Hồi 6a
XÂM NHẬP HẠNH HOA THÔN
Hoa Mai và Phi Hồng Yến đang ngồi bàn bạc dưới hầm trong khu nhà của hiệp sĩ Vủ Anh Tùng khi xưa, bỗng Chu Ngân Ngọc bước vào. Nhìn vẻ mặt lo âu của nàng, Hoa Mai liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy cô nương ?
Chu Ngân Ngọc đáp ngay:
- Sao em Mộng Xuân đi mãi không thấy về !
- Em ấy đi đâu ?
- Dạ vào dinh Lục Ôn Hầu để giết tên phó tướng hộ dinh.
- Trời ơi Sao ta không nghe ai nói gì hết vậy ?
- Đêm qua, nữ hiệp về núi Hạc Sơn nên thiếp chỉ bàn qua với cô Phi Hồng Yến.
Phi Hồng Yến lên tiếng:
- Mộng Xuân lẻn vào dinh thự Đỗ Kế, chuyện đó tuy nguy hiểm nhưng không làm khác được !
- Sao lạ vậy ?
- Vì tên phó tướng hộ dinh ấy đáng tội chết. Hắn đã bắt giết bao nhiêu người trong huyện Châu Diên rồi. Chính Mộng Xuân xin đi.
Hoa Mai không nói gì thêm và nàng thấy Phi Hồng Yến cho Mộng Xuân đi như vậy cũng hợp lý. Chu Ngân Ngọc ngó hai nàng nói:
- Trước khi ra đi, thiếp có dặn dò Mộng Xuân nên cẩn thận và cho người ngựa đón nàng ở phía Nam dinh thự Đỗ Kế, nhưng… - Thế nào ?
- Nhưng… họ chờ đến giờ Tỵ cũng chẳng thấy tăm dạng Mộng Xuân Các em vừa về đó !
Phi Hồng Yến đã thấy lo ngại trong lòng. “Như vậy chắc Mộng Xuân đã rơi vào tay quân giặc. Liệu nàng có còn sống không ? Và có giết được kẻ thù chăng ? Hay chưa kịp ra tay đã bị chúng tàn hại ?” Nhưng có điều làm cho Phi Hồng Yến lo ngại hơn hết là nếu Mộng Xuân bị bắt và bị khảo tra… nàng chịu đau không thấu, sẽ khai tung tất cả mới làm sao ? Chắc kế hoạch Hoa Mai phải hỏng rồi. Chu Ngân Ngọc bỗng nói:
- Mộng Xuân bình thường rất gan dạ, nhưng chưa lần nào lọt vào tay quân giặc.
Thiếp ngại nó lầm mưu bọn chúng thôi.
Hoa Mai cũng lo ngại không kém gì hai nàng, nhưng cũng gượng nói:
- Bọn ta đã tổ chức canh phòng nghiêm mật, có gì mình liệu rút lui trước có hại gì Chỉ phiền là khó tìm được một sào huyệt kiên cố thế nầy.
Bỗng có tiếng chân chạy xuống đường hầm rồi mấy ca nữ hoảng hốt thưa:
- Có một kỵ sĩ băng qua khu vườn rậm hướng về đây.
Chu Ngân Ngọc liền mở cánh cửa ngách trong hầm, bảo các ca nữ:
- Các cô hãy tạm ra ngõ ngách nầy, nếu nghe động tịnh cứ thẳng đường mà đi.
Có tiếng hỏi:
- Chúng tôi sẽ tới đâu ?
- Ra khỏi Hạnh Hoa Thôn Cứ theo hướng mặt trời lặn đi tới sẽ đến vùng núi Hạc Sơn.
Các ca nữ liền rẽ vào con đường ngách, Chu Ngân Ngọc nói vọng theo:
- Không nghe động tịnh gì, các em trở lại. Chờ nghe tiếng chị gọi nhé.
Các ca nữ đều vâng dạ. Trong khi đó Hoa Mai và Phi Hồng Yến lần đến chỗ nắp hầm. Có tiếng chân ngựa dẩm lên trên nền gạch cũ của gian nhà thờ đổ nát.
Hoa Mai và Phi Hồng Yến nhìn nhau không nói gì. “Đúng là kẻ kia muốn tìm kiếm sào huyệt phái Hạnh Hoa rồi Làm sao hắn biết được ở đây ?” Chân ngựa dẫm rầm rập trên nắp hầm rồi dừng hẳn lại. Hoa Mai nghe rõ ràng tiếng chân người nhảy xuống đất, nàng bảo nhỏ vào tai Phi Hồng Yến:
- Chết rồi Chắc là quân do thám của Lục Ôn Hầu đã tới đây.
- Lạ quá Chỉ có một tên sao các cô trên ấy không hạ nó ?
- Biết chừng đâu còn nhiều tên khác ở xa, nên các cô phãi thận trọng.
Chu Ngân Ngọc tuy lo, nhưng vững tin là đường thối lui về núi Hạc Sơn nàng đã chỉ dẫn cho toàn thể các ca nữ rồi. Dù gì họ cũng không bị hại đâu mà sợ. Ngay trong khi đó kỵ sĩ bỗng lên ngựa rồi nói to lên, cốt ý để những người trong hầm nghe tiếng:
- Hoa Mai nữ hiệp Có tin quan trọng. Xem thư rồi sẽ rõ.
Rồi tiếng vó ngựa rầm rập xa dần. Phi Hồng Yến kêu lên:
- Ồ Mạc Tuyết Lan chớ không ai khác !
Nàng vừa dứt lời thì từ bên trên, các ca nữ đã dở nắp hầm chạy xuống. Người đi đầu cầm một phong thư trao cho Hoa Mai:
- Dạ có thư của nữ hiệp. Người ấy bảo «có tin quan trọng» !
- Ta nghe rõ tiếng nói.
Hoa Mai từ từ mở thư ra đọc:
«Huyện Châu Diên, Hoa Mai nữ hiệp cùng Phi Hồng Yến cô nương nhã giám, Hành động xâm nhập Hạnh Hoa Thôn của các cô thật khéo léo nhưng vì các tướng cận vệ quân chết quá nhiều nên nay đã đổ bể. Ngọc Lan đã điều động quân do thám để theo dõi các cô Nguy hại hơn, Mộng Xuân cô nương vì liều lĩnh vào dinh Đỗ Kế mà bị bắt. Qua một đêm bị khảo tra đánh đập, Mộng Xuân chịu không nổi nên đã thú nhận vâng lệnh Hoa Mai nữ hiệp lẻn vào dinh Đỗ Kế giết phó tướng hộ dinh.
Khá khen Mộng Xuân dù đau đớn, nàng cũng không khai rõ sáo huyệt của các cô. Lục Ôn Hầu và Ngọc Lan chỉ có biết một điều là chính Hoa Mai tiểu thư điều khiển cuộc xâm nhập Hạnh Hoa Thôn. Nàng khai gặp Hoa Mai ở giữa đường.
Nhưng dù sao các cô cũng nên thận trọng. Ngọc Lan nghi ngờ theo dõi sẽ gây nhiều trở ngại cho việc lớn !
Xin chào cô !
MẠC-TUYẾT-LAN» Hoa Mai đọc dứt bức thư, mọi người cùng im lặng nghĩ tới Mộng Xuân. Cô bé ấy thế mà khôn khéo, nàng chịu đau không nổi phải khai những lời khai cũng chẳng giúp được gì cho quân cướp nước !
Bỗng mọi người kinh sợ nhìn nhau. Có tiếng động trên nắp hầm. Hoa Mai và Phi Hồng Yến đều rút kiếm ra khỏi vỏ, Chu Ngân Ngọc xua các ca nữ chạy vào phía trong ẩn mình. Cửa hầm sịch mở rồi có tiếng đàn ông vọng vào:
- Hoa Mai hiền muội !
Hoa Mai và Phi Hồng Yến mừng rỡ kêu lên:
- Anh Kiệt đại huynh Sao Vũ huynh đến đây ?
Hai người chạy tới thì thấy Vũ Anh Kiệt cắp theo bên hông một người. Các ca nữ đã đứng dậy, xáp lại gần. Chu Ngân Ngọc vụt kêu lên:
- Kìa Mộng Xuân Em Mộng Xuân, em !
Nàng chạy tới ôm xốc cô bé trên tay Anh Kiệt, các ca nữ bu quanh nàng bàn tán xôn xao. Mộng Xuân nằm thiêm thiếp Hoa Mai và Phi Hồng Yến trố mắt nhìn Anh Kiệt, không hiểu làm thế nào chàng giải cứu Mộng Xuân mang về đây ? Vũ Anh Kiệt bảo Chu Ngân Ngọc:
- Cô em kia bị khảo tra đánh đập nhiều lắm, tôi đã cho uống thuốc, chỉ cần được tĩnh dưỡng ít lâu.
Chu Ngân Ngọc ràn rụa nước mắt:
- Làm sao hiệp sĩ giải cứu cho em nó được ? Chị em tôi tưởng nó đã chết rồi.
Vũ Anh Kiệt nhìn Hoa Mai và Phi Hồng Yến nói:
- Cũng nhờ sự tình cờ thôi Sáng nay, anh đến do thám dinh thự Đỗ Kế và bất ngờ gặp Lục Ôn Hầu. Ngọc Lan đang tìm cách cho họ Đỗ và họ Lục không còn hận thù nhau nữa Nhờ bắt được Mộng Xuân, nên Ngọc Lan dễ làm cho Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu nghe theo… Lại thêm một chuyện đáng ngại cho bọn ta… Hoa Mai hỏi nhanh:
- Chuyện gì ?
- Giết các tướng cận vệ quân có lẽ dễ dàng quá, nên các ca nữ không còn thận trọng nữa Các cô hành động bất cần tai mắt đám quân hầu Bọn cận tướng Đỗ Kế có say rượu, say tình thì lũ cận vệ quân vẫn còn tỉnh. Chúng theo dò và biết ngay các cô ẩn nấp trong Chiêu Anh Quán.
Hoa Mai, Phi Hồng Yến nhìn Chu Ngân Ngọc vì chuyện hạ sát các tướng Tàu, hai người giao cho họ Chu điều khiển. Chu Ngân Ngọc ngó Vũ Anh Kiệt hỏi:
- Xin hiệp sĩ nói rõ cho thiếp được hiểu !
- Có phải đêm qua ngoài vụ Mộng Xuân cô nương giết phó tướng họ dinh của Đỗ Kế, cô còn sai ba ca nữ khác hạ sát ba tướng giặc không ?
- Vâng Ít khi gặp dịp như vậy !
- Nhưng vì sự hớ hênh của các cô ấy mà đổ bể hết rồi.
- Hiệp sĩ Đổ bể ra làm sao ? Ba em nó đều về đây đủ mặt.
- Đúng thế Nhưng lúc các cô dẫn ba tên cận tướng của Đỗ Kế ra đi, quân sĩ của chúng vẫn còn ở trước của Giang Hồ Quán. Sáng ra ba tên kia đều chết, làm sao chúng không ngờ âm mưu của các cô ?Hơn nữa, chúng vừa bắt được Mộng Xuân cô nương !
Họ Chu đã thấy sự hớ hênh của các ca nữ. Nàng quay vào trong lên tiếng gọi:
- Bích Thu, Kim Chi, Hoài Điệp !
Ba ca nữ từ trong các hang ngách chạy ra ngơ ngác thưa:
- Chị gọi các em ?
- Tại sao các em lại hớ hênh như vậy ? Dẫn các tướng giặc rời khỏi Giang Hồ Quán mà không chú ý đến bọn quân hầu… Bây giờ đã đổ bể hết rồi.
Các ca nữ sợ hãi nhìn nhau Đúng là sự hớ hênh của họ rồi. Đêm qua, thật tình cả ba người cùng bị bọn tướng giặc ép uống rượu khá nhiều nên không được trầm tỉnh như lúc bình thường. Đáng lẽ chỉ nên đầu độc ba tướng giặc ấy thôi, nhưng Kim Chi lại nóng nảy dùng dao nhỏ cắt họng một tên. Bích Thu cúi mặt nói:
- Đúng là lỗi lầm của mấy em Nhưng thú thật với chị em cũng say rượu quá !
Chúng ép uống không thôi.
Chu Ngân Ngọc lắc đầu:
- Thế nầy không phải Mộng Xuân làm đổ bể kế hoạch mà chính các em.
Các ca nữ biết lỗi cúi đầu. Vũ Anh Kiệt nói:
- Để tránh những cuộc xô xát can qua, ta khuyên cô nương cho họ về núi Hạc Sơn la giúp vào những chuyện khác.
Rồi Vũ Anh Kiệt bảo Phi Hồng Yến:
- Em có thể đưa đường cho các ca nữ về núi Hạc Sơn chăng ?
- Rất sẵn sàng Bao giờ anh mưốn em lên đường ?
- Trời tối hẳn hay Phải thận trọng đừng để quân Hán triều theo dõi.
Chu Ngân Ngọc liền bảo các ca nữ:
- Hãy xem có thiếu người nào chăng ? Các em nên nghỉ chờ trời tối đã.
Các ca nữ nhao nhao lên một lúc rồi có tiếng nói:
- Chị Chu Ngân Ngọc Thiếu mất hai chị.
Chu Ngân Ngọc, Phi Hồng Yến, Hoa Mai đều sửng sốt:
- Thiếu ai ? Còn cô nào không về ? Lúc sáng đủ hết mà.
Các ca nữ vội đáp:
- Hai chị Liễu Hương, Bạch Ngọc đã lẻn đi lúc nào, chúng em không biết.
Chu Ngân Ngọc dậm chân:
- Hai cô đó lạ lùng thật Luôn luôn là cải lệnh ta. Các cô liệu chừng xem hai nàng ấy đi đâu ?
Các ca nữ đều cúi mặt nhìn xuống. Chu Ngân Ngọc tức giận hỏi:
- Sao không trả lời ? Liễu Hương và Bạch Ngọc đi đâu ? Nhất dịnh phải có em biết chớ ?
Một ca nữ bước ra, sợ sệt nói:
- Em… có biết và đã ngăn hai chị ấy nhưng không được.
- Họ đi đâu ?
- Hai người cùng đến quán Giang Hồ.
- Trời ơi Trở lại quán Giang Hồ làm gì ? Chúng đang bủa lưới rập mà.
Chu Ngân Ngọc cũng khó chịu lắm Lần đầu tiên có hai ca nữ dám cãi lệnh nàng. Họ Chu nghiêm giọng hỏi cô gái biết sự ra đi của Liễu Hương, Bạch Ngọc:
- Băng Tâm Hai cô ấy đến Giang Hồ Quán làm gì ?
Băng Tâm đáp ngay:
- Em hết sức đau lòng, nhưng không nó khác được. Hai chị Liễu Hương và Bạch Ngọc phải lòng bọn tướng Tàu từ lâu lắm rồi mà em nào dám nói ra. Em đã hết lời khuyên nhủ mà hai chị không nghe.
Vũ Anh Kiệt ngẩn ngơ trước những lời nói đó. “Chàng không ngờ có chuyện tệ hại như thế trong hàng ngũ các ca nữ Quán Đào Nguyên. Từ lâu chàng vẫn đinh ninh các giai nhân theo Chu Ngân Ngọc toàn là những người chỉ nưôi trong lòng sự Oán hận đối với quân Tàu. Không dè lại còn có người yêu thương được bọn chúng ?” Chu Ngân Ngọc dậm chân:
- Nguy rồi Chắc chắn họ đã rơi vào tay quân giặc !
Anh Kiệt ngó Hoa Mai và Phi Hồng Yến hỏi:
- Hai em nghĩ sao ? Liệu có giải cứu kịp cho họ không ?
Hoa Mai lắc đầu:
- Em chắc là không kịp Đỗ Kế biết rõ Giang Hồ Quán là nơi chúng ta thường lui tới Thế nào hắn cũng mang quân mai phục.
Phi Hồng Yến cũng nói:
- Em sợ địa điểm nầy cũng bại lộ mất.
Vũ Anh Kiệt liếc mắt nhìn nắp hầm khẽ nói:
- Trời sắp tối Việc đầu tiên là phải dời các ca nữ về núi Hạc Sơn.
Chu Ngân Ngọc gật đầu:
- Thưa vâng Thiếp xin theo lời hiệp sĩ !
Rồi nàng quay sang các ca nữ:
- Các em hãy sẵn sàng để lên đường !
Các ca nữ vâng dạ và lo gom góp đồ đạc để về núi Hạc Sơn, không còn ai nài nỉ xin ở lại nữa. Họ đã thấy rõ sự cần thiết phải ra đi. Anh Kiệt bảo Phi Hồng Yến:
- Anh giao phó cho hiền muội hộ tống các ca nữ về địa điềm của quân ta.
Phi Hồng Yến gật đầu nói:
- Được rồi, Vũ huynh khỏi phải lo Nhưng anh và chị Hoa Mai không về Hạc Sơn ư ?
- Anh muốn cùng Hoa Mai đến Giang Hồ Quán xem sự thể ra sao. Nếu cần anh sẽ giải cứu Liễu Hương và Bạch Ngọc để bảo vệ gian hầm bí mật. Vị trí nầy rất tốt cho việc trú quân.
Mọi người đồng chia tay nhau, người về núi Hạc Sơn, kẻ sang Giang Hồ Quán.
!
Bọn do thám của Lục Ôn Hầu được lệnh của Ngọc Lan theo dò các ca nữ trong quán Giang Hồ nên đồng đổ xô về Hạnh Hoa Thôn. Trời chạng vạng tối, hàng quán vừa lên đèn là họ đã lũ lượt kéo tới. Chủ quán Giang Hồ cũng phải ngạc nhiên không hiểu sao đêm nay quán mình đông khách như vậy. Riêng vợ Ông ta thì lo sợ cuống cuồng. Vì ngoài bảy ca nhi trong xóm, đêm nay không thấy một ca nữ nào héo lánh tới. Bà kêu bọn tửu bảo gọi chồng vào trong nói:
- Đêm nay không một ca nữ nào tới đó ông !
- Sao lạ vậy ?
- Tôi nào biết Họ chỉ giao tiếp với ông thôi. Bây giờ tôi phải hỏi ông chớ.
Vì có lời đe dọa của Hoa Mai nên lão chủ quán Giang Hồ không muốn cho vợ xen vào việc giao thiệp với các ca nữ ở Đào Nguyên Quán khi xưa. Gặp dịp này bà ta trách ông là phải. Nhưng ông cũng cảm thấy lúng túng không biết liệu sao.
Thường khi Hoa Mai đến gặp ông chớ chẳng khi nào chỉ chỗ cho ông tìm tới.
Trong giờ phút hiện tại, ông có biết họ Ở đâu để mà tìm ? Vợ chủ quán bảo chồng:
- Ông tính sao chớ lát nữa đây quan khách đòi ca nữ là lộn xộn lắm đó.
Bỗng từ phía cửa hông có hai ca nữ bước vào, chủ quán Giang Hồ mừng rỡ kêu lên:
- Kìa hai cô Liễu Hương, Bạch Ngọc Sao đến trễ vậy ? Các cô khác đâu ?
Bạch Ngọc đến gần lão chủ quán khẽ nói:
- Các chị ấy sẽ không tới đâu.
Vợ chủ quán kinh ngạc, vọt miệng hỏi:
- Sao lạ vậy ?
Liễu Hương trừng mắt ngó Bạch Ngọc như ngầm bảo nàng đừng nói hớ cho vợ chủ quán biết Cả hai đều biết mụ kia rất lẻo mép và nguy hiểm:
sớm đầu tối đánh mà. Bạch Ngọc lặng thinh không nói gì nữa hết. Chủ quán nóng lòng bảo vợ:
- Bà ra ngoài tiếp khách đi. Để tôi lo chuyện này cho mà. Đừng hỏi gì hết.
Mụ chủ quán bực lòng lắm, hứ một tiếng lớn rồi ngoe ngoảy bỏ đi. Bạch Ngọc bảo ngay:
- Công cuộc của chúng tôi đã bại lộ Quân binh của Đỗ Kế đều nghi ngờ Giang Hồ Quán chứa chấp bọn tôi.
- Trời ơi Sao các cô biết được ?
Liễu Hương vạch mí màn, nhìn ra ngoài quán nói:
- Trong số quan khách đêm nay chắc chắn một phần lớn là quân do thám của Lục Ôn Hầu và Ngọc Lan. Chúng đang tìm kiếm bọn tôi đó.
- Bây giờ làm thế nào ?
- Có bằng cớ gì mà ông phải sợ ? Cần nhứt, ông đừng để cho bà bép xép không tốt đâu. Đêm nay, các chị em tôi không ai tới… Họ sẽ rời khỏi Hạnh Hoa Thôn.
- Còn hai cô ? Sao còn trở lại đây ?
- Hai chúng tôi đến cho ông hay tin chớ không tiếp khách đâu. Xong xuôi chúng tôi sẽ lo việc riêng của mình.
Liểu Hương bỗng gọi Bạch Ngọc:
- Kìa Họ đến kia rồi.
Bạch Ngọc mừng ra mặt. Lão chủ quán ngơ ngác ngó theo hai nàng và để ý thấy hai viên Tiền phong vệ của Lục Ôn Hầu đang bước vào quán. Ông đoán được tự sự nên lo ngại vô cùng. Nếu Liễu Hương, Bạch Ngọc vì quá mê hai viên tướng Tàu kia mà bỏ rơi các ca nữ ở lại Hạnh Hoa Thôn thì rắc rối lắm. Hai viên tướng Tàu hấp tấp vào trong không chú ý gì đến sự dòm ngó của bọn do thám của Lục Ôn Hầu. Chúng vừa vào đến thì Liễu Hương và Bạch Ngọc chạy ùa ra reo mừng:
- Tướng quân Hãy đưa chúng em đi… Hai viên tướng Tàu trong đội Tiền Phong Vệ cũng mừng rỡ ôm lấy hai nàng.
