[JUSTIFY]
Triệu Phong vừa dứt lời lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn.
Đặc biệt là con cháu đệ tử của Triệu tộc thuộc tổ bảy, gần như đều sinh ra thù hận với Triệu Phong.
- Lẽ nào lại như vậy! Thằng này quá mức coi thường người khác rồi!
- Triệu Thần Cương, đánh ngã nó!
Động tĩnh bên đài thi đấu số bảy làm cho các tiểu tổ phải chú ý khác .
- Võ học trụ cột? Thú vị.
Trong đám người đang xem cuộc chiến, một thiếu nữ điềm đạm nho nhã mỉm cười, rõ ràng cảm thấy hứng thú.
Người nói chuyện là người xếp thứ tư trong đệ tử nội tầng, “Triệu Cầm”.
Thân là đệ tử nội tầng, Triệu Cầm không cần tham gia dự tuyển thi đấu, hơn nữa tu vi nàng đủ khinh thường tất cả con em gia tộc. Ngay cả Triệu Nhạc xếp hạng nhất ngoại tầng cũng kém nàng một bậc.
- Tốt tốt tốt! Võ học trụ cột... Ta lại muốn thỉnh giáo một lần!
Sắc mặt Triệu Thần Cương lúc trắng lúc xanh, mắt trầm xuống tận cùng.
Biểu hiện của đối phương hoàn toàn là sỉ nhục cái danh hiệu số một của tiểu tổ là gã.
- Lưu Phong quyền!
Dưới khuôn mặt âm trầm của Triệu Thần Cương, cơn giận được bộc phát ra theo một quyền như mưa bão.
Vừa ra tay, gã đã sử dụng võ học cao cấp: “Lưu Phong quyền”.
Bộ quyền pháp này dùng tốc độ và đại thế để ép người. Người tu luyện nó tới đại thành có thế mạnh như mưa to gió giật.
Uy lực chiêu thức của Triệu Thần Cương hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người. Thực lực của gã đã tiếp cận chuẩn Võ Giả, không phụ uy danh xếp hạng bảy ngoại tầng, đứng đầu tiểu tổ.
Nhưng đại đa số người lại chú ý tới Triệu Phong.
Đối mặt với đối thủ mạnh xếp hạng bảy ngoại tầng, đứng nhất tiểu tổ, Triệu Phong còn sử dụng trụ cột quyền pháp sao?
Triệu Phong thong dong tự nhiên, hắn dùng hành động của mình nói rõ tất cả.
- Viêm Cương quyền!
Một quyền giản dị, tự nhiên, như một quả cầu lửa sáng chói.
Lại là quyền pháp căn bản!
Trong sân đấu Thiên Vũ, hầu hết ánh mắt đệ tử Triệu tộc đều bị động tác của Triệu Phong thu hút.
- Lại là viêm Cương quyền!
- Hắn vẫn còn dùng trụ cột quyền pháp?
Một số đệ tử Triệu tộc trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc.
Rất nhiều người đều cho rằng Triệu Phong chẳng qua chỉ biết nói, thực tế không dám vô lễ như vậy.
Mà tình huống thực còn điên cuồng hơn so với tưởng tượng của họ!
- Thằng nhãi ngông , cuồng, gục xuống cho ta.
Mắt Triệu Thần Cương hầu như có thể phun ra lửa. Hai đấm của y như ập tới như cơn mưa với thế như lôi đình, khiến cho không khí gần đó như cứng lại.
Uy lực một quyền kia làm cho rất nhiều đệ tử Triệu tộc hò hét trầm trồ khen ngợi.
- Võ đạo phổ thông tầng ba chỉ sợ không tiếp được một quyền này.
- Đúng vậy, “Lưu Phong quyền” tiểu thành, hơi nắm được tinh túy!
Ngay cả một ít trưởng bối trong tộc cũng liên tục gật đầu.
Bang bang bang.
Hai bóng đen tiếp cận trong chớp mắt, nắm đấm va vào nắm đấm, cứng rắn đối chọi nhau.
- Gục xuống cho ta!
Khóe mắt Triệu Thần Cương sắp rách ra, trút hết lực lượng toàn thân phát huy Lưu Phong quyền đến cực hạn.
