Ba người thấy bản thân căn bản không phải là đối thủ của người ta, lập tức hô lên một tiếng, đang muốn rút lui thì tên còn sót lại bị Hứa Hàn đá cho một cước, sau đó liền nghe tiếng gãy xương cốt vang lên vài tiếng răng rắc. Toàn bộ quá trình chỉ mất thời gian vài nhịp thở, thân ảnh của Hứa Hàn như quỷ mỵ chớp lên không trung, chỉ có một người là bị bắt giữ.
Hứa Hàn nhìn bóng của hai tên chạy thoát, trong lòng thở dài, bản thân vẫn chưa đủ độc ác, kinh nghiệm cũng còn thiếu. Nếu vừa rồi dùng một chiêu lôi đình đánh tan sức chiến đấu của người thứ nhất, sau đó nhanh chóng đánh bại hai người còn lại, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Bây giờ chỉ bắt được một người, để hai người chạy thoát, với thực lực bây giờ mà nói, quả thật rất thất bại. Nếu như đuổi theo thì vẫn có thể bắt thêm một người, nhưng rốt cuộc vẫn để một người chạy thoát, ngẫm lại vẫn thấy không nên.
Giương mười ngón tay ra, Hứa Hàn phát hiện bên trong lòng bàn tay có một loại nội lực đặc biệt, đây là do lúc hắn cùng người thứ nhất ngạnh kháng mà bị nội lực thâm nhập. Nhưng mà đối với thân thể của hắn chẳng có chút ảnh hưởng nào, nếu đổi lại là người khác, nội lực nhập thể không phải là chuyện có thể đem ra để đùa.
Đúng vào lúc muốn bức hỏi lai lịch của bọn họ, thì Hứa Hàn liền nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người chạy thoát đã được ném tới trước mặt Hứa Hàn, nhìn qua thì thấy xương tay của hai người nọ gần như vỡ vụn.
“Hàn đệ, thân thủ của đệ không đơn giản.”
Một bóng người bước ra, thì ra là Hứa Kiệt.
Hứa Hàn mỉm cười: “Hứa Kiệt biểu ca, huynh biết đệ gặp phải chuyện phiền phức?”
“Nhìn thấy sắc mặt không chút che dấu của Hứa Hạo thì ta đã liền biết. Ta xem sau này đệ nhất định phải cẩn thận một chút, Hứa Hạo tìm người giáo huấn đệ thất bại, nhất định sẽ càng nặng tay hơn. Mau rời khỏi Hứa gia đi, đắc tội với bọn họ thật không đáng.”
“Vậy còn bọn họ thì sao? Nếu để họ biết rằng huynh giúp đệ…” Hứa Hàn có hơi chần chờ, mục quang cũng dần dần chuyển lãnh.
Hứa Kiệt trầm mặt một hồi, đột nhiên nói: “Ở tại Hứa gia, có đôi khi phải làm những việc làm cay độc mới sống được, tháng sau ta sẽ đến Hắc Hổ Bang nhậm chức. Ngay khi lúc còn nhỏ, mẹ của ta đã dạy ta rằng, nếu không kiểm xoát được chính mình, thì phải độc ác, bằng không sẽ bị khi dễ, Hắc Hổ Bang là một nơi có cùng đạo lý, vì thế…”
Hắn dùng chân đá vào ba người, cả ba cước đều trúng vào yết hầu của bọn họ, chỉ trong nháy mắt đã kết liễu cả ba người.
Hứa Hàn trong lòng chấn động, hít sâu một hơi.
“Võ công của đệ tuy rất mạnh, nhưng không có nội lực trợ giúp, sau khi rời khỏi Hứa gia nhất định phải cẩn thận, người làm biểu ca như ta xem trọng đệ, đệ không phải là hạng tài trí tầm thường.” Hứa Kiệt vỗ vai Hứa Hàn, trong nháy mắt đã hòa vào màn đêm thâm thẳm, biến mất không thấy.
Hứa Hàn thở ra một hơi, bắt đầu xử lý ba cổ thi thể nọ, sau đó phủi tay về nhà.
Để tránh cho bọn Hứa Hạo tìm hắn để gây chuyện phiền toái, Hứa Hàn quyết định khoảng thời gian này hắn sẽ ở yên trong nhà để tránh đầu ngọn sóng. Nhưng mà, ngày hôm sau đã xảy ra một chuyện lớn, có một số người bị giết chết, khiến cho lòng người hoang mang, Hứa Hạo cũng chẳng còn cơ hội để đi tìm Hứa Hàn gây chuyện thị phi.