Bỗng đâu có tiếng nói trong trẻo cất lên từ phía cửa hông:
- Đứng yên.
Bốn người cùng quay nhìn lại và kinh hãi khi thấy một nữ lang bước vào theo sau là đám quân Tàu. Hai viên tướng của đội Tiền Phong vệ nhìn ra Ngọc Lan tiểu thư, vội vàng vòng tay cúi chào:
- Kính chào tiểu thư Có việc chi tiểu thư đến đây ?
Liễu Hương, Bạch Ngọc cũng đoán chừng người ấy là Ngọc Lan nên thất kinh hồn vía Cả hai biết rõ cơn nguy đã đến với họ. Ngọc Lan quắc mắt nhìn hai thiếu nữ rồi truyền quân sĩ:
- Bắt trói hai con bé đó lại cho ta !
Quân sĩ ùa vào khiến hai viên tướng của đội Tiền Phong kinh ngạc không ít. Dù gì họ cũng phải bảo vệ người yêu. Một viên tướng liền đưa tay ngăn lại:
- Khoan đã… Ngọc Lan chụp lấy chuôi gươm, gằn giọng:
- Các ngươi định chống lại ta ư ?
- Đỗ tiểu thư khoan nóng giận Chúng tôi nào dám vô lễ như thế ? Xin tiểu thư cho biết rõ sự thật:
vì lẽ gì truyền quân sĩ bắt Liễu Hương và Bạch Ngọc ?
- Nếu không, mai nầy các ngươi chỉ còn là xác không hồn. Vì hai con «quỉ cái» kia là ca nữ ở Đào Nguyên Quán trước đây.
Hai viên tướng Tàu nín lặng nhìn nhau, thật ra họ cũng biết rõ chuyện đó !
Nhưng Liễu Hương, Bạch Ngọc từng ở Đào Nguyên Quán thì co gì là trọng tội ?
- Ca nữ ở Đào Nguyên Quán cũng chỉ là những kẻ đáng thương thôi tiểu thư ạ !
- Đáng thương Thật hai ngươi khờ khạo đến thế là cùng. Bao nhiêu tướng sĩ đã chết về tay chúng rồi đó Nội đêm qua, tất cả bốn người bị giết. Phó tướng hộ dinh của cha ta cũn không còn.
- Trời ơi Vì sao vậy ?
- Họ đều chết về tay bọn ca nữ Đào Nguyên Quán. Hai ngươi đã nghe rõ chưa ?
Vợ chồng lão chủ quán Giang Hồ trước những biến chuyển dồn dập đó hồn phi phách tán, kéo ra quì trước mặt Ngọc Lan, đập đầu than khóc:
- Trăm lạy, ngàn lạy tiểu thư Không hiểu có chuyện gì xảy ra mà tiểu thư đích thân tới đây ?
- Lão già lẻo mép Đừng «giả mù sa mưa». Mi không biết chuyện gì ư ?
Lão chủ quán dập đầu, không dám ngẩng lên:
- Bẩm tiểu thư Thật tình lão không biết chuyện gì hết.
Ngọc Lan đứng phắt dậy, tung một đá vào ngực lão:
- Đồ già hàm !
Lão chủ quán ngã nhào ra phía sau, máu họng tuôn trào.Vợ lão ôm chầm lấy chồng, kêu khóc vang trời:
- Ông ơi là ông ơi Trăm ngàn lạy tiểu thư, thật tình vợ chồng con không hay biết gì cả.
- Còn mụ nữa Bộ muốn chết sao mà lẽo lự Không hay biết gì hết ? Đưng qua mặt ta vô ích. Chính bây đã chứa chấp bọn ca nữ Đào Nguyên Quán từ bao lâu nay để chúng hãm hại lần hồi các tướng của ta.
Chủ quán tuy đau đớn như dần, nhưng trước những lời buộc tội của Ngọc Lan cũng ráng căi lại:
- Tiểu thư Oan ức cho vợ chồng con lắm. Chúng con nŕo biết gě đâu !
- Ai đã đưa các ca nữ Đào Nguyên Quán tới đây ?
- Dạ có ca nữ nào ở Đào Nguyên Quán đâu ?
Ngọc Lan liền xô Liễu Hương, Bạch Ngọc đến trước mặt hắn hỏi:
- Đây là hai con khốn khiếp ở Đào Nguyên Quán Chúng làm gì ở đây ? Bây còn chối cãi nữa thôi ?
Chủ quán ngó hai nàng lắc đầu:
- Lão đâu biết họ bao giờ ?
Liễu Hương biết chị em nàng khó bề thoát chết nên ngó ngay vào mặt Ngọc Lan nói:
- Ngọc Lan Thôi nàng đừng kiếm cách hãm hại người lương thiện nữa. Có bắt được chúng ta thì giết ngay đi. Lão chủ quán nầy không liên can gì với bọn ta đâu.
Ngọc Lan cười gằn:
- Khá khen cho con tiện tì Mi cố tình bảo vệ cho lão chủ quán phải không ?
Bây đâu Vật đầu nó xuống, đánh đến bao giờ nó chịu khai thì thôi.
Quân cận vệ ùa vào vật ngã Liễu Hương, dùng roi da đánh tới tấp trên mình nàng. Thiếu nữ quằn quại dưới trận mưa roi tàn bạo, nhưng nhứt quyết không rên la. Bạch Ngọc tối tăm mày mặt trước cảnh tượng đó. Nàng chắc phen nầy Liễu Hương phải chết thôi. Chính lão chủ quán cũng chua xót trong lòng khi nghĩ rằng Liễu Hương vì tội nghiệp cho lão mà phải bị hành hạ như vậy. Máu đỏ rịn dài ra xiêm áo, nhưng Liễu Hương nhất định không nói một lời. Mấy tên cận vệ quân dùng roi da tra tấn Liễu Hương cũng đâm ra chùn tay trước sự gan dạ của nàng.
Chỉ một lúc là thiếu nữ ngất lịm đi, chúng dùng roi quất lên người nàng như đập vào một xác chết. Quân cận vệ dừng tay thưa với Ngọc Lan:
- Bẩm tiểu thư Con bé đã ngất đi rồi.
Ngọc Lan trừng mắt nhìn Liễu Hương, thét:
- Tát nước vào mặt nó Xách đầu lên.
Quân cận vệ thi hành ngay Nhưng khi chúng nắm lấy đầu Liễu Hương kéo lên thì một dòng máu đỏ trào ra khóe. Quân cận vệ kinh hãi vạch miệng nàng rồi khủng khiếp bảo Ngọc Lan:
- Tiểu thư Con bé này đã cắn lưỡi tự sát.
Bạch Ngọc kêu to lên:
- Trời ơi Chị Liễu Hương Chờ em theo với… Nàng lăn xả vào ôm Liễu Hương kêu khóc thảm thiết. Lão chủ quán gục đầu xuống, trong lòng cảm phục vô cùng. Ngọc Lan cũng sững sờ trước cái chết bất ngờ của nàng ca nữ đó. Nàng thét quân sĩ:
- Lôi con bé kia ra !
Đôi tay nàng run run không biết phải làm gì bây giờ Quân cận vệ bước tới định lôi Bạch Ngọc ra, nhưng cô gái bỗng quị xuống, máu trong miệng tuôn trào.
Nàng cũng liều mình tự sát theo bạn. Quân cận vệ hãi hùng đứng dừng lại cả.
Chính Ngọc Lan cũng không biết phải làm sao để chận đứng hành động của Bạch Ngọc. Chỉ trong phút chốc, hai mạng người gục ngã trước mắt con gái Đỗ Kế. Lão chủ quán đứng ngây người, đôi mắt mở trừng trừng nhưng không còn thấy gì nữa hết, nước mắt bao quanh tròng rồi từ từ lăn xuống má. Lần đầu tiên trong đời. Lão mới chứng kiến được sự hy sinh của những người dám chết để bảo vệ sự yên vui cho kẻ khác. Nhưng liệu vợ chồng lão có được yên lành chăng ?
Ngọc Lan toan thét quân sĩ hành hạ, tra tấn lão chủ quán thì vợ lão đã đập đầu lạy như tế sao:
- Trăm lạy, ngàn lạy cô nương, đừng giết chồng tôi tội nghiệp. Ông ấy già cả rồi, lẩm cẩm chẳng biết gì đâu !
Ngọc Lan nhìn thấy mụ nầy, chợt nẩy ra một ý nghĩ:
“Dùng lời dịu ngọt dụ dỗ chắc chắn sẽ biết được việc.” Nàng quay sang quân sĩ:
- Đem giam lão chủ quán phía sau nhà chờ lệnh ta.
Lão chủ quán biết ngay ý định của Ngọc Lan nên bảo vợ giọng rắn rỏi:
- Bà nên bình tĩnh. Tôi đã già rồi, cũng không còn sống được bao lâu nữa. Nếu tiểu thư không thương tình, giết tôi đi cũng là vừa và mình mang được tiếng tốt !
Bà đừng vì sợ tôi chết đặt điều nói bậy, sẽ tủi cho vong linh tôi lắm.
Lão chủ quán nói một cách khôn khéo như thế, cốt để cho vợ khỏi lầm nghe lời dịu ngọt của Ngọc Lan. Nhưng mụ vợ nào hiểu biết gì đâu ? Mụ sợ chồng bị giết nên cứ lạy Ngọc Lan liên tu bất tận. Quân sĩ lôi lảo chủ quán đi rồi. Ngọc Lan mới đưa tay ngăn mụ lại:
- Mụ kia Đừng lạy lục như thế mà ta thêm đau lòng. Ta có giết chồng mụ đâu ? Mụ không biết là chồng mụ có công rất lớn với cha ta sao ? Ta sợ Ông dại dột nghe theo bọn Hạnh Hoa Thôn nên đe dọa như thế thôi. Chớ đâu có giết một người có công như thế.
Vợ lão chủ quán đã tin lời nàng, nên không còn sợ sệt như lúc nãy nữa. “Phải rồi Dù gì chồng mụ cũng đã lập nhiều công lao với Đỗ tri huyện mà. Đã bao nhiêu tráng sĩ đến thăm mộ Vũ Anh Tùng hiệp sĩ trên ngọn đồi nầy đều rơi vào tay Lục Ôn Hầu và Đỗ Kế ? Đó là công lao của chồng mụ đó chớ Ngọc Lan nói vậy, chắc chắn không bao giờ giết người có công.” Mụ gượng nói:
- Tiểu thư biết nghĩ đến công lao của chồng tôi như vậy, thật không còn chi quí hóa cho bằng. Cám ơn tiểu thư lắm.
Ngọc Lan thấy «cá đã cắn câu», nên càng nhỏ nhẹ hơn:
- Đó Mụ thấy chưa ? Dù cho lão có làm tội thật sự, ta cũng không thể giết mà !
Nhưng ta vẫn thắc mắc về lũ ca nữ ở Đào Nguyên Quán. Làm sao chúng lọt được vào đây ?
Mụ chủ quán liếc nhìn Ngọc Lan thấy nàng ngó đi nơi khác. Mụ có vẻ suy nghĩ lung lắm. Ngọc Lan đã hứa lời không hại chồng mụ, thì có lý nào dấu giếm những chuyện đã qua Vự chủ quán thật thà nói:
- Nếu tiểu thơ rộng lòng nưh vậy, tôi đâu dám giấu gì nữa. Tôi xin thưa thật cho tiểu thư nghe.
Ngọc Lan mừng lắm vì chắc chắn mình sẽ khám phá ra được âm mưu của bọn Hạnh Hoa Thôn. Nàng bảo mụ ta:
- Mụ cứ nói đi Có phải chồng mụ đã chứa chấp bọn ca nữ Đào Nguyên Quán không ?
- Dạ. Nhưng không phải ý chúng tôi muốn thế mà bọn Hạnh Hoa Thôn ép buộc.
- Bọn Hạnh Hoa Thôn đã hành động như thế nào ? Mụ biết không ?
Mụ chủ quán thấy nói ra những lời đó mà Ngọc Lan vẫn giữ vẻ mặt bình thường thì tin tưởng nàng thật lòng nên tiếp:
- Dạ biết chớ Chính Hoa Mai nữ hiệp đã đến đây.
- Hoa Mai ? Ồ Con bé đó gan dạ thật. Nó đến đây một mình hay với ai ?
- Lúc đầu, Hoa Mai đến một mình và xin làm ca nữ trong Giang Hồ Quán. Rất nhiều quan khách say mê cô ta.
- Hoa Mai ghê gớm lắm Ta biết rõ con bé đó mà.
- Ban đầu chúng tôi không hề nghi ngờ gì cả. Nhưng sau đó, có một đêm Hoa Mai lẻn vào phòng vợ chồng tôi, mở lời đe dọa. Sợ bị giết chết, chồng tôi đồng ý cho Hoa Mai đưa các ca nữ Đào Nguyên Quán tới đây. Tưởng là chỉ giúp họ trốn tránh tìm miếng ăn, cũng không phải là tội nặng ?
Ngọc Lan đã hiểu rõ tự sự, nhưng vẫn còn thắc mắc về địa điểm trú ẩn của Hoa Mai củng bọn ca nữ Đào Nguyên Quán. Nàng nhỏ nhẹ hỏi mụ chủ quán:
- Mụ để cho bọn chúng trú ẩn trong quán ư ?
Mụ chủ quán Giang Hồ lắc đầu:
- Không Chúng đâu chịu ở lại trong quán nầy.
- Rồi chúng ở đâu ?
- Dạ tôi cũng không hiểu Cứ đêm đến là họ tìm tới đây.
Ngọc Lan còn đang phân vân bỗng nghe đánh vụt một cái. Một viên đá từ đâu bay vào. Bọn do thám ùa ra kêu thất thanh:
- Thích khách Thích khách !
Chúng chia nhau tìm kiếm kẻ gian, nhưng chung quanh quán vẫn im lìm vắng vẻ, gian phi đã mất dạng tự bao giờ. Ngọc Lan cũng không khỏi hoang mang. Nàng lượm viên đá, thì thấy kèm theo một phong thư. Thiếu nữ gỡ ra và vụt kêu lên:
- Trời Có thể được sao ? Mạc Tuyết Lan ?
Từ trên nóc Giang Hồ Quán, có hai bóng người nép sát bên nhau và đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Hai người đó không ai khác hơn là Vũ Anh Kiệt và Hoa Mai. Họ đến đây sau khi Liễu Hương, Bạch Ngọc tự sát. Hoa Mai nóng lòng toan giết chết Ngọc Lan nhưng Anh Kiệt ngăn lại và ra dấu bảo nàng chờ đợi. Dưới kia, một tên do thám cất tiếng:
- Tiểu thư Mạc Tuyết Lan đã ra mặt phản bội rồi mà. Từ bao lâu nay nàng mất dạng.
Ngọc Lan xé thư ra bảo hắn:
- Ta biết thế Chẳng rõ con bé đó còn gửi thư cho ta để làm gì ?
Nàng đọc lớn lên:
«Chị Ngọc Lan nhã giám, Chắc chị ngạc nhiên nhiều lắm khi nhận được bức thư này của em, vì từ bao lâu nay em vắng bặt tin Có lẽ chị cũng nghi ngờ em phản bội như bao nhiêu người khác Mà thật ra chị có ngờ cho em như thế cũng không phải là quá đáng !
Em đã cố tình làm cho mọi người đề quyết em hàng giặc vì có như thế mới qua mặt được bọn Hạnh Hoa Thôn. Bây giờ, phận sự đã lo xong, việc đầu tiên là em gởi thư cho chị rõ để chị bênh vực cho em trước Đỗ tri huyện và Lục Ôn Hầu Em xin nói mau cho chị biết:
Nhờ trá hàng quân Hạnh Hoa Thôn mà em biết rõ hành động của bọn chúng Hiện giờ chị đang muốn biết sào huyệt của bọn ca nữ Đào Nguyên Quán chớ gì ? Em biết rất rành và chỉ đường cho chị và các bạn đến đó.
Gọi là món quà đầu tiên của em chị.» Ngọc Lan tươi ngay nét mặt, trong lúc Hoa Mai ở trên nóc ngói thúc vào hông Anh Kiệt:
- Đó, anh đã thấy rõ chưa ? Mạc Tuyết Lan khốn nạn thật. Phen nầy em nhất định không tha cho con bé đó.
Anh Kiệt rất hoang mang sau khi nghe những lời trong bức thư của Mạc Tuyết Lan. Ngọc Lan lẩm nhẩm đọc đoạn sau bức thư rồi truyền quân sĩ và bọn do thám:
- Hãy đến vây gian nhà cũ của Vũ Anh Tùng. Sào huyệt của chúng ở nơi đó !
Quân sĩ ùn ùn kéo đi Hoa Mai thấy bọn chúng đi xa rồi mà Anh Kiệt vẫn ngồi im liền hỏi:
- Vũ Huynh Anh định hành động ra sao ?
- Hành động gì bây giờ hả em ?
- Để cho chúng khám phá ra sào huyệt đó ư ?
- Giữ lại cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, các ca nữ đã đi xa rồi em quên sao ?
- Em nhớ chớ, nhưng Mạc Tuyết Lan phản bội như thế, chắc sẽ còn làm hại bọn ta nhiều hơn nữa.
- Anh đang nghĩ đến điều đó Chẳng rõ đoạn sau bức thư của Mạc Tuyết Lan chứa đựng những gì ? Ngọc Lan đọc lầm thầm một mình, không đoán được.
- Chắc là chỉ đường tìm đến gian hầm trong ngôi nhà cũ chớ gì ?
Một giọng nói trong trẻo từ đâu phát ra khiến Hoa Mai và Anh Kiệt giật mình:
- Không phải chỉ giản dị như thế đâu !
Cả hai quay lại và cùng tuốt kiếm cầm tay. Người vừa nói đứng khoanh tay sừng sững trước mặt hai người. Hoa Mai kêu lên:
- Mạc Tuyết Lan Ồ, mi còn vác mặt tới đây ư ?
- Kìa Hoa Mai nữ hiệp Sao lại đổi giọng như thế Chỗ chị em mình… - Ai chị em gì với mi Đồ phản bội !
Mạc Tuyết Lan lắc đầu:
- Nữ hiệp đừng nóng Chuyện đâu còn có đó. Nếu phản bội, tôi đã chỉ bắt Nữ hiệp và Vũ hiệp sĩ từ lúc nãy rồi !
Anh Kiệt cũng thấy rõ điều đó, liền cất tiếng:
- Mạc Tuyết Lan Ta thật không hiểu được thái độ của nàng Sao cứ mãi sớm đầu tối đánh ?!
- Vũ hiệp sĩ nói thế là oan cho tôi Tôi vẫn một lòng với phái Hạnh Hoa mà.
Mạc Tuyết Lan bí mật nói:
- Các ca nữ Đào Nguyên Quán đã đi xa rồi, không chừng đã về đến núi Hạc Sơn cũng nên. Quân binh của Ngọc Lan xuống địa đạo sẽ không tìm được ai hết. Em sẽ bít con đường ăn thông các nơi khác và nhờ anh, chị đứng giữ trên nắp hầm. Thế là giam giữ cả bọn phía dưới.
Vũ Anh Kiệt và Hoa Mai nhìn nhau thấy lời giải thích của Mạc Tuyết Lan rất hữu lý. Thì ra nàng không bội phản mà cố tình dụ Ngọc Lan xuống địa đạo. Mạc Tuyết Lan tiếp hỏi:
- Anh chị đã thấy rõ dụng ý của em chưa ? Chỉ cần khi cả bọn xuống đường hầm hết rồi, anh chị bít nắp hầm dùm em.
Hoa Mai và Vũ Anh Kiệt nhìn nhau, sau những lời giải bày của Mạc Tuyết Lan.
Họ không ngờ cô bé kia lại tài tình đến như vậy Hoa Mai bước tới nắm tay Mạc Tuyết Lan nói:
- Cô nương tha lỗi cho tôi Thật ra mình quá hồ đồ.
- Chị đừng bận tâm Em tráo trở như thế, chị không hiểu lầm sao được. bây giờ thì chúng ta thi hành kế hoạch:
em vừa đưa chúng xuống hết dưới hầm thì anh và chị nên bít miệng hầm. Em thoát lên được sẽ tìm đường trở lại ngay.
Vũ Anh Kiệt và Hoa Mai cùng gật đầu nói:
- Mạc Tuyết Lan yên tâm. Chúng tôi sẽ làm đúng theo lời chỉ dẫn của cô.
Mạc Tuyết Lan mỉm cười vâng dạ, trong lòng sung sướng hơn bao giờ hết.
Nàng biết những người cầm đầu phái Hạnh Hoa đã thật tình tha thứ cho nàng rồi.
!
Ngọc Lan đưa bọn do thám và đám cận vệ quân đến thềm nhà cũ của hiệp sĩ Vũ Anh Tùng liền hạ lệnh vây chặt bốn bề. Thật sự, nàng chưa biết nắp hầm ở đâu, nhưng theo lời Mạc Tuyết Lan trong thư thì nàng cứ cho bao vây trước đã. Mạc Tuyết Lan hứa sẽ đến tiếp tay với nàng. Ngay trong khi đó, một bóng người vụt nhảy đến bên cạnh Ngọc Lan. Bọn do thám hết hồn tuốt gươm ra khỏi vỏ. Ngọc Lan nhìn ra ngay Mạc Tuyết Lan liền nói:
- Đừng hành hung Người nhà cả.
Mạc Tuyết Lan quì xuống trước mặt Ngọc Lan:
- Em xin kính chào tiểu thư.
- Kìa Mạc Tuyết Lan Có gì mà phải giữ lễ như thế. Chị em mà Chị biết không khi nào em bỏ chị.
Mạc Tuyết Lan đứng lên nhìn quanh quẩn và chú ý thấy bọn do thám đều nhìn mình với vẻ dò xét. Nàng liền bảo Ngọc Lan:
- Lúc nãy ở Giang Hồ Quán, em không dám chường mặt vì không biết chị có tin lòng chăng. Lỡ chị không nghe, truyền quân sĩ giết em thì nguy Em buộc lòng phải viết thư để thử lòng chị đó !