Thứ hắn sử dụng là võ học cao cấp, nếu mà vẫn không thể hạ được Triệu Phong trong ba chiêu liệu còn mặt mũi nào đặt chân trong mười hạng đầu ngoại tầng?
- Mở!
Ánh mắt Triệu Phong chỉ có một sự trầm ổn, tỉnh táo. Quyền pháp của hắn như có linh tính, giống như đang đốt lên một vầng lửa cháy rực trong hư không, chặn đứng nắm đấm Triệu Thần Cương.
Ầm bịch bịch!
Thân hình Triệu Thần Cương chấn động. Khí tức cứng rắn bùng lên khiến cho nắm đấm của gã hầu như tê rần, thân thể mất khống chế lui về sau hai bước.
Mà đối thủ của gã là Triệu Phong thì chỉ hơi rung lên một cái.
- Sao lại có chuyện như vậy?
Triệu Thần Cương hoảng sợ khó tin.
Vốn y tưởng rằng có thể đánh ngã Triệu Phong bằng một quyền, vậy mà bị đối phương nhẹ nhàng đánh lui.
- Chuyện gì xảy ra!
Đệ tử Triệu tộc gần võ đài số bảy đều sững sờ.
- Ta không tin... Vừa rồi khẳng định là trùng hợp! Tiểu tử kia đánh bậy đánh bạ trúng chỗ yếu của chiêu thức.
Triệu Thần Cương gần lên giận dữ, lại lần nữa thúc dục Lưu Phong quyền điên cuồng đánh về phía Triệu Phong.
- Viêm Cương thức thứ tư!
Triệu Phong không nhanh không chậm, lạnh nhạt như thường, vẫn sử dụng quyền pháp căn bản.
Ầm, bốp!
Hai người giao phong lần nữa. Dưới tình huống cứng đối cứng, thân hình Triệu Thần Cương lại bị đẩy lui.
Hai người giao phong chính diện dù không phân thắng bại, nhưng có thể lờ mờ thấy được Triệu Thần Cương bị áp chế vài phần.
- Thật sự là quyền pháp căn bản... Sao hắn làm được như vậy?-
Vài đệ tử xem cuộc chiến ngây người, bối rối.
- Quyền pháp căn bản làm sao có thể địch nổi võ học cao cấp, còn chiếm thượng phong?
Hầu hết đệ tử Triệu tộc nghi hoặc khó hiểu.
Một chiêu... Hai chiêu... Ba chiêu...
Bọn họ chỉ thấy Triệu Thần Cương lần lượt bị Triệu Phong đánh lui.
Hai người cùng giai, đều có ưu khuyết, rất bình thường.
Nhưng sử dụng quyền pháp căn bản còn có thể áp chế võ học cao cấp thì quả là nghe rợn cả người.
Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Triệu Thần Cương gần như điên cuồng, dốc cạn cả đáy ra công kích.
Vì vậy rất nhiều ánh mắt quăng về phía trọng tài và các trưởng bối gia tộc trên đài quan chiến.
- Ý thức chiến đấu và kỹ xảo thực chiến của Triệu Phong hơn xa Triệu Thần Cương, tâm tính cũng đủ tỉnh táo.
Một vị trọng tài nói có phần không chắc chắn.
Phân tích của ông ta hiển nhiên không có cách nào làm cho người khác thỏa mãn.
- Ha ha, vậy mà kẻ này có thể tu luyện một bộ quyền pháp trụ cột tới cảnh giới “Viên Mãn”.
Một giọng nói già nua vang lên từ vị trí chính giữa của đài quan chiến.
Người lên tiếng là một lão giả râu tóc bạc trắng, chính là “Tài phán trưởng” của lần thi đấu dự tuyển này.
Cảnh giới Viên mãn?
Một vài trọng tài thi nhau gật đầu, rồi lập tức hoảng hốt.
Mọi người đều biết, võ học đẳng cấp càng cao thì uy lực lại càng lớn.
Nhưng đó cũng không phải điều tuyệt đối!
Võ học có phân chia cao thấp, nhưng với từng người tu luyện thì hỏa hầu của cảnh giới cũng có sự khác nhau.
