Xem bài viết đơn
  #9  
Old 26-06-2014, 02:11 PM
bunxinh_2012's Avatar
bunxinh_2012 bunxinh_2012 is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2014
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 10
Thời gian online: 6500
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Exclamation Trời cũng biết đùa !?!

CHƯƠNG 9 : TỪ BỎ .

Chưa kịp thay đổi bản thân mìh , chưa kịp bù đắp cho anh thì sóng gió lại ập tới . Chẳng biết vì lý do gì , chẳng biết vì sao , khi đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống . Tiếp sau đây là một tiếng va chạm lớn, cuối cùng là tiếng tít tít vô hồn . Tôi như phát điên , gọi lại cho anh , gọi cả ngày trời đều là âm thanh đều đều báo tín hiệu bên kia đã tắt . Tôi cuống quít nhấn số gọi Việt . Cũng không ai bắt máy . Tôi biết làm thế nào đây ? Phát điên , phóng xe thật nhanh tìm nơi bình yên . Cảm giác bất lực này - thật sự không dễ chịu . Cảnh tượng này rất quen ...à ...nhớ ra rồi ... lần đó tôi tắt máy , chặn tất cả mọi thứ có thể kết nối được với tôi , có lẽ anh cũng phát điên như tôi lúc này . Phải chăng luật Nhân - Quả đã giáng xuống đầu tôi ?

Thật đúng ! Hãy luôn đặt bản thân vào vị trí của người khác. Nếu cảm thấy điều đó khiến mìh đau đớn, thì nó cũng khiến người khác đau đớn. Tại sao đến bây giờ tôi mới thật sự thấu hiểu điều đó .

Một ngày , hai ngày , rồi đến cả năm ngày , cũng chẳng ai cho tôi một câu trả lời . Tôi đã nghĩ hay mìh xin mẹ sang đó tìm anh , chỉ cần biết anh không sao là được rồi . Tôi nói suy nghĩ này cho Việt nhưng bị anh phản đối . Anh nói :

- Em điên rồi . Thành phố rộng như thế , em biết đi đâu mà tìm ?

- Em không cần biết . Dù có phải lục tung cả cái Paris em cũng phải tìm cho ra anh ý .

- Tiếng Pháp em biết không ? Tiếng Anh em không giỏi . Xứ người , một đứa con gái như em thì làm được gì ? Em tỉnh lại đi . Em lo lắng cho nó thì hãy tự chăm sóc tốt cho mìh trước đi hẵng . Hơn nữa , ở đó nó còn có gia đình , có Hải . Có làm sao thì cũng không lo .

- Nhưng ...

- Nó mà biết em lặn lội chịu khổ sở sang tìm , nó sẽ đau lòng chết mất . Thư thư đi , để anh liên lạc với Hải rồi có gì báo cho em .

- ....

- Còn thừ người ra đó làm gì ? Đi . Anh đưa đi ăn kem cho hạ bớt nhiệt đi .

.....

Một tháng qua đi , một xíu tin tức về anh cũng không có . Gặng hỏi Việt thì anh cũng ậm ừ rồi lảng qua chuyện khác . Anh siêng đưa tôi đi chơi hơn , hay mua quà tặng làm tôi vui , phải chịu đựng những nóng giận phát tiết của tôi , cho tôi mượn bờ vai tựa vào lúc yếu mềm , rồi nhẹ nhàng thấm nước mắt trên khuôn mặt tôi .

Cũng như mọi ngày , Việt lại đến cướp đi thời gian rảnh rỗi của tôi . Nhưng hôm nay anh cười rất tươi , nụ cười rất ranh ma :

- Nếu hôm nay anh nói cho em một tin tức bí mật , anh sẽ được gì nào ?

- Em chả quan tâm . Với em bây giờ , cái em cần chỉ là muốn biết anh ấy thế nào ? Vẫn ổn chứ ? Vậy thôi . Còn những cái khác ,lúc này em không rảnh.