Ngọc Lan chỉ hàng ngũ quân sĩ đang bao vây tòa nhà đổ nát rồi nói:
- Em thấy không ? Chị đã làm đúng theo lời trong thư của em.
- Dạ, em có thấy.
Một tên do thám nóng lòng hỏi:
- Mạc Tuyết Lan Sào huyệt của chúng ở đâu ?
- Ở chỗ nền nhà cũ đó chớ đâu !
- Ta đến bắt chúng là vừa, còn chờ gì nữa ?
Ngọc Lan truyền quân sĩ:
- Hãy tuốt kiếm ra khỏi vỏ, theo chân Mạc Tuyết Lan. Trong chúng bây, ai bắt sống hay giết chết một tên giặc đều được trọng thưởng.
Quan sĩ dạ ran. Mạc Tuyết Lan làm bộ lo sợ:
- Kìa tiểu thư Đừng cho chúng làm ồn.
Ngọc Lan chợt nhớ ra đưa tay ngăn chúng lại, nói:
- Từ đây là phải ngậm câm, không ai được nói một lời nào nữa Ai cãi lệnh sẽ bị bêu đầu.
Quân sĩ riu ríu vâng lời. Mạc Tuyết Lan bảo Ngọc Lan:
- Thôi chúng ta lên đường Em đi trước, chị lo hậu tập.
- Sao chị em ta không xuống hầm một lượt và ở kề cận bên nhau, có phải tiện hơn không ?
- Có em dẫn đầu, chị nên phòng chúng đánh úp phía sau. Bao giờ tới chỗ chúng ẩn trú sẽ hay !
- Được rồi Mọi việc tùy em định liệu.
Mọi người lần lượt xuống hầm. Ngọc Lan không chút nghi ngờ lòng dạ của Mạc Tuyết Lan. Anh Kiệt, Hoa Mai đã có mặt ở đây từ lâu. Anh Kiệt bảo em:
- Ta làm đúng theo lời của Mạc Tuyết Lan. Một mình nàng ở dưới hầm không biết có thành công được chăng ?
- Em tin ở Mạc Tuyết Lan May mắn là Ngọc Lan đã không nghi ngờ gì nàng mà còn thương yêu nàng như ruột thịt.
Bỗng có tiếng vó câu rộn rịp từ xa vọng lại. Anh Kiệt, Hoa Mai sững sờ nhìn nhau rồi lẩn mình vào bụi rậm. Trong khi ấy từ dưới chân đồi một đội kỵ sĩ rần rộ chạy đến, đi đầu là Lục Ôn Hầu. Anh Kiệt chú ý thấy chúng rẽ sang Giang Hồ Quán chớ không đi thẳng đến đây. Hoa Mai nói:
- Lục Ôn Hầu làm sao biết chúng ta ở đây mà Vũ huynh phòng ngại !
Anh Kiệt đáp:
- Chắc là hắn đi tìm Ngọc Lan Đến Giang Hồ Quán không gặp thế nào cũng đổ xô ra đi tìm. Lại thêm trở ngại công việc của bọn ta.
Thật đúng như lời Anh Kiệt dự đoán, chỉ một lúc sau Lục Ôn Hầu kéo đám kỵ sĩ rần rộ hướng về phía nhà chàng. Đi cạnh bên hắn là tên quân canh mà Ngọc Lan đã để lại canh chừng Giang Hồ Quán. Lục Ôn Hầu có vẻ lo âu rõ rệt. Thỉnh thoảng hắn lại hỏi tên quân canh:
- Tiểu thư đi đâu ? Mi nói lại cho ta nghe xem.
- Bẩm tướng công Tiểu thư nhận được thư của Mạc Tuyết Lan rồi đi ngay.
- Tiểu thư nói gì ? Mạc Tuyết Lan đã bội phản, tiểu thư và bọn bây không biết hay sao ?
- Dạ biết chớ Con ở xa nên không nghe rõ được bức thư. Sau đó, tiểu thư lại kéo quân sĩ ra đi, nghe đâu tìm sào huyệt của bọn ca nữ Đào Nguyên Quán.
- Ngọc Lan đi về hướng nào ?
- Dạ tiểu thư đi về hướng nầy đây.
Lục Ôn Hầu giục ngựa tới trước, bọn kỵ sĩ tuôn theo sau. Chúng qua ngang ngôi nhà cũ của Vũ Anh Tùng mà không chút gì để ý. Lục Ôn Hầu có ngờ đâu Ngọc Lan và đám cận vệ quân bị kẹt dưới địa đạo. Hoa Mai và Anh Kiệt nép sát mình trong bụi rậm chỉ sợ bọn Lục Ôn Hầu nhìn thấy sẽ bại lộ tất cả.
Hoa Mai chợt nhìn về phía nắp hầm thấy động đậy liền gọi Anh Kiệt:
- Vũ huynh Nắp hầm động đậy.
Anh Kiệt gieo mình xuống đất chạy đến nơi thì thấy nắp hầm đang bị đẩy sang bên. Chàng vội vàng đẩy cho bít lại. Anh Kiệt biết ngay Mạc Tuyết Lan đã thực hiện kế hoạch, nhưng chàng không rõ số phận của nàng đã ra sao ?
Ở dưới địa đạo lúc bấy giờ thật là lộn xộn. Ngọc Lan hoàn toàn không ngờ đến sự bội phản của Mạc Tuyết Lan. Cả bọn đi xuống một đổi đường thì thấy địa đạo không lớn rộng ra như lời Mạc Tuyết Lan đã nói. Bọn cận vệ quân lo ngại lắm, nhưng không dám hỏi Mạc Tuyết Lan vì được lệnh của Ngọc Lan lúc nãy là tất cả đều phải ngậm câm. Riêng Ngọc Lan nàng cũng ngạc nhiên lắm, nhưng vì ở hậu tập nàng không thể hỏi chuyện Mạc Tuyết Lan. Đi một lúc, Mạc Tuyết Lan vụt bỏ chạy thật nhanh rồi không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Quân cận vệ tiến thêm một hồi nữa gặp nhiều ngõ ngách thì đứng dừng cả lại, xôn xao. Ngọc Lan thấy chuyện lạ chen tới trước, lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy ? Đã tới rồi ư ? Mạc Tuyết Lan đâu rồi ?
Một tên quân vội đáp:
- Dạ Mạc nữ hiệp đã bỏ chạy từ lúc nãy. Chúng con theo không kịp… - Lạ lùng chưa ? Mạc Tuyết Lan đi đâu ? Sao bây không báo cho ta biết ?
- Tiểu thư hạ lệnh phải ngậm câm !
Ngọc Lan nhận thấy ngay sự hớ hênh của mình. Nhưng không lẽ Mạc Tuyết Lan bỏ rơi bọn nàng ở đây ? Đâu là quân giặc ? Nàng cất tiếng gọi vang lên:
- Mạc Tuyết Lan Mạc Tuyết Lan Em ở đâu ?
Tiếng nàng vang đi xaa. Không có tiếng trả lời Quân sĩ nhìn Ngọc Lan, ai nấy đều có vẻ sợ sệt. Có phải Mạc Tuyết Lan bội phản chăng ? Ngọc Lan bỗng nói:
- Hãy đi tới xem sao ?
- Bẩm tiểu thư Chúng tôi biết đi đường nào ? Bao nhiêu là ngõ ngách.
Ngọc Lan thét to lên:
- Thì chia nhau đi tìm kiếm Ở đây mà hỏi à ?
Quân cận vệ hốt hoảng mạnh ai nấy đi, nhưng các ngõ ngách ấy chỉ là những đường cùng, chúng đi một lúc đều dội ngược trở lại. Có mỗi một ngõ ăn thông đến núi Hạc Sơn thì Mạc Tuyết Lan đã rinh một tảng đá to tấn bít lại, chúng không biết nơi nào mà ra. Quân sĩ của Ngọc Lan cứ lẩn quẩn mãi ở trong hang, sau cùng lại quay về thưa với nữ tướng:
- Bẩm tiểu thư Địa đạo nầy không có lối ra. Chắc là chúng ta đã bị gạt rồi !
Ngọc Lan đã thấy rõ điều đó và trong lòng căm hận Mạc Tuyết Lan hơn bao giờ hết. Nàng thương yêu cô ta nên mới bị gạt gẫm một cách thảm thương !
Hồi 6b
XÂM NHẬP HẠNH HOA THÔN
Mạc Tuyết Lan gạt Ngọc Lan và bọn cận vệ xuống hết dưới địa đạo rồi, liền thi hành ngay kế hoạch đã định. Nàng không quên lấp con đường phía sau lưng mình để Ngọc Lan và bọn cận vệ quân không theo được. Xong xuôi, Mạc Tuyết Lan chạy nhanh trong địa đạo để trở lại gặp Anh Kiệt, Hoa Mai sớm chừng nào hay chừng nấy Bắt được Ngọc Lan lần nầy, Mạc Tuyết Lan tin tưởng phái Hạnh Hoa sẽ tha thứ hết những lỗi lầm của mình ngày trước và biết chừng đâu người yêu cùa nàng Mạc Tồn tráng sĩ, cũng sẽ hiểu thấu lòng nàng.
Mạc Tuyết Lan đi hết con đường hầm, sắp lên mặt đất, chợt nghe tiếng vó câu dồn dập từ xa. Mười phần chắc không phải quân Tàu vì ít khi chúng lảng vảng tới đây. Mà nếu là quân kỵ của Hạnh Hoa Thôn thì nàng cần phải gặp để nhờ họ tiếp tay với Anh Kiệt, Hoa Mai để bắt sống Ngọc Lan và cả bọn. Mạc Tuyết Lan nghĩ thế nên ra khỏi địa đạo. Nàng có ngờ đâu cánh quân đó lại là của Lục Ôn Hầu, hắn đang đi tìm Ngọc Lan. Mạc Tuyết Lan vừa thấy dạng bọn chúng vội vàng lánh mặt, nhưng đã trễ. Lục Ôn Hầu mắt sáng như sao, giục ngựa lướt tới:
- Đứng lại Ồ Mạc Tuyết Lan Đồ phản bội mi làm gì ở đây ?
Mạc Tuyết Lan biết mình không thể không ứng chiến được nên tuốt gươm ra khỏi vỏ:
- Lục Ôn Hầu Đã gặp nhau cứ giao đấu cần gì phải hỏi cho dài dòng.
Lục Ôn Hầu cười nói:
- Khá khen cho đó Mi vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh trước giờ sắp chết, thật đáng khen. Nhưng sợ không lâu đâu. Ta chỉ hơi buồn là một người như mi, được lòng tin yêu của Ngọc Lan tiểu thư lại đi bội phản Nếu không mi lo gì không có tước vị cao sang.
- Thôi Đừng đem cái trò đó mà khuyến dụ ta nữa. Đến như Ngọc Lan rồi cũng không sống được đâu Sau này sẽ tới bọn bây.
- Mạc Tuyết Lan Mi muốn nói gì ?
- Thôi đi Lục Ôn Hầu Ni đừng giả bộ không hay biết gì cả. Chính mi đang đi tìm Ngọc Lan đó chớ gì Hiện nàng đang ở trong tay ta, sống chết tùy ta định liệu.
Nàng nói xong, ung dung tra kiếm vào vỏ, tiếp:
- Bây giờ mi đã nghe rõ rồi chứ ? Cứ tự tiện giết ta đi, rồi thì cháu mi cũng chỉ còn là cái xác không hồn.
Lục Ôn Hầu cả giận vì Mạc Tuyết Lan hiểu thấu tim đen của mình. Hắn nạt lớn:
- Tiện tì khốn khiếp Đừng liều lĩnh, rồi sẽ được chết theo ý nguyện.
Mạc Tuyết Lan ngang nhiên bước tới trước:
- Đây, mi cứ xuống gươm.
Một tên do thám rất giỏi võ nghệ, độ chừng bắt sống được Mạc Tuyết Lan, tra tấn sẽ tìm biết được nơi Ngọc Lan bị giam giữ. Hắn nghĩ thế nên khi Mạc Tuyết Lan vừa bước ngang qua, bất thình lình nhảy xuống ôm chầm lấy nàng. Mạc Tuyết Lan thấy dạng hắn đã né tránh sang bên, rồi đá phóc vào hông hắn. Tên do thám té nhào dưới chân ngựa, máu họng trào ra. Quân kỵ toan ra tay thì Lục Ôn Hầu đã thét lớn:
- Hãy khoan Lui ra hết.
Ông cau mặt, bảo Mạc Tuyết Lan:
- Mạc Tuyết Lan Mi đừng tưởng đang nắm lợi thế rồi giở giọng xấc xược Số phận của mi đang nằm trong tay của ta đó. Muốn sống hãy chỉ chỗ Ngọc Lan mà đổi mạng. Ta thề danh dự sẽ thả mi ra.
Mạc Tuyết Lan ngó Lục Ôn Hầu, đôi mày tằm dựng ngược:
- Lục Ôn Hầu Mi tưởng ta sợ chết lắm sao ? Cứ việc giết ta đi.
Lục Ôn Hầu giận đến tím gan, tím ruột. Ông vung kiếm chém bổ vào đầu Mạc Tuyết Lan:
- Con tiện tì ngạo mạn đến thế là cùng.
Mạc Tuyết Lan né sang bên, rồi rút kiếm chém vào đôi chân Lục Ôn Hầu đang kẹp bên hông tuấn mã. Lục Ôn Hầu kinh hãi rút chân lên. lưỡi kiếm phạt sâu vào bụng ngựa, máu vọt ra có vòi. Tuấn mã hí vang trời, phóng tới như cuồng điên.
Lục Ôn Hầu cố siết giây cương cũng không kềm vững được. Quân kỵ đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ, định phen nầy băm vằm Mạc Tuyết Lan mới đã nư giận. Nhưng chúng chưa kịp tiến tới thì từ các lùm cây bụi rậm, tên bay vun vút và tiếng reo hò tở mở. Mạc Tuyết Lan chưa rõ quân phía bên nào, nhưng sợ trúng tên liền nằm rạp xuống và nàng chú ý thấy hàng trăm nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn từ trên ngọn cây nhảy xuống, đao kiếm sáng ngời chém xả vào đầu, vào mình quân kỵ. Bọn kia bị tấn công bất thình lình, phản ứng không kịp nên bị tàn sát như kẻ tay không Hàng ngũ phút chốc đã tan, kẻ nào may mắn thoát chết liền bỏ chạy đi không cần có lệnh rút quân. Mạc Tuyết Lan nhìn quanh quẩn không thấy Lục Ôn Hầu và con tuấn mã bị thương đâu cả, chắc là trong lúc hỗn loạn hắn ta đã thoát chạy đi rồi !? Đằng kia, quân binh Hạnh Hoa Thôn đã gom trở lại, hướng dần về phía Mạc Tuyết Lan. Từ trên ngọn cây gần đó, một bóng người nhảy vụt xuống trước mặt nàng. Mạc Tuyết Lan nhìn ra Phi Hồng Yến thì ngồi dậy kêu lên:
- Kìa Phi Hồng Yến cô nương.
- Mạc Tuyết Lan Thế mà tôi tưởng cô bị nguy rồi.
Mạc Tuyết Lan liền hỏi Phi Hồng Yến:
- Sao cô nương biết tôi bị nạn nơi đây mà giải cứu ? Thật may mắn vô cùng.
Phi Hồng Yến đáp:
- Nơi đây là ải địa đầu vào vùng Hạc Sơn, quân ta vẫn có mặt thường trực Họ thấy Mạc Tuyết Lan bị vây ênn về báo cho tôi rõ.
- À ra thế Cô nương có bắt được Lục Ôn Hầu chăng ?
- Không Hắn một mình một ngựa thoát chạy xa rồi. Tuyết Lan sao lại ở đây ?
- Em từ dưới địa đạo lên thì gặp ngay bọn Lục Ôn Hầu !
- Trời Nếu vậy chúng đã biết ?
- Không Chúng vẫn chưa biết em từ đâu đến !
- Cô nương làm gì ở dưới địa đạo ? Tôi đã đưa các ca nữ về đây hết rồi.
- Dạ. Em có biết điều đó Em gặp Anh Kiệt và Hoa Mai bàn mưu nhốt Ngọc Lan và đám cận vệ quân dưới địa đạo.
- Ủa Đã bắt được con bé Ngọc Lan rồi sao ? Còn chị Hoa Mai và Vũ huynh ở đâu hiện giờ ?
Mạc Tuyết Lan tóm tắt mọi chuyện cho Phi Hồng Yến hiểu rõ tình hình, rồi nói:
- Hiện tại Anh Kiệt và chị Hoa Mai đang trông chừng chỗ nắp hầm. Hai người đợi em trở lại để bắt sống Ngọc Lan.
- Nếu vậy để tôi kéo quân đến tiếp tay với mọi người.
- Trời còn sáng, chúng ta kéo quân lên đồi sẽ bại lộ ngay. Chi bằng chị chờ đêm tối đã. Để em về chỗ hẹn kẻo Anh Kiệt và chị Hoa Mai trông tin.
Phi Hồng Yến nghe Mạc Tuyết Lan nói có lý, nên gật đầu:
- Được rồi Mạc Tuyết Lan nhớ bảo cho Vũ huynh rõ là quân ngũ đã sẵn sàng.
Chị Lệ Hồng và anh Tiểu Lý Bá chỉ chờ hội ý với anh ấy là kéo đi ngay.
Mạc Tuyết Lan vâng dạ, trở lại Hạnh Hoa Thôn. Nàng đến ngôi nhà cũ của Vũ Anh Tùng thì gặp ngay Anh Kiệt, Hoa Mai. Đôi bên mừng rỡ trước sự thắng lợi đầu tiên. Mạc Tuyết Lan báo tin cho hai người biết là nhờ Phi Hồng Yến mà mình thoát khỏi tay Lục Ôn Hầu. Anh Kiệt bỗng nói:
- Chúng ta nên bắt Ngọc Lan trước đã. Bọn ấy đang tìm đủ cách để thoát thân đó Nắp hầm bị xô đi mấy lần.
Hoa Mai ngó Anh Kiệt hỏi:
- Anh định thế nào ? Bắt sống chúng ư ?
- Nhất định như vậy rồi. Bọn cận vệ quân thì giết chúng làm gì ?
- Nhưng làm thế nào bắt sống hết được ? Chúng ta chỉ có ba người ?
Anh Kiệt nói nhỏ:
- Để ta dùng mẹo.
Rồi chàng cất tiếng:
- Ngọc Lan Hãy nghe cho rõ:
Hạnh Hoa Thôn đã về tay bọn ta rồi. Lên mà xem lửa cháy rực trời kia Lục Ôn Hầu và Đỗ Kế đã bị bắt.
Dưới địa đạo im phăng phắc. Anh Kiệt tiếp lời:
- Nếu mi biết điều chịu trói qui hàng, ta hứa sẽ tha cho mạng sống. Hãy cho lên từng người một đi.
Anh Kiệt dứt lời liền hất mạnh nắp hầm bày ra một địa đạo tối om. Hoa Mai và Mạc Tuyết Lan muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa. Cả hai liền rút kiếm cầm tay đề phòng bất trắc Nhưng thật lạ lùng Dưới hầm sâu không có tiếng động mà chẳng thấy ai lên tiếng trả lời. Anh Kiệt ngơ ngác bảo hai nàng:
- Lạ lùng quá Sao không thấy chúng trả lời ?
Mạc Tuyết Lan nhủ thầm:
“Chết rồi Chắc Ngọc Lan đã tìm được lối rạ” Nàng nhảy xuống hầm và đến chỗ chận tảng đá lúc nãy thì không còn thấy gì nữa hết.
Tảng đá bị đẩy lui lại chỗ lòng chảo, còn Ngọc Lan và đám cận vệ quân đã mất dạng tự bao giờ Nàng quá tin ở tảng đá mà lầm Ngọc Lan vẫn đủ sức đẩy vẹt tảng đá sang bên để tìm lối thoát. Mạc Tuyết Lan vội vã theo đường hầm chạy đi.
Một lúc lâu, nàng đến đầu địa đạo và vừa trồi lên, chợt nghe tiếng đao kiếm vang dội và tiếng hét vang:
- Kìa thêm một đứa nữa !
Một lằn kiếm chém vụt vào đầu nàng. Mạc Tuyết Lan kinh hãi đưa kiếm lên đỡ Chừng nhìn lại thì thấy một nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn. Kẻ kia cũng sửng sốt nhìn nàng:
- Kìa cô nương Sao thế nầy ?
Mạc Tuyết Lan cũng không hiểu ra làm sao cả. Nàng hỏi nhanh:
- Có chuyện gì vậy ? Ai đánh với ai ?
- Chúng tôi vừa bắt gặp Ngọc Lan và đám cận vệ quân từ dưới địa đạo lên. Phi Hồng Yến cô nương đang giao chiến với Ngọc Lan kìa.
Mạc Tuyết Lan mừng rỡ nói:
- Thế là con bé Ngọc Lan chưa thoát được Ta đang lùng kiếm nó đây. Hãy bắt cho hết bọn chúng, đừng cho thoát một tên nào !
Nàng cùng với nghĩa quân nhảy vào vòng chiến. Phi Hồng Yến vừa thấy dạng đã kêu lên:
- Kìa Mạc Tuyết Lan.
- Em đã trở lại đây Cô nương cho tiếp tay với… Ngọc Lan đang giao đấu với Phi Hồng Yến chợt nghe tiếng Mạc Tuyết Lan liền quay lại:
- A Tiện tì khốn khiếp Số mi đã tận cùng rồi mới trở lại đây.
Nàng dứt lời liền bỏ Phi Hồng Yến chém vụt một nhát vào đầu Mạc Tuyết Lan.
