đến bây giờ vẫn bình an vô sự ngồi ở Vạn Hoa Lâu. Thật kỳ quái, chẳng lẽ mị lực của nữ nhân này thật sự lớn đến thế sao, có thể khiến cho hạng người như Hứa Hạo trở nên chính trực?”
“Thiếu gia, Mộng Nguyệt Nhi này là hồng nhan họa thủy, người đừng giống những người khác mà sa vào.” Hàn Mai ánh mắt sáng lên, sắc mặt ửng đỏ, đột nhiên cúi đầu nói lên một lời.
Hứa Hàn nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực. Cái gọi là hồng nhan hỏa thủy, chỉ là lời biện giải của nam nhân, thực chất chỉ tại định lực của họ không đủ.”
Lại nói, đây là lần đầu Hứa Hàn bước vào thanh lâu, còn chưa đi vào cửa đã bị một đám đàn bà vây quanh.
“Vị công tử này thật đẹp trai, thiếp chưa bao giờ thấy chàng đến đây vui chơi nha, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên? Đến đây, để chị em bọn muội dụng tâm hầu hạ…”
Hứa Hàn chưa bao giờ gặp phải tình trạng này, bị các đôi ngực mềm mại ép chặt, lại không thể dùng sức hất ra, thật là chật vật.
Đến khi nhóm người Hứa Kiệt cười dâm đến giải vây, Hứa Hàn mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Trên người của các nữ tử diễm lệ đó dày đặc mùi phấn son, khiến cho hắn gần như ngợp thở. Sau khi nhìn thấy Hứa Kiệt, Hứa Huyên liền đưa món quà trong tay tặng cho bọn họ, vẻ mặt ửng đỏ, nói: “May mà có các huynh đến giúp.”
“Khà khà, ở mấy chổ này Hàn đệ cũng không nên quá e ngại, đệ có biết hôm nay là ngày trọng đại như thế nào ở Vạn Hoa Lâu không? Đây chính là cơ hội để có thể thấy Mộng Nguyệt Nhi.” Hứa Kiệt vội vã lôi hắn tới một đại sảnh huyên náo.
“Sao lại đến chổ này?” Hứa Hàn kinh ngạc nói.
“Chờ chút, nhìn lên đài đi.” Hứa Kiệt chỉ chỉ phía trước.
Hứa Hàn một chút cũng không để ý những nữ tử yêu mị trên đài, điều mà hắn quan tâm chính là tại đây có rất nhiều người, hơn nữa đa số đều là quý công tử, mà con cháu trong Hứa gia chiếm hơn phân nửa. Những mỹ nữ trên đài đều là những hồng bài của Vạn Hỏa Lâu, họ đang cố gắng bày ra các loại tư thế phong tình vạn chủng, tranh thủ niềm vui của khách nhân.
Ánh mắt lướt qua một vòng, Hứa Hàn cau may, chỉ vào Hứa Hạo ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nói: “Sao bọn chúng lại ở chổ này?”
“Cần phải nói sao, là do Mộng Nguyệt Nhi đó, chẳng lẽ đệ không biết Mộng Nguyệt Nhi có mị lực lớn cỡ nào sao?” Hứa Kiệt nhè nhẹ lắc đầu, đưa cây quạt tinh xảo trong tay cho Hứa Hàn. “Ca ca biết thời gian này đệ rất khó khăn, đừng nên làm ra vẻ không sao, được không. Cây Tuyết Tàm Quỳ Hương Phiến này tặng cho đệ, nói không chừng đệ may mắn có cơ hội nhìn thấy Mộng Nguyệt Nhi, tới khi đó không nên keo kiệt được.”
Hứa Hàn tiếp nhận cây quạt, vừa mở ra liền thấy những hoa văn tinh mỹ được trạm trổ trên hai bên phiến gỗ trong suốt, một bức tranh phong cảnh tuyết lĩnh, từ trong họa cảnh toát ra một cỗ khí tức mát mẻ ập vào mặt. Hắn quan sát một chút, nhất thời cảm thấy không khí như tuyết rơi tháng tám, toàn thân trắng xóa, lại có một mùi hương hấp dẫn người khác, hiển nhiên là hương thơm của quỳ hương, đây là loại hương thơm hiếm khi thấy được. Hứa Hàn thần thái lạnh lùng khẽ chuyển, ngạc nhiên hỏi: “Linh trùng Tuyết Tàm?”