Thông qua lời đồn, hắn mới biết được Hứa gia lúc này xảy ra một chuyện lớn, thiệt hại rất lớn. Dựa theo những lời đồn đãi ngấm ngầm bên trong gia tộc, Hứa gia gần đây ăn một cú đau đớn. Không hiểu vì sao lại có một nhóm người tu tiên đi đánh lén bọn họ, chết hơn hai vị Trúc Cơ kỳ trưởng lão, mười mấy người cao thủ Luyện Khí kỳ đỉnh phong. Tất cả đều do khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị giết chết, trong đó còn có một Trúc Cơ kỳ trưởng lão tử trận tại Nguyên An Thành, còn có vài cao thủ Luyện Khí kỳ.
Địa điểm của những vụ này tuy không giống nhau, nhưng lại cùng một thủ đoạn, hành tung của các vị nạn nhân đều bị nắm rõ, hiển nhiên là do bên trong gia tộc để lộ tin tức ra bên ngoài. Hơn nữa, theo phán đoán của lãnh đạo thì do những đệ tử Hứa gia tại Nguyên An thành tiết lộ. Trong đó, trọng điểm cần chú ý nhất là đệ nhất danh kỹ Vạn Hoa Lâu – Mộng Nguyệt Nhi. Nhưng, đúng vào thời gian này thì Mộng Nguyệt Nhi lại biến mất không để lại một chút tung tích gì.
Không tìm thấy Mộng Nguyệt Nhi, nhóm người Hứa Hạo cùng những đệ tử có linh căn khác trong gia tộc phải gánh chịu trách nhiệm. Hiển nhiên, rất có thể do bọn họ vì Mộng Nguyệt Nhi mê hoặc, sai khiến họ đi ăn cắp hành tung của các trưởng lão trong gia tộc về tình báo. Nhóm người Hứa Hạo bị gia tộc nghiêm trị thật nặng, đồng thời cũng hủy đi tư cách trở thành tam trưởng lão. Việc này khiến cho Hứa Hàn cảm thấy khoái chí, hắn mặc kệ Hứa gia tổn thất như thế nào, dù sao chỉ cần bình an ra ngoài tìm sư phụ là tốt rồi.
Trước một ngày diễn ra đại lễ trưởng thành, Hứa Hàn lặng lẽ tới tìm sư phụ, muốn lão vì hắn mà đặt cho một cái tên khác. Ngụy Đông Hải ở tại một địa phương không người vãng lai, thần sắc cẩn trọng gọi hắn tới trước mặt.
“Đồ nhi ngoan.” Ngụy Đông Hải nói xong một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, như trút bỏ được mọi gánh nặng: “Vi sư cuối cùng đã có thể yên tâm mà rời khỏi.”
“Sư phụ, người làm sao thế?” Hứa Hàn cảm thấy bất an.
“Con tu luyện tâm pháp của ta đã được ba năm, linh căn cũng sắp hiện ra. Hôm nay, ta sẽ thay con làm tất cả, sau đó, con viện đại một cớ nào đó nhanh chóng rời khỏi Hứa gia. Bằng không, một khi bọn họ phát hiện ra con đột ngột có linh căn, thì sẽ rất phiền toái.” Ngụy Đông Hải ôm Hứa Hàn vào lòng, thân thiết tháo chiếc nhẫn ra, nhìn ngắm nó môt chút, trên mặt lão đột nhiên xuất hiện một cỗ hào khí, một tia dứt khoát: “Hôm nay, vi sư dùng linh hồn lực giúp con luyện hóa nó, con mau trích một giọt máu đi.”
“Linh hồn lực?” Hứa Hàn thần sắc biến đổi: “Luyện hóa nó cần phải có linh hồn lực sao?”