Thiếu nữ kia đưa kiếm lên đỡ rồi cười nhạt:
- Ngọc Lan ngu xuẩn Chưa bó tay chịu trói còn chờ gì nữa ?
Phi Hồng Yến thấy hai nàng quyết lòng hơn thua với nhau thì nhảy ra khỏi vòng chiến. Tuy nhiên, nàng vẫn theo dõi phòng hờ tiếp ứng Mạc Tuyết Lan. Ngọc Lan bị đánh bạt lưỡi kiếm nhưng vẫn không nao núng mà cứ lăn xả vào mình Mạc Tuyết Lan. Nàng vừa giao đấu vừa kể lể:
- Con tiện tì Ta vì thương mi mà lầm Thật là hèn hạ Sao mi lợi dụng lòng yêu thương của ta ?
Mạc Tuyết Lan cũng không vừa gì. Tay kiếm của nàng bay vun vút. Nàng đáp lời Ngọc Lan:
- Trời ơi, Ngọc Lan Mi còn dám thốt ra những lời nói đó ư Ta đi lợi dụng lòng yêu thương của mi ? Thật còn trời đất nào nữa. Mi còn nhớ không ? Bọn bây ác độc, đã bắt người yêu của ta còn đe dọa buộc ta phải phản dân, hại nước. Ta cũng vì yêu thương Mạc Tồn mà «giúp dáo» cho bọn bây. Nhưng nay đã hết rồi, ta quyết lòng chuộc lại tội lỗi ngày xưa. Dù có băm vằm xác mi, Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu cũng chưa vừa lòng ta nữa.
Mạc Tuyết Lan dứt lời, chém một nhát kiếm vèo vào cổ họng Ngọc Lan. Con gái Đỗ Kế hụp đầu xuống đâm thốc lưỡi kiếm vào ngực họ Mạc. Tuyết Lan lỡ trớn, không thể thối lui được liền xoay mình tránh thoát. Nàng hết hồn không còn dám xem thường Ngọc Lan nữa.
Đàng kia Phi Hồng Yến nhìn thấy hai người tài sức ngang nhau thì không mấy lo. Nàng quay sang các bạn, họ đã hạ hầu hết qưân cận vệ:
lớp bắt sống, lớp chém chết tại trận tiền. Tình thế của chúng thật là bi đát. Phi Hồng Yến muốn tiếp tay với Mạc Tuyết Lan bằng cách làm mất tinh thần Ngọc Lan, nên nói to lên:
- Ngọc Lan Hãy nhìn xem hàng ngũ quân cận vệ của mi Chúng đã bị giết cả rồi, còn chống cự làm gì vô ích Hãy bó tay qui hàng để cứu lấy mạng sống.
Ngọc Lan vừa giao chiến với Mạc Tuyết Lan vừa liếc nhìn trận thế. Hỡi ơi !
Binh tướng của nàng không còn được mấy tên Chúng đang ở trong một tình thế tuyệt vọng. Mạc Tuyết Lan cười vang lên:
- A ha Ngọc Lan Đã thấy rõ ngày tàn của mi chưa ?
- Mạc Tuyết Lan Chớ vội tưởng mi đắc thắng mà lầm Dù gì ta cũng quyết một còn một mất với mi.
Nàng vung kiếm bay tới tấp xuống đầu Mạc Tuyết Lan. Họ Mạc vừa đưa kiếm lên đỡ lại thấy ánh kiếm bay vụt ngang hông mình. Mạc Tuyết Lan kinh hãi né tránh và chú ý thấy rõ ràng Ngọc Lan đã thay đổi kiếm pháp. Tay kiếm của nàng cực kỳ linh diệu, biến hóa khác thường, tấn thối nhanh như chớp. Mạc Tuyết Lan lúng túng chống trên đỡ dưới nhưng vẫn chưa biết làm thế nào phá vỡ đường kiếm ác hại đó. Phi Hồng Yến và các nghĩa sĩ đứng bên ngoài thầm lo ngại cho số phận Mạc Tuyết Lan. Chính họ cũng không rõ Ngọc Lan đang múa đường kiếm gì ?
Bỗng có tiếng nói:
- Trời Thế nầy Mạc Tuyết Lan lâm nguy mất.
Mọi người giựt mình quay lại thấy Hoa Mai và Anh Kiệt vừa tới nơi. Phi Hồng Yến và các bạn reo mừng:
- Kìa Vũ huynh !
- Chị Hoa Mai !
Vũ Anh Kiệt chào các bạn rồi hỏi ngay:
- Có phải Ngọc Lan và bọn cận vệ đã thoát ra khỏi đường hầm chăng ?
Phi Hồng Yến gật đầu:
- Dạ đúng thế Các em chận lại kịp.
Hoa Mai bảo Anh Kiệt:
- Chắc là phải tiếp tay với Mạc Tuyết Lan rồi Vũ huynh Không thì nàng lâm nguy đó.
Anh Kiệt chưa nói gì, Hoa Mai đã rút kiếm ra khỏi vỏ định nhảy vào vòng chiến. Ngọc Lan liếc thấy liền la lên:
- Hoa Mai Các người đừng ỷ đông mà đàn áp ta. Như vậy đâu xứng đáng với uy danh phái Hạnh Hoa.
Hoa Mai cười nhạt:
- Thôi đi cô con gái của Đỗ Kế Đối với quân cướp nước như bọn bây thì ai đối xử theo lối anh hùng mã thượng bao giờ ? Lòng dạ của bây có khác chi loài lang cẩu Đến như người già cả đui mù mà bây cũng đành tâm đầu độc.
Hoa Mai muốn nhắc đến bọn do thám do Ngọc Lan cầm đầu đã đành tâm đầu độc Tiêu Hà lão hiệp, thúc phụ của nàng. Bởi vậy đối với Ngọc Lan, nàng còn một mối thù bất cọng đái thiên. Mạc Tuyết Lan đã đuối sức lắm rồi nên khi thấy Hoa Mai nhảy vào vòng chiến, nàng mừng rỡ vô cùng. Hoa Mai khẽ bảo nàng:
- Mạc Tuyết Lan Cô nương để con bé đó cho ta.
Ngọc Lan nào phải tay đối thủ với Hoa Mai. Cháu gái Tiêu Hà lão hiệp đã từng nổi danh khắp phương Nam, tài tình như Lục Ôn Hầu còn phải khiếp sợ. Nàng mang hận riêng nên đem hết những thế kiếm bí truyền ra thi thố. Ngọc Lan qua mười hiệp đã hoa mắt không còn thấy gì nữa hết. Cô ta đánh cầm chừng, trong lòng không còn chút hy vọng gì sống sót. Hoa Mai càng nung chí hơn, tay kiếm gia tăng sức mạnh, chỉ một lúc sau là đoạt ngay thanh kiếm của Ngọc Lan. Hoa Mai như say máu, không còn nghĩ gì khác, nàng nhắm ngay đầu Ngọc Lan chém bổ xuống. Anh Kiệt bất ngờ vì Hoa Mai hạ độc thủ, liền nhảy vào can thiệp:
- Hoa Mai Dừng tay lại em.
Hoa Mai giật mình, thu kiếm lại ngơ ngác. Anh Kiệt nói:
- Khoan giết Ngọc Lan đã em Chúng ta còn cần đến cô bé ấy mà.
Ngọc Lan thoát chết liền phóng mình đi, toan tìm đường tẩu thoát. Nhưng Phi Hồng Yến đã trông chừng nàng từ nãy đến giờ, vừa thấy con gái Đỗ Kế dợm muốn nhảy đi, nàng liền phóng theo quật ngã xuống:
- Tiện tì Chạy đi đâu ?
Ngọc Lan bị quật té đau điếng, liền nằm liệt luôn không dám ngồi dậy. Phi Hồng Yến cẩn thận lấy dây trói chặt lại. Hoa Mai đã giữ được sự bình tĩnh, tra kiếm vào vỏ. Nàng chỉ muốn giết Ngọc Lan để trả thù cho Tiêu Hà lão hiệp chớ không nghĩ đến chuyện khác Anh Kiệt vội bảo nàng:
- Hoa Mai đừng buồn Việc phục hận đã bắt đầu Chúng ta cần chiếm Hạnh Hoa Thôn trước đã. Sau đó, em có rửa hận cho thúc phụ cũng không muộn.
Chàng bảo Phi Hồng Yến:
- Chúng ta trở về trang trại. Anh cần bàn thêm kế hoạch đánh Hạnh Hoa Thôn.
Phi Hồng Yến vâng dạ, truyền các nghĩa sĩ rút quân. Mạc Tuyết Lan cũng đã gượng dậy được. Nàng toan tìm cách lánh mặt thì Hoa Mai đã chặn lại:
- Mạc Tuyết Lan Em định đi đâu ?
Mạc Tuyết Lan ấp úng:
- Em xấu hổ lắm Tội em ngày xưa… Anh Kiệt lắc đầu:
- Cô nương đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Bao nhiêu công trạng của cô nương, nghĩa quân làm sao quên được ?
- Em chỉ muốn lánh mặt một thời gian nữa thôi Chớ tội kia còn ràng ràng đó, Mạc huynh sẽ nghĩ sao về em ? Thôi xin tạm biệt.
Nàng dứt lời nhảy vụt đi mất dạng. Anh Kiệt, Hoa Mai, Phi Hồng Yến nhìn theo thở dài Một lúc sau, Anh Kiệt bảo các em:
- Thôi chúng ta trở về trang trại đi Phải gặp Tiểu Lý Bá đại huynh trước đã.
Phi Hồng Yến nghe lệnh của Anh Kiệt, liền xốc Ngọc Lan lên vai rồi cả bọn dùng thuật phi hành đi thẳng về núi Hạc Sơn. Núi rừng lại vắng vẻ y như trước.
Bỗng đâu một bóng người từ trong hốc đá gần đó ló mặt ra nhìn dáo dác rồi rời khỏi chỗ núp. Đó là Lục Ôn Hầu chớ không ai khác. Trong lúc loạn đả, ông thúc ngựa chạy trốn đi nhưng chỉ một đoạn đường thì tuấn mã ngã quị. Họ Lục lo sợ quân Hạnh Hoa Thôn đuổi theo liền bỏ ngựa trốn trong những khe đá gần đó. Chờ cho yên tĩnh trở lại Lục Ôn Hầu mới thoát ra định tìm đường về dinh thự. Nhưng bất đồ giữa đường họ Lục lại chứng kiến cảnh quân Hạnh Hoa Thôn vây bắt Ngọc Lan. Hắn toan nhảy vào can thiệp, nhưng liệu không thắng nổi Anh Kiệt, Hoa Mai, Phi Hồng Yến, lại thôi.
Lục Ôn Hầu cắn răng nhìn quân giặc bắt Ngọc Lan mang đi. Hắn đã có sẵn ý định:
“Đã biết rõ sào huyệt của chúng rồi, phải thoát thân trở về gặp Đỗ Kế và các lão sư Thất gia trang. Nếu chậm trễ sẽ không còn diệt quân Hạnh Hoa Thôn được !” Lục Ôn Hầu sợ xuất đầu lộ diện đã không cứu được Ngọc Lan mà còn gây them tai hại. Sau khi bọn Anh Kiệt, Hoa Mai đưa Ngọc Lan đi rồi, ông liền ra khỏi chỗ núp tìm đường thẳng về dinh thự Đỗ Kế. Quân canh ở ngoài vòng dinh thấy ông vụt tới, không ai dám hỏi một lời mà mở rộng cửa dinh, Lục Ôn Hầu chạy vào trong sân kêu lớn:
- Đỗ huynh Đỗ huynh đâu rồi ?
Đỗ Kế cùng bọn Thất gia trang đang hội họp trong sảnh đường, nghe tiếng Lục Ôn Hầu vội vã túa ra. Đỗ Kế chận họ Lục:
- Có chuyện gì vậy Lục hiền đệ ?
- Đã không bắt được các ca nữ Đào Nguyên Quán mà Ngọc Lan còn bị bắt nữa.
Đỗ Kế mất hết bình tĩnh, hỏi tới tấp:
- Lục hiền đệ Sự thể ra làm sao ? Em thuật lại cho ta nghe thử ?
Họ Lục liền kể lại trận đánh cuối cùng của Ngọc Lan khi nàng thoát khỏi đường hầm. Đỗ Kế cau mày:
- Sao hiền đệ không tiếp tay giải cứu cho cháu nó ?
- Đệ liệu sức không thắng nỗi bọn cầm đầu phái Hạnh Hoa, nên cắn răng mà nhìn Ngọc Lan bị bắt dẫn đi. Đệ phải làm thế mới mong báo tin cho Đỗ huynh và các đạo sĩ biết được.
- Biết mà làm gì khi Ngọc Lan nằm trong tay chúng ?
- Đỗ huynh Bộ anh tưởng ngu đệ sợ chết mà không dám chận bọn Hạnh Hoa Thôn sao ?
- Phải đó Cháu nó đang lâm nguy, dù sao hiền đệ cũng ra tay giúp nó chớ ?
- Rồi làm sao báo tin về cho đại huynh cùng các đạo sĩ ? Dễ gì biết được sào huyệt của chúng ?
Nhị Điền cũng lên tiếng bảo Đỗ Kế:
- Thượng quan không nên quá nóng lòng vì con mà trách Lục tướng quân Nếu ở vào địa vị của họ Lục, bần đạo cũng làm như vậy thôi.
Đỗ Kế cũng đã dịu xuống và nhận thấy sự vô lý của mình. Ông quay sang Lục Ôn Hầu:
- Hiền đệ tha thứ cho anh.
Rồi ông hỏi các đạo sĩ Thất gia trang:
- Chúng ta hành động ra sao bây giờ chư vị ?
Nhất Điền giữ sự im lặng từ nãy giờ vụt nói:
- Đã biết sào huyệt của bọn chúng trong núi HS thì còn chờ gì chẳng kéo quân bao vây chúng. Chỉ cần đánh một trận kinh hồn là diệt chúng được ngay.
Đỗ tri huyện gật đầu quay sang Lục Ôn Hầu:
- Hiền đệ hãy trở về dinh lo tập hợp binh mã. Hừng sáng là ta kéo quân đến Hạnh Hoa Thôn. Hợp hai cánh quân lại ta trực chỉ đến núi Hạc Sơn.
Lục Ôn Hầu vâng dạ, chào mọi người trở về dinh thự.
Bọn Đỗ Kế không ngờ từ lúc khởi họp đến giờ, trên nóc sảnh đường có người đã nghe lỏm được câu chuyện. Bóng đen nằm ép mình trên máng xối, trong lòng hồi hộp vô cùng vì vô tình mà biết được một tin quan trọng. Người đó, không ai khác hơn Mạc Tuyết Lan. Nàng từ giã Anh Kiệt, Hoa Mai liền trở lại dinh thự Đỗ Kế. Nàng định dò xét tình hình quân giặc và bất ngờ biết được quyết định vội vàng của Đỗ Kế và bọn Thất gia trang “Kéo quân đến bao vây vùng núi Hạc Sơn ? Bọn nầy ghê gớm thật !” Mạc Tuyết Lan nghe rõ câu chuyện càng nôn nóng trong lòng.
Dù gì nàng cũng phải tim đến núi Hạc Sơn để báo tin cho Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng đặng rõ.
Bởi thế khi Đỗ Kế, các đạo sĩ, Lục Ôn Hầu rời khỏi phòng họp, Mạc Tuyết Lan liền ra khỏi dinh thự rồi thẳng đường đến vùng núi Hạc Sơn. Mạc Tuyết Lan sợ để trễ, quân Hạnh Hoa Thôn không còn phòng bị kịp nữa.
!
Anh Kiệt, Hoa Mai, Phi Hồng Yến đem Ngọc Lan về đến sào huyệt thì trời đã về chiều. Lệ Hồng, Tiểu Lý Bá cùng các tướng nghĩa quân mừng rỡ chạy ùa ra đón. Ai nấy đều lộ vẻ hân hoan khi biết tin bắt được Ngọc Lan, con gái của quan tri huyện Châu Diên và đánh bại Lục Ôn Hầu không còn manh giáp. Tiểu Lý Bá khẽ hỏi Anh Kiệt:
- Kế hoạch đã bàn xong, bây giờ bắt được con bé Ngọc Lan, em có định thay đổi gì không ?
- Đại huynh nghĩ sao ? Riêng em thấy cần phải sửa đổi. Đỗ Kế rất thương con, bắt được Ngọc Lan, quân ta sẽ ít đổ máu hơn.
Lệ Hồng đứng sát bên chồng, cất tiếng:
- Làm sao ít đổ máu được phu quân ?
- Ta ra điều kiện với Đỗ Kế Nếu hắn trái ý sẽ giết Ngọc Lan. Anh chắc Đỗ Kế sẽ không bao giờ dám nghịch ý ta.
Bỗng có tiếng nói cất lên làm mọi người kinh hãi:
- Nhưng đã trễ lắm rồi Quân binh Đỗ Kế sắp bao vây núi Hạc Sơn.
Một bóng người hiện ra giữa buổi họp, Hoa Mai kêu lên:
- Kìa Mạc Tuyết Lan Em trở về đây với chúng ta ư ?
Mạc Tuyết Lan cúi đầu chào mọi người rồi nói:
- Em về đây vì một chuyện hệ trọng !
Lệ Hồng hỏi ngay:
- Cô nương vừa mới nói gì ? Đỗ Kế kéo quân tới đây ?
- Vâng Chúng đang động binh khắp huyện Châu Diên hợp với cánh quân Lục Ôn Hầu vào sáng sớm mai… Anh Kiệt cau mày nói:
- Lạ lùng chưa ? Vì sao chúng biết được vị trí quân ta ở núi Hạc Sơn nầy ? Chắc có kẻ phản bội ?
Mạc Tuyết Lan ngó Anh Kiệt lắc đầu:
- Không đâu hiệp Chính Lục Ôn Hầu có mặt tại ải địa đầu lúc chúng ta vây đánh đội do thám của Ngọc Lan.
Hoa Mai hỏi Mạc Tuyết Lan:
- Em liệu bao giờ quân binh của Đỗ Kế tới đây ?
- Trễ lắm là trưa mai.
Hoa Mai ngó Anh Kiệt, Lệ Hồng:
- Anh chị nghĩ sao ?
- Còn nghĩ ngợi gì nữa Chúng tới là ta sẽ cho chúng một trận.
Mạc Tuyết Lan tỏ dấu lo ngại:
- Đại binh của Đỗ Kế phối hợp với Lục Ôn Hầu có trên mấy nghìn. Chúng đến vùng núi Hạc Sơn nầy đông như kiến cỏ. Liệu ta có chống giữ nổi chăng ?
Lệ Hồng nhìn Tiểu Lý Bá, lộ vẻ tin tưởng:
- Em không phải lo Núi rừng Hạc Sơn sẽ giúp ta mà. Vả lại với cách phòng thủ của Tiểu Lý Bá đại huynh tưởng chúng có muốn vào đây cũng không phải dễ.
Anh Kiệt ngạc nhiên thấy Tiểu Lý Bá không nói gì liền hỏi:
- Đại huynh Ý anh thế nào ? Có chống giữ nổi vùng Hạc Sơn trước cuộc tấn công của đại binh Đỗ Kế chăng ?
Tiểu Lý Bá điềm đạm nói:
- Nhất định là giữ vững rồi Hơn nữa, ta còn giam giữ trong tay con gái Đỗ Kế mà. Việc phòng thủ quá dễ dàng khiến ngu huynh nghĩ tới chuyện khác.
- Đại huynh nghĩ gì ?
- Ta nên tương kế tựu kế để đánh chiếm dinh thự Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu chăng?
Mọi người sững sờ nhìn Tiểu Lý Bá. Hiệp sĩ thôn Cao Đồng không chờ mọi người lên tiếng hỏi liền tiếp:
- Theo lời Mạc Tuyết Lan, bọn Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu sẽ kéo quân tới đây. Tức nhiên dinh thự của chúng sẽ không còn đủ tướng sĩ để phòng bị một cách kỹ càng nữa Chúng quyết lòng đánh úp bọn ta mà… Anh Kiệt hỏi:
- Đại huynh định đánh thẳng vào dinh thự của chúng chớ không chống giữ vùng núi Hạc Sơn ư ?
- Vùng núi Hạc Sơn Nơi đây chỉ là chỗ tạm đóng quân để mình phục hận.
Nay, có cơ hội đánh chiếm được Hạnh Hoa Thôn thì giữ núi Hạc Sơn làm gì ?
Anh Kiệt hỏi các em:
- Trước ý định của Tiểu Lý Bá đại huynh, có ai không đồng ý chăng ?
- Dạ không Chúng em sẵn sàng theo lệnh.
Tiểu Lý Bá nhìn mặt trời sắp lặn, bảo Anh Kiệt:
- Thôi chúng ta theo kế hoạch đã định. Trời sắp tối rồi.
Lệ Hồng khẽ hỏi:
- Đối với con bé Ngọc Lan, anh liệu sao ?
- Cứ để cô ta cho anh Bây giờ các em chia làm hai cánh, kéo đến hai dinh thự của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu.
- Đại huynh không theo chúng em ư ?
- Theo chớ, nhưng cũng phải đến đêm mai, anh mới gặp các em được Anh cần ở lại đây để cầm chân quân binh của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu.
- Trời Anh tính một mình đương đầu với bọn chúng ư ?
- Không đâu Còn con bé Ngọc Lan kia nữa chớ.
Phi Hồng Yến khẽ hỏi:
- Đại huynh Còn bá phụ Nguyễn Quyện và Bạch Nga có cùng đi chăng ?
- Theo ý anh thì nên mời Nguyễn bá phụ đi, nhưng cũng còn tùy ý kiến người.
Có tiếng nói từ xa vọng lại:
- Các ngươi chờ sắp đặt xong mọi việc mới bàn qua với ta có phải không ? Thật bọn nầy vô lễ quá !