(*Hỏa hầu: Độ lửa, cũng như nấu thức ăn, chín ba phần, bảy phần, chín phần)
Thí dụ như một người tu luyện võ học cấp thấp tới đại thành, một người khác tu võ học cao cấp vừa vặn mới nhập môn. Như vậy, người tu luyện võ học cao cấp trái lại không phải đối thủ của người tu luyện võ học cấp thấp.
Độ gia tăng uy lực của võ học chia làm bốn cảnh giới sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong.
Trong đó cảnh giới đỉnh phong có chín thành hỏa hầu.
Người bình thường có thể tu luyện võ học tới cảnh giới đỉnh phong đã vô cùng hiếm thấy.
Nhưng cảnh giới đỉnh phong cũng không có nghĩa đã là cao nhất.
Trên đó còn có một cảnh giới rất cao, “Viên mãn”.
Cái gọi là viên mãn, tức là hỏa hầu ít nhất đã đạt trên chín thành chín, thậm chí gần như hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm nhỏ nhặt.
- Cảnh giới viên mãn và cảnh giới đỉnh phong tuy nhìn thấy chênh lệch rất ít, nhưng người trước đó đã tu luyện một bộ công pháp tới tình trạng như ý viên mãn, phản phác quy chân, thậm chí thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của bản thân chiêu thức võ kỹ.
Tài phán trưởng lại cười nói.
- Nhưng cho dù là như thế thì Triệu Phong chỉ có thể bất phân thắng bại với Triệu Thần Cương mới đúng.
Một vị võ giả bên cạnh vẫn chưa hiểu.
Dù sao võ học cao cấp so võ học căn bản cao hơn chừng ba cấp bậc. Triệu Thần Cương còn tu luyện võ học cao cấp tới cảnh giới tiểu thành.
- Không sai! Quyền pháp căn bản cảnh giới viên mãn miễn cưỡng có thể bất phân thắng bại với võ học cao cấp cảnh giới tiểu thành. Nhưng các ngươi ít nhiều có thể nhìn ra, cường độ khí huyết, năng lực phản ứng, tố chất tâm lý, ý thức chiến đấu… của Triệu Phong đều hơn Triệu Thần Cương, quả thật là vật liệu có thể bồi đắp.
Tài phán trưởng hơi tán thưởng.
Được lão giải thích, cuối cùng mọi người đã tỉnh ngộ.
Mà đúng lúc này, chiến cuộc trên võ đài số bảy đã phát sinh biến hóa.
- Triệu Phong bắt đầu phản kích!
- Trời ạ! Tốc độ thật nhanh!
Hầu hết ánh mắt đều bị hấp dẫn về võ đài số bảy.
Rầm! Bốp! Bang…
Chỉ thấy Triệu Phong từ phòng ngự biến thành công kích. Thế công quyền pháp kia như thiên mã hành không, nghiễm nhiên vượt qua sự hạn chế bản thân với chiêu thức “Viêm Cương quyền”.
Thế công của hắn với tốc độ, uy lực không thể bắt bẻ, mà mỗi lần đều trúng chỗ hiểm.
Triệu Thần Cương vốn nổi trận lôi đình lập tức luống cuống tay chân. Vừa thất thần một cái, lập tức y dính một quyền của Triệu Phong.
Rầm, bốp…
Đầu vai Triệu Thần Cương bị đánh trúng một quyền, kêu lên đau đớn. Các đốt ngón tay gã trật khớp, bản thân té trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.
- Số 188, Triệu Phong thắng!
Trọng tài võ đài số bảy thở dài một hơi, ánh mắt vẫn không giấu được sự kinh ngạc.
Xoạt!
Đệ tử tổ bảy ầm ỹ một trận.
- - Triệu Phong chiến thắng Triệu Thần Cương, chỉ dùng quyền pháp trụ cột!
- Thật khó tin! Triệu Thần Cương là hạng nhất một tổ kia mà…
Triệu Phong toàn thắng Triệu Thần Cương trong tiếng ồn ào sợ hãi, thán phục. Hắn nhận được mười lăm trận liền thắng.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn đứng lên vị trí hạng nhất của tổ bảy.
Vầng hào quang thắng lợi khiến cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý của đệ tử ngoại tầng.
Giờ khắc này, Triệu nhạc xếp hạng thứ nhất, ba hạng đầu Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phỉ và Triệu Vũ Càng thi nhau nhìn vào chú giải về Triệu Phong.