Hứa Kiệt hơi đắc ý, giải thích: “Ai nói những pháp bảo của người tu tiên, phàm nhân chúng ta không thể sử dụng? Tuyết Tàm này là một loại linh trùng cấp thấp, đối với những người tu tiên họ vốn không xem chúng vào mắt. Nhưng thật ra, loài linh trùng này là vật phẩm quý giá trong nhân giới, được các chủ tiệm cửa hàng của phàm nhân lấy ra mặt tiền để làm vật trang trí. Nếu chúng ta không phải là con cháu của Hứa gia, thì dù có gặp cũng chẳng biết được, hà huống chi đừng nói đến làm ra chiếc quạt này.”
Trong lòng Hứa Hàn cảm thấy kích động, đây là lần đầu tiên hắn được chạm vào linh vật, nhưng mà linh vật này lại biến thành một chiếc quạt tầm thường, không hoa không cỏ, thật sự là đáng tiếc. Tuy nói Tuyết Tàm là linh vật kém cỏi tại tu tiên giới, nhưng để cho Luyện Khí kỳ làm linh vật cũng rất thích hợp, ít nhất khi truyền linh khí thao túng nó, độ cứng của tơ tuyết có thể sánh với sắt, hơn nữa còn có hiệu quả làm lạnh.
Hứa Hàn biết suy nghĩ của bọn họ, cuộc sống của bản thân hắn dạo này quá khó khăn, quà biếu khi đi ăn mừng, bọn họ không thể từ chối, nhưng bọn họ lại dùng phương thức này tặng hắn một cây quạt được làm bằng tơ của Tuyết Tàm, càng có giá trị hơn quà của hắn, thành ra lại giúp đỡ hắn. Nếu bán cây quạt này đi, thì cũng được ít nhất hai ngàn lượng bạc trắng.
Đang lúc hắn cảm khái, một vài phàm nhân đệ tử tại Hứa gia có quan hệ tốt với Hứa Kiệt lên trình diện, trong đó còn có thất phẩm giám sát sứ tại Nguyên An thành – Hứa Thành. Giờ Hứa Thành đã là một trong những người xuất sắc nhất trong nhóm phàm nhân đệ tử, cũng là huynh đệ có quan hệ rất tốt với Hứa Hàn.
Hai huynh đệ Hứa Kiệt, Hứa Huyên đảm nhiệm chức chấp sự phân đường Hắc Hổ bang, cũng là một chức vụ không tồi. Tương lai nếu quản lý cho tốt, cũng chưa chắc đã không có khả năng trở thành bang chủ Hắc Hổ bang. Hắc Hổ bang là thế lực của Hứa gia tại tục thế, bang chúng cũng không tồi.
“Kiệt đệ, Huyên đệ, chúc mừng, chúc mừng nha, lão ca chờ rượu mừng của các ngươi.” Hứa Thành cùng các bang chúng hạ lễ, một nhóm Hứa gia môn đệ làm cho cả đại sảnh náo nhiệt hẳn lên, rất rộn ràng.
Hứa Hàn nhìn tất cả, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt. Tất cả đều là phù vân tại thế tục, mặc kệ bọn họ có quyền cao chức trọng, cũng có ngày chôn thân dưới nắm mồ, chỉ có tu tiên cầu trường sinh mới tiêu diêu tự tại. Bây giờ nhìn thấy bọn họ náo nhiệt như thế, nhưng vài trăm năm sau, liền hóa thành mây khói.
Hơn nữa, tiếng nói khó nghe rất nhanh vang lên, Hứa Hạo đang ngồi đằng xa thấy chúng nhân tụ hợp, liền đột ngột đi tới, nói ra lời châm chọc:
“Cứ tưởng là ai tại chổ này ồn ào, hóa ra là bọn nhãi này. Chỉ tiếp quản vài cái phân đường, mà đã ra vẻ ta đây, mời khách tại Vạn Hoa Lầu, gây phiền hà cho người khác, không sợ mất thể diện của Hứa gia bọn ta sao?”