Cả bọn quay đầu nhìn thấy Nguyễn Quyện và Bạch Nga đã đứng đấy tự bao giờ Toàn thể các hiệp sĩ đều cúi đầu chào. Tiểu Lý Bá vội lên tiếng:
- Bẩm thúc phụ Chúng con nào dám vô lễ đến thế Chẳng qua là việc bất cập, chúng con chưa kịp thưa với thúc phụ.
Nguyễn Quyện cười nói:
- Thôi Các cháu đừng bận tâm Ta nói cho vui vậy mà. Ý các cháu như thế là hợp lý lắm rồi. Bây giờ, trời sắp tối cứ lên đường là vừa.
Anh Kiệt liền hỏi:
- Bẩm thúc phụ Chúng con còn chờ sự tiếp tay của thúc phụ.
Nguyễn Quyện ngó Bạch Nga rồi nói:
- Ta thì lúc nào cũng sẵn sàng tiếp tay với các cháu, nhưng Bạch Nga nó không muốn rời khỏi vùng Hạc Sơn này.
Lệ Hồng bước đến bên cạnh Bạch Nga nói nhỏ:
- Em Em không biết quân giặc sắp kéo đến đây ư ? Chúng đến hằng mấy nghìn người quyết san bằng vùng núi nầy.
Bạch Nga lặng thinh rồi vụt hỏi Tiểu Lý Bá:
- Hiệp sĩ định khuấy rối quân binh Đỗ Kế ở tại vùng núi nầy chăng ?
Tiểu Lý Bá gật đầu:
- Có chớ Tôi sẽ làm cho chúng giảm bớt lực lượng.
Bạch Nga nhìn cha, nói:
- Con xin phép cha ở lại đây với Tiểu Lý Bá hiệp sĩ Nếu giữ được ngọn núi Hạc Sơn thì con ở lại, bằng không con sẽ theo hiệp sĩ đến Hạnh Hoa Thôn gặp cha.
- Được rồi Con đã lớn khôn, cứ tự quyền định đoạt đời mình. Ta sẽ theo các cháu xuống núi đây. Ta cần phục thù cho các bạn đã chết.
Rồi ông quay sang Tiểu Lý Bá:
- Hiệp sĩ Lão chỉ có mỗt một đứa con gái, xin giao phó nó cho hiệp sĩ.
Bạch Nga bẻn lẻn cúi đầu Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai, Phi Hồng Yến đều đưa mắt nhìn Tiểu Lý Bá, khiến chàng hiệp sĩ thôn Cao Đồng cũng đâm ra ngượng nghịu. Chàng ấp úng bảo Nguyễn Quyện:
- Thúc phụ an lòng Con còn sống thì quân giặc không làm sao chạm được đến mình tiểu thư.
Nguyễn Quyện nhìn chàng với vẻ luyến mến rõ rệt. Ông nhìn qua các hiệp sĩ cắt đặt mọi việc:
- Vậy thì chúng ta chia nhau làm hai cánh:
Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai hãy dẫn các bạn tiến thẳng đến dinh thự Đỗ Kế. Còn ta, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc sẽ đưa quân theo đường hầm đến Hạnh Hoa Thôn.
Không thấy lão tướng nhắc đến Mạc Tuyết Lan, Hoa Mai nhìn lại hỏi:
- Ủa Mạc Tuyết Lan đâu rồi ?
Mọi người đồng thanh hỏi lên như vậy, nhưng Mạc Tuyết Lan vẫn không lên tiếng. Nàng đã bỏ đi tự lúc nào Anh Kiệt lắc đầu:
- Cô bé đó lạ thật Đã biết mình lầm lỗi, ra công chuộc tội, bây giờ phái Hạnh Hoa tha thứ, nàng vẫn cứ lánh mặt.
Nguyễn Quyện nghe rõ chuyện nàng, liền nói:
- Cứ để Mạc Tuyết Lan tự liệu lấy đời mình. Đừng trách cứ nàng. Ta nghĩ bao giờ được người yêu tha tội, nàng mới yên tâm được.
Bàn bạc một hồi, hai cánh quân liền sửa soạn lên đường.. Trời tối hẳn rồi Họ âm thầm chia tay nhau với sự ước hẹn thành công.
!
Nguyễn Quyện lão tướng, Phi Hồng Yến và Tần Ngọc dẫn quân sĩ theo con đường hầm, xâm nhập Hạnh Hoa Thôn. Họ đi âm thầm, không ai nói với ai một lời vì mục tiêu đã định trước cả rồi. Cánh quân này chỉ có mỗi một phận sự là dánh chiếm dinh Lục Ôn Hầu, còn Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai đang lo việc đánh chiếm dinh thự Đỗ Kế. Sau khi thành công, họ phối hợp trở lại phòng giữ Hạnh Hoa Thôn để tiêu diệt đại binh của Đỗ Kế, Lục Ôn Hầu cùng các đạo sị Thất gia trang Cánh quân của Nguyễn Quyện tới đầu đường hầm thì dừng bước. Nguyễn Quyện truyền Tần Ngọc đánh đá lửa đốt đuốc lên rồi cho phép nghĩa quân ngồi nghỉ. Người bảo Phi Hồng Yến:
- Chắc trời đã sáng rồi Chúng ta cần phải biết đại quân của Đỗ Kế đã kéo đến đây chưa ?
Phi Hồng Yến liền nói:
- Xin bá phụ để con ra khỏi đường hầm xem động tịnh ra sao ?
- Được lắm Con đi rồi trở về ngay ta đợi đó… Phi Hồng Yến liền đến bên nắp hầm đẩy nhẹ lên, gió lùa vào mát rượi. Nàng nhảy vụt lên, đưa mắt nhìn quanh. Bốn bề vắng lặng không một bóng người. Phi Hồng Yến ra khỏi khu vườn nhà Vũ Anh Kiệt thì ngó thấy nóc Quán Giang Hồ.
Qua khỏi đó mới tới dinh thự Lục Ôn Hầu. Hạnh Hoa Thôn im lìm quá, hình như không có chuyện gì thay đổi. Quân binh Đỗ Kế đã tới đây thế nào dân chúng cũng xôn xao chớ ? Nàng lần bước tới gần một tòa nhà lạ. Bên trong vắng vẻ không một bóng người. Phi Hồng Yến đi thẳng vào trong sân định tìm gia chủ để hỏi thăm.
Một tiếng soạt phía sau lưng khiến Phi Hồng Yến giật mình, rút kiếm cầm tay. Một giọng quen thuộc làm nàng dịu xuống:
- Chị Hồng Yến Em đây mà.
- Kìa Mạc Tuyết Lan Sao em lại ở đây ?
- Em cũng vừa mới tới Hạnh Hoa Thôn sáng sớm hôm nay.
- Em rời núi Hạc Sơn để tới đây đó ư ?
- Vâng Em biết thế nào quân ta cũng tấn công dinh thự Lục Ôn Hầu mà. Em định đến đường hầm, bất ngờ gặp chị Ở đây.
- Mạc Tuyết Lan lạ thật Cứ trốn lánh mãi. Vũ huynh rất phiền em.
- Em đành chịu vậy chớ biết sao ? Anh chị Ở vào hoàn cảnh của em mới thấy rõ nỗi khổ tâm.
- Chị hiểu nỗi lòng của em hơn ai hết vì chị cũng đã từng ở trong hoàn cảnh đó Hiện giờ cha chị còn theo quân giặc mà. Riêng em, phái Hạnh Hoa Thôn đã tha thứ hết lỗi lầm ngày trước, em vẫn chưa vừa lòng ư ?
Mạc Tuyết Lan cúi mặt nói:
- Em mừng lắm chị à Vì em có diễm phúc mới được tha thứ như vậy Tuy nhiên, mỗi lần nghĩ đến Mạc huynh, em lại lo. Thà là em bỏ đi nơi khác cho xong.
- Em khó bảo quá Thôi không bàn vào chuyện riêng của em nữa đâu. Chị hỏi em điều này:
Quân binh của Đỗ Kế đã ngang qua đây chưa ?
- Ấy chết Suýt nữa em quên mất. Chúng đã kéo đến đây từ sáng sớm. Bàn bạc lâu lắm mới lên đường.
Phi Hồng Yến mừng rỡ nói:
- Vậy là chúng đã kéo quân đi rồi ?
- Vâng Em theo dõi chúng từ khi đại quân của Đỗ Kế mới lên đồi Nhất Điền định dùng kế nghi binh:
chúng giả bộ thẳng đường đến núi Phục Sơn để quân ta khỏi phòng bị.
Phi Hồng Yến phì cười:
- Bọn đạo sĩ Thất gia trang tưởng đâu quân ta là phường trẻ nít.
- Không đâu chị Chúng giả bộ thế để bọn Nhất Điền, Nhị Điền, Tam Điền lẻn vào vùng Hạc Sơn mà quân ta không hay biết Chính bọn đạo sĩ lo việc ám hại những người cầm đầu phái Hạnh Hoa như các anh Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, các chị Lệ Hồng, Hoa Mai và chị… - À ra thế Kế hoạch của chúng kể ra cũng khá đó. Nhưng quân ta đã kéo đi hết rồi, có làm sao đâu ?
- Em chỉ sợ cho số phận của Tiểu Lý Bá đại huynh và cô Bạch Nga.
Phi Hồng Yến lắc đầu:
- Không hề gì Anh Tiểu Lý Bá khôn khéo ít ai bì, còn Bạch Nga rất rành các ngõ ngách trong vùng Hạc Sơn. Muốn bắt được họ cũng khó khăn lắm Lo là lo cho bọn ta đây Phải trở lại gian hầm báo tin cho thúc phụ Nguyễn Quyện để lo việc đánh chiếm dinh thự Lục Ôn Hầu và phòng giữ Hạnh Hoa Thôn… Mạc Tuyết Lan cười nói:
- Điều đó rất dễ dàng, chị không phải bận lòng Lục Ôn Hầu đã kéo đại binh theo Đỗ Kế rồi Trong dinh thự bây giờ chỉ còn mấy mươi tên. Có nhằm gì trước sức công phá của quân ta.
Phi Hồng Yến liền cùng Mạc Tuyết Lan trở lại con đường hầm dưới nền nhà của Vũ Anh Tùng hiệp sĩ. Nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn thấy Mạc Tuyết Lan trở lại ai nấy đều vui mừng. Nguyễn Quyện nghe qua tình thế, liền nói:
- Các cháu bàn kế hoạch tấn công như thế nào ?
Mạc Tuyết Lan nói:
- Bẩm lão tướng Chuyện đó có khó khăn gì ? Con lãnh phần xâm nhập dinh thự và sẽ mở rộng cửa tiếp nghĩa quân.
- Con nắm chắc phần thắng lợi ?
- Dạ Chắc chắn lắm Vì con đã từng vào dinh thự của Lục Ôn Hầu Con biết rõ đường đi nước bước. Vả lại bọn chúng chỉ còn có mấy mươi tên, con muốn bắt lúc nào cũng được.
- Ta tin ở con. Phải đánh chiếm dinh thự của Lục Ôn Hầu một cách êm thắm, ta mới dụ quân giặc vào trong được.
Mạc Tuyết Lan mỉm cười:
- Con hiểu ý lão tướng rồi Bây giờ con xin kiếu. Cứ cuối giờ Thìn nầy, thúc phụ cho tiến quân vào. Cổng dinh thự sẵn sàng mở rộng.
Nàng dứt lời, lên khỏi con đường hầm, nhắm hướng dinh thự Lục Ôn Hầu trực chỉ. Nguyễn Quyện, Phi Hồng Yến và Tần Ngọc nhìn theo nàng tràn trề hy vọng.
Họ tin tưởng Mạc Tuyết Lan thành công dễ dàng.
Trong khi đó họ Mạc đi đến khu vườn bao quanh dinh thự. Nàng len lỏi vào nư một nơi quen thuộc. Bốn bề vắng lặng. Ở những gian phòng trên lầu dinh thự cửa còn đóng kín. Quân canh đang ngủ gà ngủ gật trước cổng rào. Mạc Tuyết Lan mừng rỡ đến sát bên chúng trói gô lại. Quân canh choàng tỉnh, hốt hoảng la lên báo động, nhưng thấy lưỡi kiếm họ Mạc đưa vào mặt thì khiếp sợ lặng thinh. Mạc Tuyết Lan cất tiếng:
- Bọn bây khôn hồn thì nín lặng Quân Hạnh Hoa Thôn đã chiếm cả dinh thự rồi.
Quân cận vệ còn mấy mươi tên ngủ say trong kho lúa, Mạc Tuyết Lan dằn mặt quân canh xong liền thẳng tới nhà kho gài chốt lại. Như vậy không còn phải lo gì nữa hết. Nàng nhìn lên mặt trời thấy đã cuối giờ Thìn, liền ra mở cửa dinh Cánh cổng to lớn bật ra. Nguyễn Quyện, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc đã đưa nghĩa quân tới đây từ lúc nãy. Ba người thấy cổng dinh đã mở liền thúc quân sĩ tràn vào. Chỉ một lúc, họ vào đầy trong dinh thự. Quân canh của Lục Ôn Hầu nhìn thấy họ thì không còn hy vọng gì nữa hết. Đại quân đã đi xa rồi, ai báo tin để quay trở lại.
Ngay trong khi đó, bỗng có tiếng vó câu dồn dập từ xa vọng lại. Nguyễn Quyện lão tướng, Phi Hồng Yến, Mạc Tuyết Lan đều đổ xô lên vọng lâu đưa mắt nhìn ra xa. Từ hướng Tây phía dưới chân đồi, bụi tung mù mịt, chứng tỏ một đoàn người ngựa đang nhắm hướng dinh thự trực chỉ. Tần Ngọc chạy tới nói:
- Lạ quá Không biết cánh quân nào tới kia ?
Mạc Tuyết Lan lẩm bẩm:
- Không lẽ cánh quân của Đỗ Kế lại trở về bằng đường nầy ?
- Không đâu. Núi Hạc Sơn ở về hướng Đông Nam mà.
Nguyễn Quyện bảo Mạc Tuyết Lan như vậy rồi hỏi Phi Hồng Yến:
- Hướng nầy có phải thẳng tới dinh thự Đỗ Kế không con ?
Phi Hồng Yến gật đầu:
- Dạ phải. Con ngờ… Đúng rồi. Cánh quân của Vũ huynh và Lệ Hồng, Hoa Mai đó Họ đã trở về đây ?
Đoàn người ngựa đã lên đến đỉnh đồi và ai cũng thấy rõ Anh Kiệt, Lệ Hồng đang giục ngựa đi đầu. Nguyễn Quyện thét quân canh:
- Mở cổng dinh thự ngay đi.
Quân canh y lời, nhưng đội quân của Anh Kiệt đột nhiên đứng dừng lại cách xa dinh thự non vài trăm thước. Nguyễn lão tướng ngạc nhiên hỏi:
- Lạ chưa ? Sao họ không vào dinh ?
Phi Hồng Yến nhảy phóc lên mình ngựa, cười nói:
- Chắc Vũ huynh vì dè dặt không biết bọn ta đã chiếm được dinh thự này chưa !
Nàng ra khỏi cổng dinh, lên tiếng gọi:
- Vũ huynh Hãy cho quân sĩ vào đi Nguyễn thúc phụ và các em đã có mặt ở đây rồi.
Anh Kiệt thoáng thấy Phi Hồng Yến và nghe tiếng nàng thì mừng rỡ bảo Lệ Hồng:
- Thế là chúng ta thành công rồi !
Chàng giục ngựa lướt tới. Lệ Hồng và đội kỵ sĩ theo sau. Hoa Mai bận ngó chừng đám tù binh nên đi sau cùng. Anh Kiệt vào đến trong sân dinh thự thì quân sĩ hoan hô vang dậy. Nguyễn Quyện, Phi Hồng Yến đều chạy đến bên chàng hỏi tới tấp:
- Thế nào ? Sao con trở lại đây ?
- Vũ huynh có chiếm được dinh thự Đỗ Kế chăng ?
Vũ Anh Kiệt gật đầu chỉ đám tù binh:
- Được chứ Đã bắt được vợ con, hầu thiếp của Đỗ Kế kia rồi.
Mạc Tuyết Lan, Tần Ngọc cũng tới nơi và nhìn thấy trong đám tù binh có Đỗ phu nhân, Đỗ công tử em trai của Ngọc Lan và cả nàng Ái Cơ nữa.
Hoa Mai giục ngựa tới nói với Nguyễn Quyện:
- Thúc phụ có biết chăng ? Quân ta chiếm dinh thự Đỗ Kế không tốn hao một giọt máu nào. Chính Chu Ngân Ngọc và các nàng ca nữ đã lập đầu công.
Mọi người kêu lên:
- Ồ Các cô ấy tài giỏi quá Chu Ngân Ngọc và các nàng ấy đâu rồi ?
Hoa Mai liền đáp:
- Dạ hiện giờ họ đều lưu lại trong dinh thự Đỗ Kế.
Phi Hồng Yến nóng lòng hỏi:
- Làm sao họ chiếm được dinh thự mà không đổ máu ?
Hoa Mai đáp:
- Chỉ nhờ tình quen biết cũ của Chu Ngân Ngọc và Ái Cơ. Họ Chu giả bộ đến nước đường cùng, xin vào ra mắt Ái Cơ. Vì chút tình xưa, Ái Cơ cho quân mở cổng. Thế rồi binh ta đổ xô vào, quân Hán trở tay không kịp.
Nguyễn Quyện kêu lên:
- Chu Ngân Ngọc đáng được khen thưởng lắm Sao các con không đưa nàng về đây ?
Anh Kiệt khẽ đáp:
- Con chưa biết trận chiến sẽ gay go đến bực nào nên đem toàn quân tinh nhuệ giúp thúc phụ. Một số các bạn khác còn ở lại dinh thự Đỗ Kế. Con sắp dặt cho Chu Ngân Ngọc và các ca nữ có chỗ ẩn trú yên lành. Ngân Ngọc chỉ cầu xin một điều… - Điều gì hả con ?
- Xin đừng giết Ái Cơ Dù sao Ái Cơ cũng là người tốt. Vì nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mới mang họa vào thân.
Nguyễn Quyện nhìn Ái Cơ. Nàng cúi mặt ngó xuống. Trong khi đó, Đỗ phu nhân hỏi lớn lên:
- Bọn giặc cướp kia Khôn hồn thì thả bà ra Để quan tri huyện trở về, bây tan xương nát thịt đó.
Nguyễn Quyện cười nhạt:
- Mụ già không biết thức thời Mụ tưởng Đỗ Kế thắng nổi bọn ta ư ? Hãy ngồi im, chớ có nhiều mời mà vong mạng đó.
Vợ Đỗ Kế bỉu môi rồi chửi bới ầm lên. Mạc Tuyết Lan nhanh trí bước đến bên thằng bé con trai của Đỗ Kế nói:
- Mụ còn già hàm ta giết chết thằng bé này ngay.
Mạc Tuyết Lan nói xong rút phắt thanh báu kiếm dí mũi vào cổ họng thằng bé.
Đỗ phu nhơn ôm chầm lấy con nín lặng, đôi mắt lấm lét nhìn lưỡi dao trên tay Mạc Tuyết Lan. Nguyễn Quyện truyền lệnh cho các nghĩa sĩ:
- Đem giam tất cả vào ngục đi !
Nghĩa quân cất tiếng dạ ran rồi đem vợ con, hầu thiếp của Đỗ Kế đi ngay. Anh Kiệt đến bên Nguyễn Quyện khẽ hỏi:
- Bẩm thúc phụ Đã chiếm được dinh thự của Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu, ta chờ gì mà không chiếm trọn Hạnh Hoa Thôn ?
- Ta chưa kịp khởi sự đó thôi.
Ông quay sang hạ lệnh:
- Phi Hồng Yến, Tần Ngọc kéo binh trấn giữ hướng Đông, phòng ngừa đạo quân của Đỗ Kế trở lại. Có tin gì cho quân sĩ phi báo ngay.
Phi Hồng Yến, Tần Ngọc lãnh lệnh ra đi, Hồng Nhi đang nắm tay Mạc Tuyết Lan bỗng cất tiếng:
- Ông ơi, cho con và Mạc Tuyết Lan đi với.
Nguyễn Quyện cười, vò đầu cháu:
- Trận chiến sẽ gay go lắm, con lo gì không có dịp thi thố tài năng.
Hoa Mai khẽ nói:
- Bẩm thúc phụ Chỗ Giang Hồ quán khi xưa là nơi anh hùng hào kiệt tụ họp.
Từ nơi đó thường khi Tiêu Hà thúc phụ và các lão bá quan sát được tất cả mọi nơi.
Theo ý con, chúng ta nên đến đó lo việc phòng thủ có lẽ dễ dàng hơn.
Nguyễn Quyện phân vân chưa biết tính sao thì Vũ Anh Kiệt lắc đầu nói:
- Em Hoa Mai nghĩ thế không được Tiêu Hà thúc phụ khi xưa theo đúng lề lối phòng thủ Hạnh Hoa Thôn của cha anh nên phải dùng Chiêu Anh Quán làm nơi phát lệnh. Giờ đây, chúng ta đâu theo lề lối cũ được. Chúng ta nào có dự trữ gì để giết giặc ?
Lệ Hồng nhìn Hoa Mai tiếp lời:
- Vũ huynh nói đúng Chúng ta phải dùng tài riêng và cánh quân mới luyện để phòng giữ Hạnh Hoa Thôn.
Hồi 6c
XÂM NHẬP HẠNH HOA THÔN
Một giọng nói sang sảng từ đâu cất lên:
- Như vậy chưa đủ đâu các con Tài nghệ của bọn đạo sĩ Thất gia trang không ai đương cự nỗi đâu !
Mọi người sửng sốt nhìn lại rồi cùng buộc miệng kêu lên:
- Trời Liêu bá phụ.
Nguyễn Quyện cũng lên tiếng:
- Liêu Cốc đạo nhơn !