- Cái con bé này . Sao anh lại cứ phải đi chơi cùng khúc gỗ thế nhỉ . Mất hứng quá .

- ....

- Thôi không trêu em nữa . Anh báo cho em tin về thằng bạn thân chết dẫm của anh đây . Nghe không ?

Như được vặn giây cót , tôi sốt sắng :

- Anh nói đi . Anh ấy thế nào rồi ? Anh ấy làm sao ? Khoẻ khổng ? Vẫn ổn chứ ?

- Đấy đấy . Sao bình thường không nhanh nhẹn thế này đi . Cô này thật làm anh buồn quá .

- Anh có nói nhanh không ? Đàn ông gì mà lèm bèm quá mức .

- Được rồi được rồi . Hoàng của em ...

Tiếng điện thoại reo lên , trời ơi là trời . Tôi đã nóng ruột muốn chết lại còn bị phá đám . Đã thế lại gặp đúng người luôn coi trọng những cuộc điện thoại nữa chứ . Đối với Việt , mỗi cuộc điện thoại đều là sự cấp bách . Ngày đó , chỉ vì bỏ lỡ mà anh mãi mãi không thể gặp lại mẹ mình .

Người đầu dây bên kia là ai ? Sao sắc mặt anh lại chuyển biến tái nhợt ra thế kia . Anh liếc nhìn tôi , rồi lại bước ra xa, như để tránh không muốn cho tôi nghe thấy . Anh tắt máy , tiến lại gần rồi tự nhiên ôm chầm lấy tôi :

- Chúng ta về thôi !

- Sao thế anh ? Mà anh chưa nói cho em , anh ấy thế nào .

- À ... rất khoẻ .

- Rất khoẻ ? Chỉ thế thôi sao ? Người vừa gọi điện cho anh là ai ? Là anh ấy , đúng không ?

- Không phải .

- Nói em nghe đi . Tóm lại có chuyện gì mà khiến anh thay đổi thần thái như thế? Có chuyện gì xảy ra với anh ấy phải không ?

- Nó rất khoẻ . Em hãy quên nó đi .

- Anh nói thế là có ý gì ? Anh ấy làm sao ? Không được ? Em phải đi tìm anh ý . Em phải đi tìm anh ý .

Tôi như nổi điên , quay chân chạy đi . Việt tóm hai tay , giữ chặt tôi lại :

- Em bình tĩnh đi . Nó rất khoẻ . Em cứ yên tâm . Đừng làm loạn .

- Thế anh nói quên anh ý đi là có ý gì ? Tại sao như thế ? Tại sao lại nói thế ? Ý anh là sao ? Là sao ? - Tôi hét lên , nước mắt giàn dụa .

Anh ôm chặt lấy tôi , mặc cho tôi vùng vẫy , đánh đập anh , cũng nhất quyết không buông ra . Qua một lúc , tôi mệt lừ , buông thõng tay , nhìn anh mờ ảo trong đôi mắt đẫm lệ :

- Em xin anh . Hãy nói cho em chuyện gì xảy ra , được không ?

Anh nhìn tôi , buông tôi khỏi vòng tay anh . Thở hắt :

- Cũng xin em. Đừng hỏi anh nữa được không ? Em quên nó đi . Hãy coi như chưa từng gặp nó được không ?

- Anh ý yêu người khác rồi , phải không?

- Em cứ coi như thế đi .

- Không thể . Không thể . Anh ý không thể đối xử với em thế được .

Tôi lẩm bẩm , quay chân chạy đi . Trước mắt tối sầm , tôi chuyếnh choáng , rồi chẳng biết gì nữa .

Tỉnh dậy, trước mắt toàn một màu trắng xoá . Mùi thuốc sát trùng này là gì ? Tôi đang ở bệnh viện sao ? Chống tay ngồi dậy , Việt đang ngủ gục bên cạnh giường . Thấy tiếng động , anh giật mìh tỉnh dậy :

- Em tỉnh rồi ah ? Còn mệt không ?