Hắn còn chưa nói hết, quay đầu lại nhìn Hứa Hàn, châm biếm nói: “Vào đây đãi khách cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, vì đây là cơ hội có thể chiêm ngưỡng dung nhan của Mộng Nguyệt Nhi. Nhưng cũng phải xem khách mời là ai, người giống như hắn, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi tộc, cần gì phải mời tới?”
Đám người đang cười nói lập tức an tĩnh, im lặng tư tờ.
“Khụ khụ… Hứa Hạo biểu ca, đệ ấy còn chưa bị trục xuất, bây giờ mà nói cũng chưa chắc đã đúng…” Hứa Hàn thấy mọi người đều tránh né, không muốn vì Hứa Hàn mà xuất đầu lộ diện, nên hắn cũng không thể không kiên trì mà đáp trả.
“Gọi ta là trưởng lão.” Hứa Hạo lập tức chen lời, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nói: “Sau khi kết thúc lễ trưởng thành vào tháng sau, ta chính là tam trưởng lão tại Hứa gia rồi.”
Nghe hắn nói như thế, Hứa Hàn cười lạnh một tiếng, cũng chẳng quan tâm có đắc tội với y hay không, bày ra một bộ dáng lơ đãng, nói: “Tháng sau còn chưa đến, ai nói cũng chưa chắc là phải.”
“Mày…” Hứa Hạo híp hai mắt lại, sắc mặt âm trầm nói: “Hứa Hàn, nhà ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ bị trục xuất. Kỳ thật, nếu ngươi không bị trục xuất, ta ngược lại cảm thấy rất cao hứng.”
Ý tứ của hắn rất dễ hiểu, nếu như không bị đuổi đi, vậy phải làm việc dưới trướng của tu tiên giả là hắn, đến lúc đó muốn giày vò hắn kiểu nào còn không phải theo ý hắn.
Hứa Hàn cười cười: “Nếu như không bị trục xuất, ta ngược lại cảm thấy rất buồn.”
Hứa Hạo nghe thế, hừ lạnh một tiếng, nhanh chân rời khỏi: “Ta đây sẽ chờ.”
Đợi khi người này rời khỏi, Hứa Thành mới kéo Hứa Hàn đến bên cạnh, vẻ mặt u sầu, khuyên giải hắn: “Tính tình của đệ sao còn chưa thay đổi, chọc giận bọn họ, về sau nhất định chịu khổ. Hiện tại không phải là lúc gây gỗ, đệ cần phải biết rõ tình thế!”
“Hứa Thành biểu ca, ý đệ đã quyết, sau khi kết thúc nghi lễ vào tháng sau, mặc kệ đệ có bị trục xuất hay không, đệ cũng sẽ tự rời khỏi Hứa gia.” Hứa Hàn sau khi nói những lời này, lại nâng chén rượu lên, hướng về phía mọi người: “Đây là lần cuối ta được nhìn thấy các vị huynh đệ, nâng một cốc nào.”
Mọi người thở dài, trong nhóm con cháu phàm nhân tại Hứa gia, Hứa Hàn được xem là một người lập dị, dám mỉa mai trả lời người có linh căn, cho dù bọn họ có thêm mười năm đi nữa, cũng không dám làm ra chuyện như vậy. Mẫu thân của bọn họ từ nhỏ đã thường xuyên nhắc nhở, nếu muốn có tiền đồ tốt, ngàn vạn lần không nên xung đột cùng những đệ tử có linh căn, cái suy nghĩ này đã mọc rể trong tâm bọn họ từ rất sớm.”
Trong lúc cảm thán, mọi người đã tận tình uống rượu. Mộng Nguyệt Nhi còn chưa bước ra, thì đã có rất nhiều người đã say.
“Mộng Nguyệt Nhi sắp đi ra, Mộng Nguyệt Nhi sắp đi ra.”
Đột nhiên, một tiếng quát to đầy kích động vang lên, khiến cho mọi người trong đại sảnh đều tỉnh lại. Một tiếng quát này, tương đương với mười phần thuốc tỉnh rượu.
--- Chú thích ---
Mộng Nguyệt Nhi: lý ra tên thật là Mị Nguyệt Nhi, mị trong mị hoặc, quyến rũ, xinh đẹp,… nhưng đọc không thuận miệng, đành đổi thành Mộng trong giấc mộng, mộng tưởng,…