Liêu Cốc đạo nhơn chào mọi người rồi đến bên Nguyễn Quyện thi lễ:
- Đa tạ Ơn lão tướng giúp các cháu chiếm lại Hạnh Hoa Thôn !
Nguyễn Quyện đáp lễ:
- Đạo nhơn quá lời Mạt tướng giúp chút ít công lao vậy thôi.
Anh Kiệt, Hoa Mai và Lệ Hồng đều hết sức vui mừng. Họ không ngờ trong giờ phút quyết liệt này, lại có mặt Liêu Cốc đạo nhơn. Liêu Cốc nhìn họ rồi hỏi:
- Các con có đông đủ mặt tất cả chứ ?
Vũ Anh Kiệt vội đáp:
- Dạ. Đông đủ cả !
Liêu Cốc đạo nhơn nhìn quanh rồi hỏi:
- Sao ? Ta thấy thiếu nhiều người quá vậy ? Tiêu Hà hiền đệ, Tiểu Lý Bá ở đâu?
Vũ Anh Kiệt nghe nhắc tới Tiêu Hà thì rơm rớm nước mắt:
- Bẩm bá phụ Tiêu thúc phụ đã mất rồi !
Liêu Cốc kêu lên:
- Trời ơi Tiêu hiền đệ đã chết Ai giết ?
Mạc Tuyết Lan nghe lão đạo nhân hỏi thì lặng lẽ cúi đầu. Dù không chủ mưu làm hại Tiêu Hà lão hiệp, nhưng nàng cũng tự thấy có trách nhiệm. Nàng đã từng giúp Ngọc Lan và bọn do thám xâm nhập sào huyệt phái Hạnh Hoa mà. Hoa Mai buồn rầu đáp:
- Dạ thúc phụ của con bị quân do thám Lục Ôn Hầu do Ngọc Lan con gái Đỗ Kế điều khiển, đầu độc chết.
Liêu Cốc nghẹn ngào:
- Thật là khổ Anh em ta lần lượt bỏ thế gian nầy:
Vũ Anh Tùng, Hoàng Quốc Kinh, Lý Biểu, Tiêu Hà Bây giờ chỉ còn mỗi mình ta.
Lệ Hồng từ nãy giờ vẫn lặng thinh và gần như phiền giận điều gì. Thực ra nàng không hiểu nổi thái độ của Liêu Cốc đạo nhơn. Bao năm qua, người biệt tăm biệt tích Vì lẽ gì người không trở về Hạnh Hoa Thôn tiếp tay với bọn nàng ? Liêu Cốc bỗng hỏi Anh Kiệt:
- Còn Tiểu Lý Bá đại huynh của con có đến đây chăng ?
- Dạ có Hiện anh ấy còn ở trong rừng núi Hạc Sơn.
- Làm gì ở đấy ?
Nguyễn Quyện liền thuật lại những chuyện đã qua và kể rõ hành động của Tiểu Lý Bá. Chàng đang cùng Bạch Nga đương đầu với đại binh của Lục Ôn Hầu và Đỗ Kế. Liêu Cốc đạo nhơn gật đầu nói:
- Đỗ Kế Hắn là kẻ thù bất cộng đái thiên của dân ta Chính hắn phải đền tội trước hơn ai hết.
Lệ Hồng khẽ thở dài ngó xuống. Liêu Cốc đạo nhơn liếc thấy vẻ khó chịu trong đôi mắt nàng. Ông hỏi:
- Lệ Hồng Xem chừng con bất mãn điều gì ?
Lệ Hồng hoảng hốt nhìn lên. Nàng không ngờ Liêu Cốc đạo nhơn lại để ý đến thái độ của mình. Nàng vội nói:
- Bẩm bá phụ Con có bất mãn điều chi đâu ?
Liêu Cốc nghiêm sắc mặt nói:
- Con đừng dối Hãy nói rõ cho ta nghe đi Công cuộc rửa thù phục hận đánh đuổi quân Hán triều ra khỏi đất nước sẽ còn nhiều cam go lắm Chúng ta cần phải nhất trí hành động, đừng nên để có sự uẩn ức trong lòng.
Lệ Hồng cúi mặt trước những lời nói đó. Anh Kiệt bảo vợ:
- Em có chuyện gì cứ thưa thẳng với bá phụ.
Lệ Hồng ngẩng lên, ngó vào đôi mắt Liêu Cốc đạo nhơn:
- Thưa bá phụ Dù con nói ra, Bá phụ có phiền lòng con cam chịu, chớ con không thể để thắc mắc mãi !
- Con nói hạp ý ta. Cứ nói ra những điều uẩn ức trong lòng Ta không phiền đâu !
Anh Kiệt, Hoa Mai, Nguyễn Quyện, Mạc Tuyết Lan đều lo sợ nhìn Lệ Hồng.
Chính họ cũng không hiểu được nàng đang uẩn ức điều gì. Lệ Hồng chậm rãi thưa:
- Bẩm bá phụ Từ sau khi Phiên Ngưng thành thất thủ, đất nước khuynh nguy, Hạnh Hoa Thôn bị quân cẩu lang giày xéo, con không hiểu vì lẽ gì Bá phụ chẳng trở về quê cũ tiếp tay với chúng con cùng Tiêu thúc phụ chống giữ ngọn đồi nầy ?
Ngừng lại một phút, nàng rơm rớm nước mắt tiếp:
- Tiêu thúc phụ và các con càng trông ngóng càng mõi mòn. Phải chi có bá phụ thì bọn Đỗ Kế và lũ đạo sĩ Thất gia trang đâu có hoành hành đến đỗi, bắt giết hầu hết các hiệp sĩ tìm về đồi Hạnh Hoa, thổi hơi độc khiến Tiêu thúc phụ phải mù mắt.
Anh Kiệt không ngờ Lệ Hồng trách cứ Liêu Cốc đạo nhơn nhiều đến như vậy.
Chàng kêu lên:
- Lệ Hồng Em… Liêu Cốc đạo nhơn bỗng đưa tay ngăn chàng lại:
- Anh Kiệt Cứ để Lệ Hồng nói hết đã. Vợ con có quyền trách cứ ta chớ !
Đạo nhơn cất giọng buồn rầu, khiến Lệ Hồng đau xót trong dạ. Nàng quì thụp xuống đất:
- Bẩm bá phụ Con cũng rất khổ tâm phải thốt ra những lời đó.
Liêu Cốc đỡ nàng dậy, nói:
- Con không có lỗi gì cả Ở vào hoàn cảnh của con, ta cũng sẽ lên tiếng trách cứ như vậy thôi Nhưng… Đạo nhơn ngừng lại, mọi người đều chăm chú nhìn ông. Liêu Cốc tiếp:
- Nhưng… con đã hiểu lầm bá phụ Chỉ vì con sống mãi trong vùng Hạnh Hoa Thôn nên không biết rõ cảnh khốn khổ của dân ta ở nhữn nơi khác. Ở Hạnh Hoa còn có các con, có Tiêu Hà hiền đệ, có Nguyễn Quyện lão tướng, Anh Kiệt, Tiểu Lý Bá… Dù gì, cũng đã nhiều phen làm cho quân Hán thất điên bát đảo. Chớ ở những huyện khác, dân ta còn khốn khổ nhiều hơn. Họ đã tuyệt vọng mà theo giặc:
quá nhục nhã họ buông trôi tất cả, chịu làm thân tôi mọi cho quân binh Hán triều.
Nhiều chuyện đau lòng xót dạ lắm con ơi Ở bờ Nam Hải, quân Tàu đầy đọa quân mình như bầy thú vật. Phi Hồng Xà làm bao nhiêu chuyện tàn tệ. Con trách ta không về tiếp tay với quân Hạnh Hoa Thôn, nhưng con có biết đâu ta một mình phải xông xáo khắp nơi trong nước. Ta cố làm cho các môn phái nghĩa sĩ đừng thối chí ngã lòng; ta giết bọn tham quan, tàn bạo cho dân lành bớt khổ, hầu giúp họ nuôi dưỡng nguồn hi vọng.
Liêu Cốc đạo nhơn ngừng lại. Lệ Hồng, Anh Kiệt và mọi người đều lặng thinh.
Đạo nhân nói:
- Nếu ta bỏ tất cả để về đây với các con… Dù cho giữ được Hạnh Hoa Thôn cũng chẳng bao lâu Quân Hán kéo đại binh cùng bọn tướng tài đến đây thì ta cũng đành ôm hận Vả lại một mình dân chúng Hạnh Hoa Thôn cũng không làm gì được. Ta cần sự giúp sức của toàn thể dân Nam mới mong đánh đuổi được quân Tàu ra khỏi đất nước.
Lệ Hồng chợt hiểu ra, cúi đầu:
- Bá phụ tha tội cho con !
Liêu Cốc thở dài:
- Con không có tội gì hết Hỏi ta như vậy là phải lắm rồi !
Nguyễn Quyện khẽ hỏi:
- Bẩm đạo nhơn Tình hình các nơi ra sao ?
Liêu Cốc gật đầu nói:
- Khá hơn trước nhiều Mọi người đều hướng mắt về Hạnh Hoa Thôn, chờ đợi Anh Kiệt phục hận.
Vũ Anh Kiệt thấy nôn nao trong dạ:
- Bẩm bá phụ Chúng con đã chiếm lại Hạnh Hoa Thôn, nhưng chỉ sợ không giữ nổi thôi. Tài nghệ của bọn Thất gia trang chắc bá phụ cũng biết.
Liêu Cốc gật đầu:
- Ta biết nhiều lắm Chính ta đã giết hai tên Tứ Điền và Lục Điền. Hiện chúng có mấy tên ở chốn này ?
Nguyễn Quyện đáp:
- Dạ ba tên:
Nhất Điền, Nhị Điền và Tam Điền Chúng luôn luôn sát cánh với Đỗ Kế tri huyện.
Nguyễn Quyện nói xong liền thuật rõ kế hoạch đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn cho Liêu Cốc đạo nhơn nghe. Liêu Cốc nói:
- Khá lắm Đánh chiếm hai dinh thự của Lục Ôn Hầu và Đỗ Kế mà không tốn sinh mạng của quân ta thì thật đáng khen.
Rồi đạo nhơn quay sang hỏi Anh Kiệt:
- Nói vậy hiện giờ Tiểu Lý Bá vẫn còn ở trong núi Hạc Sơn ư ?
- Bẩm bá phụ đúng thế Tiểu Lý Bá đại huynh cùng với Bạch Nga tiểu thư, ái nữ của Nguyễn thúc phụ đang cầm chân đại quân Đỗ Kế… - Sao cả hai liều lĩnh như vậy ? Liệu có thoát được chăng ? Bọn đạo sĩ Thất gia trang tài giỏi lắm Tiểu Lý Bá khó thắng được một tên.
Nguyễn Quyện nói:
- Tiểu Lý Bá còn giam giữ Ngọc Lan… Bao nhiêu đó, cũng đủ làm cho Đỗ Kế phải rút quân rồi.
Có tiếng xôn xao trước cổng dinh, mõi người đều chạy lại. Anh Kiệt phóng mình tới trước hỏi:
- Chuyện gì thế ?
Quân lính chưa kịp đáp thì chàng thấy họ đang hợp nhau khiêng vào trong một người. Anh Kiệt thấy rõ mặt người ấy liền kêu lên:
- Tiểu Lý Bá đại huynh !
Liêu Cốc đạo nhơn, Nguyễn Quyện và toàn thể các nghĩa sĩ phái Hạnh Hoa đều sửng sốt chạy đến bên Tiểu Lý Bá. Chàng hiệp sĩ thôn Cao Đồng nằm thiêm thiếp, mặt đầy máu, đôi mắt nhắm nghiền lại. Liêu Cốc đạo nhơn ôm xốc chàng dậy hỏi:
- Tiểu Lý Bá Sao ra nông nổi này ?
Quân canh vội thưa:
- Chẳng hiểu vì sao. Chúng con đang canh gác trước cổng dinh, vụt thấy một người chạy tới, rồi hình như quá đuối sức ngã lăn ra, chúng con nhìn kỹ không ngờ là hiệp sĩ Tiểu Lý Bá.
Nguyễn Quyện lo sợ vô cùng. Ông bảo Anh Kiệt:
- Thế nầy là nguy rồi Chắc Tiểu Lý Bá bị bọn đạo sị Thất gia trang tàn hại.
Còn Bạch Nga ? Chắc nó đã lâm nạn… Ông run giọng không nói thêm được nữa. Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai đều sững sờ, không biết phải làm sao. Tiểu Lý Bá trở về trong tình cảnh nầy thì nguy thật Cuộc chiến đấu đã xảy ra như thế nào ?
Liêu Cốc đạo nhơn xme qua bịnh tình của Tiểu Lý Bá trong lòng rất lo âu.
Đúng là chàng bị hơi độc của bọn đạo sĩ Thất gia trang, sinh mạng không đến nỗi nào, nhưng chỉ ngại là đôi mắt. Ông lấy linh đơn nhai nát rồi cạy miệng Tiểu Lý Bá nhét vào. Xong xuôi, ông bảo Anh Kiệt đưa Tiểu Lý Bá vào trong tìm chỗ để chàng nằm yên. Nguyễn Quyện khẽ hỏi Liêu Cốc:
- Liệu Tiểu Lý Bá hiệp sĩ tỉnh lại được chăng ?
- Không hề gì Chỉ ngại là đôi mắt !
Lệ Hồng rơm rớm nước mắt nói:
- Chắc đại huynh của con bị bọn Thất gia trang dùng độc dược tàn hại rồi Khi xưa Tiêu Hà thúc phụ cũng lâm tình trạng như thế.
Mọi người đều kêu lên:
- Trời ơi !
Anh Kiệt bỗng gọi Liêu Cốc:
- Bá phụ Anh con đã tỉnh.
Mọi người chạy đến bên giường. Tiểu Lý Bá đang đưa tay sờ soạng chung quanh rồi hỏi:
- Đây là đâu ? Ai đó ?
Toàn thể các hiệp sĩ Hạnh Hoa Thôn đều chua xót nhìn nhau Chính họ đã trông thấy rõ ràng Tiểu Lý Bá không còn thấy gì được hết Liêu Cốc khẽ cất tiếng:
- Tiểu Lý Bá Ta là Liêu Cốc đây !
Tiểu Lý Bá run run giọng kêu lên:
- Bá phụ Trời ơi Sao con không thấy gì hết nè trời. Bá phụ Ở đâu ? Đây có phải là dinh thự Lục Ôn Hầu chăng ? Con có hẹn với Nguyễn lão tướng mà… Nguyễn Quyện bước tới, nắm lấy tay chàng:
- Hiệp sĩ Ta là Nguyễn Quyện đây Sự thể ra làm sao ? Bạch Nga đâu ? Em nó có mệnh hệ gì chăng ?
Tiểu Lý Bá nắm chặt lấy bàn tay của Nguyễn Quyện lắc đầu:
- Nguy rồi lão tướng Bạch Nga… đã bị bắt.
Nguyễn Quyện gào lên:
- Bạch Nga bị bắt ? Ai bắt ? Bọn Lục Ôn Hầu ?
- Vâng Chính các đạo sĩ Thất gia trang Con không ngờ bọn chúng ghê gớm như vậy !
Anh Kiệt hỏi nhanh:
- Đại huynh Thuật cho chúng em nghe đi. Bọn chúng làm thế nào vào trong vùng Hạc Sơn được ? Anh không tuôn đá cho chận bít lối vào ư ?
Tiểu Lý Bá lắc đầu:
- Mọi cuộc phòng thủ đều vô dụng Vì bọn chúng giảo quyệt khôn lường.
Chúng kéo binh qua vùng Hạc Sơn một cách bình thản rồi rẽ đường sang núi Phục Sơn. Anh chưa rõ chúng định làm gì nên vẫn ngồi đợi. Không ngờ… Nguyễn Quyện hỏi nhanh:
- Chuyện gì đã xảy ra ?
Tiểu Lý Bá buồn rầu nói:
- Dạ, bọn đạo sĩ Thất gia trang lẻn vào trong núi Hạc Sơn Tài nghệ của chúng thật phi phàm Cách thức phòng thủ của ta chỉ là trò chơi trẻ con đối với chúng.
Nguyễn Quyện hỏi:
- Các con chường mặt giao đấu cới chúng ư ?
- Dạ không Nhác trông thấy chúng, con biết mình không phải tay đối thủ vội vàng cùng Bạch Nga mang Ngọc Lan lên động Phù Vân trên ngọn Hạc Sơn.
- Lên đó yên ổn lắm rồi Tại sao ra cớ sự ?
- Có lên được tới đó đâu Chỉ thoát đi một đổi đường lên núi thì Ngọc Lan vụt kêu cứu vang trời… Trong lúc bất cập, con điểm huyệt con bé đó, nhưng lại chạm nhằm tử huyệt… Hoa Mai kêu lên:
- Đại huynh Thế là Ngọc Lan… - Đã chết !
Anh Kiệt nhìn anh nói nhỏ:
- Ngọc Lan chết cũng đáng đời, không oan ức gì nữa vì chính nó đã âm mưu cho bọn do thám đầu độc Tiêu Hà thúc phụ.
Hoa Mai cất giọng buồn buồn:
- Em khổ tâm là không được chính tay mình hạ sát con bé đó để trả hận cừu.
Tiểu Lý Bá từ từ cất tiếng:
- Cái chết của Ngọc Lan càng gây tai hại cho anh nhiều hơn. Nếu nó còn sống, anh và Bạch Nga tiểu thư có thể thoát khỏi vòng vây dễ dàng. Vì khi còn Ngọc Lan trong tay, bọn đạo sĩ Thất gia trang đâu dám hạ thủ.
Nguyễn Quyện nóng lòng hỏi:
- Bạch Nga vì sao bọ bắt ?
- Bọn Nhất Điền, Nhị Điền, Tam Điền nghe tiếng kêu cứu, vụt tới vây quanh.
Con và Bạch tiểu thư bị chận đường đành tuốt gươm ứng chiến. Bọn đạo sĩ Thất gia trang thấy Ngọc Lan đã chết thì nổi giận muốn băm vằm thân xác chúng con.
Toàn thể các nghĩa sĩ đều lo sợ nhìn Tiểu Lý Bá. Chàng tiếp:
- Con đâu phải là tay đối thủ của bọn chúng, nhưng lúc bất cập vẫn phải đối phó đến kỳ cùng. Bạch Nga tiểu thư vì đuối sức bị Tam Điền đánh rớt kiếm rồi bị bắt sống. Riêng con, đang giao đấu với Nhất Điền thì Nhị Điền tung «độc dược» trên hơi gió. Con tối tăm cả mặt mũi nên liều đánh bậy mấy đường kiếm rồi chạy đi.
Liêu Cốc đạo nhơn ngạc nhiên hỏi:
- Bọn đạo sĩ Thất gia trang không đuổi theo ư ?
- Con không hiểu lý do gì chúng chẳng đuổi theo. Có lẽ vì thấy Ngọc Lan nằm sóng xoài dưới đất, chúng muốn hợp nhau cứu tử cho nàng.
Mọi người cùng im lặng nhìn Tiểu Lý Bá với vẻ mặt rầu rầu. Dù thoát chết nhưng chắc trọn đời người hiệp sĩ thôn Cao Đồng không còn trông thấy ánh sáng nữa. Tiểu Lý Bá nói tiếp:
- Con định phương hướng chạy tràn về Hạnh Hoa Thôn, hy vọng Nguyễn thúc phụ đã chiếm dinh thự này rồi.
Nguyễn Quyện đau lòng lắm Ông có mỗi một đứa con, không thương làm sao được. Nhưng trước tình cảnh nầy ông cũng điềm đạm nói:
- Bạch Nga nằm trong tay giặc thật đáng ngại Ngọc Lan chết chắc chúng khó dung tha cho nó !
Anh Kiệt hỏi Liêu Cốc đạo nhơn:
- Bẩm bá phụ Chúng ta phải làm sao bây giờ ?
- Thế trận do Nguyễn lão tướng và các con vạch ra thì cứ theo đó mà thi hành.
Việc mất còn trong lúc binh đao là thường sự, chớ để lòng mình mất hết nhuệ khí.
Liêu Cốc nói thế là muốn nhắc chừng Nguyễn Quyện. Đạo nhơn ngó lão tướng nói thêm:
- Tình cảnh Bạch Nga nguy ngập thật nhưng vẫn chưa đáng sợ bằng hoàn cảnh của toàn thể phái Hạnh Hoa hiện tại. Tất cả đất nước đều hướng về ngọn đồi nầy chờ đợi cuộc rữa thù phục hận Ta bại trận, chẳng những bị tiêu diệt hẳn mà toàn thể các môn phái võ trong nước sẽ qui hàng quân binh Hán triều ngay. Dù muốn dù không toàn thể chúng ta cũng phải một còn một mất với giặc.
Nguyễn Quyện, Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai, Mạc Tuyết Lan đều chăm chú nghe lời dạy bảo của Liêu Cốc đạo nhơn. Họ cũng nhận thấy là rất chí lý Ngay trong khi đó, có tiếng vó câu rộn rịp rồi Tần Ngọc chạy vụt vào cửa dinh báo tin:
- Quân giặc đã trở về. Nguyễn thúc phụ, Vũ huynh Xin ra ứng chiến.
Nguyễn Quyện hơi bàng hoàng trước tin con gái, nhưng giờ phút này ông quên hết tình riêng. Danh dự của phái Hạnh Hoa, trách nhiệm trước các môn phái võ trong nước Chết thì thôi, chớ còn sống quyết chiến đấu đến kỳ cùng.
Nguyễn Quyện hỏi:
- Toàn thể bọn chúng đến đây một lúc ư ?
- Bẩm lão tướng Lục Ôn Hầu và đoàn kỵ sĩ chừng như nóng lòng đi trước. Đại kỳ của Đỗ Kế còn chậm rãi ở xa.
Nguyễn Quyện quay sang Liêu Cốc đạo nhơn:
- Bạch đạo nhơn Như vậy là trận đánh phải xảy ra ở tại Hạnh Hoa Thôn rồi !