“Cảnh giới viên mãn? Lần trước nghe giáo đầu giảng bài, ta cũng cảm giác thấy lĩnh ngộ về chiêu thức Viêm Cương quyền trong đầu đã hoàn toàn biến mất… có lẽ là vì nguyên nhân này.”
Trong lòng Triệu Phong đã hiểu rõ.
Từ lần đó nghe giảng bài xong, hắn cảm giác quyền pháp căn bản của mình đã đạt được một độ cao hoàn toàn mới, đoán chừng có thể địch nổi chuẩn Võ Giả.
Mà thực lực của Triệu Thần Cương chẳng qua mới miễn cưỡng tiếp cận chuẩn Võ Giả.
- Không ngờ trong đệ tử ngoại tầng lại có một con hắc mã nhảy ra như vậy.
Tài phán trưởng mỉm cười.
- Tu luyện Quyền pháp căn bản tới cảnh giới viên mãn, hoàn toàn chính xác là một chuyện bất ngờ. Có điều… gặp con trai ta Triệu Nhất Kiếm chỉ có thảm bại. Võ học căn bản dù sao cũng chỉ là căn bản!
Một võ giả trung niên ngồi cạnh cười nhạt.
- Hả?
Gương mặt Tài phán trưởng hiện một chút hứng thú, nhìn về phía trung niên kia.
Đối phương chính là phụ thân Triệu Nhất Kiếm.
Võ giả trung niên cười không đáp, ánh mắt nhìn về Triệu Nhất Kiếm tổ hai cực kỳ tự tin.
- Cũng đúng, tiềm lực của võ học căn bản dù sao cũng có hạn. Triệu Phong tu luyện nó tới cảnh giới viên mãn tất nhiên bỏ ra rất nhiều tinh lực, không có thời gian tu luyện võ học đẳng cấp cao khác… đáng tiếc đáng tiếc.
Tài phán trưởng nói xong lời cuối cùng, cũng không khỏi lắc đầu.
- Hừ! Cảnh giới viên mãn? Võ học căn bản?
Triệu Nhất Kiếm ở tổ 2, mặt trào phúng.
Trong mắt gã, võ học căn bản căn bản không đáng nhắc tới, dù tu luyện tới cảnh giới viên mãn.
Thiếu nữ mặt áo trắng bên cạnh đang nhìn Triệu Phong bỗng nhiên nổi tiếng, mắt ảm đạm, hơi cắn môi, thấp giọng nói:
- Kiếm ca, ca nhất định phải đánh bại hắn.
- Tuyết Nhi yên tâm, đánh bại hắn ít thì ba chiêu, nhiều thì mười chiêu! Nhưng huynh không muốn hắn thua nhẹ nhàng như vậy, đến lúc đó nhất định phải làm nhục hắn một phen.
Triệu Nhất Kiếm đầy tự tin nói.
Giọng của gã rất lớn, không ít người nghe được.
Mà lúc này ánh mắt Triệu Phong vừa vặn đảo qua.
Bốn mắt đối diện, mắt Triệu Nhất Kiếm lạnh như băng, sắc mặt âm trầm độc ác.
Triệu Phong bình tĩnh, như cười như không.
- Số 188 đấu với số 233!
Thi đấu tiểu tổ vẫn tiếp tục tiến hành.
Triệu Phong đánh bại Triệu Thần Phong xong, võ đài số bảy đã không còn địch thủ.
Mười sáu trận thắng liên tiếp… mười bảy… mười tám…
Đối thủ gặp Triệu Phong phần lớn là nhận thua, cho dù giao thủ cũng chỉ qua một chiêu đã bại.
- Thua vì quyền pháp trụ cột, đúng là xấu hổ muốn chết!
Đệ tử Triệu tộc tiểu tổ số bảy đều coi Triệu Phong là ôn thần, đứng xa mà trông.
Mười tám trận thắng liên tiếp… Mười chín trận thắng liên tiếp… Hai mươi trận thắng liên tiếp!
Cuối cùng, Triệu Phong thắng liên tiếp hai mươi trận, trực tiếp thoát khỏi thi đấu tiểu tổ, thành công tấn cấp!
----------oOo----------
[/JUSTIFY]