- Em khoẻ rồi . Sao em lại ở đây ?

- Em bị ngất . Bác sĩ bảo em bị thiếu máu , thiếu dinh dưỡng , bị suy nhược cơ thể.

- .....

- Còn mắng anh yêu đương kiểu gì mà để người yêu ra nông nỗi này .

- .....

- Em phải biết yêu bản thân mìh , nhớ chưa ?

- ....

- Anh nói em nghe thấy không hả ?

Nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi , gật khẽ đầu . Chỉ nghe tiếng anh thở dài . Tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý biểu hiện của anh . Tôi nằm xuống , nhắm mắt nghỉ ngơi , chờ truyền xong chai nước . Thoáng một lúc , thấy anh đưa tay vén tóc mìh . Thở hắt :

- Anh có thể làm gì cho em ..... Haizzz

......

Tôi tránh các cuộc điện thoại của Việt . Chỉ là .... tạm thời không muốn tiếp xúc với những điều dính dáng đến anh . Dù biết đấy là ích kỉ đối với Việt nhưng thật sự tôi không còn cách nào nữa. Bây giờ , tôi chỉ có thể nghĩ đến mìh mà thôi .

Buzz !

Lười nhác nhìn lên màn hình vi tinh . Là Kiều :

- Tôi đây .

- Bà dạo này mất tích đâu thế ?

- Uh. Tôi hơi bận .

- Bà thì có công việc gì . Điện thoại còn không thèm mở máy .

- Tôi ngủ thôi . À .... Tìm tôi có chuyện gì đấy ?

- Việt bảo gọi điện cho bà không được . Anh ý nhờ tôi nhắn với bà , khi nào bình tĩnh được thì hãy gọi điện cho anh ấy .

- Để làm gì ?

- Ơ hay , bà đi mà hỏi ông ý , tôi biết sao dc :))

- Uh . Kệ đi .

- !!!

- Bà sống bên đó thế nào rồi ? Ổn cả rồi chứ ?

- Uh . Cũng tốt . Tôi bh đang phải lòng một anh chàng siêu đẹp trai . Mỗi tội ...

- ???

- Anh ý là hot boy trong trường . Được rất nhiều cô gái theo đuổi . Lại còn nổi tiếng đào hoa nữa chứ .

- haizz . Yêu đương làm gì cho mệt .

- Bà với ông Hoàng lại sao ah ? Cãi nhau ah ?

- Chia tay rồi .

- Tưởng chuyện gì to tát , mấy ngày nữa lại thấy quay lại , tôi lạ gì nữa . Mà bà ý , hành người ta vừa thôi . Người đâu mà ác thế :))

- Tôi ? Haha . Là người bị bỏ .

- Bà ? Ông ý dám hi sinh đời mìh sao ?

- Hi sinh đời mìh ? Là sao ?

- À , trước đây tôi với ông ý cũng nói chuyện với nhau mà . Đợt mà ả vẫn chưa vào tay gã ý . Haha .

- ???

- " Đời này nếu anh mất cô ấy - anh sẽ chẳng cần gì cả và chẳng là gì cả " . Đấy . Bỏ bà thì không phải hi sinh đời ông ý ah ? :))

Nực cười .Lời nói chỉ là gió , mà gió thì sẽ bay khi kỉ niệm phai màu. Ngày hôm nay còn yêu , bạn sẽ là nữ hoàng trong lòng anh ấy . Ngày mai hết yêu , bạn sẽ chỉ là một người xa lạ đã từng quen mà thôi .

Tôi cũng chẳng trách anh , chỉ là trách mìh đã quá thật tâm mà thôi .
Tài sản của bunxinh_2012

Chữ ký của bunxinh_2012
When a heart break, no it don’t break even 。。。
(^з^)-☆ $âu t¥ thỎ ☆〜(ゝ。∂)
Trả Lời Với Trích Dẫn