Xin trao quyền điều khiển quân binh tướng sĩ cho đạo nhơn.
Liêu Cốc lắc đầu:
- Sao lạ vậy ? Lão tướng cứ theo kế hoạch thi hành. Ta có mặt ở đây để chận đứng hành động của bọn Thất gia trang thôi Với bọn đó, sức ta ở đây chưa thắng nổi, còn cần sự tiếp tay của các lão huynh môn phái khác.
Nguyễn Quyện thấy Liêu Cốc không nhận quyền điều khiển liền bảo các tướng và các hiệp sĩ Hạnh Hoa Thôn:
- Trận nầy quan hệ vô cùng, nên ta phải dùng toàn lực, vừa tài năng, vừa mưu chước. Bây giờ hãy nghe lệnh ta truyền Hoa Mai, Mạc Tuyết Lan, dẫn một đội quân trấn giữ từ Giang Hồ Quán đến dinh thự này; Anh Kiệt, Lệ Hồng cho quân tản mát trong rừng Phục Lâm. tất cả chờ hiệu lệnh của ta mới ứng chiến.
Hồng Nhi xin theo Mạc Tuyết Lan. Anh Kiệt, Lệ Hồng nhìn con mỉm cười:
- Con cái lạ lùng chưa ? Không theo cha mẹ lại theo cô Mạc Tuyết Lan… Chắc ta cho luôn cô ấy quá !
Mạc Tuyết Lan ôm chầm lấy Hồng Nhi bảo Anh Kiệt, Lệ Hồng:
- Anh chị không lo Em có mệnh hệ nào, bọn chúng mới chạm đến Hồng Nhi được.
Tần Ngọc nóng lòng hỏi Nguyễn Quyện:
- Như vậy là con và chị Phi Hồng Yến khởi tấn công trước tiên.
Nguyễn Quyện lắc đầu:
- Không Ta có nói thế bao giờ ? Toàn thể hãy ẩn mặt, làm như không có chuyện gì xảy ra ở Hạnh Hoa Thôn. Cứ để chúng trở về dinh thự nầy. Ta và Liêu Cốc đạo nhơn sẽ phòng thủ nơi đây.
Mọi người đều hiểu ý lão tướng nên vội vã lên đường. Tần Ngọc hấp tấp ra đầu xóm để ban lệnh án binh bất động cho quân sĩ của Phi Hồng Yến kịp ẩn mình.
Bọn Lục Ôn Hầu rần rộ kéo lên đồi. Hắn có vẻ không vui vì cái chết bất ngờ của Ngọc Lan. Vây đánh sào huyệt bọn Hạnh Hoa Thôn đã không tiêu diệt được hết mà còn để thiệt mạng mất một đứa cháu cưng. Đỗ Kế như điên dại và truyền lệnh tàn phá khắp vùng. Bao nhiêu kho lương dự trữ của quân Hạnh Hoa Thôn đều bị đốt sạch… Họ Đỗ còn muốn banh thây xẻ thịt con bé Bạch Nga vửa bắt được, nhưng Nhất Điền cương quyết ngăn cản. Lão đạo sĩ Thất gia trang đã nói:
- Chưa rõ bọn Hạnh Hoa Thôn sẽ hành động ra sao, nhưng chúng bỏ sào huyệt thình lình là điều đáng ngại lắm Biết đâu con bé này sẽ giúp ích được ta.
Rồi lão truyền lệnh tra tấn Bạch Nga tìm xem cánh quân Hạnh Hoa Thôn đi về đâu. Bạch Nga chịu đựng bao nhiêu cực hình dọc theo đường nhưng nhất định không khai. Nàng cố giữ sự im lặng. Đoàn quân trở về gần tới ngọn dồi Hạnh Hoa mà Bạch Nga vẫn nhất định không khai. Đỗ Kế thét mắng rền trời, thỉnh thoảng nhìn chiếc thây của Ngọc Lan đang được võng về khóc rưng rức. Lão không trừng trị được Bạch Nga, nên quay sang trách cứ chư vị đạo sĩ Thất gia trang. Đỗ Kế cho họ không hết lòng giúp mình nên con lão mới chết.
Nhất Điền, Nhị Điền biết họ Đỗ dang đau khổ, không chấp nhứt, chỉ có Tam Điền là lộ vẻ bực bội. Đã liều thân giúp Đỗ Kế mà cứ bị lão nặng nhẹ luôn. Tuy nhiên, thấy hai anh không có thái độ, Tam Điền cũng im lặng.
Lục Ôn Hầu thấy tình thế đó, sợ Đỗ Kế trách cứ tới mình nên giục ngựa kéo đội kỵ binh đi trước. Hắn về đến ngọn đồi, nhìn khắp nơi thấy bốn bề vắng lặng thì vừa lòng lắm. Đội kỵ binh của họ Lục lên đồi rồi thẳng đường về dinh thự. Trong dinh bấy giờ vắng lặng như tờ. Trên bờ thành, mấy tên lính canh đứng gác y như lúc họ Lục dẫn quân đi. Lục Ôn Hầu vô tình cứ cho quân kỵ tiến thẳng vào trong dinh.
Nhưng khi vào đến bên trong, họ Lục chưa kịp xuống ngựa thì nghe tiếng cánh cửa dinh đóng sầm lại. Họ Lục ngạc nhiên quay ra:
- Kìa Sao bây đóng cửa dinh ? Đỗ tri huyện sẽ đến đây đó !
Nhưng lạ chưa Quân canh đều mất dạng, rồi từ đâu một lệnh truyền sang sảng:
- Lục Ôn Hầu Buông gươm xuống Ngày tàn của mi đã đến !
Tiếng nói vừa dứt, từ trên các ngõ ngách, trên nóc ngói, hàng trăm hàng ngàn quân sĩ Hạnh Hoa Thôn nhô đầu lên, tay cầm cung tên, gươm giáo. Lục Ôn Hầu và đám võ sư tướng sĩ đều hồn phi phách tán Hắn lẩm bẩm:
- Chết rồi Ta đã lầm mưu quân giặc !
Hắn liếc thấy Nguyễn Quyện đứng trên lầu cao với một đạo nhơn thì vội vã phóng mình nhảy lên thét:
- Bây đâu Tấn công ngay đi !
Lục Ôn Hầu biết mình thất thế, đứng xuôi tay cũng chết thôi Thà liều mạng đánh một trận, có bị giết cũng cam lòng Mà biết đâu, nhờ cuộc giáp chiến, đại binh của Đỗ Kế sẽ thoát vòng nguy khốn. Đội kỵ binh nghe lệnh Lục Ôn Hầu liền tuốt kiếm la hét vang lên.
Nhưng Nguyễn Quyện nào phải tay vừa, Ông đã từng điều binh khiển tướng đánh những trận lớn ở Phiên Ngưng Thành nên sự xoay trở trong lúc ứng chiến nhanh nhẹn khác thường. Thấy thái độ của Lục Ôn Hầu, ông bảo nhanh vào tai Liêu Cốc đạo nhơn:
- Phiền đạo nhơn ra tay giùm để giết tên Lục Ôn Hầu tàn bạo, kẻo dây dưa quân binh Đỗ Kế và bọn Thất gia trang tới đây ta sẽ khó thắng hơn.
Liêu Cốc gật đầu:
- Lão tướng yên tâm Ta lãnh phần hạ sát tên Lục Ôn Hầu cho, trước để giúp lão tướng sau phục thù cho những tráng sĩ đã tới Hạnh Hoa Thôn thăm mồ Vũ Anh Tùng hiền đệ mà tử nạn.
Đạo nhơn dứt lời, Lục Ôn Hầu đã nhảy xổ lên vung kiếm chém vào đầu Nguyễn Quyện. Liêu Cốc tuốt kiếm ra đánh bật lên trong lúc họ Nguyễn nhảy đi nơi khác truyền quân binh xạ tiễn. Một tiếng «roảng» vang lên, thanh kiếm của Lục Ôn Hầu gãy tiện làm đôi. Hắn thất kinh hồn vía, cầm lấy chuôi kiếm đứng nhìn sững địch thủ. Liêu Cốc đạo nhơn cười nhạt:
- Lục Ôn Hầu Mi có biết ta là ai chăng ?
Họ Lục bàng hoàng nhìn đạo nhơn, không nhớ đã có gặp lần nào ? Liêu Cốc liền nói:
Trước khi đưa ngươi về chầu Diêm chúa, ta tưởng cũng nên cho mi biết bí danh. Ta là Liêu Cốc đạo nhơn, một trong năm người cầm đầu phái Hạnh Hoa đây.
Lục Ôn Hầu sững sờ kêu lên:
- Liêu Cốc đạo nhơn !
- Phải rồi Ngươi có muốn trăn trối gì chăng ?
Lục Ôn Hầu biết mình khó thoát nên liệng đại thanh kiếm gãy vào mình Liêu Cốc rồi tìm đướng tháo chạy. Liêu Cốc né sang bên nhảy vụt theo thét lớn:
- Lục Ôn Hầu Ngươi có chạy đàng trời cũng không thoát được. Oan hồn các dũng sĩ Hạnh Hoa Thôn đang kêu réo ngươi kia !
Liêu Cốc dứt lời, chém véo ót Lục Ôn Hầu. Hắn thét lên một tiếng lớn:
- Trời ơi !
Rồi ngã nhào từ trên lan can lầu xuống dưới sân. Nửa mảnh đầu phía sau bay mất. Lục Ôn Hầu té sấp xuống, chết lịm Liêu Cốc kết liễu cuộc đời họ Lục quá nhanh khiến bọn kỵ sĩ của hắn mất hết tinh thần.
Nguyễn Quyện truyền quân Hạnh Hoa Thôn xạ tiễn như mưa bấc, những tên kỵ sĩ ngồi tên lưng ngựa dều trúng tên rơi xuống đất. Một số khác phải néo mình bên hông những con tuấn mã để khỏi bị trúng thương. Chừng thấy Lục Ôn Hầu té chết, chúng càng kinh sợ hơn muốn tìm đường tháo chạy nhưng cửa dinh đã đóng chặt từ lâu rồi.
Nguyễn Quyện muốn tiêu diệt chúng ngay, nên ra lệnh cho các nghĩa sĩ Hạnh Hoa Thôn nhảy xuống đất. Cuộc giao chiến tiếp diễn, nhưng số quân Hạnh Hoa Thôn quá đông, chỉ một lúc sau là quân kỵ của Lục Ôn Hầu lớp chết, lớp qui hàng.
Nguyễn Quyện ra lệnh ngừng tấn công; những kẻ đầu hàng được đưa đến các nhà kho. Các nghĩa sĩ Hạnh Hoa Thôn lại phải lôi xác đám quân kỵ và Lục Ôn Hầu đem đi nơi khác. Nguyễn Quyện vừa lòng lắm trước sự thắng trận vẻ vang. Ông đến bên Liêu Cốc đạo nhơn, toan mở lời thì đạo nhơn đã nói:
- Coi kìa Hình như đại quân của Đỗ Kế đã tới kia rồi.
Nguyễn Quyện nhìn theo cánh tay của Liêu Cốc thì thấy một đoàn người ngựa đang lên đồi. Chúng qua ngang chỗ phục binh của Phi Hồng Yến, Tần Ngọc mà không hay biết gì cả.
Liêu Cốc mở to mắt nhìn và thấy rõ ràng ba tên đạo sĩ Thất gia trang đang đi đầu. Đỗ Kế đi kế cận bên chiếc võng khiêng xác Ngọc Lan. Bỗng đâu cả đoàn người ngựa đều đứng dừng lại. Nguyễn Quyện ngạc nhiên:
- Sao vậy ? Bọn chúng biết có phục binh rồi sao ?
Liêu Cốc nhìn kỹ phía Giang Hồ Quán. Thấy một kỵ sĩ đang giục ngựa lướt tới.
Ông bảo Nguyễn Quyện:
- Bậy quá Tên tiền đạo của Đỗ Kế đã biết có chúng ta đây rồi. Sao vậy kìa ?
Liêu Cốc nhìn xuống bờ thành dinh thự, thấy ba bốn tên quân kỵ nằm chết gục thì ngạc nhiên hỏi:
- Kìa, ai giết chúng ?
Nguyễn Quyện cũng vừa nhìn thấy mấy xác chết ở ngoài hào thành liền hỏi lớn:
- Ai giết quân kỵ ngoài rao dinh thự ?
Có tiếng nghĩa quân đáp:
- Dạ chúng tôi Bọn đó không vào kịp trong dinh nên sống sót toan tìm đường thoát chạy, buộc lòng chúng tôi phải hạ sát.
Nguyễn Quyện toan trách mắng chúng nhưng Liêu Cốc chận lại:
- Thôi đã lỡ rồi Đừng làm quân sĩ nhụt ý chí. Chính vì mấy chiếc thây đó mà đại quân của Đỗ Kế đang dừng lại.
Nguyễn Quyện hỏi:
- Chúng ta phải làm gì bây giờ ?
Liêu Cốc đạo nhơn nhìn qua trận thế bảo Nguyễn Quyện:
- Nhất định là chúng ta phải chường mặt giao chiến với chúng, tình trạng này không thể dụ chúng vào dinh thự.
Nguyễn Quyện nói:
- Đại binh của Đỗ Kế đã lọt vào vòng vây của quân ta rồi đó Phi Hồng Yến, Mạc Tuyết Lan, Tần Ngọc, Hoa Mai chắc cũng đang hồi hộp lắm. Mạt tướng chỉ ngại… Liêu Cốc hỏi ngay:
- Lão tướng sợ gì ?
- Bọn đạo sĩ Thất gia trang Chúng có đến ba tên, kiếm thuật, đạo pháp hơn người… Sợ chúng ta khó thắng nổi.
- Đúng vậy Lúc nãy bần đạo có nói muốn diệt chúng phải cần có sự tiếp tay của các lão hiệp ở môn phái khác.
Nguyễn Quyện kêu lên:
- Nhưng hiện giờ chúng ta phải làm sao, bạch đạo nhơn ?
Liêu Cốc đạo nhơn vỗ vào thanh đao mang ở bên hồng rồi nói:
- Lão tướng chớ lo Tuy không hạ được hết bọn chúng, nhưng ta tin tưởng sẽ làm cho chúng bó tay mà rút đi nơi khác.
Nguyễn Quyện nhìn Liêu Cốc đạo nhơn nửa tin nửa ngờ. Trong khi đó, có tiếng quân reo hò vang dậy. Đại quân của Đỗ Kế như thác lũ ồ ạt tràn thẳng đến dinh thự Lục Ôn Hầu. Đỗ Kế và tam đạo nhơn Thất gia trang hùng hổ đi đầu. Liêu Cốc bảo Nguyễn Quyện:
- Để chúng tiến vào dinh hẳng hay.
Nguyễn Quyện hỏi:
- Mạt tướng phát hiệu lệnh cho Phi Hồng Yến, Hoa Mai bọc hậu được chưa đạo nhơn ?
Liêu Cốc lắc đầu:
- Khoan Cứ để họ nằm yên chờ ta nói chuyện với bọn Thất gia trang trước đã.
Nguyễn Quyện chẳng rõ sự thể ra làm sao, nhưng cũng phải nghe theo lời Liêu Cốc. Đỗ Kế dẫn quân binh đến trước của dinh thự, hét lớn:
- Bọn khốn khiếp Chỉ có tài đánh trộm Ta kéo đại binh phá tan sào huyệt của bây rồi.
Liêu Cốc đạo nhơn bước lên vọng lâu nhìn xuống:
- Kìa Đỗ tri huyện Chi mà hùng hổ thế ?
Đỗ Kế nhìn Liêu Cốc bàng hoàng không rõ ông là ai, nhưng cả ba đạo sĩ Thất gia trang cùng kêu lên một lượt:
- Ồ, Liêu Cốc đạo nhơn !
Đỗ Kế sững sờ:
- Liêu Cốc kẻ cầm đầu phái Hạnh Hoa !
Liêu Cốc cúi đầu thi lễ:
- Kẻ hèn mọn này xin ra mắt chư vị Thật phiền quá Các cháu ở nhà không biết oai trời nên chạm nhằm chư vị đạo sĩ ở Thất gia trang.
Nhất Điền biết Liêu Cốc nói lời châm chọc liền gầm lên:
- Liêu Cốc Phen nầy nhà ngươi không sống được đâu. Lần trước, mi giết Tứ Điền và Lục Điền, mối thù còn ràng ràng đó. Bọn ta đã lùng kiếm mi khắp nơi.
- Đáng buồn thật Phải để bần đạo tới để gặp chư vị.
Tam Điền nổi nóng thét:
- Hai anh đừng nói chuyện nhiều với nó nữa. Phải giết nó ngay đi !
Tam Điền dứt lời nhảy vụt lên khoa kiếm chém ngã mấy tráng sĩ đứng trước mặt Liêu Cốc. Hắn hành động quá nhanh nên những người kia không tránh kịp ngã gục xuống tất cả. Đỗ Kế liền thét quân binh tướng sĩ tấn công dinh thự.
Liêu Cốc nhảy tránh sang bên rồi rút phắt thanh đoản đao bên mình, hét:
- Tam Điền Chớ hành hung. Hãy coi thanh đao nầy !
Nhất Điền và Nhị Điền cũng đã phóng lên mặt thành tiếp tay với em. Đột nhiên bọn chúng cùng kêu lên hốt hoảng:
- Trời Thanh đoản đao của Ngũ Điền.
- Làm sao lọt vào tay Liêu Cốc ?
Liêu Cốc dừng tay nhìn cả ba tên đạo sĩ, nói:
- Thế nào ? Tam vị đã nhìn thấy vật báu này chưa ? Đây là thanh đao lưu truyền của phái Thất gia trang đó Chư vị hãy nhìn cho kỹ đi.
Tam Điền sững sờ bảo hai anh:
- Kìa… Tại sao thanh đao của Ngũ Điền lại ở trong tay lão ấy ?
Nhất Điền, Nhị Điền bàng hoàng không kém gì em Bảy người trong phái Thất gia trang, người nào cũng có thanh đoản đao gia truyền ấy. Mỗi người một kiểu khác nhau. Có chết là thôi, chớ không khi nào để rời khỏi thân mình. Nay thấy Liêu Cốc cầm thanh đao của Ngũ Điền, bọn Nhất, Nhị, Tam đều lo sợ “Không lẽ Ngũ Điền cũng đã bị hạ sát rồi sao ? Từ lâu Ngũ Điền vẫn theo sát bên mình Phi Hồng Xà ở bờ Nam Hải mà…” Nhị Điền gầm lên:
- Liêu Cốc Mi đã giết Ngũ Điền rồi ư ? Thế thì mi không thể nào thoát được.
Lão phóng tới chém xả vào đầu Liêu Cốc. Đạo nhơn nhảy tránh sang bên nói:
- Hãy khoan Tam vị chớ nóng nảy sinh ra phiền lòng nhau Ta nói mau cho biết là Ngũ Điền vẫn còn sống, nhưng hiện ở trong tay của ta.
Nhất, Nhị, Tam đều sững sờ nhìn Liêu Cốc:
- Ở trong tay mi ? Láo. Đời nào Ngũ Điền còn sống lại để mất thanh đao gia truyền !
Liêu Cốc cười:
- Ta biết các ngươi sẽ không tin bằng lời, nên mới mang thanh đoản đao của phe Thất gia trang theo làm bằng chứng.
Tam Điền hỏi:
- Bằng cớ nào mi bảo Ngũ Điền còn sống ?
Liêu Cốc liền móc trong áo ra một mảnh hồng điều quấn vào một chiếc đũa sắt.
Đạo nhơn liệng chiếc đũa trước mặt bọn đạo sĩ Thất gia trang nói:
- Hãy xem xho kỹ !
Nhất Điền, Nhị Điền ngơ ngác nhìn Liêu Cốc đạo nhơn, trong lúc Tam Điền khòm xuống mở tấm giấy hồng điều. Hắn vụt kêu lên:
- Trời ơi Ngũ Điền… Rồi quay lại hai anh, Tam Điền nói:
- Ngũ hiền đệ bị bắt thật rồi Nó kêu gọi chúng ta. Nét chữ của nó ràng ràng.
Nhất Điền, Nhị Điền cầm bức thư lên xem, vẻ mặt dần dần thay đổi Liêu Cốc thấy thái độ của chúng liền nói thêm:
- Đó Các ngươi đã thấy rõ chưa ? Ta nào có nói ngoa Ngũ Điền đã giúp Phi Hồng Xà gây bao nhiêu oán hận khắp vùng Nam Hải. Ta hạ Ngũ Điền, sở dĩ chưa giết là vì nghĩ đến các ngươi. Chúng ta còn có thể bàn bạc với nhau mà… Nhất Điền hỏi ngay:
- Bàn bạc gì ?
Liêu Cốc bảo:
- Trong thư Ngũ Điền kêu gọi đến các ngươi. Muốn cho hắn sống sót phải theo điều kiện giao kết của ta trước đã.
Nhị Điền đã thấy rõ nét chữ của Ngũ Điền, nên không còn hùng hổ nữa. Bọn chúng có tất cả bảy người. Tứ Điền và Lục Điền đã bị giết, bây giờ Ngũ Điền lâm nguy không lẽ chúng làm ngơ ? Cứ bị hạ sát lần mòn như vậy, phái Thất gia trang sẽ không còn mấy người. Cho nên khi nghe Liêu Cốc đạo nhơn ra điều kiện, Nhị Điền hỏi ngay:
- Điều kiện gì ? Mi nói ngay đi.
Liêu Cốc nhìn ba tên đạo sĩ Thất gia trang điềm đạm nói:
- Các ngươi đã theo Qua Thuyền tướng quân tràn sang chiếm đóng nước Nam gây bao nhiêu tội ác Dân Nam nhứt định sẽ rửa thù phục hận và đánh đuổi quân Hán triều ra khỏi Phiên Ngưng Thành. Vì vậy trong tương lai thế nào bọn bây và ta cũng sẽ gặp lại nhau nhiều lần.