“Đây là một vật phẩm đặc biệt, nó cùng thầy giống nhau, đều từ trái đất mà xuyên qua màn đêm vũ trụ, bay tới nơi này. Vì thế, nó có chứa rất nhiều quy tắc phức tạp của người địa cầu, có thể ngăn cản, không cho thần niệm dò xét, ngay cả tiên nhân trên trời cũng không phát hiện ra điểm đặc biệt của nó được. Bên trong chiếc nhẫn này có tổng cộng bốn mươi hộp không gian khổng lồ, có thể lưu trữ linh thảo còn sống, cũng có thể dùng để làm túi linh thú. Trên thực tế, nói một cách khác đơn giản hơn thì nó là một thới giới thu nhỏ của vạn vật sinh linh, trong thời khắc mấu chốt, nó còn có thể bảo mệnh, thần diệu vô cùng. Nên nhớ, ngàn vạn lần đừng nên sử dụng một cách quá lộ liễu trước mặt người khác.” Ngụy Đông Hải lại nhắc nhở hắn tầm quan trọng của chiếc nhẫn này, sau đó vui mừng nhìn Hứa Hàn đã sắp trưởng thành, trở thành một thiếu niên chân chính: “Vi sư có thể xuyên việt một lần, đã hưởng rất nhiều thứ tốt. Ít nhất, so với người địa cầu thì thầy ở tại nơi đây sống nhiều hơn tận mấy trăm năm.”
Lão mò mẫm trên cổ tay Hứa Hàn một hồi, lập tức gọi Hứa Hàn xuất ra một đường máu, sau đó bàn tay chớp động, thao túng toàn bộ đường máu, chỉ về phía chiếc nhẫn, chỉ thấy một khối máu to gần một nắm tay đang chầm chậm ngưng luyện, trở thành một khối tinh hoa huyết dịch, trong nháy mắt dung nhập hết vào bên trong chiếc nhẫn sắt.
Nhìn thấy thần sắc tuyệt vọng của Hứa Hàn, Ngụy Đông Hải vừa luyện hóa, vừa không ngừng nhắn nhủ: “Pháp lực của vi sư không còn, chỉ có thể dùng linh hồn thiêu đốt mới có thể luyện hóa nó. Sau này, chờ khi tu vi của con tăng lên, cần phải tiếp tục luyện hóa, luyện hóa nó tới mức có thể thu cả vật vô hình vào, chứa gần tại đan điền, so với bản mạng pháp bảo là tốt nhất.”
“Con không nên đau lòng, ngày này sớm hay muộn gì cũng sẽ tới, cho dù không làm như thế thì vi sư cũng không tài nào kiên trì thêm mấy ngày nữa, nhớ rõ những việc mà thầy đã nói với con, ai! Con một thân một mình hành tẩu trên con đường tại tu tiên giới, không giống như ta năm đó may mắn có được pháp bảo đầy mình, hết thảy mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân của con. Nhớ kỹ, đến khi con đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ rồi, thì đến động phủ bí mật của thầy, phá động phủ đại trận, trong đó có một ít linh vật không tồi, thủ hộ tại trung tâm động phủ hộ trận cũng là một pháp bảo tốt, đó là thứ tài sản cuối cùng mà thầy có thể để lại. Nên nhớ, nhất định phải đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, rồi dựa theo phương pháp của thầy mới có thể phá trận thành công, bằng không, chết không nghi ngờ.”
Luyện hóa tiếp tục diễn ra, sắc mặt của Ngụy Đông Hải càng lúc càng tái nhợt, lão không ngừng nói chuyện, lời nói tha thiết khiến cho Hứa Hàn đau đớn, cả người run rẩy, nhưng lại không dám ngăn cản lão thi pháp.
“Tán tu thật sự quá mức gian nan, mà con lại khuyết thiếu pháp bảo cùng sư phó chỉ điểm. Nếu có cơ hội, thì hãy đi vào một môn phái tu tiên nào đó, có bóng mát của đại thụ dù sao vẫn tốt hơn…”
“Tử Hư Lôi Kiếm kỳ thật không thích hợp làm công pháp chủ tu, bởi vì nó ảnh hưởng rất nhiều đến tâm tính của người tu luyện, nếu Chúng Sinh Quyết có phần sau thì quá tốt rồi. Trước kia thầy quá mức tự ngạo, đối với tâm pháp của những người khác đều xem thường, cho tới hiện tại ngay cả một thứ cũng không nhớ rõ. Vì thế, ngoại trừ Tử Hư Lôi Kiếm ra, những thứ công pháp khác đều không trọn vẹn, để cho con xử lý vậy, nếu như có công pháp tốt, có thể lấy làm chủ tu, thì cũng có thể sửa chữa…”
“Không có năng lực tự bảo vệ bản thân, ngàn vạn lần đừng nói là đồ đệ của thầy…”
“Tu tiên vốn là một hành động nghịch lại với ý trời, nguy hiểm vô cùng, nhớ phải từng bước cẩn thận, thái độ làm người luôn phải cẩn thận, gặp phải một số chuyện khó xử, tâm nên độc một chút, nếu không sẽ để lại hậu hoạn vô cùng…”
“Tu tiên chính là muốn thành tiên đắc đạo trường sinh, chứ không phải vì tranh đấu. Vi sư đã được giáo huấn một lần, con nên nhớ không nên lún quá sâu vào những chuyện ân oán tranh cãi, đến mức không thể tự kiểm xoát được tất cả. Tương lai lâu dài mới là điều quan trọng nhất, những chuyện khác nên bỏ thì cứ bỏ, nên cho qua thì cứ việc cho qua…”
Những lời này, lão không những lập đi lập lại, linh hồn dưới sự tiêu tán không ngừng dặn dò.
