Cách ngày Lý Chấn bị chém chết, đã qua ba ngày.
Cái chết của Lý Chấn, Thiên Thủy sơn trang, oanh động không nhỏ mà hai gã thanh niên hắc y nhìn thấy màn đó lại ngậm miệng không nói một lời.
Vào ban đêm hôm nay, Lý Nhưng đã dẫn theo một đội xe trở về.
Khi đi qua cửa nội viện, liền gặp được thi thể Lý Chấn, với thực lực đứng đầu nhị lưu cao thủ của Lý Chấn, lại bị người một kiếm chém đầu, chuyện này đối với Lý Nhưng mà nói là mười phần khiếp sợ, Lý Nhưng lập tức vọt vào trong nội viện…
Và cũng là lúc hắn ngạc nhiên phát hiện, hết thảy mọi việc đều bình yên vô sự.
Tìm ba nha đầu Lý Châu Nhi, Lý Nhưng liền hiểu rõ sự tình trải qua, cũng biết rõ thủ đoạn ngoan lệ của Lý Dịch, cho nên thi thể của Lý Chấn không có người nào có can đảm đi thu thập, sợ làm cho Lý Dịch mất hứng.
Trên mặt Lý Nhưng cũng có chút âm tình bất an, ánh mắt thâm sâu đã có vài phần sinh cơ cùng kích động, mặc dù hắn không biết Lý Dịch làm sao tru sát Lý Chấn, nhưng biết được tin tức này hắn vẫn vô cùng cao hứng.
Lý Nhưng có chút không thể tin được, lập tức liền ngưng thần bình tức, lẻn vào phòng của Lý Dịch, chỉ là còn chưa đi tới phòng trong, trong lòng Lý Nhưng có chút chuyển động, liền biết Lý Dịch đã nhận ra, trong lòng bao nhiêu khiếp sợ, nhưng kích động càng nhiều hơn.
Đêm đó, cùng Lý Dịch nói chuyện phiếm chốc lát, Lý Nhưng liền lo làm xong vài chuyện rồi vội vã rời đi.
Đối với những chuyện nay, Lý Dịch không thèm để ý, cũng không có gì chân chính đáng cho hắn để ý.
Từ giây phút chuyển thế, rồi biết được bị tuyệt mạch trời sinh, trong lòng hắn đã lâm vào một trạng thái cao ngạo cùng lãnh tịch, cho nên đối với hết thảy những chuyện này hắn xem rất nhạt.
Thư phòng, nội các.
“ Hô…”
Xuất ra một ngụm trọc khí trầm muộn, tinh quang trong mắt Lý Dịch lưu chuyển, hai mắt hắn thâm trầm, ánh mắt nội liễm, thần khí bức người. Giờ phút này làm gì còn bộ dáng bệnh hoạn yếu ớt ngày xưa?
Một lần nữa tu luyện ba trăm sáu mươi lần Kiếm Hồn Đạo cảnh giới đầu tiên đệ nhất trọng, Lý Dịch rốt cuộc đã vượt qua sự đình trệ do kinh mạch hỏa lạc bên trong giờ đây cũng đã lưu chuyển vòng khí lưu khổng lồ bên trong.
Quá trình dùng thân thể thối kiếm mặc dù là một lần đều có chút làm cho người ta không cách nào thừa nhận, bởi vì mỗi một lần, như bị kim châm đau nhức đến tận tâm linh, xâm nhập vào cốt tủy và linh hồn, không người nào tự cho rằng có thể thừa nhận được, nhưng Lý Dịch không hề than thở một lời nào, cũng tự quyết định mỗi ngày sẽ tu luyện ba trăm sáu mươi lần!
Là vì sự cường đại, ở giang hồ kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, muốn tiếp tục sống, muốn cho gia tộc sống sót, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ phải mạnh hơn người khác mà thôi!
Là vì muốn làm cho thân thể thích ứng với sự thống khổ mãnh liệt như vậy, để sau này đem huyết nhục rèn luyện thành phi kiếm, phải chịu đựng được thống khổ, sự thống khổ của sau này còn mãnh liệt hơn ngàn vạn lần!
Gần đến như vậy, cũng chỉ còn một chút mà thôi!
Ý chí kiên nghị như vậy làm cho người ta thật sự khiếp sợ!
Lý Dịch lạnh nhạt đứng dậy, chỉ mới mười ba tuổi, sự kiên nghị bộc lộ ra ngoài, cũng hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi, nhưng vẻ mặt như vậy, cộng thêm cá tính, Lý Dịch chỉ khi đối mặt với bản thân mình thì mới có thể xuất hiện.