Tam Điền nói nhanh:
- Liêu Cốc Đừng nói nhiều Bọn ta và nhà ngươi mang mối thù bất đội chung trời Hiện giờ mi muốn ra điều kiện gì cứ nói Bọn ta chỉ cần cho Ngũ Điền sống sót.
Liêu Cốc gật đầu:
- Tốt lắm Vậy thì bây hãy rời khỏi nơi nầy, không được can thiệp giúp Đỗ Kế.
Ta hứa khi trở về Nam Hải sẽ thả Ngũ Điền ngay.
Nhất Điền, Nhị Điền, Tam Điền nhìn nhau có vẻ suy nghĩ lung lắm. Nhất Điền nói:
- Chúng ta làm sao tin ngươi được ? Nếu ngươi không thả Ngũ Điền ?
Liêu Cốc cười nhạt nói:
- Phái Hạnh Hoa không bao giờ nuốt lời. Vả lại bọn bây cũng không còn cách nào khác được. Nếu nghe ta, Ngũ Điền sẽ sống, còn bằng không, chẳng bao giờ bây thấy mặt hắn nữa !
Nhất Điền bực tức nói:
- Liêu Cốc Mi đừng lếu láo mà lầm.
Nhị Điền chận lời anh:
- Đừng đại huynh Hãy nghĩ kỹ trước khi hành động. Sinh mạng Ngũ hiền dệ rất quan hệ đối với anh em ta.
Trong lúc đó, Đỗ Kế đang đốc xuất quân binh tướng sĩ phá dinh thự, nhưng các nghĩa sĩ Hạnh Hoa Thôn dưới sự điều khiển của Nguyễn Quyện lão tướng phản công vô cùng mãnh liệt.
Riêng phần Phi Hồng Yến, Tần Ngọc, Hoa Mai, Mạc Tuyết Lan, họ hết sức ngạc nhiên. Trận đánh đã khởi diễn, không rõ vì lẽ gì Nguyễn Quyện lão tướng và Liêu Cốc đạo nhơn vẫn chưa phát lệnh cho họ đánh bọc hậu cánh quân của Đỗ Kế ? Họ rất nóng lòng nhưng không dám trái lệnh.
Đỗ Kế gầm thét vang trời, nhưng quân sĩ vẫn không tràn lên được mặt thành.
Một cận tướng của họ Đỗ vụt nói:
- Bẩm tướng công Còn nàng Bạch Nga Sao ta không mang nàng ra để dọa Nguyễn Quyện ?
Đỗ Kế chợt nhớ ra liền cho lôi cổ Bạch Nga ra trước cửa dinh.
Quân Hạnh Hoa Thôn thấy Bạch Nga liền ngừng giao đấu sửng sốt kêu lên:
- Trời Bạch Nga tiểu thư Làm sao bây giờ ?
Nguyễn Quyện thấy chúng đưa Bạch Nga ra để đe dọa mình thì xót xa lắm. Dk tưởng đâu đã nắm lợi thế nên cất tiếng:
- Quân Hạnh Hoa Thôn Hãy buông khí giới qui hàng đi. Không ta sẽ giết con bé nầy !
Nguyễn Quyện chợt nhớ đến vợ con Đỗ Kế và nàng Ái Cơ còn bị mình giam giữ thì mừng rỡ lắm Ông truyền quân sĩ đưa họ lên mặt thành rồi gọi Đỗ Kế:
- Đỗ tri huyện Hãy nhìn kỹ ai đây !
Đỗ Kế ngước mắt trông lên và sững sờ khi thấy vợ con và ái thiếp nằm trong tay quân giặc. Đỗ phu nhân, Ái Cơ kêu khóc vang trời:
- Tướng công ơi… là tướng công !
- Cứu thiếp với tướng công ơi !
Đỗ Kế rụng rời cả tay chơn, liền hạ lệnh cho quân sĩ ngừng cuộc tấn công.
Bạch Nga tuy bị hành hạ, dở sống dở chết, nhưng cũng còn đủ sáng suốt để biết rằng quân mình đã chiếm được dinh thự của Lục Ôn Hầu. Và hiện tại Đỗ Kế đang lợi dụng nàng để lung lạc tinh thần quân binh Hạnh Hoa Thôn.
Trong khi đó, Đỗ tri huyện đâm ra hoang mang trước những lời kêu cứu bi thảm của vợ con, ái thiếp Ông không còn tự chủ được nữa, nên cất tiếng bảo Nguyễn Quyện:
- Ta muốn bàn với quân Hạnh Hoa Thôn một chuyện có được chăng ?
Nguyễn Quyện hỏi ngay:
- Ngươi muốn bàn chuyện gì ?
- Ta muốn trao đổi giữa vợ con, ái thiếp của ta và đứa con gái của ngươi… Tam vị đạo trưởng Thất gia trang đều có vẻ mừng vì không ngờ Đỗ Kế thốt ra những lời đó. Nếu vậy, họ có rời bỏ nơi nầy để cứu mạng cho Ngũ Điền, Đỗ Kế cũng sẽ không trách phiền gì !
Nguyễn Quyện lão tướng khẽ hỏi Liêu Cốc đạo nhơn:
- Bẩm đạo nhơn Đỗ Kế có lời như thế, mạt tướng phải xử trí ra làm sao ?
Liêu Cốc nói ngay:
- Nên bàn bạc với hắn lắm Nhưng nhớ kỹ sau khi trao đổi rồi hắn vẫn tiếp tục tấn công quân ta đó… Đạo nhân vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng Bạch Nga từ dưới chân tường vọng lên:
- Cha ơi Cha Hãy tiếp… tục.. trận đánh Đừng nghĩ gì đến con nữa hết… Nguyễn Quyện nhìn xuống tìm con, trong lòng chua xót vô cùng. Trong giờ phút này, Bạch Nga vẫn một lòng nghĩ đến đại cuộc… Ông cất tiếng bảo Đỗ Kế:
- Ngươi hãy thả Bạch Nga ra đi Ta sẽ truyền quân sĩ đưa vợ con và ái thiếp của ngươi xuống… Đỗ Kế gật đầu ưng thuận, nhưng Bạch Nga bỗng thết lên:
- Không Cha đừng làm thế Đừng vì con mà hỏng đại sự… Con bị tra tấn thế này, có sống cũng bằng thừa Cha hãy giữ vợ con Đỗ Kế để toàn thắng trận này… Nàng nói xong cắn lưỡi tự sát. Nguyễn Quyện thấy con quằn quại rồi gục đầu xuống ngất lịm thì đau đớn kêu lên:
- Bạch Nga Con, trời ơi !
Toàn thể quân sĩ Hạnh Hoa Thôn đều xúc động trước khí tiết của nàng. Bạch Nga quyết chết để cho nghĩa quân toàn thắng.
Đỗ Kế và toàn thể các tướng Tàu đều khiếp đảm trước cái chết của Bạch Nga.
Chúng sững sờ không biết phải hành động ra sao ?
Bên trong vòng dinh, nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn qua phút đột ngột ban đầu, trong lòng bỗng sục sôi oán hận… Họ nhảy tràn xuống mặt thành không còn chờ đợi lệnh truyền của Nguyễn Quyện lão tướng. Họ tiến tới đâu là hô chém giết tới đó… Quân binh Đỗ Kế đã mất nhuệ khí hẳn rồi, nhưng cũng ráng chống trả để tìm sinh lộ.
Đỗ Kế nhìn lên phía vợ con và nàng Ái Cơ thì thấy cả ba bị lôi trở vào trong.
Quan huyện Châu Diên đã thấy cơn nguy của mình liền quay sang cầu cứu bọn đạo sĩ Thất gia trang:
- Chư vị… nên ra tay là vừa Chắc quân giặc giết vợ con bản chức quá !… Nhất, Nhị, Tam Điền lặng lẽ nhìn nhau. Trên mặt thành Liêu Cốc đạo nhơn chợt hiện ra hỏi bọn đạo sĩ:
- Thế nào các người ? Đã suy nghĩ kỹ càng chưa ? Sinh mạng Ngũ Điền hiện như chỉ mành treo chuông đó… Nhị Điền ngó Đỗ Kế rồi hỏi:
- Ngươi muốn bọn ta bỏ nơi nầy mà đi thì phải rút quân ra khỏi Hạnh Hoa Thôn trước đã… Phải trả dinh thự Lục Ôn Hầu cho Đỗ tri huyện… Liêu Cốc cười nhạt:
- Nhị Điền mơ ngủ chăng ? Sao bọn ta phải trả dinh thự Lục Ôn Hầu ?
- Vì thuộc quyền của Đỗ Kế !
Đạo nhơn nạt lớn:
- Quyền gì ? Quyền cướp nước, chiếm đất đai tài sản của dân Nam ư ? Nhị Điền đừng nói hồ đồ… Chẳng những bọn bây phải trả Hạnh Hoa Thôn mà còn phải rút quân về Tàu nữa đó Và kỳ cho bây như vậy, vì dân Nam đã oán hận quá nhiều rồi… Nhị Điền uất hận tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Đỗ Kế mừng rỡ vô cùng. Binh của hắn bị tấn công xiểng niểng, nhưng lo gì một khi bọn đạo sĩ Thất gia trang ra tay thì dù có hằng vạn quân cũng chẳng có nghĩa gì… Tam Điền bỗng đưa tay ngăn lại:
- Hãy khoan nhị huynh Anh định bỏ rơi Ngũ Điền đó ư ? Nhị huynh ra tay là nó sẽ phải chết.
Nhị Điền buông gươm xuống thở dài. “Ức thật Phải làm sao bây giờ ?” Tam Điền nói ngay:
- Đỗ Kế thiếu thủy chung Lúc nãy vì không cứu kịp Ngọc Lan mà hắn nỡ lòng mạt sát ta. Đệ tưởng ta không nên quá lo giúp hắn mà để cho Ngũ Điền phải chết.
Đỗ Kế nghe Tam Điền nói thế thì lo sợ cuống cuồng:
- Kìa.. Chư vị đạo nhơn Đừng bỏ rơi ta trong lúc nầy Hãy gắng giúp ta, rồi muốn gì ta cũng nghe theo.
Nhất Điền từ nãy giờ vẫn lặng thinh, phân vân trước hai quyết định… Dù gì thì sinh mạng của Ngũ Điền cũng đáng cho hắn lưu tâm hơn. Vì vậy, đến lúc quyết liệt, Nhất Điền cất tiếng bảo Liêu Cốc:
- Ngươi hứa thì nhớ giữ lời. Bằng không có ngày ta sẽ băm vắm thân xác ngươi.
Ba ngày nữa, ngươi phải giao trả Ngũ Điền tại dinh thự Phi Hồng Xà ở bờ Nam Hải Bọn ta sẽ có mặt ở đó. Bây giờ ta xin kiếu… Liêu Cốc gật đầu:
- Ta giữ lời đã hứa, không phải vì sợ bọn bây mà vì danh dự của kẻ cầm đầu phái Hạnh Hoa… Đỗ Kế sững sờ trước những lời đối đáp đó Hắn hoàn toàn không ngờ dến phút chót, bọn đạo sĩ Thất gia trang lại bỏ rơi mình một cách đột ngột đến thế… Họ Đỗ kêu lên:
- Nhất Điền… Đạo sĩ đành lòng như vậy sao ?
Nhất, Nhị, Tam Điền không nói không rằng, phóng mình nhảy vụt đi, phút chốc mất dạng… Đỗ Kế và toàn thể các tướng sĩ của ông đều lo sợ nhìn nhau. Thế này thì nguy lắm rồi Họ trong cậy vào bọn đạo sĩ Thất gia trang, ai ngờ chúng trở mặt… Liêu Cốc đạo nhơn đã trở về tiếp tay với các môn điệt thì lực lượng của chúng có phần tăng gấp bội. Hơn nữa, Đỗ phu nhân cùng công tử còn nằm trong tay chúng.
Nguyễn Quyện lão tướng cũng thấy phần thắng lợi về mình nên đốc xuất quân binh đánh thẳng ra ngoài… Ông hỏi Liêu Cốc đạo nhơn:
- Chúng ta phát lệnh cho Phi Hồng Yến, Hoa Mai được chưa, thưa đạo nhơn ?
Liêu Cốc nhìn qua trận thế, khẽ gật đầu:
- Bây giờ thì được rồi đó Quân ta sẽ làm cỏ bọn Hán triều ác độc để phục thù trận chúng đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn khi xưa.
Nguyễn Quyện cho phát hai tiếng pháo lệnh. Hai cánh quân do Phi Hồng Yến và Hoa Mai, Mạc Tuyết Lan đổ xô ra đánh bọc hậu bọn Đỗ Kế… Quân binh Hán triều trùng trùng điệp điệp nhưng vì bọn chủ tướng mất tinh thần nên chúng không còn đánh hăng say như trước nữa. Cho nên, khi Phi Hồng Yến và Hoa Mai xua quân ra, chúng bị đánh bất ngờ dều đinh ninh bị lọt vào giữa vòng vây. Chúng hoảng kinh, rối loạn hàng ngũ, mạnh ai nấy chạy. Đỗ Kế phải la hét vang trời:
- Đừng bỏ chạy Phải liều chết giữ Hạnh Hoa Thôn… Nhưng tiếng nói của họ Đỗ lạc lõng giữa đám quân reo ngựa hí, không còn hiệu lực cầm chân tướng sĩ nữa.
Chỉ trong một lúc mà đại binh của Đỗ Kế đã tan rã hoàn toàn. Chúng bỏ ngọn đồi Hạnh Hoa chạy tuôn vào khu rừng Phục Lâm. Chúng có dè đâu quân binh Hạnh Hoa Thôn dưới quyền điều khiển của Anh Kiệt, Lệ Hồng đã chực sẵn từ lâu… Lệ Hồng bảo các nghĩa sĩ:
- Đây đã đến lúc chúng ta phục thù cho những người đã chết… Chắc các bạn không quên ngày Đỗ Kế và Lục Ôn Hầu phá tan Hạnh Hoa Thôn, đuổi chúng ta ra khỏi ngọn đồi thân mến. Ta đã chết bao nhiêu người, bây giờ phải giết chúng bấy nhiêu.
Nghĩa quân Hạnh Hoa Thôn liều mình phục hận. Bao nhiêu quân binh tướng sĩ của Đỗ Kế bị đánh bật ra khỏi Hạnh Hoa Thôn chạy tràn xuống rừng Phục Lâm đều bị tiêu diệt.
Tiếng kêu khóc vang trời dậy đất. Nhưng một chuyện hết sức lạ lùng là không ai tìm thấy Đỗ Kế, viên tri huyện Châu Diên đâu cả. Không biết hắn đã chết trong đám loạn quân hay đã tìm được con đường thoát ?
Buổi chiều, nghe tiếng trống thúc quân, Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai, Mạc Tuyết Lan, Phi Hồng Yến, Tần Ngọc đều trở về phục lệnh… Nghe Nguyễn Quyện lão tướng hỏi đến Đỗ Kế, ai nấy đều lắc đầu Chính tay họ không giết được Đỗ tri huyện. Liêu Cốc đạo nhơn nói:
- Như vậy chắc là hắn đã trốn thoát rồi.. Nhưng các con đừng lo… Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi:
- Bẩm bá phụ Sao lại không lo ?
- Vì Đỗ Kế có chạy về Phiên Ngưng Thành cầu cứu, bọn Qua Thuyền tướng quân cũng không tin dùng nữa đâu Mất Hạnh Hoa Thôn như thế này là chúng bị nhục nhiều lắm Hán triều đâu có tha thứ dễ dàng cho Đỗ Kế… Nguyễn Quyện khẽ hỏi:
- Bẩm đạo nhơn Còn vợ con Đỗ Kế, chúng ta phải làm gì ?
- Cứ giam giữ chúng, để khi sau sẽ có dịp dùng đến… Thế còn ái nữ của lão tướng… Nguyễn Quyện rơm rớm nước mắt:
- Quân sĩ đã tẩm liệm rồi Thế cũng xong… Bạch Nga rất sợ những cuộc can qua, thế mà phãi chết vô cùng thê thảm.
Toàn thể nghĩa sĩ Hạnh Hoa Thôn đều ngậm ngùi chua xót trước cái tang đau đớn đó. Liêu Cốc đạo nhơn liền dẫn họ vào sảnh đường của Lục Ôn Hầu, nơi đó đang quàn xác nàng liệt nữ. Mọi người càng dau đớn khi thấy Tiểu Lý Bá đang sờ soạng trước đầu quan tài của người thiếu nữ bạc số mà chàng chưa kịp thố lộ tình yều… Liêu Cốc đạo nhơn và các hiệp sĩ Hạnh Hoa Thôn tưởng niệm vong linh nàng Bạch Nga một lúc rồi kéo nhau ra ngoài sân dinh thự, chỉ để Tiểu Lý Bá ở lại cạnh quan tài. Lệ Hồng bỗng hỏi:
- Theo lời cầu xin của Chu Ngân Ngọc, chúng ta có thả nàng Ái Cơ ra chăng ?
Chính nàng đã từng giúp đỡ các ca nữ Quán Đào Nguyên !
Liêu Cốc đáp:
- Ta ưng thuận Hãy cho thả nàng Ái Cơ ra đi… Cuộc chiến đấu chống quân Hán triều sẽ còn nhiều cam go lắm… Ta cần rộng lượng đối với những người như Ái Cơ Nàng không làm điều gì độc ác khi còn là ái thiếp của Đỗ Kế thật là một chuyện đáng khen… Đạo nhơn dứt lời, Lệ Hồng liền truyền quân sĩ thả Ái Cơ tức khắc… Thiếu phụ lạy tạ mọi người rồi vội vã lên đường rời khỏi Hạnh Hoa Thôn… Liêu Cốc đạo nhơn bỗng quay sang Phi Hồng Yến nói:
- Hồng Yến con… Cuộc đời của con còn nhiều cam go lắm Quan Đô Thống Phi Hồng Xà ngày nay tàn bạo hơn xưa nhiều. Ở vùng Nam Hải, ông đang làm gió một mình… Phi Hồng Yến cúi mặt nói:
- Bẩm bá phụ Con biết thế nên mới rời bỏ dinh thự cha con mà trở về Hạnh Hoa Thôn Chỉ lo ngại cho anh Hà Minh, không biết số phận ra sao ? Nếu anh ấy còn nghĩ tình cha con, đầm sầm vào dinh thự thì chẳng khác nào đem thân nộp cho quân Hán triều.
Liêu Cốc đạo nhơn lắc đầu nói:
- Không hề gì đâu Hà Minh vẫn bình yên vô sự… Phi Hồng Yến và toàn thể mọi người mừng rỡ kêu lên:
- Trời Hà Minh vẫn còn sống !
Đạo nhơn đáp:
- Phải Hiện tại nó thay ta cùng Mạc Tồn cầm nghĩa binh ở bờ Nam Hải.
Hoa Mai mừng rỡ nói:
- Ồ… Mạc Tồn dũng sĩ Người ở bờ Nam Hải thì tốt lắm rồi… Nàng quay lại tìm Mạc Tuyết Lan, nhưng cô bé đã bỏ đi tự bao giờ Hoa Mai bực tức:
- Cô bé nầy lạ thật Sao cứ trốn tránh mãi không thôi ?
Liêu Cốc đạo nhơn nhìn Hoa Mai lộ vẻ không hiểu. Anh Kiệt liền thuật rõ hoàn cảnh của Mạc Tuyết Lan cho bá phụ nghe… Liêu Cốc nói ngay:
- Tưởng ai chớ Mạc Tồn là một đứa khá lắm Nó sẽ không cố chấp đâu Phải dè ta giữ Mạc Tuyết Lan ở lại rồi đưa về bờ Nam Hải luôn thể… Phi Hồng Yến nói:
- Bẩm bá phụ Nếu Mạc Tồn thực tình tha thứ, tìm kiếm Mạc Tuyết Lan thì con hy vọng nàng sẽ ra mặt… Cô ta cứ nuôi mãi sự khổ sở trong lòng… - Được rồi, khi về đến bờ Nam Hải ta sẽ kể cho Mạc Tồn rõ mọi chuyện chắc chắn rồi đây chúng sẽ tìm nhau !
Có tiếng Hồng Nhi kêu khóc vang lên ngoài cổng dinh. Cậu bé vừa hay tin Mạc Tuyết Lan bỏ đi mà không một lời từ giã Cậu chạy đến bên Lệ Hồng, gục vào lòng mẹ khóc:
- Mẹ Ơi Cô Mạc Tuyết Lan đã di rồi.
Lệ Hồng ôm chặt lấy con, vuốt lên mái tóc:
- Rồi đây, thế nào Tuyết Lan cũng trở về, con đừng buồn.
Liêu Cốc đạo nhơn vụt bảo Nguyễn Quyện, Anh Kiệt và toàn thể nghĩa sĩ Hạnh Hoa Thôn:
- Thắng trận nầy, chúng ta đã ghi được một kỳ công nhưng nó chỉ là bước đầu để bừng tỉnh dân ta. Rồi đây, các môn phái trong nước sẽ nổi lên tiếp sức ta trừ quân cướp nước. Các con hãy ráng gìn giữ Hạnh Hoa Thôn đừng để lọt vào tay quân Hán triều thêm một lần nữa… Thôi, ta xin kiếu để trở về bờ Nam Hải… Phi Hồng Yến bỗng nói:
- Bẩm bá phụ Xin người cho con theo với… Liêu Cốc đạo nhơn nhìn Hồng Yến với đôi mắt xót thương, khẽ gật đầu. Hồng Yến, Hoa Mai, Lệ Hồng ôm chầm lấy nhau trước khi từ biệt… Bên ngoài dinh thự Lục Ôn Hầu, xác của quân Tàu vẫn còn nằm rải rác khắp ngọn đồi Hạnh Hoa.
Hết
|