“Ai! Cho tới lúc thật sự rời khỏi cõi đời này, vi sư vẫn còn cảm thấy rất lo lắng, nhưng lại không có quá nhiều thời gian, thế nên thầy đã ghi lại những chuyện muốn nói đặt bên trong chiếc nhẫn. Con khi rãnh thì nên xem qua một chút, người đã cận kề cái chết, làm cho vi sư phải dong dài một hồi.” Ngụy Đông Hải hai mắt dẫm lệ, cho dù một đời kiêu hùng, tung hoành tu tiên giới mấy trăm năm, giờ phút này cũng không kiềm chế được đau thương do sinh li tử biệt mang lại.
Thanh âm của lão từ từ suy yêu, toàn bộ thân thể trong chốc lát đã hóa thành một màu xanh biếc, nếp nhăn trên mặt cũng rất nhanh bị che đi, thậm chí huyết nhục còn bị hút ra, mạnh mẽ dung nhập vào bên trong chiếc nhẫn.
Một tiếng nói như có như không, tựa như đã từng trải qua thương hải tang điền, đau thương vô hạn. Thanh âm già nua phiêu tán bên trong không khí, tất cả thâm tình đều trút vào trong nỗi tưởng niệm: “Thật nhớ địa cầu, thật nhớ nhà…”
“Sư phụ!” Hứa Hàn bi thương gào lên thật to, hai tay run rẩy đỡ thân thể của lão. Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, hoàn bộ thân thể của lão đã mục nát hết rồi, hóa thành khói bụi. Gió thổi trần ai, vào phút cuối cùng, chỉ còn sót lại một tia Cửu Thiên Huyền Hỏa thiêu đốt thân thể của lão, tiêu tán vào trong không khí mênh mông.
Đinh đang một tiếng, chiếc nhẫn rơi xuống mặt đường.
Hai mắt đẫm lệ, Hứa Hàn mông lung nhặt chiếc nhẫn sắc lên, phát hiện màu sắc trên nó có chút biến hóa, bên trong có một tầng ngân quang trong trẻo, khắp nơi trên chiếc nhẫn lấp lánh ngân quang, nhìn sơ qua, thì đây là một chiếc nhẫn bạc tinh xảo. Hắn gắt gao nắm chiếc nhẫn này lại, tầng màu bạc kia nhất định là do hiệu quả mà linh hồn thiêu đốt của sư phụ tạo thành.
Quỳ trước đám tro màu đen, liên tục khấu đầu chín cái, Hứa Hàn mang theo bi thương chầm chậm đứng lên. Tại ngón giữa, tay trái, hắn dụng tâm cảm nhận một hồi, phát hiện có một không gian mơ hồ xuất hiện trong đầu. Nhưng mà hắn bây giờ không có pháp lực, nên không tài nào sử dụng chiếc nhẫn trữ vật này được.
Hắn không tiếp tục quan tâm đến chiếc nhẫn này nữa, thu thập tro cốt của sư phụ cho tốt, hắn tìm một địa phương bí mật ở ngoại thành, lập nên một bia mộ, trên bia mộ có ghi: ân sư Ngụy Đông Hải chi mộ.
--- Chú thích ---
Các vị chú ý, trưởng lão tại Hứa gia có nhiều cấp. Mà Hứa Hạo chỉ là trưởng lão của một nhánh tại Hứa gia, đương nhiên so về quyền thế không bằng trưởng lão Trúc Cơ kỳ.
Sư phụ/ Sư phó: cái này chắc ai cũng hiểu rồi nhỉ. Nói chung một bên có quan hệ như phụ - tử, còn một bên chỉ là thầy - trò bình thường.