Lý Dịch kiên tín, chỉ có thể đối với chính mình tàn nhẫn, mới có thể làm đối thủ làm cho người khác sợ hãi, mà hắn nhất định muốn trở thành người mà khi người ta nhắc tới Lý gia đều phải sợ hãi có một đối thủ như hắn!
Phách Kiếm Đạo, vốn là một loại kiếm đạo có khí phách tàn bạo, đi lên con đường này thì không thể quay đầu lại, mà đối với Lý Dịch mà nói hắn chưa bao giờ nghĩ tới phải quay đầu.
Sau khi tắm rửa, Lý Dịch một mình đeo huyền thiết kiếm sau lưng, đi ra ngoài một vòng, không ít nha hoàn người hầu nhìn thấy Lý Dịch đều sắc mặt khủng hoảng hành lễ vấn an, quả nhiên so với ngày trước thì nhu thuận hơn rất nhiều, mà Lý Dịch cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, cứ như vậy sự oai nghiêm của tam thiếu gia chỉ nhờ một lần ra uy mà đã đạt được.
Mà làm ba thiếp thân thị nữ kiêm nha hoàn hầu hạ, giờ phút này đều đứng trong khuê phòng của mình, các nàng đều không dám tin chuyện thật sự đã phát sinh, là không thể ngờ, một kẻ ngu xuẩn phế tài đột nhiên biến thành mười phần thông minh, hơn nữa lại được vạn người kinh ngưỡng như một bâc đại thánh giả làm cho người ta bất khả tư nghị, nhưng vì bản thân đã tận mắt chứng kiến các nàng đều cũng hoàn toàn thay đổi ý nghĩ buồn cười lúc đầu của mình, tuyệt đối người này không phải là phế tài, thậm chí…
Có chút chuyện các nàng không dám nghĩ sâu hơn, cũng không dám nghĩ phức tạp, các nàng chỉ biết rằng sau này mình hầu hạ tam thiếu gia thật chính là tam thiếu gia là được.
….
Đêm khuya, không thể ngăn cản ánh mắt trong suốt của Lý Dịch, mặc dù là ban đêm ra cửa hoặc là dò xét, nhìn thấy nô tỳ nô phó, không một ai không đối với hắn cung kính, đối với chuyện hắn muốn làm gì cũng tuyệt không dám qua hỏi, mà gương mặt lãnh đạm của Lý Dịch cũng khiến cho bọn họ không còn lá gan để hỏi.
Hắn đi vòng quanh Thiên Thủy sơn trang một vòng, hít thở một chút không khí trong lành, trong lòng thấy thư sướng hơn vài phần.
Lúc này tâm tùy ý mà tới, ở trong viện tự thân diễn luyện phách kiếm, Phách Kiếm Đạo, không có chiêu thức, chỉ có ý cảnh cùng cảnh giới, hết thảy chiêu thức đều là thứ yếu.
Mà hắn diễn luyện cũng là theo cảm thụ cùng ý cảnh mà động.
Kiếm đến người đến, kiếm đi người phân.
Vô luận là kiếm đi vẫn còn không hề có quy luật cùng quỹ đạo, chiêu thức gọi là tán loạn, đều làm cho hắn có điều hiểu được, mà trong khi hiểu được, Lý Dịch rốt cuộc cũng có chút cảm nhận đực ý cảnh mơ hồ của Phách Kiếm Đạo.
Đây là một loại ý cảnh dũng cảm tiến tới không lùi, đó cũng là một quỹ đạo thật đơn giản, phối hợp với ý cảnh lấy binh pháp tới giết địch, lấy lực lượng ít nhất phát huy công kích lớn nhất!
Đột nhiên cảm nhận được điểm ấy ẩn ý, thân thể Lý Dịch chấn động, trên mặt hiện ra vài phần kinh sắc, trong mắt lóe lên khí tức, nhất thời đã cảm thụ được lá cây đang rơi xuống phía sau, Lý Dịch đột nhiên cử động.
Thân ảnh lưu lại một đạo tàn ảnh mơ hồ, hàn quang trong tay đột nhiên lóe sáng.
Chỉ thấy trong tích tắc hắn xoay người, thanh kiếm trong tay đã xuyên thấu ra, trong không gian truyền đến một thanh âm rất nhỏ mà rõ ràng “ phốc” một tiếng.
Quỹ đạo lá cây bay xuống không có gì thay đổi, trung tâm lá cây cũng đã bị phi kiếm xuyên thấu.
Mà phi kiếm giờ phút này, đã về tới trong tay Lý Dịch.